Số lần đọc/download: 3480 / 71
Cập nhật: 2015-03-27 12:28:43 +0700
Chương 704 - 707 (3)
D
ương Phàm nhắm mắt lại, giờ phút này cũng là nghĩ tới Phượng Hi ở Triệu Quốc Bắc Tân, cũng chính là sư tôn của Đặng Thi Dao.
Tạ Vũ “phụ kinh thinh tội” gợi nên một trận phongba ở trong phạm vi nhỏ tại Tiên Đạo Tông.
Mà vị Dược sư Dương Phàm mới vào Lăng Đính Tiên Phong này cũng vạch trần mục đích chân chính chuyến đi Tiên Đạo Tông này của hắn.
Bới vì Bách Linh Thiên Viên là nơi ở của nữ tu đệ thất trọng phong, Dương Phàm không thê ở cùng muội muội một chỗ. tạm thòi dùng thản phận khách ỡ lại động phủ của Nam Cung Hạm.
Mấy Ngày sau đó. người nghe tên Dương Phàm đến bái kiến nối liền không dứt, nhưng lại đêu có dụng tâm mục đích: Có tu sĩ đơn thuân là bát quái tò mò. cũng có càng nhiêu là vì lấy lòng đại ca của Tuệ Tám tiên tử.
Trong số này. còn có Bạch Trạch sư huynh ngày đó gặp qua tại Tiên Loan Cửu Phong, cô gái quần đỏ.
Dương Phàm đối với những người này không chút hứng thú. càng không có hào cảm. thái độ lãnh đạm. hai câu ba điều liền đuôi đi.
Vị Bạch Trạch sư huytih kia thấy Dương Phàm ở lại động phủ của Nam Cung Hạm, đáv lòng không khỏi đoán quan hệ của hắn cùng Nam Cung Hạm, lúc gần đi trong mắt ẩn hiện một tia âm lãnh.
Nhoáng một cái mấy tháng trôi qua, Dương Phàm gần đây bế quan trong động phủ cũng vô thanh vô tức luyện chế ra một ít linh đan.
Vào lúc ỡ lại tông này đại khái khoảng bổn năm tháng, Hoàng Phù tới bái tạ (gặp mặt cảm ơn) Dương Phàm.
Biết được tin tức này, Dương Phàm không ngờ tự mình đi ra ngoài đón.
Mấy tháng không gặp. thiéu niên mặt vàng nguyên bản quái bệnh quấn thản hiện giờ làn da trắng nõn, ánh mắt trong vắt, nhìn qua thanh tú rất nhiều, trên người mơ hỗ phát ra một cỗ lực lượng tiềm ẩn khiến người không thể coi thường.
- Ha ha. Mấy tháng không gặp. ngươi đă bước vào Nguyên Anh hậu kỳ.
Dương Phàm hơi ngạc nhiên thán phục tán thưởng.
Huyết mạch và Dị linh căn trong cơ thể thiéu niên Hoàng Phù thức tinh khiến cho cổ gắng tu luyện gân trăm năm của hắn được tích tụ lại rồi bộc phát, cũng năm trong đoán trước của Dương Phàm.
- Đây đểu là nhờ ân công trị tận gốc chứng bệnh khó chữa trong cơ thể ta. Hoàng Phù vô cùng cảm kích, lại tới bái tạ.
ở trước động phủ. hắn hướng về Dương Phàm cúi người thật sâu. thần sắc trịnh trọng ánh mắt chán thành.
Dương Phàm cười tiếp nhận lễ cùa Hoàng Phù, đưa hắn vào động phủ.
Nam Cung Hạm cùng thấy được biến hóa của Hoàng Phù. Bất kể là bể ngoài, khí chất hay là tu vi đểu giống nhưt hay đổi một người khác.
Nàng âm thầm kinh hãi, nhìn với cặp mắt khác xua, trong mắt lộ vẻ kì dị. mơ hỗ cám thấy được thành tựu ngày sau của Hoàng Phù tất nhiên sẽ không thê đoán trước.
- Dương Dược sư. từ sau khi ngài chữa khỏi quái chứng trong cơ thể ta. tu vi tiến triển cực nhanh. Xem xu thế như vậy, trước khi ta tới Hóa Thán Kỳ gần như không có bình cảnh đáng nói.
Hoàng Phù kể rõ biến hóa của mình với Dương Phàm.
- Trong cơ thể ngươi có hai bảo tàng tiềm lực lớn. Thứ nhất là huyết mạch truyền thừa, nguyên bản là ân, năm trong trạng thái nửa thức tinh. Thứ hai là Dị linh căn. lại có chút xung đột với huyết mạch truyền thừa. Tuy nhiên cho dù như thế. thiên phú của ngươi không thua gì những người như Tạ Vũ của Tiên Đạo Tông, tiêm lực lại càng lớn.
Dương Phàm cười ha ha nói.
- Dương Dược sư, ngài có phải quá khoa trương không...
Hoàng Phù cùng Nam Cung Hạm đều khó có thể tin.
Nên biết, Tạ Vũ kia luận thiên phú tài năng, dõi mắt toàn bộ Đại Tần đểu là đứng đẩu.
Đặc biệt là Nam Cung Hạm, bới vì Hoàng Phù trong dĩ vãng tại trong mắt bọn họ chi là một thiếu niên bình thường mà có chút tự ti, không hể có chỗ nổi bật.
- Ha ha, tuyệt đối không khoa trương.
Dương Phàm mỉm cười, mắt lộ hưng phấn nói:
- Hơn nữa, ta đã luyện chế ra một loại linh đan có thể cho huyết mạch truyền thừa cùng Dị linh căn trong cơ thê ngươi hỗ trợ lẫn nhau, phát huy ra tiêm lực cùng lực lượng càng khó tin.
Dứt lời, trong ánh mắt khẩn trương chờ mong của Hoàng Phù. Dương Phàm lấy ra một bình ngọc trắng nhỏ. khôngbiết bên trong chứa đan dược gì.
- Thứnày tặng cho ngươi, Ngày sau có thể đi được bao xa, vậy xem chính ngươi!
Dương Phàm tươi cười ấm áp. giao đan dược cho hắn.
Hoàng Phù đón lấy bình ngọc trắng, hai mắt ửng đỏ. lại muốn cúi nguời nói lời cám tạ. hít sâu một hơi:
- Dương Dược sư vừa là ân nhân của Hoàng mỗ. cũng là quy nhân trong cuộc đời này cùa ta. n này đức này. trọn đời không quên.
Nam Cung Hạm lộ vẻ mỉm cười, cùng cao hứng thay cho hắn, trong lòng lại thầm nghĩ: “Hoàng Phù gặp quý nhân của chinh mình, có thể tướng tượng ngày sau nhất định là rồng cưỡi mây. Như vậy, quy nhân của ta lại ở nơi nào?”
- Đây là cơ duyên tạo thành, khiển Dương mỗ nhìn đến tiềm năng của ngươi. Tuy nhiên, Dị linh căn trong cơ thể ngươi có thể hiểu là linh căn trời sinh dị biến mà thành, như vậy huyết mạch truyền thừa trong cơ thể ngươi...
Ánh mắt dò hòi của Dương Phàm nhìn phia Hoàng Phù.
Thế gian này, nhân loại có được huyết mạch truyền thùa cũng không nhiều, cũng như địa vị cùa Thản thú trong vạn yêu.
Thường thường, những người có được Huyết mạch cường đại này đều xuất thân từ gia tộc cổ lâu đời có lịch sử truyền thừa từ xa xua.
- Thật không dám giấu diếm. Ta ngụvên bản là con cháu dòng thứ của gia tộc Hoàng Võ Hầu, Hoàng Võ Hầu hiện này chính là tô gia gia của ta. Lúc trước bời vì tự học lén bí thuật mà con cháu dòng chính mới có thể tu luyện, tẩu hỏa nhập ma, thậm chí tu vi giảm mạnh, bị đuôi khói gia môn. Saunày may mắn gia nhập Tiên Đạo Tông, nhưng từ đó về sau quái bệnh quan thân, tiến độ tu vi chậm vô cùng...
Sắc mặt Hoàng Phù lạnh nhạt kể lại một số “bí tân” này.
Sau khi Dương Phàm nghe xong, âm thầm đồng tình, không nghĩ tới Hoàng Phù này lại có trải nghiệm như vậy.
- Tuy nhiên...
Đột nhiên, giọng điệu Hoàng Phù thoáng Chuyên, trong mắt lóe ra vẻ sắc bén:
- Những lời vừa nói vừa rồi chẳng qua là giá tượng trong mắt người ngoài.
Cái gi?!!!
Dương Phàm cùng Nam Cung Hạm đồng loạt biến sắc.
- Chán tướng là... Gia tộc Hoàng Võ Hầu hiện tại từ từ xuống dốc. người có được huyết mạch truyền thừa đã ít lại còn ít hơn, tới mấy ngàn năm gân đây gân như là tuyệt tích. Mà Ngay cả Hoàng Võ Hầu hiện tại chẳng qua cũng chỉ có được huyết mạch truyền thừa mòng manh. Mà ta chi là một con cháu dòng thứ, địa vị trong gia tộc rất ti tiện, tuy răng có được huyết mạch truyền thừa nhưng lại là ân, không bị phát hiện. Càng thậm chí, một trăm năm trước ta bị người của thế lực dòng chính trong gia tộc thiết kế để ta lấy được bí pháp gia truyền dòng chính sai lầm. cuối cùng tâu hóa nhập ma, dựa theo gia quy bị trục xuất khói gia tộc Hoàng Võ Hầu.
Hoàng Phù nói tới đây, trong mắt pha tạp thần sắc bi thống, cừu hận, bất đắc dĩ.
- Người chán chính có được huyết mạch truyền thùa lại bị đuổi khòi gia tộc. xem ra gia tộc Hoàng Võ Hầu này xuống dốc cũng không phải không có đạo lý.
Dương Phàm thớ dài thật dài.
- Nếu không phải mẹ đẻ của ta nghĩ mọi biện pháp, nhờ người đua ta đến Tiên Đạo Tông, hơn nữa dấu hiệu huỵá mạch cùng tiêm lực dị linh căn của ta đã biến mất chi sợ rất khó sống đến hôm nay.
Hai tay Hoàng Phù nắm chặt, trong mắt thần quang sắc bén. tràn đẩv không cam lòng cùng oán hận.
Cùng ngày vào lúc chia tay, Dương Phàm lấy ra mấy quá ngọc giản cùng mấy bình linh đan đưa cho Hoàng Phù:
- Trong mấy quá ngọc gián này có công phập Võ tu không tầm thường đương thời, mà những linh đan này. dùng lượng nhỏ vừa phải đủ có thể cho ngươi sử dụng đến qua cấp Thông Huyền...
Hoàng Phù tự nhiên là cảm ơn vô cùng, cuổi cùng đưa ra một nghi hoặc:
- Dương Dược sư nhất định là kỳ nhân đương thời, nhung vì sao người nguyện ý trợ giúp
ta?
Môi trường cạnh tranh tàn khốc khiến hắn thật sâu hiểu được thế gian này không có chỗ tốt vô duyên vô cớ.
- Sớ dĩ ta trợ giúp ngươi, cơ duyên là một phẩn. Càng quan trọng hơn là... ta muốn thể hội cảm giác “tạo ra một cường già cái thế”. Mà ngươi vừa hay có tiềm lực cùng khả năng này.
Dương Phàm nói tới đây trong mắt không khỏi lộ ra một tia chờ mong, còn có cô độc nhàn nhạt.
Theo Tiên Hồng Quyết không ngừng thôi diễn mang tới thần thông mạnh mẽ, thế gian này đối thủ có thể chân chính lọt vào mắt hắn càng ngày càng ít. cho tới bây giờ chỉ có hai người: Thiên Thu Vô Ngân. Vô Song.
Tuy 1'ẳng Đại Tần hiện giờ, người tu vi thần thông cao hơn hắn không phải số ít, nhưng chi duy nhất một loại độ cao. một loại trí tuệ, một loại tinh thân V chí, nó là không thẻ bị vượt qua. cho tới bây giờ chỉ có được người khác ngưỡng mộ nhìn lên.
Nghe xong nguyên nhân Dương Phàm trợ giúp mình, Hoàng Phù không khỏi kinh ngạc rồi lập tức chuyên thành khiẻp sợ. càng Ngày càng cảm thấy được nam nhân trước mắt này sâu không lường được.
Thẳng đến khi cáo từ rời đi, Hoàng Phù đểu đè nén xuống một nghi vấn cuối cùng trong lòng: “Cháng lẽ Dương Dược sư không sợ sau khi ta có được thực lực, vượt qua ngươi...”
Chi là nghi vấn này. hắn không dám nói ra.
Sau khi tiễn Hoàng Phù, Dương Phàm nhẹ thờ một hơi, bắt đầu nhắm mắt tu luyện.
Tại Thánh địa tu luyện Tiên Đạo Tông, Dương Phàm tin tướng tốc độ tu luyện của mình có thể nhanh hơn rất nhiều.
Vút Vút
Hoàng Phù vừa mới rời động phủ, trời cao phía trước trayền đến hai cồ khí tức cường đại khiến chúngbậc cao Nguyên Anh của đệ lục trọng phong kinh hãi non sợ.
- Cường giả Thông Huyền...
Số ít vài vị tu sĩ Hóa Thần phóng đoán ra thần thông của người tới, cực kỳ sợ hãi.
Chi thấy hai gã Chấp Pháp tu sĩ cấp Thông Huyển từ vị trí của trọng phong rất cao phi tới. mục tiêu là động phủ cùa Nam Cung Hạm.
Hoàng Phù bị khí tức cường đại kia áp lực khó mà thớ nổi.
Nam Cung Hạm mặt ngọc trắng bệch, trong lồng ngực nghẹn một cảm giác khó chịu. Áp lực đến từ linh hồn khiến nàng cử động khó khăn.
- Xem trang phục của bọn họ dường như là đến từ cấm địa đệ cửu trọng phong...