Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Bị phụ bạc dù tôi đã hủy hôn để đến với anh
A
nh dễ dàng buông tay sau khi chúng tôi đã cùng nhau trải qua biết bao nhiêu khó khăn. Để đến với anh, tôi đã mạnh dạn chia tay chồng sắp cưới.
Tôi 27 tuổi, sinh ra trong một gia đình làm giáo dục, mọi người nhận xét tôi là cô bé cao ráo, xinh đẹp, thông minh, độc lập và nhanh nhẹn. Năm 26 tuổi, tôi đã có trong tay 2 bằng đại học, một bằng thạc sĩ, công việc ổn định, ngôi nhà của riêng mình và cuộc hôn nhân đã được định sẵn.
Người tôi sắp lấy làm chồng là mối tình đầu. Tôi yêu anh khi vừa tốt nghiệp ra trường, anh khá hoàn hảo trong mắt mọi người, đẹp trai, là con trai một trong gia đình giàu có, đang làm quản lý ở một công ty lớn. Thế nhưng 4 năm yêu anh là 4 năm tôi sống trong sự gia trưởng và ghen tuông, từ đó tình yêu tôi dành cho anh dần dần chết đi theo năm tháng.
Đối với anh, tôi như một tờ giấy trắng tinh vì anh biết tôi ngoan đến mức ngốc nghếch, chỉ đi học, không có nhiều trải nghiệm xã hội. Anh không muốn bất cứ điều gì làm vấy bẩn tôi. Anh kiểm soát và ghen tuông làm tôi nghẹt thở. Anh muốn sau khi cưới tôi sẽ ở nhà làm một người vợ ngoan hiền, không muốn tôi đi làm mặc dù biết tôi đã phấn đấu học hành như thế nào.
Anh không quan tâm đến những gì tôi nghĩ, không quan tâm đến ước mơ của tôi, cứ nghĩ yêu tôi và những điều anh làm là tốt nhất cho tôi rồi. Yêu anh, tôi từ một cô bé nhanh nhẹn hoạt bát bỗng chốc thu mình lại, sống trong sự bảo bọc quá mức, luôn luôn sợ hãi cuộc đời.
Không còn yêu anh nhưng tôi nhu nhược, chỉ biết nhắm mắt chờ đợi từng ngày đến đám cưới. Hai bên gia đình đã gặp mặt, ngày cưới đã định và hơn ai hết tôi biết ba mẹ mong mỏi đám cưới này như thế nào, tôi không thể nào làm gì ảnh hưởng đến danh dự gia đình, làm cho ba mẹ thất vọng về mình.
Cũng vì ba mẹ anh rất quý và thương yêu tôi nên không muốn phụ lòng hai bác. Cũng vì anh chấp nhận cả vết thương hồi bé đã ám ảnh tôi đến bây giờ (ngay từ nhỏ, trong một lần nghịch ngợm đi xe đạp, tôi bị một tai nạn hy hữu và chảy máu vùng kín), luôn giữ gìn cho tôi đến lúc cưới.
Tôi cứ nghĩ mình sẽ sống vậy, chỉ cần làm cho ba mẹ vui và tự hào, làm cho ba mẹ anh vui và làm cho anh vui, đối với tôi đó là hạnh phúc rồi. Tôi đã quá yếu đuối và nhu nhược phải không?
Tôi không còn yêu anh, tôi sợ mình không còn là mình khi ở bên anh. Càng gần đám cưới tôi càng sợ hãi, chỉ dám xin anh cho một thời gian ngắn được suy nghĩ lại về đám cưới và tình cảm của chính mình. Anh đồng ý.
Khoảng thời gian đó tôi gặp người đàn ông thứ hai trong cuộc đời. Vì công việc phải tiếp xúc nhiều với anh, anh là khách hàng lớn của công ty tôi, chưa một lần tôi nói chuyện riêng dù đã làm việc với nhau gần một năm trời. Vô tình một lần, anh muốn nói chuyện với tôi, ấn tượng đầu tiên trong tôi anh là một người đàn ông sống bằng tất cả đam mê và nhiệt huyết. Anh kể về tuổi thơ nghèo khó, về ý chí vươn lên, về những thành công hôm nay, những gì anh đã gây dựng cho những người thân yêu trong gia đình và những ước mơ cho người nghèo như xây trường học, lập quỹ từ thiện.
Càng nói chuyện với anh, tôi càng thêm cảm phục và thương mến. Anh từng trải qua một đời vợ và có đứa con trai, hiện giờ chỉ có một mình, rất cô độc và chỉ biết lao vào làm việc. Anh không có một ước mơ gì cho bản thân, chỉ sống và nghĩ cho người khác, tôi tìm thấy một điều gì đó thật gần gũi với mình.
Chúng tôi cứ gặp nhau tự nhiên như thế mấy ngày tiếp đó, cùng ăn, cùng nói chuyện liền mấy tiếng đồng hồ không biết chán. Ở cạnh anh tôi như tìm được lại chính mình, vui vẻ hoạt bát, kể cho anh nghe tất cả những buồn vui, ước mơ của mình. Tôi được khóc thản nhiên, cười vui vẻ trước mặt anh mà không sợ hãi nữa. Và chuyện gì đến cũng phải đến, một cảm giác gì đó rất yêu thương trỗi dậy. Lần đầu tiên trong 27 năm, tôi muốn sống cho bản thân mình, tôi biết như thế sẽ phải làm tổn thương nhiều người, tôi muốn từ bỏ tất cả để yêu anh.
Tôi mạnh dạn nói chia tay với chồng sắp cưới, xin lỗi bố mẹ anh và quỳ xuống năn nỉ ba mẹ tôi để được hủy bỏ đám cưới. Tôi hứa với ba mẹ sẽ sống thật hạnh phúc. Ba giận và không nói gì từ đó cho đến tận bây giờ, mẹ buồn và khóc, sợ tôi yêu anh sẽ khổ vì mẹ nói anh từng trải qua một đời vợ rồi, sợ khi cưới tôi rồi cuối cùng cũng ly dị thôi. Tôi cứ lao vào yêu anh quên hết tất cả mọi thứ với niềm tin sẽ sống thật hạnh phúc cho ba mẹ vui lòng.
Yêu anh tôi luôn mơ về ngồi nhà đầy ắp tiếng trẻ thơ vì biết anh rất thích trẻ con. Tôi nguyện yêu thương con trai anh như chính con ruột mình, hy sinh tất cả và cùng anh thực hiện những ước mơ. Tôi đắm chìm trong niềm hạnh phúc yêu và được yêu, anh hứa sẽ yêu tôi mãi mãi và làm tôi hạnh phúc. Tôi luôn nói “Anh đừng bao giờ làm em tổn thương nhé, vì em sẽ không chịu được bất kỳ sự tổn thương nào nữa đâu, giờ em chỉ có một mình anh thôi”. Vì yêu và tin anh, tôi đã trao hết tất cả trái tim, thể xác của mình, tôi tin anh hơn tất cả những gì mình có.
Để cùng anh thực hiện những ước mơ của hai đứa, nghe theo lời khuyên và động viên của anh, tôi đã thuyết phục gia đình quyết định đi du học thêm một bằng thạc sĩ về lĩnh vực khác để về phụ anh phát triển công ty ra thị trường nước ngoài. Yêu anh tôi chấp nhận sống xa anh, xa gia đình, từ bỏ công việc, chỗ ở hiện tại để đến một nơi xa lạ, sống đơn độc tại một nơi khác, chỉ biết học và học, mong ngày trở về bên anh.
Vậy mà cuộc đời như đùa giỡn, người tôi thương yêu nhất, tin yêu nhất đã phụ bạc. Trong thời gian đi học, vì quá cô đơn và nhớ anh, tôi thật sự căng thẳng. Chúng tôi trở nên xa cách dần vì những cãi vã mà người bắt đầu luôn là tôi, tôi trách anh vô tâm. Thế nhưng tôi luôn tin anh sẽ hiểu chỉ vì quá yêu anh, quá nhớ anh mà thôi.
Anh lạnh lùng buông tay chỉ sau gần 4 tháng tôi du học vì một lý do đơn giản: Mình không hợp nhau. Tôi không hiểu tại sao anh lại dễ dàng buông tay khi chúng tôi đã cùng nhau trải qua biết bao nhiêu khó khăn.
Giờ tôi ngồi viết những dòng tâm sự này nước mắt lưng tròng, vì quá sốc trước những gì anh đối xử mà tôi đã bị chấn động tâm lý mạnh đến mức sốt liên tục hai tuần nay, suy nhược thần kinh nặng. Giờ tôi không biết phải bước tiếp làm sao khi tất cả ước mơ, hy vọng và niềm tin bị anh lạnh lùng lấy mất. Tôi hy sinh tất cả để được yêu anh, thế mà…
Tôi không dám cho gia đình biết chuyện, bước tiếp cũng không được mà quay lại cũng không xong. Giờ cố gắng học tiếp tôi không còn một chút sức lực nào nữa nhưng quay về lại không đủ can đảm để đối mặt với tất cả mọi chuyện. Tôi tuyệt vọng chỉ muốn được ngủ mãi mãi cho lòng không còn quặn thắt vì đau nữa. Tôi đã tin, trao và yêu anh hơn tất cả những gì mình có. Tôi sai rồi phải không?
Minh