Số lần đọc/download: 2728 / 70
Cập nhật: 2015-11-08 05:35:41 +0700
Quyển 10 - Chương 45
Đ
ặng Nhược Hiền phát biểu nói không ít lời hay, các giám đốc công ty bên dưới đều hoan nghênh nhiệt liệt.
Tờ vấn đề an toàn của ngành xây dựng đến chất lượng vật liệt xây dựng, đến xu thế của ngành bất động sản. Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng phải thầm khen vị Phó thị trưởng Đặng Nhược Hiền này giống một chuyên gia trong lĩnh vực xây dựng.
Đương nhiên làm cho các giám đốc công ty chờ đón chính là quy hoạch của Hoài Khánh năm nay.
Từ quốc lộ Hoàn Sơn thuộc núi Bôn mã cũng được đưa vào khu vực cây xanh của thành thị, hồ Tử Nham và hồ Yến Tử cũng sắp sửa được san bằng, cung cấp cho nội thành Hoài Khánh vài Km vuông. Còn có một loạt công trình xây dựng nhà tập thể cho cán bộ, viên chức chính quyền Thị xã, nghe nói sẽ được quy hoạch ở hai nơi, rất nhanh sẽ tiến hành.
Bên mảng giao thông thì Thị xã cũng chính thức xác định quy hoạch đường quốc lộ cấp hai từ quận Khánh Châu đến huyện Lâm Giang, có lẽ công trình này sẽ chuẩn bị tiến hành vào tháng tư. Ngoài ra quốc lộ cấp hai từ huyện Tĩnh đến Hoài Châu cũng đã được Sở Giao thông phê duyệt, Sở Giao thông sẽ hỗ trợ tài chính mà làm.
Đặng Nhược Hiền nói qua mấy điểm này làm người bên dưới thấy ngứa ngáy trong lòng. Đặng Nhược Hiền thường ít khi lên tiếng, nhưng đã lên tiếng thì gần như là được xác định. Điều này cũng làm Đặng Nhược Hiền có uy tín trong mắt các công ty.
Sau khi Đặng Nhược Hiền nói xong liền đến lượt Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống không thể không thừa nhận Đặng Nhược Hiền giỏi tạo không khí. Hội nghị bây giờ đang đầy vui vẻ nhưng khi hắn lên tiếng thì nhất định sẽ tạo thành cơn gió lạnh quét qua hội trường.
Hắn không muốn phá hỏng không khí nhưng không thể không vung đao.
- Thưa các vị, vừa nãy Chủ nhiệm Cao đã giới thiệu, chẳng qua tôi vẫn xin tự giới thiệu. Tôi là Triệu Quốc Đống, Phó thị trưởng Thị xã Hoài Khánh, phụ trách mấy hạng mục công việc. Hội nghị này vốn không nên có tôi tham gia, đây là công việc của Thị trưởng Đặng. Nhưng tôi đã chủ động xin phép Bí thư Trần cùng Thị trưởng Hà để tham gia hội nghị này. Có thể lát mấy lời tôi nói có quan hệ đến một bộ phận các công ty ngồi đây, nếu có gì làm phật ý thì mong các vị bỏ qua.
Lời Triệu Quốc Đống như cơn gió lạnh thổi vào khiến không khí vui vẻ của hội nghị mất sạch, chỉ còn cảm giác lạnh như băng.
- Có thể không ít người ngồi đây cũng biết công việc chủ yếu của tôi trong thời gian qua. Ừ, chính xác mà nói cũng đã có quan hệ với một vài người ngồi đây.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ví dụ như giám đốc Lôi công ty bất động sản Thịnh Thái, tôi nghe Cục trưởng Cáo cục Tài chính nói tìm anh vài lần. Anh nói anh đi Hải Nam nghỉ phép, xem ra hôm nay về gấp, đây là việc tốt. Có thể thấy ánh mặt trời ở Hải Nam làm tâm trạng của anh khá vui. Còn có giám đốc Khang Công ty xây dựng Phú Khang, hình như Trưởng ban Tạ Ủy ban Thị xã cũng đã tìm anh hai lần. Một lần anh đang bận việc, một lần anh nói mới đi công tác về nên mệt. Tôi thấy Trưởng ban Tạ cũng là người mềm lòng, không đành lòng để anh mệt hơn nên về. Hôm nay để tôi nói chuyện vậy.
- Hôm nay tôi xin năm phút của mọi người, có lẽ ảnh hưởng đến hứng thú ăn cơm của mọi người, tôi xin lỗi trước. hưng tôi vẫn cần phải nói nếu không có người bảo tôi chém trước tâu sau.
Triệu Quốc Đống thu lại ý cười, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng. Mọi người ngồi đây đều có thể cảm nhận được sát khí từ trên người hắn truyền tới.
- Mọi người đều biết công ty đầu tư tín dụng của Thị xã, đây là công ty mà trước đây ngành tài chính Thị xã thành lập để thuận tiện cho các công ty nhà nước của Thị xã vay vốn. Căn cứ chính sách của Trung ương công ty đầu tư tín dụng cũng hoàn thành sứ mạng lịch sử của nó. Cho nên Thị xã quyết định đóng cửa vào tháng sáu năm trước, hơn nữa cũng đưa ra thông báo với các công ty, nhà máy vay tiền của công ty đầu tư tín dụng. Ừ, phải nói mỗi công ty đã nhận được không ít hơn ba lần thông báo.
Triệu Quốc Đống lạnh lùng nhìn quanh hội trường.
- Nhưng đến bây giờ thì vẫn có không ít công ty vay tiền của công ty đầu tư tín dụng mà không trả. Thiếu nợ trả tiền là điều đương nhiên. Đương nhiên nếu như công ty của anh thật sự phá sản thì không còn gì để nói. Làm kinh doanh thì ai tránh được việc phá sản. Nhưng theo tôi biết vẫn có không ít công ty vẫn hoạt động tốt, nhưng vẫn không muốn trả nợ.
Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng rồi nói tiếp:
- Tôi có thể công khai nói với mọi người, công ty đầu tư tín dụng sẽ lập tức thu lại tất cả tiền nợ. Nếu như không thu được tiền thì chính quyền Thị xã phải bù lại khoản thiếu đó. Bí thư Trần cùng Thị trưởng Hà đã giao nhiệm vụ này cho tôi, tôi chỉ có một thái độ, xin lỗi tiền này ai mượn thì người đó phải trả cả vốn lẫn lãi.
Triệu Quốc Đống cao giọng nói. Mặc dù hầu hầu hết công ty không liên quan đến việc này, nhưng có mấy người ra vẻ khinh thường. Chẳng qua mọi người đều muốn xem vị Thị trưởng Triệu này có chiêu gì để các công ty trả tiền.
- Có thể mọi người muốn xem tôi có bản lĩnh gì để đòi nợ. Chẳng qua tôi không có bản lĩnh gì, chỉ có cái mặt này, nhưng có Thị ủy, Ủy ban Thị xã làm chỗ dựa. Chỉ cần như vậy thì tôi cảm thấy sẽ làm được việc này.
Triệu Quốc Đống chống tay lên bàn, một khí thế bắt đầu phát ra áp đảo toàn trường.
- Tôi vừa nãy đã trao đổi với Thị trưởng Đặng. Bắt đầu từ bây giờ nếu như có công ty còn nợ tiền của công ty đầu tư tín dụng mà không trả, nhiệm vụ sẽ không được tham gia vào các hạng mục xây dựng công trình công cộng của toàn Thị xã. Dù là do tài chính của Thị xã hay của các quận, huyện trực thuộc Hoài Khánh thực hiện thì các công ty kia đều không được tham gia. Hễ là hạng mục xây dựng của quốc gia hoặc tỉnh diễn ra trong địa bàn Hoài Khánh, Thị ủy, Ủy ban Thị xã Hoài Khánh sẽ đề nghị đơn vị chủ quản cân nhắc độ tin cậy của đơn vị nhận thầu. Điểm này tôi đã báo cáo với Bí thư Trần cùng Thị trưởng Hà và được đồng ý, sắp tới sẽ phát văn bản tới toàn Thị xã. Nếu quận, huyện nào vi phạm sẽ kỷ luật Đảng.
Lời này của hắn làm bên dưới xôn xao, đây chính là tước đoạt khả năng tham gia các công trình công cộng của các công ty. Mà mất cơ hội này có nghĩa anh mất khả năng cạnh tranh cùng các công ty khác trên địa bàn Hoài Khánh, chỉ có thể rời khỏi Hoài Khánh.
- Thị trưởng Triệu, đây có phải quá đáng không? Chính sách áp chế này căn bản không dựa theo chính sách và pháp luật nào cả. Bây giờ quốc gia chúng ta là xã hội pháp trị, đây là chính quyền vi phạm pháp luật.
Một người tức giận đứng lên.
- Anh là giám đốc Điền Công ty xây dựng Hoa Á? Nếu tôi nhớ không lầm thì Hoa Á còn nợ công ty đầu tư tín dụng năm triệu.
Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói:
- Vi phạm pháp luật hay không cũng không phải do anh quyết định, cũng không phải do tôi mà do pháp luật quyết định. Đại biểu pháp luật thì sẽ là Tòa án nhân dân. Nếu anh cảm thấy ở công trình nào đó mà chính quyền loại trừ Hoa Á của anh ở ngoài, anh hoàn toàn có thể kiện chính quyền, tôi xin tán thành. Đây là cơ hội thúc đẩy xã hội pháp trị của chúng ta.
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm họ Điền chỉ có thể oán giận ngồi tại chỗ không nói được gì. Nếu đi kiện mà thắng thì Trung Quốc đúng là tiến vào thời đại xã hội pháp trị.
- Tôi còn một câu, tôi phụ trách mảng tài chính của Thị xã. Mặc dù các ngân hàng thì chính quyền sẽ không quản được, nhưng chính quyền Thị xã Hoài Khánh có chức năng chỉ đạo sự kinh doanh của các ngân hàng. Tôi sẽ chuyển danh sách khách nợ tiền của công ty đầu tư tín dụng với danh nghĩa chính quyền Thị xã Hoài Khánh sang cho ngân hàng, nhắc bọn họ tránh nguy hiểm. Tôi cũng sẽ mật thiết chú ý tình hình vay vốn ngân hàng của các công ty đó. Lúc cần tôi nghĩ chúng ta có thể tiến hành xử lý theo pháp luật, nếu có ai không tin công tác của Tòa Án thì kệ người đó, nhưng tôi kiên quyết tin vào hiệu quả của Tòa án.
Lời nói đầy vẻ châm chọc của Triệu Quốc Đống làm nhiều giám đốc bên dưới không nhận được. Phong cách của Triệu Quốc Đống hoàn toàn khác với Đặng Nhược Hiền. Nhưng lời nói của hắn lại làm cho mọi người cảm thấy Triệu Quốc Đống này không phải kẻ mềm lòng. Hắn giống con chó săn nhe răng muốn cắn.
- Cuối cùng tôi nhắc mọi người không nên xem lời của tôi như gió qua ta. Tôi tin vài hành động trước đó đã chứng minh lời tôi nói, không nên cố gắng khiêu chiến sự nhẫn nạn của tôi. Tôi tới Hoài Khánh làm việc không phải hy vọng gây phiền phức cho ai, nhưng tôi không biết có người không biết xấu hổ, người như vậy tôi sẽ tát mạnh vào mặt kẻ đó để y nhanh chóng tỉnh táo lại.