Số lần đọc/download: 4081 / 112
Cập nhật: 2014-12-23 15:20:53 +0700
Chương 767: Binh Phù
V
ẻ mặt Lăng Vân vốn rất bình thản, nghe xong lời này, lập tức biến sắc, cau mày nói:
- Hàn tướng quân, chuyện này…không thể nói đùa được?
Hồ lão thái gia thấy Hàn Mạc gọi Lăng Vân đến, biết ngay y có chuyện muốn giao phó cho Lăng Vân, lão biết ý, lập tức nói với Tiếu Mộc:
- Lão phu đói bụng ngươi đưa ta đi ăn chút gì đó!
Tiếu Mộc vội nói: - Lão thái gia, mạt tướng lập tức kêu người đi lấy!
- Không cần, ngươi đưa lão phu đi được rồi.
Lão nói xong, vén cửa trại rồi đi trước, Tiếu Mộc liếc nhìn Hàn Mạc, thì thấy Hàn Mạc khẽ gật đầu, y lập tức cũng đi ra ngoài.
Hàn Mạc lúc này mới mời Lăng Vân ngồi xuống, đem thư tín của Tây Hoa Thính đưa cho Lăng Vân.
Trong lòng Hàn Mạc biết chức vị của Lăng Vân tuy không cao, chỉ là Chỉ huy sứ của một trại, không thể hiển hách bằng Tổng binh, nhưng hắn biết, vị Chỉ huy sứ trước mặt chính là tâm phúc của Tiêu Hoài Ngọc, là người mà Tiêu Hoài Ngọc tuyệt đối tín nhiệm.
Tiêu Hoài Ngọc chọn Lăng Vân làm thống soái Cung Thần Cung mạnh nhất các trại, lúc Tiêu Hoài Ngọc rời quân doanh, đều giao cho Lăng Vân làm trại soái, hai điểm này đủ để chứng minh địa vị của Lăng Vân trong lòng Hoài Ngọc.
Lăng Vân đọc kĩ bức thư mật, tỏ vẻ thản nhiên, chậm rãi đem trả cho Hàn Mạc, trầm ngâm một lúc, cuối cùng hỏi:
- Hàn tướng quân, đại soái đang ở đâu?
Lúc trước Hàn Mạc đến Thiên Nhai Phong, việc này Lăng Vân đã biết, thế nhưng hôm nay Hàn Mạc trở về, vẫn không thấy Tiêu Hoài Ngọc đâu, chuyện này làm Lăng Vân bất an.
Hàn Mạc nhìn Lăng Vân hồi lâu, bình tĩnh nói:
- Chuyện của đại soái, sau này ta sẽ nói rõ hơn với ngài. Giờ đây, tình hình trong kinh vô cùng khẩn cấp, công vụ gấp gáp, là lúc phải tức tốc điều binh vào kinh bình loạn…Lăng tướng quân ngài nghĩ lời ta nói có đúng không?
Lăng Vân nghiêm nghị đáp:
- Lời nói của Hàn tướng quân rất đúng.
Ngừng một lúc cau mày nói:
- Theo như trong thư, hai doanh trong kinh tác loạn, cộng lại cũng phải hơn vạn người, hơn nữa giờ đây bọn chúng khống chế rất nhiều quan viên trong cung… Trầm ngâm một lúc, mới tiếp tục nói:
- Nếu bọn chúng rắp tâm tác loạn, nhất định có tay trong, quân thế gia trên đất Tô gia, tuy không tiến vào trong kinh, nhưng cũng đang rục rịch tập kết... Nếu như vào kinh bình loạn, thì nhất định binh lực phải mạnh!
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Ta cũng có ý này. Cũng bởi vì thế lực quân địch mạnh, thế nên ta không thể không tìm Lăng tướng quân thương lượng. Nếu không, bổn tướng sớm đã lãnh quân của Báo Đột Doanh trở về kinh!
Lăng Vân tất nhiên hiểu được ý của Hàn Mạc:
- Chỉ có điều đại soái không có ở đây, không có binh phù, thì không thể điều động một binh một tốt của quân Tây Bắc!
Hàn Mạc cười nói:
- Lăng tướng quân, nếu như có binh phù, có phải là có thể điều động được tướng sĩ Tây Bắc?
- Đúng!
Lăng Vân lập tức gật đầu:
- Binh phù ở chỗ đại soái, chỉ cần đại soái phát lệnh, lập tức có thể điều binh cần vương!
Y nhìn Hàn Mạc hỏi:
- Nhưng hiện giờ đại soái đang ở đâu?
Hàn Mạc trầm ngâm hồi lâu ngón trỏ trái gõ nhịp lên thành ghế, cuối cùng nói:
- Lăng tướng quân, Đại tướng quân có lời lệnh ta nói với ngươi, lệnh ngươi...giúp ta! Giọng hắn vô cùng lạnh lẽo:
- Lệnh quân Tây Bắc tập trung tại doanh trướng của đại soái, trước khi khởi quân tiến hành bàn bạc!
...
Ban đêm, màn đêm kéo xuống, ngoại trừ đội quân tuần tra, đại bộ phận binh sĩ đều đã ngủ.
Bên ngoài doanh trướng đại soái lúc này lại tụ tập hơn ba mươi tướng lĩnh, từ quan Tổng binh Lâm Dương Ngũ Thiên Thiệu, các Chỉ huy sứ, Thiên tướng thống lĩnh, Đô úy đều đứng đợi trước doanh trướng đại soái.
Đã nửa đêm, bỗng nhiên nhận được lệnh triệu tập, sẽ tiến hành hội nghị trước khi khởi binh, mọi người đều cảm thấy kì lạ, không biết thực ra là chuyện gì mà gấp đến như vậy.
Xung quanh doanh trướng đại soái, có mười mấy tên binh sĩ Cung Thần Doanh mặc giáp trụ sáng choang đứng gác, ai nấy đều giơ cao ngọn đuốc, làm doanh trướng đại soái sáng như ban ngày.
Các tướng lĩnh đang hiếu kì, bỗng trông thấy, cửa lều trại lớn mở ra, Chỉ huy sứ Cung Thần Doanh Lăng Vân vẻ mặt bình tĩnh từ trong bước ra, trầm giọng nói:
- Chư vị mời vào trong!
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Ngũ Thiên Thiệu đăm đăm nhìn Lăng Vân một hồi, là người đầu tiên bước vào trong lều, đằng sau các tướng cũng không chậm chễ, cũng nối tiếp bước vào lều đại soái.
Ngũ Thiên Thiệu vừa bước vào lều đã cảm thấy có chuyện gì không ổn.
Chỉ thấy ở hai bên chiếc bàn của đại soái, lại có mấy tên tướng lĩnh đứng đó, y nhìn quan cũng nhận ra, nhóm tướng lĩnh này hình như là mấy tên tướng lĩnh của Báo Đột Doanh.
Lại có người quay mặt vào trong đứng sau chiếc bàn đại soái, thân khoác áo choàng, đầu đội khôi giáp, Ngũ Thiên Thiệu vừa nhìn đã biết, người đó nhất định không phải Tiêu Hoài Ngọc, trong phút chốc y biến sắc, một tay không kìm chế được nắm chặt cây đao bên hông.
Các tướng lĩnh đứng thành hàng trong doanh trướng Đại tướng quân, hình như mọi người đều nhận ra kẻ khoác áo choàng tuyệt đối không phải là Tiêu Hoài Ngọc, trong phút chốc có chút biến sắc, liếc nhìn nhau.
- Ngươi là ai? Ngũ Thiên Thiệu là người đầu tiên nói:
- Ngươi không phải đại soái!
Người đó từ từ quay lưng lại, mọi người nhìn thấy đều trở lên biến sắc, Ngũ Thiên Thiệu lạnh lùng nói:
- Sao lại là ngươi?
Người đứng sau chiếc bàn, đúng là Hàn Mạc.
Hàn Mạc một thân ngân khôi giáp, hông đeo đao, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn qua mọi người một cái, chỉ thấy vẻ mặt kinh hoàng của các lãnh tướng, thản nhiên cười chắp tay nói:
- Chư vị vất vả rồi!
Ngũ Thiên Thiệu nắm chặt cán đao, lạnh lùng nói:
- Hàn Mạc ngươi định giở trò gì, đây là doanh trướng đại soái, ngươi có tư cách gì đứng ở đây?
Hắn quay người, muốn tìm Lăng Vân nhưng phát hiện không thấy tung tich Lăng Vân, lớn tiếng tháo quát hỏi:
- Đại soái hiện đang ở đâu?
Hàn Mạc từ từ nói:
- Chư vị yên tâm chớ vội.
Hắn bình tĩnh nói: - Đêm nay triệu tập chư vị đến đây, là vì có chuyện vô cùng quan trọng muốn cùng các vị bàn bạc!
Ngũ Thiên Thiệu vốn có thành kiến với Hàn Mạc, lúc này trông thấy Hàn Mạc đột nhiên đứng ở vị trí của đại soái, trong lòng vô cùng phẫn nộ, quát nói:
- Ngươi là cái thá gì, mà dám ở đây lớn tiếng?
Y vừa nói xong sau lưng liền có mấy người hét lớn:
- Đại soái ở đâu? Ngươi dựa vào cái gì mà ở đây ra lệnh?
- Ngươi là Chỉ huy sứ của Ngự Lâm Quân liên quan gì đến quân Tây Bắc ta?
Có người hét lớn nói:
- Ngươi có tư cách gì mà triệu tập chúng ta?
- Đúng, quân tình khẩn cấp, cũng không đến lượt ngươi thương lượng cùng ta!
- Không có lệnh đại soái, ngươi tự tiện vào trại của đại soái, vi phạm quân lệnh, đáng tội gì!
Phía dưới hơn ba mươi tên tướng lĩnh, đã có hơn mười tên quát mắng, những người khác im lặng không nói, nhưng nhìn bộ dạng của bọn họ, đại bộ phận đều bất mãn.
Hàn Mạc không không hề biến sắc, nghe bọn họ quát tháo, đám người Tiếu Mộc Tiết Thiệu bên cạnh, nhăn mặt cau mày, gương mặt tỏ vẻ phẫn nộ.
Thấy Hàn Mạc không nói một lời, tiếng la hét của bọn chúng dần dần yên lặng.
Hàn Mạc thấy mọi người yên lặng, mới thản nhiên cười nói:
- Chư vị không nói nữa sao? Vậy được, giờ đến lượt bổn tướng nói.
Hắn đứng thẳng, khí thái lạnh lùng, như có một luồng sát khí:
- Trong kinh có biến, bổn tướng phụng mệnh đại soái điều binh hồi kinh bình loạn, tiêu diệt phản tặc, có ai phản đối không?
Vừa nghe bốn chữ “trong kinh có biến” các tướng lĩnh đều biến sắc.
Nhưng rất nhanh, Ngũ Thiên Thiệu trầm giọng nói:
- Đừng nghe hắn nói bậy.
Y trợn to đôi mắt hỏi:
- Hàn Mạc, ngươi nói trong cung có biến, sao chúng ta không biết tin tức gì? Ngươi muốn điều binh? Ha ha, ngươi cứ việc đem quân của Báo Đột Doanh bình loạn, tướng sĩ quân Tây Bắc ta, ngươi đừng hòng có tư cách điều động.
- Bổn tướng nói lại lần nữa!
Hàn Mạc từ từ nói: - Trong kinh có biến, bổn tướng phải điều binh dẹp loạn!
- Ngươi dựa vào cái gì?
Đối mặt với gương mặt sát khí của Hàn Mạc, Ngũ Thiên Thiệu không những không chút sợ hãi, trái lại tiến trước một bước khuôn mặt lạnh cười:
- Ngươi ở đây ra oai tác quái, quả là to gan vọng tưởng. Hàn Mạc, đại doanh Tây Bắc ta không phải là nơi ngươi có thể ngông cuồng.
“Cheng!”
Ngũ Thiên Thiệu không chút do dự rút đao quát lớn:
- Người này xúc phạm đại soái, vi phạm quân quy, trong doanh trại Tây Bắc ta, bất kể là thân phận gì, vi phạm quân quy đều phải trừng trị, người đâu lôi Hàn Mạc ra, sau này giao cho Đại tướng quân xử trí!
Y vừa nói dứt lời, bốn năm tên tướng lĩnh tâm phúc phía sau lặp tức rút đao, các tướng khác, người thì chau mày, kẻ thì không nói gì, nhưng đều không làm gì.
Tiếu Mộc cùng với các tướng lĩnh của Báo Đột Doanh trước tình cảnh này, không chút sợ sệt. “Cheng cheng cheng”, Đậu Thiện rút đao, cặp mắt ti hí của Đậu Thiện rực lên vẻ lạnh lùng, là người đầu tiên hét lớn:
- Ai dám động thủ?
Ngũ Thiên Thiệu cười lạnh nói:
- Trong đại doanh Tây Bắc ta, sao có thể để các ngươi ngông cuồng, người đâu, bắt chúng lại cho ta!
Y nắm chặt thanh đao, là người đầu tiên lao về phía trước muốn bắt Hàn Mạc.
Hàn Mạc lại cười lạnh lùng nhanh chóng rút tay phải ra, đưa lên cao, trong tay chính là binh phù Đại tướng quân Tây Bắc giọng lạnh lùng: - Ai dám động thủ?
...
Ngũ Thiên Thiệu là người đầu tiên biến sắc, tướng lĩnh Tây Bắc quân phía sau y cũng đồng loạt biến sắc, trong mắt lộ rõ vẻ khiếp sợ.
- Nhìn thấy binh phù đại soái ai dám không quỳ?
Hàn Mạc trầm giọng quát lớn.
Các tướng lĩnh Tây Bắc quân lẳng lặng nhìn nhau.
Tất nhiên bọn họ vừa nhìn đã biết binh phù trong tay Hàn Mạc quả thực là binh phù của đại soái Tây Bắc, tuyệt đối không thể là giả, nhưng họ không lí giải được, vật vô cùng quan trong như binh phù sao lại có thể ở trong tay Hàn Mạc?
Sau tiếng quát của Hàn Mạc đã có mấy tên tướng lĩnh quỳ xuống.
Binh phù đại soái trong đại doanh Tây Bắc là tượng trưng cho quyền lực tối cao, theo luật quân, kẻ nào dám coi thường binh phù, nghĩa là coi thường đại soái, coi thường thiên uy của Hoàng đế.
Mấy tên tướng lĩnh dẫn đầu, làm các tướng khác do dự một hồi, rồi cũng quỳ xuống, cuối cùng chỉ còn ba bốn tên tướng bên cạnh Ngũ Thiên Thiệu không hề động đậy.
Bên trong doanh trại, có một cây cột trụ bằng đồng, đỉnh trụ là một cái đĩa đồng, bên trong đĩa đồng có đốt lửa, ánh lửa chập chờn, tuy không sáng rạng, nhưng cũng không quá tối, ánh lửa đó chiếu lên binh phù, ánh lên ánh sáng nhạt.
- Lời của bổn tướng, chư vị có nghe rõ không?
Hàn Mạc lạnh lùng nhìn Ngũ Thiên Thiệu, vẻ mặt đầy sát khí.
Trong lòng hắn hiểu rất rõ, nếu dựa vào binh phù mà có thể trấn áp quân Tây Bắc, đó là chuyện không dễ dàng chút nào, ít nhất chướng ngại trước mặt hắn là tên Ngũ Thiên Thiệu này.
Nhìn thấy binh phù, nhưng Ngũ Thiên Thiệu vẫn không lập tức quỳ xuống, có thể thấy rõ tên này quả là cái đinh lớn.
Ánh lửa chợp chờn, trong mắt của Ngũ Thiên Thiệu cũng rực lên ngọn lửa, y chăm chăm nhìn binh phù trong tay Hàn Mạc, ánh mắt lúc đầu là kinh ngạc, tiếp theo là nghi ngờ, sau mới lạnh lùng gằn từng chữ:
- Không được rõ lắm!
- Vậy ngươi muốn để bổn tướng nói lần nữa sao?
Hàn Mạc nhìn chằm chằm vào mắt y:
- Trong kinh Tô gia tạo phản, khống chế Yến Kinh, uy hiếp Thánh thượng, bổn tướng theo căn dặn của Đại tướng quân phải điều binh tiến kinh bình loạn, tiêu diệt phản tặc.
Hắn lạnh lùng nói:
- Bây giờ thì ngươi rõ chưa?