Số lần đọc/download: 52597 / 1452
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Chương 743: Đại Chiến Phá Trận (8).
H.
àn Lập vừa thấy cảnh này thì mừng rỡ mà áo lục nữ tử kêu "Á!" một tiếng, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt theo sau lộ ra vẻ cực kỳ kinh sợ đồng thời hai tay giương lên, đại phiến bạch hà quang cuốn đi, đồng thời Bạch Liên dưới thân cuồng chuyển, trong nháy mắt liên ảnh như núi tuôn trào.
Nhưng trên đỉnh đầu tử vân quang hoa chợt lóe, làm cho qua bạch quang sau khi vừa hiện ra lại gặp tử đại võng thì rơi xuống.
Nhất thời tử quang bạch hà cùng theo tới đánh tới liên ảnh. Trên không truyền đến tiếng Ngân Nguyệt yêu kiều cười khanh khách.
Tử võng sau khi quang hoa thu liễm thì hiện ra thân hình cao gầy của Ngân Nguyệt.
Nàng cất tiếng cười dài tay nâng Hoa Lam cổ bảo, trên mặt bạch quang chớp động, Thanh Đồng cổ đăng bị nhốt trong bạch quang không cách nào nhúc nhích mảy may. Phải đợi sau khi trở về đánh tan một tia linh thức của áo lục nữ tử trên cổ đăng thì cổ bảo này ai cũng có thể khu sử.
Hàn Lập tự nhiên đồng dạng cực kỳ mừng rỡ nhưng hắn còn chưa kịp lộ ra vẻ hưng phấn thì người lảo đảo vừa mới xông vào nơi đây cũng thấy rõ trận đấu pháp giữa Hàn Lập cùng áo lục nữ tử, lúc này xoay đầu nhìn Hàn Lập bối rối hô to lên:
"Hàn đạo hữu, chạy mau. Thần sư người Mộ Lan đến rồi, Lục đạo hữu đã bị giết rồi. Nếu không chạy ngay thì không kịp nữa."
Người này đúng là lão già họ Mã, chỉ là bây giờ phút này mặt tái nhợt, một cánh tay không còn thấy đâu, vẻ mặt đầy sợ hãi.
"Thần sư người Mộ Lan?" Hàn Lập vừa nghe lời ấy thì bị hù dọa giật mình. Vừa muốn cẩn thận hỏi lại thì lão già cả người bạch quang chớp động rõ ràng có ý định phi độn chạy trốn, không dám dừng lại chút nào.
Nhưng vào lúc này, một tiếng thanh âm nam tử thản nhiên theo sát truyền đến.
"Muộn rồi! Bổn Thần Sư đã tìm tới nơi này. Mới vừa rồi hy sinh một cánh tay mới cho ngươi cơ hội tránh được một kiếp, lúc này đây ta xem ngươi còn có loại bí thuật nào chưa sử dụng không. Sẽ không đem cánh tay khác cũng luyện chế thành thế thân robot chứ. Thật sự mà nói, bổn Thần Sư thật có vài phần bội phục!" "Ý! vật này không phải là Mộ Lan nguyên minh đăng chúng ta hay sao? Tiểu hồ ly này lá gan không nhỏ, dám cầm truyền thừa chi bảo của người Mộ Lan chúng ta. Đây là vật há để một yêu nghiệt như ngươi có thể chạm vào sao?" Nam tử nọ mà tốc độ thật nhanh, lời nói vừa mới bắt đầu tựa hồ còn đang chỗ cũ nhưng trong nháy mắt đã phảng phất như ở gần trong gang tấc. Mà từ cuối cùng tỏ vẻ hơi kinh ngạc chính là lời nói khi mắt thấy bạch hồ yêu thân của Ngân Nguyệt.
Theo sau một đạo ngân mang từ biển sương bắn ra, nhìn như không nhanh nhưng trong nháy mắt đã đến trước người Ngân Nguyệt.
Ngân Nguyệt khuôn mặt xinh xắn trắng bệch vội vàng vung tay lên, nhất diện tử sắc đại võng lập tức di động trước người, đồng thời thân hình không chút nghĩ ngợi ngã bắn ra.
Nhưng đạo ngân hồng nọ thoáng bỗng hóa thành ngân sắc đại thủ, một tay bắt lấy Tử Vân Đấu. Đồng thời cách xa phía ngoài hơn mười trượng, ngân thủ ngũ chỉ ác quyền, hư không hướng tới Ngân Nguyệt đang bỏ chạy nhẹ nhàng đánh một kích.
Ngân Nguyệt đang biến thành hoàng sắc độn quang thì bị một đoàn ngân sắc quang đoàn đi sau mà đến trước kích trúng. Lập tức kêu thảm thiết một tiếng, độn quang tán đi rơi xuống.
Bất quá nàng cũng cực kỳ thông tuệ, cắn răng một cái cố nén cơn đau kịch liệt cầm cổ bảo trong tay hóa thành một đạo bạch khí ném cho Hàn Lập phía xa xa.
"Muốn chết!" Thanh âm nam tử trong ngân thủ có chút tức giận.
Quang mang chớp động, ngân thủ phân thành hai, trong đó một cái hướng Hoa Lam cổ bảo mang tất cả đi. Một cái khác thì trực tiếp hướng lên trời cao rồi hạ xuống đầu Ngân Nguyệt hung hăng chộp tới, muốn đem nữ nhân này đánh nát bấy.
Hai động tác giống như điện quang hỏa thạch.
Ngân Nguyệt cực kỳ hoảng sợ vội vàng muốn vận chuyển linh lực thi triển độn thuật mà chạy.
Nhưng trên người ngân quang chợt lóe, dĩ nhiên không cách nào vận chuyển chút pháp lực nào. Hư không nhất kích của đối phương không chỉ làm nàng thương nặng mà còn đồng thời trên người đơn giản thiết hạ một cái tiểu cấm chế.
Mặc dù cấm chế này phá giải rất dễ dàng nhưng lúc này lại căn bản không có thời gian đi làm việc này.
Mắt thấy ngân sắc cự thủ như cái núi nhỏ hạ xuống. Ngân Nguyệt trong lòng phát lạnh, mỹ mục nhắm chặt chờ chết.
Nhưng đang lúc này, tiếng sấm chợt vang, một cánh tay từ phía sau nàng xuất hiện ôm lấy nàng.
"Chạy!" Hàn Lập hô to tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng, sau đó tiếng oanh minh tái khởi, Ngân Nguyệt cùng Hàn Lập đồng thời biến mất.
Ngân sắc cự thủ khổng lồ xui xẻo một chút lại chụp hụt.
Sau một khắc, Hàn Lập một tay ôm Ngân Nguyệt mảnh mai, một tay dẫn theo khẩu thanh tử lưỡng sắc cự kiếm, di động vào trong đám sương mù đặc hơn mười trượng xa, vẻ mặt trầm trọng.
"Ý! Lôi Độn Thuật!". Trong ngân sắc cự thủ truyền đến âm thanh kinh ngạc sau đó một cái ngân thủ trong chớp mắt bay trở về. Hai cái bàn tay khổng lồ đụng vào cùng nhau rồi bộc phát ra ngân mang chói mắt.
Quang hoa thu liễm, một gã pháp sĩ bộ dáng nho sinh xuất hiện trong ngân mang, một tay cầm Tử Vân Đấu, một tay dẫn theo Hoa Lam cổ bảo, thần sắc thản nhiên đánh giá Hàn Lập xa xa.
Lão già họ Mã vừa thấy người này xuất hiện, mặt xám như tro tàn, trên người linh quang mặc dù chớp động không ngừng, nhưng dĩ nhiên không dám phá không mà chạy.
Hàn Lập thì ánh mắt chớp động, cẩn thận đánh giá, lần đầu tiên nhìn thấy Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ. người có tu vi bực này, trừ trường hợp đặc biệt căn bản sẽ không hành tẩu tại thế tục, họ chính là Hóa Thần Kỳ tu tiên giả cơ hồ có thể xem như những người đứng đầu tu tiên giới.
Trung niên pháp sĩ đánh giá bốn phía một chút, ánh mắt sau khi nhìn qua nữ tử họ Nhạc một dừng thì khoát tay đem Hoa Lam cổ bảo cùng đồng đăng bên trong toàn bộ ném cho nữ nhân này.
"Đa tạ Trọng Thần Sư ra tay tương trợ. Không biết, Trọng huynh như thế nào lại tới đây." Áo lục nữ tử đem Thanh Đồng cổ đăng tưởng mất mà lấy lại được, trong lòng tự nhiên cực kỳ vui mừng lẫn sợ hãi, thở phào một hơi liên thanh tạ ơn.
Cho dù nàng bản tính lãnh ngạo như thế nào nhưng đối mặt với một trong tam đại Thần Sư của bản tộc thì thần sắc không dám có chút chậm trễ.
"Không có gì. Ta chỉ nghe nói Thiên Nam nhân vừa phái một nhóm tu sĩ tăng viên cho các địa phương có đại trận. Mà các ngươi bên này cái tên kêu trời khóc địa lại bị chết một cách quỷ dị cho nên có chút lo lắng tới xem một cái. Tốt nhất có thể cho Đại Tấn quốc một cái tên, một lời giải thích hợp lý. Bây giờ chúng ta cũng chưa thể rời khỏi những tu sĩ đó. Bất quá, đối phương nếu có tên sử dụng lôi độn thuật đến ngay cả Nhạc thượng sư cũng không đối phó được..." Nho sinh thần sắc như thường, bình tĩnh nói.
Theo sau hắn vừa lại một xoay đầu nhìn Hàn Lập xa xa lạnh nhạt hỏi:
"Con tiểu hồ ly này của ngươi lá gan không nhỏ. Ngay cả Mộ Lan truyền thừa chi bảo của chúng ta cũng dám động vào. Ngươi nếu là chủ nhân của nàng như vậy đồng loạt lên đường đi."
"Hừ! khẩu khí không nhỏ, cho dù không động chạm vào đồng đăng thì ngươi sẽ thả ta rời đi sao? Muốn mạng của ta, không biết các hạ có bổn sự này hay không." Hàn Lập ánh mắt co rụt lại, hít sâu một hơi rồi lạnh như băng quay lại nói một câu.
Nho sinh nghe vậy, ánh mắt nhìn Hàn Lập, đảo qua cự kiếm thấy thanh tử hai loại hỏa diễm cùng tồn tại một cách quỷ dị thì trong mắt một tia dị sắc hiện lên, nhưng lập tức coi như như không có việc ấy nói:
"Hắc hắc! Có dũng khí! Tu sĩ ở trước mặt ta dám nói như thế, Trọng mỗ thật đúng là nhiều năm qua chưa thấy ai. Nhạc thượng sư, tu sĩ chỉ còn một cái cánh tay bên kia giao cho ngươi. Vị tiểu hữu sử dụng Lôi Độn Thuật này giao cho ta xử lý! Không biết hắn có thể chống đỡ được bao lâu?".
Nho sinh trên mặt vẻ tàn nhẫn chợt lóe qua. Cũng không thấy sử dụng pháp bảo gì nhưng thân hình sau một trận mơ hồ thì ngân quang chợt lóe rồi hiện ra hai gã nho sinh giống nhau như đúc. Quần áo cùng vẻ mặt đồng dạng, ba người giống như xem người đã chết, đồng loạt nhìn Hàn Lập.
Hàn Lập hấp một hơi lương khí, thần thức đảo qua nhưng lại vô pháp nhận ra hai gã hóa thân nọ cùng bản thể có cái gì khác nhau. Vô luận tu vi khí tức đều hoàn toàn giống nhau.
Trong lòng mặc dù khiếp sợ nhưng Hàn Lập giơ tay hướng đầu vai Ngân Nguyệt nhẹ nhàng vỗ, thấp giọng nói nhanh một câu.
Ngân Nguyệt nhu thuận gật đầu đem cấm chế trong cơ thể giải khai rồi trong ánh bạch quang hiện ra tiểu hồ bản thể, "Vù." một tiếng, nhu thuận chui vào trong cổ tay áo Hàn Lập.
Lúc này ba gã nho sinh đối diện phất tay áo chậm rãi hướng Hàn Lập bay tới.
Rõ ràng động tác trông thong thả thong dong, nhưng chỉ cần hai ba bước là đã đến cách Hàn Lập chỉ có hơn mười trượng hơn.
Hàn Lập sắc mặt đại biến không chút nghĩ ngợi, sau lưng ngân sí vỗ một cái người bỗng nhiên biến mất không thấy.
"Còn muốn chạy, ngươi có thể chạy trốn tới nơi nào." Nho sinh cười hắc hắc một tiếng mà nói rồi theo sau đồng thời ngân quang chớp động, thong thả cất bước đuổi theo. Sau hai bước trên không, bọn họ đồng dạng biến mất.
Vừa thấy này cảnh, lão già nguyên bổn sắc mặt như người chết đột nhiên động tác kỳ khoái cả người nhảy lên, không nói một lời hóa thành một đạo bạch hồng nhằm hướng trái ngược phá không bắn ra.
Nữ tử họ Nhạc thấy màn này cười lạnh một tiếng, hai tay bắt quyết rồi hóa thành một cổ gió nhẹ đuổi theo.
Có Thần Sư đuổi theo Hàn Lập nàng còn lo lắng gì nữa. Mà tên Thiên Nam tu sĩ này với cái gì Lôi Độn Thuật cũng quyết trốn không thoát khỏi lòng bàn tay nàng. Về phần cái đại trận này khi không có Nguyên anh kỳ tu sĩ thì bài trừ nó tự nhiên dễ như trở bàn tay.
Tại một nơi sắc trời có chút u ám, nhìn như nơi hoang dã không người, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một tiếng sét đánh truyền đến, ngân hồ chớp động rồi Hàn Lập sắc mặt tái nhợt hiện ra.
Sau khi hắn ổn định thân hình vội vàng hướng ra phía sau nhìn vài lần, thần sắc có vẻ tức giận.
"Ngân Nguyệt, chúng ta trốn được bao nhiêu ngày rồi".
"Đại khái bốn ngày bốn đêm. Người này không hổ là Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ. Chủ nhân một khi dừng lại nghỉ ngơi không tới nửa khắc là lập tức bị người nọ cảm ứng thấy. Thật sự không cách nào thoát khỏi thần thức của hắn nên rất nguy hiểm. Mặc dù có vạn năm linh dịch duy trì pháp lực nhưng Ích Tà Thần Lôi trong cơ thể đã không còn đủ. Không có lôi độn thần thông, ngươi căn bản không cách nào tránh được thuật truy tung của đối phương. Loại thần thông cao thâm này có một điểm không thể so với thuấn di, thậm chí một mặt nào đó mà nói cũng không đủ lực. Nếu không phải chủ nhân đủ cơ trí, căn bản không cùng người này chính diện giao thủ một lần mà đã cắm đầu chạy. Một khi bị áp sát cuốn lấy thì chỉ sợ dùng lôi độn cũng không chắc đã thoát thân được." Ngân Nguyệt trong lòng lo lắng trả lời.
"Nguyên anh hậu kỳ thần thức có thể cảm ứng được khí tức trong phạm vi mấy trăm dặm. Ta mặc dù tự biết thần thức hơn xa Nguyên anh trung kỳ tu sĩ nhưng nếu cùng chính thức hậu kỳ tu tiên giả so sánh với nhau thì vẫn có chênh lệch nhất định. Dù sao Đại Diễn Quyết cũng chưa có học hoàn toàn, còn có mấy tầng công pháp chưa tới tay. Chuyện tình lần này một khi chấm dứt ta lập tức đi tới cực tây đem mấy tầng khẩu quyết sau cùng lấy bằng được. Trước kia thần thức chung quy cường đại hơn so với đối thủ, thật không có cảm giác được gì. Bây giờ không bằng đối phương, lập tức bị bó tay bó chân, có rất nhiều thủ đoạn cũng không thi triển được." Hàn Lập sau khi cười khổ một tiếng, oán hận nói.