Số lần đọc/download: 1124 / 19
Cập nhật: 2017-09-24 22:44:25 +0700
Chương 796: Khách Đi Qua Hồng Trần. (2)
P
hong Phi Vân đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy một phu nhân đi tới cửa thành, còn lại cái lều rách bên tường thành, trong lều có lão giả đang bán cháo, hắn đang khuya cái muỗi trong nồi, hét lớn:
- Mua Thiên Hoa Băng Liên Giải Ưu Chúc đi, năm tiền đồng một chén.
Phong Phi Vân nhận ra lão giả này, đi qua, nói:
- Lão gia hỏa, ngươi có nhì thấy một nữ hài dung mạo tuyệt mỹ, xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm hay không?
Lão giả cười cười, nói:
- Tự nhiên nhìn thấy.
- Thực, nàng đi nơi nào?
Phong Phi Vân hỏi.
Lão giả chỉ tay về cửa thành, nói:
- Là nàng!
Phong Phi Vân quay đầu nhìn qua cửa thành, chỉ nhìn thấy phụ nữ kia đang rời khỏi cửa thành.
Phong Phi Vân nói:
- Lão gia hỏa ngươi cố ý lừa ta hay sao?, ta nói không phải cô nương đó!
- Ta đây cũng không biết.
Lão giả vẻ mặt bất đắc dĩ, lại nói:
- Đúng rồi, vừa rồi có khách nhân tới chỗ ta uống một chén cháo nóng, còn không có trả thù lao, nếu không ngươi trả giúp nàng đi.
- Vì cái gì người khác húp cháo, ta phải trả thù lao.
Phong Phi Vân nói.
Lão giả thở dài một tiếng nói:
- Bởi vì ta biết rõ ngươi tìm người đang đi nơi nào.
Rầm rầm.
Mười lăm tiền đồng rơi trên bàn, Phong Phi Vân trả nợ mười đồng lúc trước của hắn, đều thanh toán một lần, nói:
- Nói đi.
- Nàng đã đi, rời khỏi thần đô.
Lão giả sờ chòm râu của mình, nói:
- Các ngươi không phải người cùng một thế giới, truy cầu thiên đạo khác nhau, đạo của nàng là không thể có trói buộc.
- Ta tự nhiên biết rõ.
Phong Phi Vân lại nói:
- Ta cũng không muốn trói buộc nàng.
- Đối với nàng mà nói, ngươi là cái lao tù lớn hơn cả thần đô, chỉ có thoát khỏi ngươi, nàng mới có thể thoát ra khỏi lao tù lớn nhất.
Lão giả nói.
Phong Phi Vân im lặng, nói:
- Ngươi nói không sai, có lẽ nàng thật rời đi, ta chỉ lo lắng nàng sẽ gặp nguy hiểm, có nhiều người đánh tâm tư lên nàng.
- Chuyện này ngươi có thể yên tâm, nàng đã không hề còn sắc nước hương trời, một nữ tử bình thường thì nguy hiểm giảm đi thật nhiều,
Lão giả cười nói.
Nghe nói lời này, Phong Phi Vân tâm thần khẽ động, bừng tỉnh đại ngộ, đột nhiên nghĩ tới phụ nữ vừa đi ra khỏi cửa thành, hung hăng trừng lão giả, quát:
- Ngươi lão cây gậy, vì cái gì không nói sớm?
Phong Phi Vân hóa thành một cơn gió lốc, đuổi theo ra ngoài.
- Đại gia mày, lão tử đã nói ra rồi, chỉ là ngươi không tin.
Lão giả âm thanh từ phía sau truyện đến.
Phong Phi Vân tự nhiên không có đuổi kịp nàng, tay không mà về, sau khi quay về thì lão giả và nồi cháo lớn đã biến mất, nồi sắt lớn đều bị mang đi.
Có đôi khi, một lần không gặp là không bao giờ gặp lại.
Tiên đồ xa xưa, hồng trần rộng rãi, một lần bỏ qua thì không bao giờ tương kiến.
Nguyên nhân trong nháy mắt, duyến diệt vĩnh viễn không gặp.
Trong lòng Phong Phi Vân cũng không có thất lạc, dù sao đây là nàng lựa chọn, nàng ở lại thần đô chỉ càng buồn rầu hơn thôi.
Thiên đạo vô tình, tánh mạng muôn vẻ, nhân sinh có quá nhiều sung sướng, tự nhiên cũng sẽ có vô số tiếc nuối, hồng trần lịch kiếp, giữ vững bản tâm, vô dục vô cầu.
Ầm ầm.
Cao thủ mặc giáp đen kịt trong đại nội, cưỡi kỳ ngưu giáp sắt từ xa xa chạy tới, dừng trước mặt Phong Phi Vân.
Một lão thái giám mặc trang phục màu xanh đi ra khỏi kiệu, trong tay bưng một quyển trục màu vàng khí thế bức người, tu thành long lân, lộ ra nét uy mãnh bá đạo.
Là thánh chỉ Tấn đế tự tay viết, phía trên mang theo long hoàng chi khí kinh người, rất nhiều tu sĩ đối mặt long khí này, không thể không quỳ xuống.
Đông cung tổng quản mở thánh chỉ ra, kêu lên:
- Phụng thiên thừa vận, Tấn đế chiếu viết, tuyên thần vương Phong Phi Vân lập tức vào cung tiến giám, khâm thử, thần Vương đại nhân tiếp chỉ a.
Phong Phi Vân chính là vương gia duy nhất đương triều, có thể giống như tam công cho dù nhìn thấy Tấn đế cũng có thể không quỳ, càng không quỳ tiếp chỉ.
Phong Phi Vân tiếp nhận thánh chỉ, cười ha hả nói:
- Tổng Quản đại nhân, Tấn đế vội vã bảo ta tiến cung như vậy, là có chuyện gì?
Phong Phi Vân cảm được đây không phải chuyện tầm thường, ý định tìm hiểu trước.
- Cái này... Nô tài cũng không rõ ràng.
Đông cung tổng quản cũng không muốn nói cho Phong Phi Vân tình hình thực tế, vì vậy nói lấy lệ.
- Như vậy ah, vậy thì tốt, tốt, chúng ta bây giờ tiến cung.
Phong Phi Vân không khách khí, trực tiếp ngồi vào trong kiệu đông cung tổng quản.
Tuy đông cung tổng quản là đứng đầu thái giám đông cung, là người tâm phúc bên cạnh Tấn đế, tu vị bản thân thâm bất khả trắc, nhưng mà không dám tranh chấp với Phong Phi Vân, dù sao Phong Phi Vân bây giờ còn là thần vương, dưới một người trên vạn người.
Cho dù đông cung tổng quản không nói, Phong Phi Vân cũng đại khái đoán được vì sao, không gì ngoài hai chuyện, một là chuyện bên trong long mạch, hai là chính mình giết thống lĩnh Cố Thần Môn, dẫn Thần Vũ quân vào thành san bằng Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu.
Việc này có thể lớn có thể nhỏ, cho dù Tấn đế có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng mà một hệ thái tể phủ đã cầm chuyện này ra làm văn, thậm chí còn bức Phong Phi Vân thoái vị.
Trong lòng Phong Phi Vân không sợ chút nào, binh tới tướng cản, nước đến đất ngăn.
Đây là lần đầu tiên Phong Phi Vân đi vào triều đình đế cung, cũng không giống triều đình mà hắn tưởng tượng.
Đây là một tòa cung điện to lớn, bên trong thiết trí ba trăm sáu mươi chỗ ngồi, vây lại thành vòng tròn, vị trí trung ương phủ lên tấm thảm màu lông chồn đỏ, mà ở trên đó là long ỷ Tấn đế, tạo hình kim ngọc, chín Long chiếm giữ, cao tới chín trượng.
Dưới ghế rồng có bốn vị trí, là chỗ ngồi của tam công và thần vương, cao tới bảy trượng.
Càng về sau này, quan giai càng nhỏ, chỗ ngồi cũng càng thấp.
Đến tận đây Phong Phi Vân mới biết đạo quan viên của Thần Tấn vương triều, gặp Tấn đế có thể ngồi.
Không chỉ có Phong Phi Vân một người nhận được thánh chỉ, văn võ bá quan, Tam công, Cửu khanh, thập bát vương hầu vì một ít hoàng tử công chúa có thực quyền đều tới, Tấn đế còn không có đến, tràng diện hết sức nghiêm túc.
Đây không phải cung đình thé tục, mỗi một quan viên đều tuân theo tu vị, người tu vị cường đại sẽ nắm giữ vị trí cao.
Mặc dù là một ít quan văn cũng đã phục dụng qua linh dược, trên người mang theo linh vận không tầm thường, hoặc giống như Linh sư, hoặc giống như Nho tiên.
Trên cung điện có thể nhìn thấy trời cao, có mây trắng phiêu đãng, có mái mong kim quang lưu ly, còn có một bức cửu long đồ, chính là Tấn đế tự tay vẽ, tỏa ra đế uy làm cho người ta khiếp sợ, khiến ai vừa vào cung điện đều sợ hãi.
Tam công cửu khanh đã tới đông đủt, tinh thần vô cùng phấn chấn, già nua mà không mất say mê hấp dẫn, đặc biệt là "Thái sư" trong tam công, người này không mặc quan phủ, mà là mặc quẻ bào màu đỏ, thêu dệt thanh liên, treo đồng thau lò đan đi qua bên người Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân ghé mắt, cảm giác được người này tỏa ra thần thức mênh mông, siêu việt bất cứ người nào trong triều đình.