This will never be a civilized country until we expend more money for books than we do for chewing gum.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Son Le
Số chương: 1521
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7111 / 218
Cập nhật: 2015-11-07 22:40:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 801: Anh Không Phải Là Thánh Nhân, Vì Anh Không Đủ Tư Cách!
Đả tự: Lăng Độ Vũ - luongsonbac
Ngày trước Tần Lạc từng xem qua một quyển tạp chí về y học. một số nhà nghiên cứu y học đã phát hiện ra rằng, nhân loại và các vị anh hùng siêu nhân trong phim viễn tướng dường như có một số điểm giống nhau hơn người ta đã tưởng. Khoa học phát hiện ra rằng trong cơ thể của mỗi con người có 60 loại ADN ẩn biến dị. tuy nó không làm cho người ta có khả năng như Kinh Kong hay là sói, nhưng nó lại kích thích tiềm năng ẩn chứa trong cơ thể con người.
“Lẽ nào lại nói là khả năng nhìn thấu của mình được khai phá?” Tần Lạc nghĩ thầm.
Nhưng hắn đã phủ nhận cái đáp án này một cách nhanh chóng.
“Không thể như thế.” Tần Lạc lên tiếng nói. “Anh căn bản là chưa học qua châm thứ năm. Làm gì có chuyện không học mà tự biết được chứ?”
Thái Ất Châm của y vương một đời Trương Khanh Sơn năm Ung Chính là tuyệt kỹ thần châm thế gian, bài thơ của ông cũng đứng đầu thiên hạ.
Thái Át Thần Châm tổng cộng chia làm năm châm lớn, mỗi một giây lại biến hóa vô cùng vô tận.
Châm thứ nhất có tên Thiêu Sơn Hòa, châm thứ hai có tên Thấu Tâm Lương, châm thứ ba có tên Quỷ Xảo Môn. châm thứ tư có tên Quan Âm Thủ. Còn châm thứ năm thì chỉ nghe đến danh mà chưa nhìn thấy bao giờ, tên là Thái Ất Châm.
Từ cái tên cũng có thể nhìn ra được là châm thứ năm mới thực sự là tinh hoa của .
Vì thuần túy châm phổ của Thái Ất Thần Châm, bên trong chỉ có châm pháp của ba châm đầu là được thụ giải, còn châm thứ tư và châm thứ năm thì chỉ có giới thiệu không thôi chứ không có chú giải hay hướng dẫn phương pháp sử dụng gì cả.
Ba châm đầu Tần Lạc học được là nhờ vào châm phổ và sự chỉ dạy tận tình của ông nội Tần Tranh, còn châm thứ tư thì là tuyệt kỹ của Bồ Tát Môn, được Tô Tử tặng cho.
Châm thứ năm của trong châm phổ được miêu tả cực kỳ thần bí, có khả năng phi thường, có thể thông thiên mở địa. có thể chữa được cả người chết, vô cùng kỳ diệu. Nhưng làm thế nào để dùng châm vận khí hay có ai dùng qua chưa thì chẳng hề có ghi chép gì cả.
“Tại sao lại không thể?” Tô Tử nhìn Tần Lạc hỏi. “Sao anh lại có thể khẳng định chắc chắn đây không phải là châm thứ năm của Thái Ất Thần Châm chứ? Anh không có cách nào chứng minh là nó chính là châm thứ năm, thì cũng chẳng thể chứng minh được nó không phải”
“Vừa rồi anh đã nói là anh căn bản là không biết dùng châm thứ năm thế nào. Còn nữa, Thái Ất Thần Châm là dùng khí để vận châm, đường mà khí đi là vô cùng quan trọng. Châm không dời khí. khí không dời châm. Đây mới là chân đế của Thái Ất Thần Châm. Nếu không biết được đường mà vận khí thì không thể nào học được Thái Ất Châm.”
“Khi học bốn châm trước anh đã cảm nhận được độ khó của nó. Anh làm gì biết đường vận khí của châm thứ năm đâu mà biết dùng châm thế nào?”
Tô Tử lắc đầu cười nói: “Kỳ thực là trong lòng anh đã tin. Chỉ là anh không có cách nào xác định được mà thôi_và cũng lo hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn.”
Tần Lạc cười ngại ngùng, nói: “Anh cũng có một chút hoài nghi. Có điều là cái cảnh giới này quả thực là quá thần kỳ. Ngày trước anh chưa từng gặp qua bao giờ, cũng chưa từng nghe ai nói tới_vì vậy mà anh cũng không có cách nào phân loại cho nó.”
“Anh có hiểu hàm nghĩa thực sự của trung y không?” Tô Tử đột nhiên vứt cho hắn một câu hỏi không biết phải trả lời làm sao.
“Ý của em là gì?” Tần Lạc ngẩn người nói. Hắn không phải là không trả lời được câu hỏi này của Tô Tử, mà là câu hỏi này quá ư là đơn giản. Tô Tử sao lại hỏi mình câu này nhỉ?
“Trung y và tây y có một điểm khác biệt rất lớn. Điểm tích cực khi trị liệu của trung y đó là hy vọng có thể hỗ trợ khôi phục lại độ cân bằng âm dương trong cơ thể con người, còn điểm tiêu cực là hy vọng khi bắt buộc phải dùng đến thuốc để làm thuyên giảm bệnh tình, thì còn phải lo cả đến sinh mạng và phẩm chất cuộc sống nữa. Ngoài ra, mục tiêu cuối cùng của trung y không chỉ là trị bệnh, mà còn muốn giúp đỡ nhân loại trở thành nhân vật điển hình mà trong có nhắc đến, đó là cảnh giới Chân Nhân, Chí Nhân, Thánh Nhân, Hiền Nhân.”
“Chân Nhân? Chí Nhân? Thánh Nhân? Hiền Nhân?” Tần Lạc kinh ngạc nhìn Tô Tử nói: “Anh biết trong có miêu tả về bốn loại cảnh giới này.
Nhưng_đây đều là có thật ư? Anh lại cứ tưởng chỉ là viết ra những nguyện vọng tốt đẹp của tác giả thôi chứ.”
“Tất nhiên là thật rồi.” Tô Tử nói. “Trị bệnh chỉ là phụ trong trung y mà thôi, còn điều tiết âm dương mới là cái cốt lõi của trung y. Cũng có thể nói rằng, công hiệu dưỡng sinh trong trung y cao hơn nhiều công hiệu trị bệnh. Anh có thể làm một cuộc điều tra mà xem. chỉ cần đó là một người am hiểu trung y thực thụ và dùng trung y để dưỡng sinh, thì tuổi thọ của họ bao giờ cũng cao hơn người thường_hơn nữa. cho dù tuổi tác có già thì vẫn khỏe mạnh như thời còn trẻ. Bất kể là tinh khí thần hay là khả năng bài tiết đều không khác gì người trẻ tuổi cả.”
Tần Lạc có biết đến sự thực này. Một số người chú trọng đạo dưỡng sinh đến tuổi sáu mươi rồi mà vẫn lấy vợ. bảy tám mươi rồi còn có thể sinh con trai_chẳng cần phải hoài nghi, đó tuyệt đối là con trai ruột của ông ta.
Thấy Tần Lạc trầm tư suy nghĩ, thì Tô Tử lại nói tiếp: “Anh có biết Ma Ma bao nhiêu tuổi rồi không?”
“Bao nhiêu rồi?” Tần Lạc lên tiếng hỏi.
“Một trăm ba mươi sáu tuổi rồi.” Tô Tử cười nói. “Không nhìn ra được phải không?”
“_”Lần này thì Tần Lạc đúng là cả kinh thật.
Từ nước da thô ráp như một cây cổ thụ già khô héo của Ma Ma và đôi mắt sâu hoắm vào trong của bà thì có thể biết được tuổi bà đã khá cao rồi, nhưng bà lại nhanh nhẹn hơn hẳn người thường, hơn nữa còn ném Vương Tu Thân vào trong nước một cách dễ dàng. Nếu động thủ với nhau thì e rằng mình cũng chẳng phải là đối thủ của bà ta_một trăm ba mươi sáu tuổi rồi?
“Lão Ma Ma đã hầu hạ ba đời môn chủ rồi. Bà chưa kết hôn lần nào. vẫn luôn giữ được tấm thân xử nữ_”
“Phì_”
Tần Lạc không nhịn nổi đành bật cười.
“Anh cười cái gì?” Tô Tử nhéo Tần Lạc một cái, tức giận nói.
“Không có gì, không có gì.” Tần Lạc vội vàng giải thích. “ Chỉ là anh thấy tò mò sao lão Ma Ma đến giờ vẫn chưa kết hôn lần nào?”
Tần Lạc nghĩ, thảo nào lão Ma Ma này tính cách cổ quái, đã thế da thịt còn lỏng lẻo như vậy, thì ra là đến giờ bà ta vẫn là gái còn trinh, cả đời không được hưởng cái cảm giác dễ chịu cùng với những bảo dưỡng có được từ sex_
“ Lẽ nào bà ấy khi còn trẻ nhìn vẫn như bây giờ, nên chẳng có người đàn ông nào thích cả?” Tần Lạc càng nghĩ càng thấy cái khả năng này là rất lớn.
“Em biết là trong đầu anh đang nghĩ những gì." Tô Tử lườm Tần Lạc một cái rồi nói. “Nghe những người già trong Bồ Tát Môn nói là khi còn trẻ lão Ma Ma đẹp lắm. Là người đẹp của Bồ Tát Môn ấy. Đến cả môn chủ của Chính Khí Môn cũng thích bà, cho người đến Bồ Tát Môn để cầu hôn, môn chủ của em lúc đầu cũng đồng ý rồi_Nhưng về sau không hiểu tại sao, bà lại không chịu gả đi, thậm chí còn lấy cái chết để đe dọa. về sau việc này thì sự việc cũng lắng xuống, cùng với tuổi tác của bà ngày càng cao lên thì dần dà cũng không còn ai nhắc tới việc này nữa.”
“Bên trong chắc chắn là có một câu chuyện đặc sắc lắm đây.-’Tần Lạc nói.
“Đúng đấy. Em cũng nghĩ thế, nhưng nếu Ma Ma không muốn nói thì chúng em cũng sẽ không bao giờ hỏi. Cả đời Ma Ma không con không cái, đặt hết tâm huyết mình lên sự phát triển của Bô Tát Môn. vốn dĩ cũng nghĩ đến việc để cho bà tiếp nhận môn chủ, nhưng vẫn bị bà từ chối_bà có cống hiến vô cùng to lớn cho Bồ Tát Môn, không kém gì một môn chủ cả.”
Tần Lạc nắm chặt lấy tay Tô Tử nói: “ Đối với anh mà nói. thì bà ấy chăm sóc em tốt như vậy cũng là một cống hiến lớn lao lắm rồi. Bà ấy không những là ân nhân của Bồ Tát Môn mà còn là ân nhân của anh nữa.”
“Anh chỉ biết nịnh là giỏi thôi.” Tô Tử ngượng ngùng sẵng giọng lên nói. Đàn bà mà, chẳng có ai có thể chống cự lại được những lời đường mật của đàn ông. đặc biệt là những lời này lại được nói ra từ miệng của người đàn ông mà mình yêu thương nữa thì quả là một chiêu có thể làm cho người ta chết ngay tại chỗ.
“Sự thực là như vậy mà, nếu không có em thì bệnh tình của anh cũng chẳng có cách nào mà chữa khỏi.” Tần Lạc cười nói.
“Cái này thì cũng đúng.” Tô Tử gật đầu nói.
“Thế em nói đến Chân Nhân. Chí Nhân, Thánh Nhân. Hiền Nhân là có ý gì?” Tần Lạc hỏi. “Cái này chắc là thuộc về một số lý luận của đạo gia phải không?”
“Đây được coi như là lý luận của đạo gia. có luận về bốn loại cảnh giới này. Chân Nhân thời thượng cổ nâng đỡ thiên địa. nắm bắt âm dương, hấp thụ tinh khí, độc lập tinh thần, có thể thọ ngang trời đất. Chân Nhân ngụ trên trời đất. đây chính là đạo Chân Nhân.”
“Thời trung cổ, có Chí Nhân, đạo đức vẹn toàn, hòa hợp âm dương, thoát ly thế tục, tích tinh thành thần, chu du thiên địa nhân gian, học nhiều hiểu rộng, trường thọ muôn tuổi. Đây là đạo của Chí Nhân!”
Nghe Tô Tử phân tích, giảng giải về Chí Nhân, thì Tần Lạc đột nhiên nhớ đến sư phụ Huyền Cơ Tử suốt ngày xách thanh kiếm dài đi khắp đây đó của mình.
Lâu lắm không nhìn thấy ông rồi, cũng không biết giờ ông sống thế nào.
“’Tiếp sau đó là Thánh Nhân, Thánh Nhân xuất hiện giữ sự hòa hợp của thiên địa. hòa mình vào trong thế tục, nhưng không có tâm địa độc ác, khuyên người trần xa lánh cái ác, hình thể không gò bó, tinh thần khoáng đạt. thọ hơn trăm tuổi, đó là Thánh Nhân!”
“Cuối cùng là Hiền Nhân, hợp mình vào thiên địa. nghịch thuận âm dương, giống như nhật nguyệt, biện liệt tinh thần, tương tông thượng cổ. đó là Hiền Nhân!”
Tô Tử không hổ danh là đọc đủ các sách y học. những từ ngữ hay câu chữ lạ lẫm. hiếm nghe thấy được nói từ trong miệng nàng ra cứ tự nhiên, lưu loát như không, chẳng hề bị vấp chút nào. cứ như là học thuộc lòng rồi vậy.
Nàng nhìn Tần Lạc. nghiêm nghị nói: “Trong bốn kiểu người ‘Chân Nhân". ‘Chí Nhân\ ‘Thánh Nhân', ‘Hiền Nhân’ thì kiểu người thứ nhất là ‘Chân Nhân’ và loại thứ hai ‘Chí Nhân' là kiểu người mà con người ta vẫn mong ước tới. chưa từng có ai gặp được người nào trường sinh bất tử cả. Chẳng có ai là có thể ‘thọ như trời đất., chẳng có ai là có thể ‘qua đời rồi dời xa trần tục’ để mà sinh tồn cả. Vì vậy mà kiểu người này là không tồn tại. Còn Thánh Nhân thì anh không đủ tư cách, vì anh quá nhiều phụ nữ ở bên cạnh_”
“_”Tần Lạc rất muốn nói cho nàng biết rằng, có một ông lão được xưng là
Thánh Nhân đã từng nói những câu như ‘thực sắc tinh'.
“Vì thế mà anh chính là kiểu người thứ tư. Hiền Nhân." Tô Tử nói. “Anh có thể cảm nhận được trạng thái như thế, chính là vì anh đã nhập được vào cảnh giới của Hiền Nhân. Mặc dù em cũng không biết rõ ràng châm thứ năm của Thái Ất Thần Châm dùng châm hay hành khí như thế nào, nhưng em nghĩ là nó có cùng tính chất cùng nguồn gốc với khí lực của thiên nhiên. Chỉ là phải cần đến một lần để kiểm chứng nó nữa mà thôi.”
“Anh có cách để kiểm chứng.” Tần Lạc cười nói.
Đổng Lam Phương
-- o --
Bác Sĩ Thiên Tài Bác Sĩ Thiên Tài - Liễu Hạ Huy Bác Sĩ Thiên Tài