Worrying does not empty tomorrow of its troubles. It empties today of its strength.

Corrie Ten Boom

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 663: Cuộc Tỷ Thí Thứ Nhất Kết Thúc (thượng)
rong khoảnh khắc vừa nãy, khi hắn nói chuyện, hơi nóng thở ra đã làm ượt cả vị trí đó trên ngực nàng, gió núi trên đỉnh cô phòng này lại thổi mạnh, làm cho y phục này dán sát vào trước ngực, khiến cho những chi tiết nhỏ cũng hiện rõ lên mồng một.
Thật là tinh xảo quá! Đường Phong hồi tưởng lại cảm giác khi nãy, trong lòng lại dấy lên cảm giác không thoả mãn. Ba nữ nhân của hắn, dù là Lại tỷ hay là Mạc sư tỷ, kể cả Tiểu Nhã, vốn liếng trước ngực đều hết sức đáng kiêu ngạo, đặc biệt là Mạc sư tỷ, khi mặc đồ vào thì chẳng thấy có gì đặc biệt, không nhìn ra điểm gì nổi bậc cả, nhưng thực tế lại rất có nội hàm. Trang Tú Tú này lại có thể sánh được với nàng ta.
Có điều, hiện tại nên làm thế nào bây giờ? Trong lòng Đường Phong thật sự có chút thấp thỏm bất an. Theo lý mà nói, nữ tử này có thù cũ hận mới với mình, có lẽ sẽ vẫn còn dây dưa không dứt. Chẳng qua hiện giờ nàng đang ngơ ngác ngây ngốc, dường như mất hết hồn phách, chẳng động đậy gì hết, lại khiến cho hắn cảm thấy có chút xót thương.
Thật là nhức đầu.
Trên ngọn cô phong ngàn trượng, gió núi ào ào thổi mạnh, thổi lướt qua tai nghe từng tiếng rít bén nhọn. Vầng trăng tròn như một cái bát lớn treo trên bầu trời, thoả sức toả ra ánh sáng của mình, ánh trăng có vẻ mập mờ u ám.
Hai người đều không ai nói gì, Đường Phong thì không dám nói, còn Trang Tú Tú thì ngây dại ra đấy.
Đứng một bên, Đường Phong cẩn thận quan sát thần thái của Trang Tú Tú, chỉ thấy gương mặt nàng ngây ngốc, đôi mắt long lanh kia đã mất đi thần sắc vốn có, ngồi bệch trên mặt đất không nhúc nhích.
Đợi mãi một lúc sau, Đường Phong mới ho nhẹ một tiếng, đang chuẩn bị mở miệng nói, Trang Tú Tú giống như một con thỏ bị kinh sợ, cả ngừơi run rẩy, thân hình cuộn tròn lại, hai mắt bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Đường Phong, tay chân vừa bò vừa lùi về phía sau vài bước.
- Ngươi đừng có qua đây!
Tiếng gào của Trang Tú Tú vô cùng thảm thiết, cái thần thái và biểu tình đó, hoàn toàn là một cô gái yếu đuối chịu muôn vàn khổ sở, có còn đâu phong thái của một cao thủ Thiên Giai?
Đường Phong đỏ mặt, từ từ ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm chỉnh, khẩn thiết nói:
- Tú Tú, vừa rồi chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Lời này không nói còn đỡ, vừa nói ra xong, nước mắt nơi khoé mắt của Trang Tú Tú bỗng dưng giống như một xâu chuỗi đứt dây, lăn đều rơi xuống.
Vừa khóc, Trang Tú Tú vừa nghiến răng nói:
- Chưa từng có người nào... Chưa từng có nam nhân nào... dám đối với ta như vậy.
Nàng dù sao cũng là một cô gái cao ngạo quật cường, mặc dù đang khóc, nhưng vẫn cố hết sức nén tiếng khóc lại, chỉ là, lời nói bị đứt quãng, mơ hồ không rõ, đôi mắt đang nhìn Đường Phong tràn ngập sát cơ vô tận, nhưng vẻ mặt mơ hồ càng nặng nề hơn rất nhiều.
Đường Phong kêu oan:
- Không phải chứ? Lỗi vừa rồi đâu phải hoàn toàn do ta đâu, nàng nói thế làm như ta cố tình không bằng.
- Ta hận ngươi.
Trang Tú Tú ném lại một câu cay nghiệt, vội vàng bò dậy, xoay người nhảy xuống núi.
- Này...
Đường Phong giật nảy mình, tưởng cô nàng này nghĩ không thông nên tìm cách tự vẫn, đến khi chạy ra nhìn theo thì mới phát hiện nàng đang chạy như bay xuống núi, tuy thân hình còn lảo đảo nhưng không có nguy hiểm gì lớn.
- Cẩn thận kẻo ngã đấy!
Đường Phong vội vàng dặn dò, Trang Tú Tú đang chạy xuống núi nghe xong liền loạng choạng một cái, suýt nữa té ngã lộn nhào.
Đường Phong vội ngậm miệng lại.
Thoáng chốc, thân ảnh của Trang Tú Tú đã mất hút khỏi tầm mắt, Đường Phong cười khổ một tiếng, hiểu lầm lần này với nàng khá lớn đây, nhưng trời đất chứng giám, vừa rồi tuy hắn cũng phạm lỗi không nên phạm, nhưng nhìn chung vẫn là do nàng ta quá ngốc, nhưng nàng ta hình như đổ hết tội lỗi lên đầu hắn thì phải? Thiệt là vô cớ quá mà.
Không nói lý lẽ gì hết! Đường Phong lắc đầu đi qua một bên, nhặt lên cái bọc nhỏ đựng tiền đồng mà Trang Tú Tú hồi nãy ném xuống, mở ra đếm, phát hiện bên trong quả thực có hai mươi đồng tiền, chính là mục tiêu cần tìm lần này.
Được rồi, cái cần tìm đã tìm được, có thể rời khỏi Vân Liên Sơn rồi.
Khi chuẩn bị rời đi, thanh trường kiếm dưới chân gây chú ý cho hắn. Đây chính là bội kiếm của Trang Tú Tú, nàng ta đi vội vàng quá, cuối cùng bỏ quên vũ khí ở lại đây.
Nhặt thanh trường kiếm lên, cẩn thận thể hội một phen, phát hiện thanh trường kiếm này lại là một thanh thiên binh! Chẳng qua, điều này cũng không có gì kỳ quái, Trang Tú Tú dù gì cũng là một trong hai thanh niên xuất sắc nhất ở linh mạch chi địa, lại xuất thân từ đại môn giàu có là Trang gia, có thể sở hữu một thanh thiên binh là chuyện hết sức bình thường.
Sau này có cơ hội thì trả lại nàng vậy, trong tay Đường Phong có không ít thiên binh, tất nhiên không ham muốn vũ khí của người khác.
Xuống núi dễ dàng hơn lên núi nhiều, chỉ cần không chế tốt tốc độ và cước bộ là được, Đường Phong phải tốn hơn nửa canh giờ mới lên được ngọn cô phong ngàn trượng, nhưng xuống núi thì không đến nửa canh gìờ.
Nhắm chuẩn phương hướng, cấp tốc chạy ra ngoài Vân Liên Sơn, hiện giờ trời đã sắp sáng, đợi đến giờ ngọ thì cuộc tỷ thí thứ nhất sẽ kết thúc.
Bên ngoài Vân Liên Sơn, trưởng bối và đệ tử của các đại gia tộc đều đang ngẩng đầu ngóng trông, hôm nay là ngày kết thúc hạng mục tỷ thí thứ nhất, các đệ tử có thể đạt được thành tích gì trong kia sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thứ tự bài danh của các gia tộc và cá nhân tham gia.
Tuy đây chỉ là hạng mục tỷ thí đầu tiên, nhưng nếu vừa bắt đầu đã chiếm được vị trí dẫn đầu thì trong các hạng mục tỷ thí tiếp theo sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mấy ngày trước đã có không ít đệ tử của các gia tộc lần lượt đi ra khỏi Liên Vân Sơn, hầu như mỗi ngày đều có, những người này ai nấy đều bị cướp thẻ bài, mất tư cách tỷ thí. Trong số người đó cũng có cao thủ Thiên giai hạ phẩm, có cả Thiên giai trung phẩm, duy chỉ Thiên giai thượng phẩm là không có mà thôi.
Dù sao Thiên Giai thượng phẩm có thực lực siêu quần, mặc dù có đánh không lại địch nhân thì cũng có thể chạy trốn, rất khó bị vây chết được.
Các trưởng bối của các giai tộc Linh giai kia vào lúc này cũng không khỏi thấp thỏm lo âu, tuy họ hết sức tin tưởng vào đệ tử gia tộc mình nhưng trong cuộc tỷ thí có quá nhiều cao thủ, không ai dám bảo đảm bên trong đó sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Trong các cao thủ Linh giai ở đây, duy chỉ có Bố Trường Hải và Trang Chính Kiền là có vẻ mặt thanh thản nhẹ nhàng, hơn nữa còn trò chuyện cười đùa, như thể chẳng để tâm cuộc tỷ thí thứ nhất này trong lòng. Dù sao trong số đệ tử của hai nhà này đều có một nhân vật tương đối xuất sắc, những người còn lại nhìn chung đều có thực lực cao hơn các gia tộc khác, bọn họ đương nhiên không có gì phải lo lắng.
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường