This nice and subtle happiness of reading, this joy not chilled by age, this polite and unpunished vice, this selfish, serene life-long intoxication.

Logan Pearsall Smith

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 715-1: Chuyện Cũ Đau Thương (1)
rương Dương nói: "Trợ giúp xí nghiệp địa phương phát triển là bổn phận của các ngành chính phủ chúng tôi, các anh tạo ra ngoại hối càng nhiều, thu nhập từ thuế nộp lên trên cũng lại càng nhiều, chính phủ của chúng ta mới có thể trở nên càng thêm giàu có, chính phủ giàu có, phúc lợi của dân chúng mới có thể hoàn thành đề cao tiến lên thêm một bước."
Liêu Vĩ Trung nói: "Chủ nhiệm Trương thực sự là người hiểu chuyện, thật hy vọng cán bộ như ngài càng ngày càng nhiều."
Trương Dương cười nói: "Giữa xí nghiệp cùng chính phủ đó là quan hệ của cá với nước, chúng tôi sẽ cố gắng làm thật tốt, cho các anh hoàn cảnh tốt nhất." Trong lòng Liêu Vĩ Trung thầm nghĩ, xét đến cùng chính là muốn ăn thịt cá, ngoài miệng lại nói: "Chủ nhiệm Trương miêu tả thật chuẩn xác!" Trương Dương nói: "Tôi đã đi qua không ít xí nghiệp của Nam Tích, cũng nhìn đi nhìn lại, bất luận là quy mô xây dựng hay lag trình độ quản lý, Yên Hán các anh vẫn là số một.", Liêu Vĩ Trung nói: "Tỉnh đã chuyển cho chúng tôi một khối đất tại khu khai phá, trong vòng hai năm phân xưởng sản xuất chính của chúng tôi đều phải dời qua đó." Trương Dương còn chưa biết Yên Hán muốn bàn gia sự, có chút kinh ngạc a lên một tiếng.
Liêu Vĩ Trung có chút không muốn nhìn xưởng thuốc lá phía sau một chút, thấp giọng nói: "Xí nghiệp phải phục tùng lợi ích của thành phố, để Nam Tích phát triển tốt hơn, chúng tôi làm ra hi sinh cũng là đáng giá." Trương Dương cười cười, không nói tiếp, hắn cũng nghe ra được, Liêu Vĩ Trung đối mặt với việc phải di dời sắp tới cũng còn có chút phiền muộn.
Trên đường trở lại khách sạn, Ngưu Tuấn Sinh nói: "Nhà máy thuốc lá Nam Tích thực sự là làm cho tôi mở rộng tầm mắt, tôi đã đi qua không ít xí nghiệp toàn quốc, nhưng thật đúng là chưa có thấy qua quy mô như vậy."
Trương Dương cười tủm tỉm nói: "Anh nói chỉ cái gì?" Ngưu Tuấn Sinh nói: "Khách sạn Cẩm Loan! Trình độ xa hoa vượt cả năm sao!"
Người nói vô tâm người nghe có ý, Trương đại quan nhân bởi vì những lời này của Ngưu Tuấn Sinh bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề, tuy rằng Liêu Vĩ Trung là người lãnh đạo của xí nghiệp, nhưng mà tại bên trong xí nghiệp lại làm ra một tòa khách sạn xoa hoa như thế, có phải là quá mức huyênh hoang hay không? Xét đến cùng, số tiền đó cũng là thuộc về quốc gia, tại trên ý nghĩa nào đó đây cũng là một loại tiêu xài lãng phí. Trương Dương lại nghĩ tới các thiết bị lắp đặt xa hoa bên trong, càng là chỗ xa hoa càng là dễ sinh sôi tệ nạn, rất khó nói Liêu Vĩ Trung không có vấn đề.
Khi Trương Dương đang trầm tư, điện thoại của hắn vang lên, là Phó thị trưởng Thường Vụ Cung Kỳ Vĩ gọi tới, Nhật Báo Đông Nam muốn lấy tin tức về Ngưu Gia Quân, mong muốn Trương Dương có thể an bài một chút. Trương Dương cùng Nhật Báo Đông Nam có liên quan rất sâu xa, đầu tiên bởi vì bọn họ nhằm vào Đỗ Thiên Dã, Lưu Hi Văn làm đại biểu đám phóng viên kia bị Trương Dương hung hăng dạy dỗ, nhưng sau lại bởi vì chuyện nước sông Thoan ô nhiễm, Nhật Báo Đông Nam đứng ở góc độ của Nam Tích tiến tới đi đưa tin, cho nên quan hệ giữa hai bên có chút được cải thiện.
Lần này Nhật Báo Đông Nam tới là để đặc biệt phỏng vấn về Trung Tâm Thể Dục Mới Nam Tích, đồng thời cũng là vì chứng thực chuyện đưa tin về Tỉnh Vận Hội, cho nên phía tòa soạn báo cũng rất coi trọng đối với chuyện này, Tổng biên tập Lý Đồng Dục tự mình dẫn đầu. Lý Đồng Dục rất có lai lịch, y xuất thân từ thế gia tin tức, anh cả là Phó trưởng ban Ban Tuyên Truyền Trung Ương, anh hai là Tổng Biên Tập Trung Hoa Xã, cũng là bởi vì bối cảnh này, địa vị của Lý Đồng Dục rất đặc biệt tại Bình Hải, y dám nói những điều người khác không dám nói., có rất nhiều chuyện mẫn cảm y đều có can đảm đưa tin, mấy người lãnh đạo trong tỉnh vẫn đều rất đau đầu với y, cũng lén cùng y giao lưu qua, đáng tiếc Lý Đồng Dục vẫn là ngoan cố như cũ.
Lý Đồng Dục cùng Cung Kỳ Vĩ có quen biết, lúc học Đại học, y là học trưởng của Cung Kỳ Vĩ, hơn Cung Kỳ Vĩ hai khóa, đồng thời cũng là chủ tịch Hội Sinh Viên khóa trước của Cung Kỳ Vĩ, sau khi y tốt nghiệp thì chức vị này do Cung Kỳ Vĩ tiếp nhận, cho nên quan hệ của hai người vẫn khá tốt, có điều là sau khi tốt nghiệp Lý Đồng Dục đi lên đường nhà báo, mà Cung Kỳ Vĩ lại bước lên trên chính đồ, lão học trưởng đến Nam Tích, Cung Kỳ Vĩ tự nhiên muốn dốc lòng tiếp đãi.
Sau khi Trương Dương dập điện thoại, trưng cầu ý kiến của Ngưu Tuấn Sinh một chút, Ngưu Tuấn Sinh gật đầu nói: "Dù sao tôi tới Nam Tích chính là để hỗ trợ làm tuyên truyền, không tránh được phải tiếp xúc với phóng viên, được thôi, có điều là tôi chỉ có thể cho bọn họ một giờ, dù sao còn phải cùng các đội viên đi Cẩm Loan ngắm cảnh."
Trương Dương cười nói: "Anh yên tâm, tuyệt đối không muộn được đâu." Trương Dương bảo lão Hà lái xe trực tiếp đi tới quán trà bên trong Ủy ban nhân dân thành phố, Cung Kỳ Vĩ đang tiếp đãi các phóng viên của Nhật Báo Đông Nam ở chỗ đó.
Đợi tới khi đến nơi Trương Dương mới biết được, lần này không chỉ có Tổng biên tập Lý Đồng Dục tới, còn có ba gã phóng viên đi theo, trong đó có một người Trương Dương rất quen thuộc, phóng viên Lương Đông Bình của Nhật Báo Bình Hải trong quá khứ, Trương Dương có ấn tượng rất sâu đối với phóng viên này, Lương Đông Bình là một tên mềm cứng không ăn, năm đó đã từng bởi vì việc muốn đưa tin Bộ Giáo Dục Giang Thành, đã phát sinh xung đột với Trương Dương, thiếu chút nữa nhảy xuống từ trên nhà cao tầng đối phía Ủy ban nhân dân tỉnh, sau lại bởi vì làm loạn trị an xã hội mà bị giáo dục đi lao động, sau khi hết hạn ra tù, cũng đã đánh mất công việc, lại nghĩ không tới bây giờ lại có thể làm việc tại Nhật Báo Đông Nam. Lương Đông Bình nhìn thấy Trương Dương, ánh mắt rõ ràng tràn ngập hận ý, y đối với Trương Dương là một điểm ấn tượng tốt cũng không có, cho rằng Trương Dương là quan trong thế lực đen tối.
Cung Kỳ Vĩ cười đứng dậy, y giúp đỡ Lý Đồng Dục giới thiệu nói: "Vị này chính là huấn luyện viên Ngưu!"
Lý Đồng Dục cười cùng Ngưu Tuấn Sinh nắm tay nói: "Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, mỗi lần Ngưu Gia Quân các anh chém vàng đoạt bạc, Nhật Báo Đông Nam chúng tôi đều tiến hành đưa tin kể lại." Ngưu Tuấn Sinh cười nói: "Cảm ơn các bạn giới truyền thông quan tâm." Sau khi hàn huyên vài câu, Cung Kỳ Vĩ an bài các phóng viên đi tới phỏng vấn Ngưu Gia Quân.
Đồng Dục cũng không đi, y là người quản lý của tòa soạn báo, cũng không cần phải tự làm, Trương Dương cũng không đi, người phụ trách phỏng vấn của người là Lương Đông Bình, Trương Dương không muốn cùng thằng nhãi này tiếp xúc quá nhiều, trong gian phòng chỉ còn lại có ba người Cung Kỳ Vĩ, Lý Đồng Dục cùng Trương Dương.
Cung Kỳ Vĩ nói: "Trương Dương, anh đại khái không biết, Tổng biên tập Lý là học trưởng của tôi hồi học Đại học."
Trương Dương rất khách sáo tới một câu: "Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!", những lời này thuần túy là có lệ, hắn đã nghe nói qua Lý Đồng Dục, thế nhưng đối với loại người này chính là không thể ngưỡng mộ đã lâu, không những không có ngưỡng mộ, trái lại còn có chút phản cảm, trước đây Nhật Báo Đông Nam nhằm vào Đỗ Thiên Dã, chọn dùng thủ đoạn tương đối ti tiện, người phía sau màn sai khiến chính là tên Lý Đồng Dục này.
Tượng mạo của Lý Đồng Dục rất dễ làm cho người ta sinh ra hảo cảm, khuôn mặt hiền hoà, mỉm cười đầy mặt, y cười tủm tỉm nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi bình thường được nghe nói rất nhiều chuyện của anh."
Trương Dương cười nói: "Chuyện tốt hay chuyện xấu?"Lý Đồng Dục ha hả cười nói: "Hẳn là xấu, nửa nọ nửa kia."
Trương Dương nói: "Không thể, cho tới nay đều là nói tôi nói bậy nhiều, tôi nói lời hữu ích rất ít." Lý Đồng Dục cười nói: "Ai nói thế, vừa rồi thị trưởng Cung nhắc tới anh tất cả đều là từ ngữ khen ngợi đó."
Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung biết tôi không chịu được khoa trương, cho nên bình thường khen tôi, một khi khen tôi, tôi liền hăng hái với cấp trên, càng là gian nguy càng hướng tới liều mạng."
Cung Kỳ Vĩ cười nói: "Làm sao nghe thấy lời này của cậu giống như đang oán giận tôi vậy nhỉ?" Trương Dương cười nói: "Không dám không dám, ngài là lãnh đạo của tôi, làm sao tôi dám oán giận ngài chứ?" Cung Kỳ Vĩ nói: "Chính là oán giận tôi đó!"
Lý Đồng Dục nói: "Ngày hôm nay chúng tôi đã đi Trung Tâm Thể Dục Mới tham quan, tuy rằng công trình còn chưa có hoàn thành, nhưng nhìn ra được chất lương của công trình thực sự là không tồi, chủ nhiệm Trương tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn."
Người ta biểu hiện khách khí, Trương Dương tự nhiên không thể ác ngôn hướng tới, tuy rằng đã từng Lý Đồng Dục có mâu thuẫn, nhưng ngày hôm nay người ta là khách, huống chi lại là bạn già của Cung Kỳ Vĩ, trên chuyện mặt mũi, Trương đại quan nhân khẳng định phải để ý đến.
Trương Dương nói: "Tỉnh Vận Hội sắp được tổ chức, hy vọng Tổng biên tập Lý đưa tin nhiều hơn, tuyên truyền nhiều hơn!" Nói xong cảm giác được ý tứ biểu đạt chưa hoàn chỉnh, lại nói một câu nữa: "Nâng cao hình tượng chính diện của Nam Tích!" Lý Đồng Dục cười tủm tỉm nhìn Trương Dương, y nghe ra được, trong mỗi lời nói này của Trương Dương đều ẩn chứa oán niệm đối với mình.
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư