Số lần đọc/download: 3801 / 83
Cập nhật: 2015-11-15 18:51:34 +0700
Chương 97: Núi Chân Viêm.
Đ
ây là một gốc cổ mộc Man Hoang cao chừng năm trăm trượng, lúc này, trên tán cây nằm yên ổn một cái tổ khổng lồ có chu vi gần hai trăm trượng. Tổ chim có màu vàng, là do nhiều lông vũ to tướng bện lại mà thành. Lúc này một linh điểu màu vàng nhạt cao ba trượng, sải cánh chừng năm, sáu trượng đang bay vòng quanh trên tổ, thỉnh thoảng phát ra những tiếng hót to rõ, sôi nổi.
Bên trong tồ, một con linh điểu màu vàng thật lớn đang nằm phủ phục trong đó. Ánh mắt của nó quan sát linh điểu nhỏ kia với vẻ âu yếm thương yêu.
Linh điểu nhỏ phát ra một tiếng hót khoan khoái, rốt cục đáp xuống tổ, cái mỏ màu vàng nhạt của nó cọ cọ vào người một thanh niên áo xanh đang đứng cạnh tổ, dáng vẻ vô cùng thân thiết.
Lục Thanh giơ tay sờ đầu Long Bằng Điểu nhỏ trước mặt, tâm trạng của hắn lúc này vô cùng yên tĩnh. Hắn ở tổ chim này đã được gần ba tháng, trong khoảng thời gian này, chẳng nhưng hắn đã chữa trị hoàn toàn thương thế, hồn thức cũng đã khôi phục lại. Dường như là nhờ lần trọng thương này, hắn phát hiện ra Kiếm thể Bạch Linh của mình lại có tiến bộ không nhỏ, ngay cả hồn thức cũng trở nên tinh thuần hơn rất nhiều, lực hồn phách cũng tinh thuần giống như kim ngọc, không chút tỳ vết.
về phần pháp tắc Phong Lôi, ngoại trừ hai tháng đầu tiên chăm chú khôi phục thương thế, gần một tháng sau rốt cục đã đạt tới cảnh giới viên mãn.
Nhờ cơ duyên xảo hợp. Lục Thanh hiểu ra được bản chất tinh túy của pháp tắc Phong Lôi đã thoát ra ngoài Thiên Đạo, trong đó, pháp tắc Thiên Phong dung hợp với pháp tắc Luân Hồi, còn pháp tắc Thiên Lôi thì dung hợp với pháp tắc Động Hư, cuối cùng mới trở thành pháp tắc Phong Lôi như hiện tại. Bây giờ dưới mắt Lục Thanh, pháp tắc Phong Lôi đã hiện ra nguồn gốc chân chính của nó, thời không, vốn thuộc pháp tắc Thời Không huyền ảo.
Nhưng ngay lập tức. Lục Thanh chợt nghĩ tới mấy câu khắc trên đá trong động linh thạch ngày trước: "Hỗn độn sơ khai đại đạo sinh điền. Thời không luân chuyển ngũ hành luân hồi. Bát thánh xuất thế, nguyện lực vãng sinh. "
Thời không thay đổi liên tục, chẳng lẽ đó là pháp tắc Phong Lôi mà hiện giờ hắn đang nắm giữ hay sao? Lục Thanh nhớ lại bên trong không gian tối đen vô tận, từng nhìn thấy mười điểm tròn sáng, giống như uy áp của Thần linh. Trong lúc nhất thời. Lục Thanh phát hiện tựa hồ mình đã thấu hiểu ra một ít điều gì đó huyền bí, chỉ có điều huyền ảo này dường như với thực lực hiện tại của hắn, còn chưa đủ sức với tới.
Trong không gian Động Hư được giấu trong tay phải Lục Thanh, một chiếc quan tài bằng đồng xanh đang lặng lẽ lơ lửng giữa không trung. Chiếc quan tài bằng đồng xanh này, Lục Thanh vẫn chưa thể khám phá ra chút huyền ảo nào của nó. Rốt cục trong quan tài này phong ấn thứ gì, nhân vặt ngạo thị thiên cổ nào đang ngủ say trong đó, không ai biết được.
- Ca ca, còn ba vị đệ muội nữa, khi nào mới ra đời?
Trong đầu Lục Thanh chợt vang lên giọng nói non nớt, chính là của Long Bằng Điểu nhỏ.
Trong ba tháng qua. Long Bằng Điểu nhỏ đã nuốt chửng hàng chục linh thú nhị giai, hơn nữa thinh thoảng lại được Lục Thanh tìm linh dược cho ăn, tu vi của nó đã nhanh chóng đạt tới nhất giai đỉnh phong, đã có thể bắt đầu vận dụng truyền âm trò chuyện. Hơn nữa dù chỉ mới đạt tới nhất giai đỉnh phong, nhưng tốc độ của Long Bằng Điểu nhỏ đã khiến cho Lục Thanh trầm trổ khen ngợi không thôi gần như đã ngang với Kiếm Chủ.
Trong ba tháng này Lục Thanh cũng đã mơ hồ nhận ra, huyết mạch của Đại Bằng nhất tộc trên người Long Bằng Điểu này tựa hồ thuộc hệ Động Hư.
Bắt quá Thiên Đạo căn bằng, cho dù vào thời kỳ thượng cổ Man Hoang, tộc nhân của bộ tộc Đại Bằng cũng chỉ có lựa thưa vài trăm con mà thôi Chân Long nhất tộc cũng là như vậy. Mà Long Bằng Điểu này kẻ thừa huyết mạch của hai tộc, bản thân có được thiên phú kinh người, tuy nhiên tốc độ trưởng thành của nó cũng đã bị hạn chế.
Giống như con Long Bằng Điều tứ giai bên cạnh hắn, căn cứ theo hiểu biết của hắn, từ lúc nó sinh ra tới nay đã tu luyện được gần một ngàn năm. Mà linh thú bình thường nếu như có được thọ mệnh dài gần ngàn năm như vậy, e rằng đã đạt tới ngũ giai từ sớm. Như Long Bằng Điểu hiện giờ còn dừng ở tứ giai như vậy, có thể xem như tư chất thấp.
Bát quá tuy nó chỉ là tứ giai, nhưng thực lực cũng không hề sợ linh thú ngũ giai, thậm chí là lục giai thông thường. Hơn nữa. Long Bằng Điểu được kế thừa huyết mạch Chân Long, cho nên có có thể vận dụng lực hệ Chư Thiên. Chỉ có điều vì huyết mạch Đại Bằng ảnh hưởng, so ra nó lại thích hệ Cương Phong hơn. Ngoài ra, hệ Động Hư cao thâm cũng đã chậm rãi thức tỉnh. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho tốc độ của Long Bằng Điều nhanh như hiện tại.
Đưa mắt nhìn ba cái trứng Long Bằng toát ra đây khí tức sinh mệnh phía sau. Lục Thanh khẽ nói:
- Không lâu nữa đâu, trong vòng ba ngày là có thể ra rồi.
- Thật vậy sao, hay quá, ta lại có thêm ba đệ muội. ..
Long Bằng Điểu nhỏ truyền âm nói đôi cánh màu vàng nhạt khẽ vỗ, thỉnh thoảng lại bay từ bên này sang bên kia tổ.
- Có thật vậy không, mẫu thân?
Trên đầu nó. Long Bằng Điểu mẹ nhìn Lục Thanh với ánh mắt ôn Hỏa:
- Không sai ta dùng nguyên dịch thiên địa nuôi dường, củng cố tinh khí sinh mệnh của chúng, không cần tốn ba năm nữa, chỉ nuôi thêm hai ngày là có thể ra đời.
Thời gian thai nghén của Long Bằng Điểu rất lâu, thông thường phải mắt vài chục năm. Căn cứ theo trí nhớ của Long Bằng Điểu, bộ tộc của nó vô cùng ít ỏi, trong tầng một của Man Hoang Kiếm Mộ, chỉ có không tới mười con Long Bằng Điểu. Bởi vì thời gian thai nghén quá lâu, trong vài chục năm ấy thường hay có biến cổ bất ngờ xảy ra, khiến cho số trứng được sinh ra càng trở nên ít ỏi hơn nữa.
Cho nên chẳng nhưng hiện giờ Long Bằng Điểu thương yêu Lục Thanh như con nó, mà còn có lòng cảm kích thật sâu.
Chỉ càn loài Long Băng Điêu ấp trứng, dựa vào thiên phú của chúng, linh thú khác muốn giết chết chúng là hết sức khó khăn. Đến lúc đó, chúng có thừa sức mạnh đề bảo vệ mình.
Thời gian trôi qua, đúng như dự tính, ba ngày sau, ba cái trứng Long Bằng cũng đã nở ra thuận lợi.
Cứ như vậy qua nửa tháng sau, ba con Long Bằng Điêu mới sinh đêu mọc đủ hai cánh, lại được linh dược và nguyên dịch thiên địa của Lục Thanh nuôi nấng bồi dường, đã tiến vào cảnh giới linh thú nhất giai.
Lục Thanh lăng không đứng trên tổ chim, nhìn Long Bằng Điểu mẹ trước mặt không nói lời nào.
- Ngươi thật sự phải đi sao?
Ánh mắt Long Bằng Điều lộ vẻ buồn bã vô cùng, tuy chỉ mới ba tháng ngắn ngủi, nhưng Lục Thanh đã hoàn toàn Hỏa mình vào trong tổ Long Bằng Điểu.
- Ca ca, huynh đừng đi.
- Ca ca đi đâu vậy, bon đệ cũng muốn đi nữa. ..
- Sau khi tìm được thứ ta cần, ta sẽ quay về.
Lục Thanh khẽ nói đưa tay vuốt ve bốn con linh điểu mới sinh. Hơn ba tháng qua, tâm tính hắn lại được rèn luyện thêm nhiều. Chiếu theo tâm cảnh hiện giờ. Lục Thanh gần như có mười phần nắm chắc có thể ngưng kết Kiếm Phách, thành tựu Kiếm Anh thuận lợi.
Lục Thanh không nói gì nữa, đưa mắt nhìn Long Bằng Điểu mẹ.
- Cửa vào tầng hai nằm ở phía Nam núi Chân Viêm cách đây ba ngàn dặm. ở đó có một con Bạo Viêm Độc Giác Thú lục giai bảo vệ, còn có tộc đàn của nó cũng sinh sống ở đó, ngươi phải cẩn thận mới được.
Long Bằng Điểu ngừng một chút lại nói:
- Thật sự không cần ta giúp ngươi dẫn dụ bọn chúng rời đi sao?
Lục Thanh lắc lắc đầu, ngay sau đó bước ra một bước, giống như đang đi dạo chơi trong vườn nhà. Nhưng ngay tức khắc. rất nhiều khí Động Hư hội tụ lại dưới Chân Lục Thanh. Vù một tiếng. Lục Thanh đã biến mất ngay tại chỗ. Thần quang chớp động trong mắt Long Bằng Điểu, nhìn vào chỗ Lục Thanh vừa biến mất. Khí Động Hư. .. quả thật là khí Động Hư. ..
ở phía Nam ngoài ba ngàn dặm là một núi lửa khổng lồ cao chừng năm ngàn trượng. Toàn bộ núi lửa có màu tím đỏ, dung nham đỏ bừng thinh thoảng phun ra từ miệng núi rất nhiều khói đặc tràn ngập. Trong phạm vi mấy trăm dặm, mặt đất có màu đỏ sậm, linh khí hệ Hỏa nồng đậm tràn ngập cả không gian nơi này. Khí Địa Hỏa được lòng đất nuôi dường, thỉnh thoảng lại phun lên vài cột dung nham cao mấy trăm trượng, khiến cho từng mảng không gian chấn động từng hồi.
Thế nhưng trên mảnh đất màu đỏ đậm này, có vô số sinh linh màu đỏ lửa nhảy nhót sinh sống, con nào con nấy giống như linh thú loài hồ, nhưng ở giữa trán lại sinh ra một chiếc sừng màu tím đỏ, có một chiếc bờm thật to màu lửa đó, nhìn qua uy vũ bất phàm.
Đám linh thú này chạy nhảy không ngừng trên mảnh đất màu đỏ đậm này. Nhìn qua một vòng, phải có chừng vài vạn con, mỗi con cao hai mươi trượng, dài bốn mươi trượng, chạy lồng lên gầm gào không ngớt. Từng đạt sóng khí màu tím đỏ theo tiếng gầm của chúng bay ra khỏi miệng, hội hợp lại với nhau. Chỉ trong thoáng chốc, trong phạm vi vài dặm không gian, hư không phá nát, khuếch tán ra từng vòng sóng gợn không gian. Tiếng gầm nhức óc đỉnh tai của chúng, dù là tiếng núi lửa trào sôi cũng không thể nào che lấp được. Đây là linh thú tam dai.
Lục Thanh đứng giữa không trung, đưa mắt quan sát mặt đất dưới chân mình. Bầy Bạo Viêm Độc Giác Thú này quả thật là hùng mạnh, nơi đây nhờ có thiên thời địa lợi nhân Hỏa, cho nên tuy mỗi con Bạo Viêm Độc Giác Thú như vậy chỉ có tam giai, nhưng có thể tranh cao thấp cùng Chuẩn Đại sư Kiếm Chủ một trận. Cho dù là Kiếm Vương bình thường, nếu lọt vào giữa bầy Bạo Viêm Độc Giác Thú này, e rằng cũng dừ nhiều lành ít.
Chỉ mới tầng một đã hung hiểm như vậy, Lục Thanh có thể tưởng tượng tầng bốn Man Hoang Kiếm Mộ sẽ kinh tâm động phách đến mức nào. ở nơi đó, cho dù là Tông sư Kiếm Phách cũng phải lấy cẩn thận làm đầu.
Nhưng nhớ tới Diệp lão đang ngủ say trong không gian Động Hư, trong mắt Lục Thanh lập tức lộ ra vẻ kiên định vô cùng, nhất định mình phải tìm được Vạn Niên Hoàn Hồn thảo cho Diệp lão.
Nghĩ đến đây. Lục Thanh không còn do dự. xuất ra Phong Lôi bộ, chỉ trong nháy mắt đã lên tới đỉnh núi Chân Viêm.
Địa Hỏa mãnh liệt phun ra trên từng tảng đá núi Chân Viêm, nhưng khi đèn gàn Lục Thanh trong khoảng cách một thước như gặp phải một bức tường vô hình cản lại, tự động tán loạn.
ở Linh Đô Quỷ các. Lục Thanh cũng đã biết được đại khái cửa vào của bốn tầng đầu Man Hoang Kiếm Mộ. Cửa đi từ tầng một sang tầng hai nằm trong một cái động Địa Hỏa ở núi Chân Viêm này.
Thần quang chớp động trong mắt, từ trên người Lục Thanh toát ra một cô Kiếm Ý Phong Lôi vô cùng bá đạo. Lập tức dung nham Địa Hỏa từ trong núi phun ra chảy xuống theo vách núi, trong nháy mắt bị mở ra một con đường trống trải rộng chừng vài trượng. Còn Lục Thanh giống như một chiếc cọc gỗ cắm vào vách núi từng bước đi lên trên đỉnh.