Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Bị coi thường vì sống bám vào chồng
A
nh đi đâu làm gì, cấm không cho tôi điện thoại anh. Anh nhậu nhẹt tôi cũng không có quyền nói, mà nếu tôi có điện thoại cho anh hoặc cản trở việc nhậu của anh là về nhà có chuyện cãi nhau sinh tử.
Ngày nào tôi cũng đọc mục Tâm sự của các bạn, những câu chuyện cùng hoàn cảnh khiến tôi rơi nước mắt rất nhiều. Tôi cũng rất sợ sẽ giống hoàn cảnh của mấy bạn. Nhưng mà chuyện đời mình đâu nói trước được, tôi cũng đang rơi vào tình cảnh vợ chồng ly tan. Điều đáng quan tâm nhất là 2 đứa con, còn nếu tiếp tục sống chung với chồng thì càng buồn hơn nữa.
Anh chẳng yêu thương tôi, mà bản thân tôi cũng vậy, mất tình cảm với anh từ khi nghe anh nói một câu trời đất như sụp đổ: sống với tôi nhưng không hề yêu. Phải chi anh nói câu này sớm chút thì tôi đâu phải khổ như thế này, anh lớn hơn tôi một giáp, cũng không đẹp trai gì, nhưng anh hơi tự cao vì làm ra tiền. Tôi chỉ phụ anh thôi nên không có quyền hạn trong nhà.
Thật tình tính nết tôi cũng không đến nỗi tệ, người khá đẹp ai cũng khen, và chu đáo của một người vợ hiền, vậy mà trước mắt chồng, tôi chỉ là cái gai trong mắt anh. Anh muốn sống chung với tôi mặc dù không yêu, anh muốn tôi sống với anh trên danh nghĩa là vợ chồng, còn việc riêng tư của anh tôi không có quyền biết đến. Anh muốn làm gì thì làm, thích sống tự do không ai ràng buộc, nhưng anh quên là đã có vợ.
Anh đi đâu làm gì, cấm không cho tôi điện thoại anh. Anh nhậu nhẹt tôi cũng không có quyền nói, mà nếu tôi có điện thoại cho anh hoặc cản trở việc nhậu của anh là về nhà có chuyện cãi nhau sinh tử. Nói thật ngoài việc nhậu anh không hề gái gú gì hết, nhưng phụ nữ nhìn thấy chồng nhậu hoài có ai chịu được đâu. Thỉnh thoảng nhậu ai nói làm gì. Tôi và anh có chiến tranh liên tục, sống như thế này cũng chẳng vui vẻ gì.
Ngày ngày tôi đều suy nghĩ phải đi một nơi thật xa, tự lập cho bản thân mình, chứ sống bám chồng hoài cũng chẳng có ý nghĩa gì mà còn bị chồng coi thường. Hiện tại tôi đang làm kinh doanh, thu nhập cũng khá, nhưng chỉ làm cho chồng thôi, vì khi lấy anh tôi hai bàn tay trắng nên rất dễ bị tự ái. Mỗi lần anh lớn tiếng là tôi cảm thấy mình vô dụng.
Tôi đang chọn một ngày nào đó thích hợp sẽ rời xa anh. Tôi sẽ ra đi bằng hai bàn tay trắng, không cần một đồng của anh, vì đồng tiền chính mình làm ta tôi mới quý trọng, chứ không thích xài tiền của người khác. Tôi còn tay còn chân sẽ cố gắng tự mình làm ra tiền, tới đường cùng thì cầm vé số bán cũng có tiền nuôi bản thân mình và con.
Gửi anh! Mặc dù em và anh đã sống với nhau 15 năm rồi, những kỷ niệm vui buồn em vẫn nhớ hết, nhưng mà em thấy buồn nhiều hơn vui. Thôi thì em sẽ là người ra đi để anh được tự do vui vẻ. Đến lúc anh ở một mình rồi nằm suy nghĩ lại thì đã muộn rồi anh à.
Anh coi việc rượu chè quan trọng hơn vợ thì anh tiếp tục thú vui đó đi nhé. Em cũng mong anh sau này tìm được một người vợ khác, rồi anh coi người ta có tốt như em đã tốt với anh không? Em không dám nói mình là người vợ hoàn hảo, kể cả tiền bạc em chưa bao giờ hỏi anh mỗi ngày làm được bao nhiêu tiền, chỉ biết sống vì chồng vì con, em không đòi hỏi gì khác, nên chuyện tiền bạc em cũng không quan tâm.
Tôi có vài lời chia sẻ cùng các bạn, nếu như một người nam hoặc nữ có muốn lấy chồng, vợ thì phải chọn cho mình một công việc ổn định. Bản thân mình làm ra tiền không bị người khác coi thường, như vậy cuộc sống vợ chồng sẽ hạnh phúc hơn, rút kinh nghiệm từ bản thân tôi.
Loan