Being deeply loved by someone gives you strength, while loving someone deeply gives you courage.

Lao Tzu

 
 
 
 
 
Tác giả: Tả Tự Bản
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Namida Black
Số chương: 1101
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3269 / 66
Cập nhật: 2016-03-15 07:57:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 622: Ngựa Đực Quân Đoàn Trưởng (1)
a hả, coi như ngươi nói đúng đi, cho nên tốt nhất là ngươi mong đợi ta thắng trận, khi đó ngươi mới được ích lợi lớn nhất. Một khi chúng ta thua trận, vậy thì mọi người cùng nhau xong xuôi, ta nói được là làm được." Bần đạo mỉm cười nói, "Núi non còn đó, nước biếc còn đây, tại hạ cáo từ trước. Minh thần bệ hạ, ngài cần phải tự giải quyết cho tốt. Sau này còn gặp lại."
Nói xong, bần đạo trực tiếp triệu hồi cỗ xe bát giác ra, an an ổn ổn ngồi lên, sau đó biểu diễn trước mặt Minh thần Tạp Ba Tư Cơ đại nhân, nghênh ngang tiêu sái rời đi. Minh thần nhìn thấy đám nữ nhân mỹ lệ kia, cơ hồ con ngươi muốn lọt ra ngoài, nước miếng chảy ròng.
Bần đạo chính là muốn hắn như vậy, vì gia tăng thêm hiểu biết cho hắn sự lợi hại của cỗ xe này, ta còn mở ra vài chức năng đặc thù, thứ nhất là ẩn thân, trong nháy mắt bần đạo và cỗ kiệu biến mất trong tầm mắt nhân loại, dĩ nhiên đối với cho Minh thần Tạp Ba Tư Cơ mà nói, pháp thuật này hoàn toàn không có hiệu quả, nhưng mà hắn lại biết pháp thuật này có hiệu quả đối với người khác. Sau đó ta đột nhiên điều khiển cỗ kiệu bay lên cao cao, rồi nhanh chóng rơi xuống, ở trên không trung làm ra các loại động tác độ khó cao, cuối cùng mới chớp mắt bay ra khỏi tầm mắt của hắn.
Mặc dù Minh thần Tạp Ba Tư Cơ biết là ta đang khoe khoang với hắn, nhưng mà hắn vẫn không nhịn được ngứa ngáy trong lòng. Hận không thể lập tức kéo ta xuống, sau đó tự hắn ngồi lên. Cuối cùng, khi ta biến mất ở trước mặt hắn, bần đạo nghe được Minh thần Tạp Ba Tư Cơ nhắn lại lời cuối cùng: "Tiểu tử thúi, giao dịch đã định ra, những nữ nhân kia chính là của ta, nếu như ngươi dám đụng đến, cẩn thận ta liều mạng với ngươi."
Trời đất? Lúc này mà hắn còn có thể nghĩ tới chuyện này, thật là khiến cho ta cười ngất. Bần đạo nói lại một câu: "Biết rồi, ngươi yên tâm đi. Ta lấy nhân cách ra đảm bảo, tuyệt đối sẽ không đụng tới các nàng." Nhưng mà trong lòng ta không nhịn được mắng to: "Chỉ là một đám nữ nhân gã Tu Tá để lại, dù có giết đạo gia, ta cũng không đụng tới một tên. "
Rời khỏi Minh thần Tạp Ba Tư Cơ, bần đạo mới phát hiện mãi nói chuyện trong lúc vô tình đã tới thời điểm ban đêm. Cho nên ta thu hồi cỗ kiệu, tùy tiện vào trong thành tìm một lữ điếm, tạm thời cư trú, ngồi ở trên giường đả tọa cho đến nửa đêm. Bần đạo chậm rãi mở mắt, chỉ cảm thấy cả người thư thái, nhiều ngày bôn ba mệt nhọc đã được quét sạch.
Sau đó, bần đạo lưu lại trên bàn một vài kim tệ, sử dụng Độn Thổ Thuật len lén chạy đi. Không lâu sau, bần đạo tiềm nhập vào một khu nhà cao cấp ở trong Thánh thành. Nơi này dĩ nhiên là nhà của Ái Liên Na. Sở dĩ ta tới nơi này là vì suy đi nghĩ lại, ta cảm thấy vẫn nên đại biểu cho Ái Liên Na thăm hỏi an ủi vị nhạc phụ đại nhân này một chút. Bất kể nói thế nào, ta đã cưới Ái Liên Na cũng chính là con rể của hắn. Khi hắn thống khổ nhất, con gái lại xuất giá không về thăm được, thật sự không tốt lắm aa..a?
Về phần có thể mang đến vấn đề phiền toái cho hắn hay không, ta cảm thấy chỉ cần ta cẩn thận là sẽ không bị bất luận kẻ nào phát hiện, sau khi khẳng định không có chuyện gì ta mới chạy tới đây. hình nơi này ta đã quá quen thuộc. Bởi vì lần trước từng tới một lần, khi đó ta mới mười hai, nay trở lại chốn cũ cảm xúc cực kỳ thâm hậu, nơi này vẫn được trưng bày những bộ đèn dầu sáng rỡ như cũ, cảnh vật bên trong cơ hồ không có bất kỳ biến hóa nào.
Dựa theo con đường lần trước đi tới, ta đi tới khu nhà La Nạp Đa trú lại rất nhanh. Nằm ngoài dự liệu chính là, ngoài cả nơi này thậm chí không có một gã thủ vệ. Bần đạo vội vàng ẩn núp lén vào trong lầu, phát hiện bên trong trống không. Thế nhưng, từ cảnh tượng sạch sẽ ở chung quanh, tựa hồ là thường xuyên có người lau dọn, xung quanh không có một chút tro bụi nào. Nghe Ái Liên Na nói, tòa tiểu lâu này ngoại trừ La Nạp Đa và Ái Liên Na thì không cho ai đi vào, ngay cả công việc quét dọn cũng tự bản thân hắn làm. Tựa hồ nơi này là địa phương hắn và Ái Liên Na tưởng niệm mẫu thân. Cho nên hắn mới coi trọng như vậy, hơn nữa đêm nào cũng ngủ ở chỗ này.
Theo tình hình như vậy, La Nạp Đa hẳn là bận việc, cho nên không có trở lại, nhưng mà hẳn là không có đi xa, ta ở đây chờ hắn một lát, dù sao hiện tại đã là nửa đêm rồi, hắn cũng sắp sửa trở lại mới đúng?
Quả nhiên, La Nạp Đa các hạ không có để ta chờ lâu, chỉ mười mấy phút sau, mặt đất dưới tiểu lâu truyền đến vài tiếng bước chân, chỉ có một người đi lên lầu, những người khác đều lưu lại ở phía ngoài cảnh giới. Qua một hồi, vị nhạc phụ đại nhân của ta loạng choạng đi vào trong phòng. Vừa lúc ta đứng ở cửa chờ hắn, mặt đối mặt.
"Hử?" Bần đạo lúc ấy đã bị bộ dáng của hắn dọa cho sợ đến choáng váng, chỉ thấy La Nạp Đa mặc một thân lễ phục hoa lệ, một nửa để lộ ra lồng ngực, còn đang không ngừng nấc cục bay ra toàn mùi rượu. Y phục trên người đã bị rượu chảy xuống ướt một nửa người, làm ta kinh ngạc nhất là trên lễ phục của hắn khắp nơi đều là son môi nữ nhân. Bần đạo vô cùng kinh ngạc, trừng mắt nhìn cái gã một thân đầy mùi rượu này, hắn chính hiệu là con ma men cộng thêm chức vụ khách làng chơi mới đúng. Quả thực không thể tin được, người này chính là nhạc phụ đại nhân của ta, xưa nay lấy tác phong nghiêm cẩn chính phái nổi danh.
Rồi La Nạp Đa cũng không hỗ là cao thủ thân kinh bách chiến, khi nhìn thấy ta là khách không mời mà tới, lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa, duỗi tay ra nắm cứng truyền thừa bổng trong tay, bày ra một tư thế phòng ngự nghiêm mật. Đồng thời quát lên một tiếng: "Ngươi là ai?"
Bần đạo cười khổ nói: "Là ta, Long Thanh Thiên."
"Ừ?" La Nạp Đa nhìn kỹ vào mắt ta, sau đó cười nói: "Hắc hắc, thật đúng là tiểu tử ngươi. À, làm sao ngươi vào được?"
"Hắc hắc." Bần đạo lúng túng nói: "Cứ như vậy tiến vào thôi, hắc hắc."
"Ha ha. Tiểu tử ngươi đúng là... Làm tặc cũng tốt như làm tướng." La Nạp Đa cười ha ha nói.
"Hắc hắc." Bần đạo ngoại trừ cười trừ ra, cũng không nói gì được.
"Kỳ quái." La Nạp Đa đột nhiên buồn bực nói: "Mới vừa rồi ta la lớn như vậy, làm sao mấy tên khốn ở phía dưới không có phản ứng nhỉ? Chẳng lẽ bọn họ điếc hết cả rồi?"
"Ngài quên hả? Trong tòa tiểu lâu này có đặt kết giới cách âm, cho nên thanh âm ngài có lớn hơn nữa bọn họ cũng không nghe thấy." Bần đạo hảo tâm nhắc nhở.
"Ta dĩ nhiên biết, ta còn biết nơi này có kết giới báo động và rất nhiều ma pháp bẫy rập đấy." La Nạp Đa kỳ quái nói: "Chẳng lẽ ngươi không có giải trừ bọn chúng mà có thể trực tiếp đi vào?"
"Hắc hắc." Bần đạo ngượng ngùng gật đầu.
La Nạp Đa giận đến nhất thời chửi ầm lên: "Quân đoàn pháp sư là một bọn chó đẻ khốn kiếp, dõng dạc nói cho ta rằng bố trí kết giới ma pháp tốt nhất trên đại lục, dù có là một con ruồi cũng đừng mong bay vào. Hiện tại thì sao, một tên người sống hiện ra sờ sờ ở đây, cương quyết không có một tý việ gì, còn che luôn cả thanh âm ta kêu cứu. Trời đất ơi, hình như bọn chúng đang giúp đỡ thích khách tới ám sát ta đây mà? May nhờ lần này là ngươi tới, nếu như là thích khách thì ta chết cũng không có chỗ kêu oan rồi."
"Hắc hắc. Cái này ~" bần đạo không biết nói gì cho phải. Thật ra ma pháp phòng hộ nơi này rất tốt, tuyệt đối có thể xưng là tốt nhất đại lục. Nhưng mà chống lại cao thủ thần cấp như bần đạo nhất định là vô ích rồi. Nhưng mà ta đây không thể khoe công với La Nạp Đa, chẳng lẽ nói kỹ thuật đột nhập của ta là nhất lưu? Người không biết còn tưởng rằng ta là đạo tặc chuyên nghiệp thì sao, thật sự không phải là kỹ xảo đáng để khoe khoang mà. Cho nên ta trực tiếp câm miệng, cứ để cho La Nạp Đa hiểu lầm quân đoàn pháp sư đi, dù sao trong lòng bọn họ sớm đã có ân oán, thêm một cái cũng chẳng sao cả.
"Đừng cười làm gì, chuyện đâu còn có đó, ngồi đi. Con rể ngoan của ta!" La Nạp Đa mỉm cười kéo ta đến ngồi trên ghế, sau đó hắn ngồi đối diện ta, cười mị mị đánh giá ta một hồi, vẻ mặt tràn đầy cao hứng và tự hào.
Bần đạo bị hắn nhìn như vậy thì không được tự nhiên, cho nên mở miệng hỏi: "Nhạc phụ đại nhân gần đây sống có khỏe không?"
"Tốt. Ha ha. Quả thực quá tốt. So với trước đây thì tốt hơn nhiều, ngươi xem một thân trang phục của ta đây còn không nhìn ra được sao?" La Nạp Đa cười ha hả nói. Mặc dù thoạt nhìn hắn rất hưng phấn, nhưng mà bần đạo luôn cảm thấy bên trong tiếng cười của hắn mang theo vài phần thê lương và bất đắc dĩ.
"Ngài đây là…?" Bần đạo chỉ vào y phục của hắn, tò mò hỏi.
"Ha ha, cũng nhờ tiểu tử ngươi và Thất công chúa ban tặng, khiến cho những năm gần đây phía đông đại lục có thêm mấy trăm vạn quả phụ. Ta không đành lòng nhìn các nàng chịu khổ, cho nên một hơi cố gắng thu nhận một ít." La Nạp Đa sau đó cười khổ nói: "Ta mới trốn về từ chỗ các nàng, những nữ nhân kia thật sự mãnh liệt, ai nấy như lang như hổ, cơ hồ muốn ăn thịt ta vậy. Ài, ta sắp sửa chống đỡ không nổi rồi."
"Hả?" Bần đạo dùng vẻ mặt khác thường nhìn hắn, trong lòng tự nhủ, hắn không phải từng nói sẽ vì Ái Liên Na mẫu thân không có lấy thêm vợ sao? Làm sao lần này một hơi cưới luôn mười mấy người? Rồi lại nói thanh quy giới luật của người cuồng tín tương đối nghiêm khắc. Nhất là uống rượu, bất luận trường hợp nào cũng không được uống, hắn mặc dù từ bỏ chức vụ quân đoàn trưởng, dù sao vẫn là một vị Khổ tu sĩ, tại sao có thể uống rượu thành ra như vậy chứ? Chỗ này nhất định là có cổ quái.
Trương Tam Phong Dị Giới Du Trương Tam Phong Dị Giới Du - Tả Tự Bản Trương Tam Phong Dị Giới Du