Khi học trò đã sẵn sàng, thầy giáo sẽ xuất hiện.

Ngạn ngữ cổ Trung Hoa

 
 
 
 
 
Tác giả: Sa Mạc
Thể loại: Tiên Hiệp
Dịch giả: A Vít
Upload bìa: Mê thị Chuyên
Số chương: 1145
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4081 / 112
Cập nhật: 2014-12-23 15:20:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 745: Lên Đỉnh Thiên Nhai.
uyết vẫn nhẹ nhàng rơi, Hàn Mạc hiện đang ở chân núi Thiên Nhai.
Mất nguyên một ngày đêm hắn mới đi hết chặng đường cả trăm dặm từ ngoài Lâm Dương quan, xuyên qua trận doanh Nguỵ quân canh giữ nghiêm mật, thậm chí còn lướt qua trận phòng ngự của Khánh quân, cuối cùng mới tới được dưới chân ngọn núi này.
Đứng từ xa nhìn, người nhìn đã có thể cảm nhận được khí thế ngút trời của đỉnh Thiên Nhai. Thế nhưng người ở dưới chân núi lại không thể nhìn toàn cảnh bên trên, cùng lắm chỉ có thể nhìn được vách núi cao ngất ngưởng kia, nhìn mãi, nhìn mãi cũng không thấy được điểm cuối của vách núi.
Đây là đỉnh núi khiến người nhìn đã muốn bỏ cuộc.
Vách đỉnh núi đá dựng đứng, lại có tuyết phủ, hết sức hiểm yếu. Nếu người thường cứ vậy mà leo lên đỉnh độc phong này sẽ rất nguy hiểm, chỉ cần hơi sơ suất rất có thể sẽ thịt nát xương tan.
Hàn Mạc đã sớm cởi bỏ bộ giáp trụ thám báo khi đi qua Nguỵ quân. Giờ hắn mặc một thân thường phục, bên hông có một bình rượu to. Hàn Mạc ngửa đầu nhìn đỉnh Thiên Nhai không thấy đỉnh.
Không biết vì sao, khi hắn ở doanh trại, đọc được lá thư Tiêu Hoài Ngọc để lại, hắn lại có một cảm giác mãnh liệt rằng mục đích y để lại bức thư là để hắn có thể bám theo đến đây.
Lúc ấy, hắn cũng từng nghi ngờ liệu có phải Tiêu Hoài Ngọc lập mưu bẫy hắn không, nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua rồi ngay lập tức bị hắn gạt đi.
Nếu Tiêu Hoài Ngọc quả thực định đối phó với hắn, bằng vào năng lực của y, vốn không cần hoảng hốt như thế, không cần phải chạy đến đỉnh Thiên Nhai, cách Khánh Quốc cả trăm dặm.
Hơn nữa, kể từ lần đầu tiên khi Hàn Mạc gặp Tiêu Hoài Ngọc, hắn đã cảm giác được vị danh tướng Yến Quốc dù có tài năng quân sự trác tuyệt, nhưng người này lại cho người ta một cảm giác dường như y không quá quan tâm đến quyền mưu quỷ thuật.
Với năng lực và địa vị của y, hiển nhiên y là người khinh thường những trò thủ đoạn tạp nham.
Nếu không phải Tiêu Hoài Ngọc định bẫy hắn, thì y ngầm bảo hắn đến đây là có mục đích gì đây?
Trên đường đến đỉnh Thiên Nhai, Hàn Mạc đã tự hỏi rất nhiều lần. Cuối cùng hắn cũng mơ hồ hiểu được, Tiêu Hoài Ngọc ra hiệu cho hắn đến, rất có thể vì muốn hắn tiếp ứng cho y. Nói cách khác, trước khi đi, Tiêu Hoài Ngọc chắc chắn đã tính toán đầy đủ.
Hàn Mạc cũng hiểu rõ, người trong thiên hạ có thể đi lên đỉnh Thiên Nhai cũng chỉ có vài người. Nhưng vài người này đều có khả năng uy hiếp Tiêu Hoài Ngọc.
Tiêu Hoài Ngọc hiển nhiên đã phát hiện lần phó ước này không hề đơn giản.
Chỉ có điều, Tiêu Hoài Ngọc dù có nhiều thuộc cấp như vậy, nhưng lại cố tình để lại manh mối cho riêng hắn, ra hiệu cho hắn đến đây, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?
Hàn Mạc nheo mắt, nhìn vách núi dựng đứng. Hắn hiểu rõ, nếu không có chuyện gì bất ngờ thì Tiêu Hoài Ngọc chắc chắn đang ở trên đỉnh núi kia. Nhưng nơi đó mây mù bao phủ, dù có chuyện gì xảy ra thiên hạ chắc cũng chẳng ai biết được.
Chỉ có điều, Hàn Mạc hiện đang suy tính xem liệu hắn có thật sự nên lên đỉnh Thiên Nhai hay không, liệu hắn có thật có năng lực ngăn cục diện phát triển hay không.
Hàn Mạc có đủ dũng khí.
Nhưng đứng trước ngọn độc phong này, hắn thực sự cảm thấy hết sức hồi hộp. Dù sao, ngọn độc phong này cũng cao hơn hai ngàn thước, chỉ cần hắn hơi chút sơ xuất, nhất định sẽ tan xương nát thịt. Có thật hắn nên mạo hiểm như vậy hay không?
Hơn nữa, trên đỉnh núi, chắc chắn toàn là các cao thủ cực mạnh. Nếu hắn vẫn quyết ý lên đến đỉnh núi, nhất định cũng đã kiệt sức, lúc đó hắn đến còn có tác dụng gì nữa?
Hàn Mạc trầm ngâm, tuyết khẽ đậu trên người hắn. Trên búi tóc của hắn đã phủ một tầng tuyết mỏng.
Hắn không cử động, nhưng trong lòng lại hết sức hồi hộp.
Dù người khác không biết, hắn cũng hiểu rất rõ, Tiêu Hoài Ngọc lên đỉnh Thiên Nhai là do âm mưu của Thái tử. Tuy Hàn Mạc không biết được toàn bộ kế hoạch của Thái tử, nhưng có một số chuyện hắn biết chắc chắn, đó là toàn bộ âm mưu của Thái tử là để đối phó với Tiêu Hoài Ngọc.
Bằng vào năng lực và bản lĩnh của Tiêu Hoài Ngọc, chỉ dựa vào mình Thái tử chắc chắn không thể đối phó với y. Hàn Mạc suy đoán nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, Thái tử có lẽ đã kết cấu với người ngoài, lập mưu hại Tiêu Hoài Ngọc.
Tiêu Hoài Ngọc một lòng muốn cứu giúp Thái tử. Trong lòng y biết rõ đỉnh Thiên Nhai rất hiểm trở, nhưng có lẽ y không bao giờ nghĩ đến chuyện người y muốn cứu lại là người lập mưu.
Cũng chính vì như thế, Hàn Mạc cảm nhận được rất sâu sắc được rằng Tiêu Hoài Ngọc đã đến nơi, thậm chí đang gặp nguy hiểm.
Hàn gia và Tiêu gia tuy là hai đại thế gia đối đầu nhau trên triều đình Yến Quốc, nhưng Hàn Mạc không hồ đồ đến nỗi muốn Tiêu Hoài Ngọc chết đi. Hơn nữa, hắn hiểu rất rõ rằng, Tiêu Hoài Ngọc là cột chống trời của Đại Yến. Một khi cây cột này sập xuống, Yến Quốc sẽ rơi vào tình cảnh khốn cùng chưa từng có.
Cho nên bất kể là hắn thật tâm kính yêu Tiêu Hoài Ngọc hay là vì nghĩ đến toàn bộ lợi ích của Yến Quốc, Hàn Mạc đều không muốn thấy Tiêu Hoài Ngọc gặp nguy hiểm.
Giờ hắn còn thầm mắng sự ngu xuẩn của Thái tử.
Nếu Thái tử thật vì lợi ích cá nhân mà muốn tiêu diệt Tiêu Hoài Ngọc, chẳng khác nào gã đã tự tay huỷ đi sức mạnh hùng hậu của Yến Quốc, là người vì hận thù cá nhân mà làm chuyện hồ đồ!
Hít sâu một hơi, Hàn Mạc cười khổ, lắc đầu. Hắn kiểm tra lại bọc trên chân, rồi buộc lại bọc trên cổ tay.
Hắn biết, chuyện hắn sắp phải làm ngay lúc này chính là chuyện người thường không bao giờ dám nghĩ đến. Dưới trời tuyết giá rét, trèo lên đỉnh núi cao hai nghìn thước, với người thường mà nói, đây đúng là chuyện họ chẳng bao giờ dám nghĩ đến.
Nhưng hiện tại, Hàn Mạc nhất định phải làm.
Có lẽ bởi hắn lo lắng cho Tiêu Hoài Ngọc, cũng có thể vì chuyện đang diễn ra trên đỉnh núi này thực sự hấp dẫn hắn, khiến hắn rất tò mò. Một khi đã đến chân đỉnh Thiên Nhai, Hàn Mạc không còn nghĩ đến đường lui nữa.
Một khi đã đến, hắn không còn lo sợ bất cứ chuyện gì nữa!
Gỡ bình rượu to bên hồng, Hàn Mạc ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Đây là loại rượu mạnh nhất trong quân trại. Các tướng sĩ thường gọi nó là “Cổ thành thiêu”. Rượu vừa vào miệng, đã đốt cháy ruột gan. Nam tử hán uống một ngụm rượu này, thân thể sẽ càng ấm áp hơn.
Uống liền hai ngụm, máu trong người Hàn Mạc cơ hồ như rực cháy. Hắn lấy chiếc áo da đeo ở phía sau và các công cụ đã chuẩn bị từ trước.
Đây là hai móc sắt, mỗi chiếc móc có năm cái nhẫn vừa đủ để móc vào năm ngón tay. Đầu móc sắt là năm móc dài, đeo vật này lên người dùng như có hơn năm ngón tay. Trước ngón cái còn có thiết chỉ, thiết chỉ rất sắc bén, có thể dùng để dò đường, xuyên qua vách núi, cắm thẳng vào vách đá.
Thứ này vốn dĩ khi hắn còn ở Đông Hải đã dùng để huấn luyện Hắc Báo leo trèo. Hàn Mạc biết sẽ phải trèo lên đỉnh Thiên Nhai nên đã mang theo vật này từ trong doanh trại.
Đội thiết chế lên, Hàn Mạc hít sâu một hơi, vận khí theo “Khí Kinh”.
Ngọn độc phong đáng sợ như vậy, muốn trèo lên được, hắn nhất định phải giữ được tâm trạng bình tĩnh và ổn định. Hơn nữa, càng leo lên trên, không khí nhất định sẽ càng loãng hơn. “Khí Kinh” không những sẽ giúp hắn ngưng thần tĩnh khí, mà còn có thể giúp hắn duy trì hơi thở đều đặn trong tình hình thời tiết khắc nghiệt này.
Nếu không từng tập qua “Khí Kinh”, Hàn mạc chắc chắn sẽ do dự không biết nên leo lên bằng cách nào.
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Hàn Mạc bắt đầu leo lên. Dọc trên vách núi, tuyết bám càng nhiều hơn. Người thường chắc chắn không dám nghĩ đến chuyện trèo lên đỉnh núi này.
Người trên đỉnh Thiên Nhai không một ai biết dưới trên núi có một người trẻ tuổi đang dốc hết nghị lực và sự gan dạ của bản thân mà treo lên đỉnh núi.
Tam đại danh tướng hiện vẫn hết sức bình tĩnh.
Ba người bọn họ, mỗi người có một vẻ mặt khác nhau, nhưng trong lòng đều thầm đề phòng đối phương. Ba người này đều hiểu rõ, người có thể xưng là đối thủ của bọn họ, nhân gian hiện tại cũng chỉ có mấy người này.
Võ công hơn người, vượt ngoài giới hạn không phải là thứ có thể huỷ thiên diệt địa.
Nhưng người có thể đạt tới cảnh giới võ công như vậy, thiên hạ không có được mấy người. Điểm vượt ngoài giới hạn của bọn họ hiển hiện trên cơ thể mỗi người.
Ví như nói về tốc độ, tốc độ và sức bật của bọn họ có thể sánh với báo săn.
Ví như nói về sức mạnh, bọn họ có sức mạnh nâng ngàn cân, mặt không đổi sắc.
Ví như nói về độ nhanh nhạy, bọn họ có thể trong tình huống nguy cấp nhìn thấu tất cả chiêu thức, ý định của đối thủ. Từ đó, họ có thể biết được ý đồ tấn công tiếp theo của đối thủ, hơn nữa có thể nắm chắc thời cơ chỉ thoáng lướt qua. Chỉ trong một giây, một khắc như vậy, bọn họ cũng có thể đánh ra một kích lấy mạng địch thủ rồi.
Ví như nói về khả năng chịu đựng, bọn họ có thể ở nơi cực lạnh hay cực nóng, nhưng nơi người thường vốn không thể chịu đựng nổi.
Những năng lực vượt qua giới hạn đó, người thường không thể làm được, cũng không thể tin được có người nào lại làm được.
Con người từ xưa đến nay luôn tìm cách tạo ra kỳ tích. Tất cả những người có thể làm chuyện khác thường đều được gọi là thần thoại. Thập phương danh tướng chính là thần thoại hiện thời, bọn họ có võ công vượt qua cực hạn, trở thành thần thoại trong lòng mỗi người.
Ba đại danh tướng đều hiểu rõ, ngoài bọn họ ra, hai người đứng trước mắt cũng có thể nháy mắt tấn công, lấy mạng bọn họ. Giờ khắc này, không kẻ nào dám để lộ chút sơ hở nào, không dám để đối thủ nắm được cơ hội.
Ví như Tư Mã Kình Thiên, rất có thể gã đang muốn dồn Thương Chung Ly vào chỗ chết, nhưng chỉ cần Tiêu Hoài Ngọc để lộ chút sơ hở nào đấy, biết đâu gã lại chẳng quay qua đánh chết y cũng nên?
Thương Chung Ly hiển nhiên là cường địch, là người Tư Mã Kình Thiên muốn giết. Nhưng Tiêu Hoài Ngọc chắc gì đã không phải cường địch của gã, biết đâu sâu trong lòng gã cũng đang tìm cách tiêu diệt y thì sao?
Tư Mã Kình Thiên nghĩ thế, lẽ nào hai đại danh tướng kia lại không nghĩ vậy.
Khoảnh khắc ba người cùng tập trung trên đỉnh Thiên Nhai này, một bầu không khí chết chóc đã vây lấy nơi đây.
Ba người đứng yên, mặc cho gió lạnh như đao cắt lướt qua mặt, mặc cho vạt áo mỗi người tung bay phất phới, mặc cho tuyết lặng lẽ rơi, đậu trên y phục mỗi người.
Quyền Thần Quyền Thần - Sa Mạc Quyền Thần