Số lần đọc/download: 7111 / 218
Cập nhật: 2015-11-07 22:40:28 +0700
Chương 765: Đại Minh Tinh Giở Thói Ngôi Sao! (thượng)
Tại sân bay Yến Kinh, Tần Lạc và các thành viên trong đoàn người tiễn đưa của chính phủ từ biệt lẫn nhau.
Đáng lẽ hôm nay Lâm Hoán Khê sẽ đến đưa tiễn hắn, nhưng vì hôm nay có lãnh đạo bộ y tế tới bệnh viện kiểm tra tình hình, do vậy mà Lâm Thanh Nguyên, phải triệu tập các vị lãnh đạo trong bệnh viện ban bố cuộc họp. vì thế nên Lâm Hoán Khê còn phải đưa Bối Bối đến trường.
Cũng giống với lần tiễn đi Hàn Quốc lần trước. Tần Lạc lại xin rút một ít nhân tài từ Bồ Tát môn và Quỷ Y phái đi. Đồng thời, hắn cũng chọn mười mấy vị cao thủ trong Công Hội Trang Y đi cùng nữa. Lần này coi như hắn lợi dụng chức quyền để làm việc tư. có cơ hội mở rộng tầm mắt là hắn không bao giờ quên người cấp dưới của mình. Không những vậy hắn còn mời mấy vị thánh y tiếng tăm lẫy lừng trong nước đi cùng với mình nữa. do vậy mà đoàn đại biểu này của hắn lên tới bốn mươi sáu người lận.
Cộng thêm với hai viên quan chức chính phủ và sáu nhân viên phục vụ nữa, tổng cộng đoàn người lần này của hắn lên tới hơn năm chục người, số người rõ ràng là nhiều hơn hẳn so với lần hắn đi Hàn Quốc.
“Dù sao thì bên Thụy Điển họ không hạn chế số người mà! Chúng ta đi người đông như vậy có thể thể hiện cho họ thấy là chúng ta vô cùng coi trọng chuyến đi này!” Tần Lạc thầm nghĩ như vậy. Hơn nữa, hắn nghĩ Hoàng Tử Philip cũng không phải là người keo kiệt, chắc là anh ta sẽ lo liệu hết cho thôi.
“Tần đoàn trưởng! Toàn bộ các thành viên đã đến đông đủ cả rồi! Chúng ta có cần phải kiểm tra vé của mọi người trước không ạ?” Một người đẹp có dáng người tuy không cao nhưng vô cùng bắt mắt đứng bên cạnh Tần Lạc báo cáo.
Nàng là người được bộ y tế phái tới đi cùng đoàn làm phiên dịch tên Trương Tiểu Na, cái tên này rất giống với dáng người của nàng, tuy không cao nhưng lại rất ‘hot".
“Được, được!” Tần Lạc cười nói.
“Vậy để tôi đi thông báo cho mọi người đã!” Trương Tiểu Na nghe vậy liền nhanh chân đi gọi mọi người vào theo thứ tự để kiểm tra vé. Trước khi nàng đi khỏi đây vẫn còn kịp đưa mắt lên liếc một người con gái đang ngồi trên xe lăn_Cô ấy là ai vậy? Lẽ nào là người mà anh ấy thích hay sao?
“Thật đáng tiếc!” Nàng tự cảm thấy tiếc nuối thay cho Tần Lạc.
Tuy bề ngoài của Tần Lạc không được sáng sủa, hào nhoáng, đẹp trai phong độ như Tần Tung Hoàng, nhưng hắn vẫn có nét thu hút các cô gái khác của riêng hắn. Hơn nữa tuổi đời hắn còn trẻ mà đã làm được bao nhiêu chuyện to lớn như vậy, bây giờ lại còn là đoàn trưởng của đoàn đi Thụy Điển nữa, điều này càng làm cho các cô gái càng có cớ để mà hâm mộ hắn hơn.
Nhưng một chàng trai có tương lai tươi sáng như vậy mà lại yêu một cô gái bị bại liệt, điều này làm cho các cô gái đi trong đoàn với Tần Lạc cảm thấy bất công cho Tần Lạc vô cùng.
“Đi thôi!” Tần Lạc mỉm cười nói.
Hắn đưa tay đẩy chiếc xe lăn đi, cô gái ngồi trên xe lăn là một cô gái có vẻ đẹp nhẹ nhàng của một thiếu nữ. thậm chí còn có phần tĩnh lặng. Toàn thân của nàng lúc này cuộn tròn lại, có cảm giác mệt mỏi. nhưng đôi mắt lại không ngừng nhìn ra xung quanh.
Nàng chính là Tô Tử, là người của Bồ Tát môn vừa mới tới Yến Kinh ngày hôm qua. Sáng nay nàng được Tần Lạc đích thân tới đón từ khách sạn.
Hôm qua. trong lúc ăn cơm Tần Lạc đã biết Tô Tử đã tới Yến Kinh, nhưng hắn cũng không vội đi gặp nàng ngay, Hắn phải ở nhà với Bối Bối và Lâm Hoán Khê, cùng xem phim hoạt hình vói hai người xong thì còn phải lên lầu ngủ với Lâm Hoán Khê nữa.
Tần Lạc và Lâm Hoán Khê nẳm trên giường mà không hề làm chuyện người lớn, mà chỉ nằm nói chuyện với nhau một lúc lâu. Lâm Hoán Khê không có thói quen nói chuyện, nhưng điều đó không có nghĩa nàng là người thiển cận, hay có kiến thức kém cỏi, mà ngược lại những lời nàng nói lại rất hữu ích cho Tần Lạc.
“Em đã nghĩ rồi! Chờ cho cái chân này khỏi rồi em sẽ đi khắp nơi du lịch! Em muốn đi những nơi mà em có thể bước tới. nhìn những phong cảnh trên thế giới mà em chưa từng ngắm nhìn! Nhưng không ngờ chân của em vẫn chưa khỏi, vẫn cần anh phái dẫn em trên xe lăn thế này! Không biết đây có phải giấc mơ được hoàn thành sớm trước không nữa?” Tô Tử tay chống cằm mỉm cười nói.
Tần Lạc đi ở phía sau nàng, không trông rõ bộ dạng của nàng ra sao. Nhưng hắn biết bao nhiêu người đi ngược đường với hắn đều bị vẻ dễ thương_hoặc nét dễ thương trên gương mặt người phụ nữ này thu hút. Tất cả mọi người khi đi qua mặt nàng đều bất giác ngoái đầu lại cố nhìn nàng thêm một lúc nữa.
“Không phải sắp khỏi rồi sao?” Tần Lạc cười nói: “Có khi đến lúc quay về rồi em không cần ngồi xe lăn nữa cũng nên!”
Có những lúc Tần Lạc thật sự cảm ơn ông trời, đến cả việc chữa bệnh thôi cũng ban cho mình cả một người xinh đẹp như Tô Tử làm thuốc dẫn_Nếu như một người con gái ‘xinh đẹp' như Thị Nở cũng mắc phải bệnh khó chữa thì không biết mình sẽ chữa hay là không chữa cho đây?
Nhưng nếu đây là một việc sống còn. thì có lẽ Tần Lạc sẽ nhắm mắt xuôi tay phó mặc cho sự đời. coi như hắn vừa trải qua một cơn ác mộng vậy.
“Hy vọng là như vậy!” Tô Tử không hể vì hàm ý trong câu nói của Tần Lạc mà cảm thấv ngượng ngùng gì cả. Mà ngược lại. nàng khá là phóng khoáng, cởi mở trong chuyện quan hệ nam nữ_nếu không thì trong lần đầu tiên gặp hắn nàng cũng đã không cầm tay hắn luôn, và lần thứ hai cũng dâng hiến đời con gái luôn cho hắn rồi chứ.
Trong lúc bạn bị bại liệt hai mươi năm, mọi công việc sinh hoạt trong cuộc sống của bạn cũng chỉ quanh quanh quẩn quẩn trong cái khu nhà bé tí xíu kia thì bạn còn mơ tưởng tới trinh tiết nguyên vẹn, tình yêu trong trắng thì thật là nực cười.
Giống như người chết đuối vớ được cọc, điều bạn duy nhất có thể làm đó chính là cổ gắng hết sức mà bám lấy cái cọc cho mình được sống mà thôi.
Cũng may mà Tô Tử lại vô cùng yêu Tần Lạc.
Tần Lạc như một cái bóng của nàng, à không, phải nói là_hắn chính là bản thân nàng, tất cả những việc mà nàng muốn làm thi hắn cũng đã làm rồi. Chính vì vậy mà nàng rất yêu hắn.
Bời VÌ Tần Lạc là đoàn trưởng chính vì vậy mà hắn được xếp ngồi ở vé VIP. Tần Lạc rất ít khi đi máy bay, nên khi đi máy bay hắn tỏ ra khá lạ lẫm. Khi cầm chiếc thẻ máy bay thì hắn cũng không biết những con số in trên đó có nghĩa là gì nữa.
Khi hắn phát hiện ra có vẻ khang khác, thì hắn đã bị bỏ rơi phía đằng sau rồi, hắn muốn đổi chồ cho mấy người đi cùng mình, nhưng mọi người trong đoàn lúc này đã ngồi xuống hết rồi. và ai cũng không muốn đứng dậy đổi chỗ cho hắn nữa.
Thực ra chỗ VIP và chỗ người thông dụng chẳng khác nhau là mấy_Cũng chẳng thể nói rằng bạn ngồi vé VIP là có thể đến Paris trước người ngồi vé thông thường hai giờ đồng hồ được.
Tần Lạc ôm Tô Tử ngồi vào ghế của nàng rồi cẩn thận cài dây an toàn lên cho nàng, sau đó hắn quay sang anh chàng đẹp trai ngồi bên cạnh đeo cặp kính to như mắt ếch kia cười một cái. Tuy là cả hai người đều không quen nhau, nhưng hắn cho rằng hắn và anh ta gặp nhau trên chiếc máy bay này là có duyên với nhau, do vậy mới cười chào hỏi.
Cũng may mà đối phương cũng khá lịch sự nhếch mép lên cười đáp lại hắn. Tiếp sau đó anh ta lại tiếp rục theo dõi tờ báo trên tay của mình.
Tần Lạc vui mừng hơn nữa khi trông thấy anh chàng này đang xem một cuốn tạp chí y học. Hơn nữa. cuốn tạp chí nàv lại là cuốn tạp chí về trung y, nó có tên là . Trên máy bay người ta không bao giờ cung cấp những loại tạp chí như thế này, nhưng nó lại được bán rất chạy trong những tiệm sách trong sân bay.
“Anh thích trung y phải không?" Tần Lạc mỉm cười lên tiếng hỏi. Sở thích của đối phương cũng giống với mình, do vậy mà Tần Lạc như tìm được tri kỷ vậy_Trông anh ta còn trẻ. lại ăn mặc sành điệu như vậv mà lại thích trung y, điều này làm cho Tần Lạc vô cùng ngạc nhiên.
“Không thích!” Anh chàng đẹp trai đáp lại một cách lạnh lùng, ánh mắt vẫn dán vào tờ tạp chí.
“Không thích sao anh còn xem tạp chí này làm gì?” Không phải Tần Lạc thích buôn dua lê, nhưng hắn thật sự muốn biết anh chàng đẹp trai, sành điệu này có cái nhìn thế nào về trung y.
Anh chàng kia thấy vậy ngán ngẩm nhìn Tần Lạc một cái rồi nói: “Vì nhu cầu công việc!”
“Ờ!” Tần Lạc gật đầu nói: “Thực ra trung y cũng hay lắm, chỉ cần anh cố gắng nghiên cứu tìm hiểu về nó là anh sẽ thích ngay thôi! ít ra, về dưỡng sinh thì trung y có công hiệu lắm. điều này được rất nhiều người công nhận rồi!”
Anh chàng kia nghe vậy thì cau mày lại. chỉ vào mấy bát thuốc in trên báo nói: “Anh nghĩ mấy thứ này giống thứ gì?”
“Giống thứ gì ư?” Tần Lạc cẩn thận ngắm nhìn một lúc rồi nói: “Đây là thuốc chứ là cái gì!"
“Tôi dĩ nhiên là biết đây là thuốc! Ý tôi muốn hỏi. bát thuốc này nó giống cái gì?”
“_” Tần Lạc không nghĩ ra nổi bát thuốc này nó giống cái gì. Hắn quá quen với thuốc của trung y rồi, đối với hắn thuốc thì vẫn là thuốc có gì khác đâu nhỉ?
“Thôi bỏ đi!” Anh chàng kia dường như rất mệt mỏi không muốn nói chuyện với Tần Lạc nữa: “Cái này trông tởm như vậy, đen đen bẩn bẩn. mùi thì khó chịu! Tôi còn lâu mới uống mấy cái thứ này!”
Tần Lạc nghe vậy chỉ biết cười cười thôi chứ chẳng nói thêm câu gì.
Tuy trong bụng hắn có phần thất vọng, nhưng mỗi người có một suy nghĩ riêng của mình. Bạn không thể ép buộc người khác thích những thứ mà mình thích. Cũng giống như anh chàng này, hắn không thể ép anh ta thích trung y được.
Nếu như bị ép buộc có tác dụng thì Tần Lạc cũng đã mặt dầy đi ép buộc người ta rồi_Vậy nhưng chiêu này hoàn toàn không thể áp dụng nổi.
“Trọng trách nặng nề!” Tô Tử ngồi bên cạnh nghe thấy hết cuộc nói chuyện giữa Tần Lạc và anh chàng đẹp trai kia liền mỉm cười nói.
Tần Lạc biết Tô Tử đang nói về sự nghiệp cứu vớt trung y của hắn. Tuy là hắn gặp nhiều khó khăn, nhưng chưa bao giờ hắn muốn từ bỏ cả. do vậy hắn liền nói: “Cục diện càng lúc càng có lợi rồi! Chúng ta vẫn còn hy vọng!”
“Anh học y phải không?” Anh chàng đẹp trai kia bỗng nhiên nói chen vào.
“Trung y!” Tần Lạc thản nhiên đáp.
“ồ!” Anh chàng kia chỉ ồ lên một tiếng rồi lại im lặng không nói gì nữa.
Nữ tiếp viên hàng không lúc này đưa đến cho khách khăn ướt, khi đi tới chỗ Tần Lạc thì cô tiếp viên bỗng kinh ngạc khẽ nhìn vào anh chàng đẹp trai kia thốt lên: “Xin hỏi! Anh có phải là Đường Trạch Vũ không?”
Anh chàng đẹp trai này có vẻ thích sự tán tụng của cô tiếp viên hơn là hai nhân vật nhà quê ngồi cạnh mình, nghe cô tiếp viên hỏi vậy liền gật đầu khẽ lạnh giọng đáp: “Vâng là tôi đây!”
“Thật là vinh hạnh khi gặp được anh! Tôi rất thích các vai anh diễn!” Cho dù biết chắc được đây là một minh tinh, nhưng cô tiếp viên này không hề hét toáng lên sung sướng hay là đòi anh ta ký tên gì cả, mà chỉ rất lịch sử hỏi han anh ta vài câu.
“Cám ơn cô!” Đường Trạch Vũ cười nói.
Chờ cho cô tiếp viên kia đi khỏi. Tần Lạc mới quay sang anh chàng đẹp trai kia hỏi: “Anh là Đường Trạch Vũ hả?”
Tần Lạc không ngờ lại gặp anh chàng này ở trên máy bay.
Đường Trạch Vũ là một nam diễn viên nổi tiếng trong nước, nhưng là một người chẳng bao giờ xem phim thần tượng như Tần Lạc đây thì vốn dĩ là chẳng bao giờ có bất kỳ giao thiệp gì với anh ta được, nhưng không ngờ anh ta lại chính là người diễn hắn trong bộ phim .
Một tên không thích trung y chút nào mà lại diễn bản thân mình sao? Tần Lạc cảm thấy trên đời này lắm chuyện nực cười trớ trêu thật.
-- o --