Số lần đọc/download: 881 / 13
Cập nhật: 2017-09-25 03:25:34 +0700
Q.6 - Chương 142: Giao Phòng (2)
Á
o sơ vải nhăn tự nhiên mà không lôi thôi, quần ngố vải trắng, vẫn là phong cách "rách rưới" mà cá tính đó, hai tay cầm cốc trà, cánh môi hồng khẽ nhấp lên miệng chén sứ trắng tinh, chân vắt lên nhau khẽ đua đưa, làm mái tóc lại mới nhuộm hung ánh chiếu sắc màu nắng chiều làm không khí bên cạnh như phủ bụi vàng, Lâm Lạc Nhiên ánh mắt hiện lên chút giảo hoạt, khẽ hất hàm về phía cửa nói:
- Người ta thưởng nói con gái Thượng Hải lựa chọn phối ngẫu một là có bằng cấp, biết hai loại ngôn nữ, có nhà ba gian, bốn mùa mặc hàng hiệu, ngũ quan phải đoan chính. Vị huynh đài vừa vào không biết thuộc loại nào đây?
Ngồi bên cạnh Lâm Lạc Nhiên là cô bạn gái thân thiết ở ĐH Thượng Hải, Tạ Tư mặt có ít mụn trứng cá, mắt một mí lanh lợi, không chú ý tới vẻ mặt Lâm Lạc Nhiên, chống cằm nhìn anh chàng mới vào, nghiêm túc đánh giá:
- Ừm xem nào, phong thái tự tin điềm đạm tới nơi sang trọng thế này không ngó nghiêng lung tung, xem ra rất có tiền, khuôn mặt tạm được, cho người ta cảm giác khá yên tâm... Á, anh ta thực sự đi về phía này rồi. Lạc Nhiên, đi với cậu thật là tổn thương, các anh chàng chất lượng toàn nhắm vào cậu thôi. Nếu người ta mà bắt chuyện với cậu, cậu phải nói với anh ta, xin khách quan tự trọng, tiểu nữ tử đây bán thân không bán nghệ....
- Sao mà lại bán thân không bán nghệ thế?
Tô Xán mục tiêu rất rõ ràng, đi thẳng tới mỉm cười với hai cô gái, tai y rất tốt không nghe được phần đầu, phần sau nghe rất rõ.
Tự Tư chỉ mạnh miệng bên cạnh mấy cô bạn được thôi, nữ sinh khoa văn học rất thẹn thùng, bị một nam sinh nghe thấy câu này, mặt đỏ như tôm luộc, mặt cúi gằm xuống, hận dưới chân không có cái lỗ nào để nhảy xuống luôn cho đỡ xấu hổ.
Lâm Lạc Nhiên khẽ đánh mặt ra ngoài cửa sổ, nhìn Tô Xán, nhoẻn miệng cười:
- Xe đẹp đấy.
- Về nhà thời gian dài không đụng tới, hơi ngượng tay.
Tô Xán nói chữa thẹn, rõ ràng màn đỗ xe lóng ngóng vừa rồi đã bị Lâm Lạc Nhiên nhìn thấy:
Tạ Tư lúc này mới hiểu rằng hai người này quen nhau, làm sao ngồi đây được nữa, cầm cuốn sách văn học trên bàn lên, lúng túng nói:
- Mình đi trước, hai bạn thong thả nói chuyện.
Đau khổ hơn nữa là không ai giữ lại, dù chỉ là lời khách sáo, còn vui vẻ chào tạm biệt, Tạ Tư đi ra sau lưng Tô Xán rồi mới giơ nanh giơ móng lên dọa Lâm Lạc Nhiên.
- Này, mua xe đắt tiền như vậy mà không mời khách là sao hả?
Lâm Lạc Nhiên không có hứng thú gì với những chiếc xe đắt tiền, cô thấy nhiều rồi, cũng bởi vì di truyền tính cách chăn dê ca hát, tiêu sái chu du các nước của cha, nên cô có linh hồn tự do phóng khoáng. Chẳng qua là Tô Xán nên cô mới có hứng thú trêu chọc, cũng là vì thứ liên quan tới Tô Xán nên cô mới có hứng thú để ý:
- Vậy hôm nay bồi thường, có điều mình đang bận chút, có muốn đi ké không?
Đáng lý ra hai người có tình cảm không nên như vậy, gặp nhau sẽ phải thiếu tự nhiên mới đúng, nhưng ở bên Lâm Lạc Nhiên luôn thoải mái vui vẻ như vậy, nên Tô Xán càng ngày lún càng sâu, Lâm Lạc Nhiên cũng tương tự:
- Mời kiểu gì thế? Chả có thành ý.
Lâm Lạc Nhiên trề môi ra:
- Mình kiếm tiền không phải chỉ mua xe, mà còn mua nhà nữa, không biết bạn có hứng thú giúp mình tham khảo không?
Tô Xán giờ đã được thóp của Lâm Lạc Nhiên rồi:
Lâm Lạc Nhiên gật đầu ngay, cầm lấy túi xách rồi thúc giục Tô Xán:
- Tính tiền, tính tiền mau rồi chúng ta đi.
- Thật đúng là...
Tô Xán cười lắc đầu, cứ như mình bị gọi tới để trả tiền vậy, nhìn Lâm Lạc Nhiên tung tăng vui vẻ vào xe, trong lòng cũng thoải mái.
Lâm Lạc Nhiên làm sao bỏ qua cơ hội được lái xe, trực tiếp ngồi lên ghế lái, ở Thượng Hải này cô còn thông thuộc hơn Tô Xán nhiều, chỉ cần Tô Xán báo địa chỉ liền lái xe thẳng tới Mạn Cáp Đốn Thủ Tọa, không cần hỏi đường lần nào.
Bởi vì bãi đỗ xe của tòa nhà chư bắt đầu đi vào hoạt động, cơ bàn không mở cửa cho bên ngoài, bảo vệ mặt mày nghiêm túc, thấy chiếc Bentley cũng chẳng có nét mặt gì khác lạ, thái độ với Tô Xán đúng mực, cứ phận sự mà làm. Tố chất bảo vệ ở đây ăn đứt ở Dung Thành, chính xác bảo vệ ở đa phần nơi khác đều thế, một công việc không mấy ai mặt mà, chỉ là tạm bợ hoặc bất đắc dĩ, thái độ qua loa, thấy khách đi xe sang thì xun xoe, thấy đi xe kém thì khinh bị, thấy mỹ nữ thì sáng mắt.
Không chỉ bản thân bảo vệ không tôn trọng nghề của mình chính người chủ thuê bảo vệ cũng tùy tiện, người dân gặp chuyện bực mình vì bảo vệ thì cũng "Ôi dào, bảo vệ mà, không chấp!" Rồi tặc lưỡi cho qua.
Chính vì vậy chế độ lẫn tố chất bảo vệ chuyên nghiệp của Đôn Hoàng được đề cao, chi tiết nhỏ này nhiều người không chú ý khi tìm hiểu về sự thành công của Đôn Hoàng, không biết nó là một trong vô số chi tiết nhỏ nhặt giúp khách hàng thoải mái, tăng tỷ lệ khách hàng quay trở lại.
Tô Xán mua một căn nhà ba gian, rộng 90 mét vuông, thậm chí là còn nhỏ hơn cả căn nhà ở Dung Thành, nhưng y thích thế, với Tô Xán mà nói như vậy mới giống "nhà".
Theo suy nghĩ đầu tư phổ biến nhất, hơn nữa lại có con mắt tiên tri, lại nhờ vào mối quan hệ với Đại Dung, Tô Xán đáng nhẽ nên tung tiền mua nhà gom đất ở Thượng Hải, sau đó chẳng cần quan tâm nhiều nữa, ngồi rung đùi đợi địa ốc Thượng Hải tăng giá vòn vọt thế là xong. Nhưng Tô Xán không làm vậy, đó không phải là chí hướng của y, hơn nữa cứ lạm dụng ưu thế trùng sinh thì không khác gì cứ ăn lẹm vào vốn, bình thường tưởng mình là thánh, đến khi ưu thế này hết rồi, còn thua cả người thường.
Tô Xán lấy trùng sinh gây dựng ưu thế ình, lập nên khung nhà cao tầng, bây giờ là lúc y thoát khỏi nó, dùng chính sức lực bản thân xây dựng từng viên gạch gia cố ngồi nhà của mình.
- Bạn là người đầu tiên tới đây đấy, Đường Vũ cũng chưa biết đâu.
Tô Xán đi vào nhà ném chìa khóa vào bát để trên bàn gần cửa, không biết xuất phát vì tâm tư gì, đột nhiên vọt miệng nói câu này.
Lâm Lạc Nhiên quả nhiên trở nên cực kỳ hào hứng, ném ngay túi sách lên ghế, chạy vào trong sờ cái nọ mó cái kia, cứ như bố trí nhà của mình:
- Vị trí nhà bếp rất tốt, nếu như là tôi thì cũng biến bếp thành không gian mở thế này, bên này có thể đặt lò nướng, thi thoảng có thể tự nướng bánh...
Tô Xán đứng ở cửa nhìn Lâm Lạc Nhiên, lúc này một đôi nam nữ tuổi chừng hai bảy hai tám đi qua, nhìn vào nhà bọn họ.
Nam nhân chủ động giới thiệu:
- Tôi là Cố Quân, đây là vợ tôi Vương Yến, chúng tôi sống ở phòng bên cạnh.
- Chúng ta sau này thành hàng xóm rồi, nhà hai người cũng đã xây xong, cả hai sắp chuyển tới đây ở phải không?
Vương Yến vừa đánh giá trang trí bên trong nhà Tô Xán vừa hỏi, chủ yếu vừa rồi chồng cô bị dung mạo của Lâm Lạc Nhiên thu hút, nên cô rất khó chịu, cố ý hỏi thế nhắc nhở chồng mình:
Tô Xán không giải thích nhiều, là nam nhân nên dễ nhận ra Cố Quân bị Lâm Lạc Nhiên thú hút nên mới dừng lại chào hỏi, liền gật đầu:
- Đúng thế.
Lâm Lạc Nhiên lườm Tô Xán một cái, đại tiểu thư điêu ngoa lúc này cũng không đính chính, mặt hơi đỏ lên.
Vương Yến rất tò mò, thấy đôi tình lữ trẻ này tiếp chuyện mình thì quên luôn cả mục đích ban đầu:
- Cả hai mới tốt nghiệp phải không? Bây giờ sinh viên tốt nghiệp càng ngày càng khó tìm việc, nhưng có được căn nhà thế này là tốt rồi, an cư mới lạc nghiệp mà, khởi đầu như vậy tốt hơn không biết bao nhiêu người. Trong nhà mọi người làm gì thế?
Tô Xán không có thói quen cởi mở với người lạ, nhưng cô gái này tính hiếu kỳ cũng quá nặng, không thể không trả lời:
- Nhà tôi ở Dung Thành cơ, là kiến trúc Đại Dung, chắc chị không biết đâu.
Lâm Lạc Nhiên cũng trả lời đơn giản:
- Cha tôi làm ở ngành thông tin.
- À, chồng tôi làm việc hệ thống tư pháp của khu Từ Hối, hai người nếu tìm việc có gì khó khăn, cứ gọi điện thoại, đừng ngại sau này chúng ta là hàng xóm mà.
Vương Yến lấy cả danh thiếp của mình ra đưa cho Lâm Lạc Nhiên:
- Còn đây là danh thiếp của tôi.
- Cám ơn chị.
Lâm Lạc Nhiên cười rõ ngọt, nhìn danh thiếp ghi "bác sĩ ngoại khoa xương bệnh viện Hoa Sơn Thượng Hải.
- Anh chị thật đẹp đôi, cám ơn anh chị.
Trò chuyện thêm vài câu, vợ chồng Vương Yến rời đi, vào thang máy, Vương Yến nhéo hông chồng:
- Cô bé đó xinh đẹp quá phải không, sau này làm hàng xóm rồi, sướng nhé.
Cố Quân rối rít nói:
- Em thật là, hay ghen vớ ghen vẩn, hơn nữa nhìn gia đình họ mua nhà cho ở chung với nhau như thế, chắc sẽ sớm kết hôn...