Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Bị bạn trai đánh rách màng nhĩ
C
ãi nhau, do bực mình và nóng tính tôi vứt balo và mũ bảo hiểm của anh ra cửa. Anh lại tát tôi một cái vào tai, tai tôi ù đi, ngã xuống giường và khóc.
Tôi và anh học cùng nhau từ hồi cấp 2, rồi cấp 3, sau đó cả hai cùng vào đại học. Mặc dù có tình cảm với nhau nhưng một số lần anh chỉ dám lén thể hiện tình cảm, tôi coi như không biết. Tới cuối năm thứ nhất đại học, chúng tôi bắt đầu yêu nhau, giờ được gần 7 năm rồi. Trong quãng thời gian yêu nhau, khi còn học đại học khá tốt đẹp, hai đứa luôn động viên nhau học tập thật tốt, thành tích học tập thật hiếm người đạt được, đấy cũng là nền tảng để hai đứa luôn được gia đình hai bên ủng hộ.
Sau khi ra trường, anh thuận lợi hơn tôi, công việc tốt hơn, tôi có khoảng thời gian bị thất nghiệp và suy sụp, khủng hoảng về tinh thần nhưng chưa bao giờ xin tiền hay phụ thuộc tiền nong vào anh. Anh vẫn luôn bên tôi dù từ đó nhiều biến cố xảy ra, có lần anh chửi tôi và hai đứa chia tay 4 tháng, sau đó anh về tận nhà xin lỗi bố mẹ tôi. Tôi đã đồng ý quay lại.
Dù hàn gắn nhưng tôi không thể quên bởi từ nhỏ không bao giờ phải nghe và chấp nhận được những câu chửi đó. Trong con người tôi, giờ đây có một thái độ bất cần, coi thường anh. Tôi là con gái nhưng lại rất thẳng tính và hay nóng, có chuyện gì tôi thường nói thẳng và tỏ thái độ ngay. Sau chuyện đó, anh cũng nóng tính hơn, khi có cãi cọ cả hai cùng to tiếng.
Một lần anh tát tôi, sau đó xin lỗi rồi nói không bao giờ có chuyện đó nữa, anh còn nói "Là một người đàn ông tốt sẽ chỉ giơ tay lên và hạ xuống, chứ không tát", tôi lại tin anh. Chúng tôi chia tay và cãi nhau nhiều lần nhưng không hiểu sao cứ gặp và nói chuyện là lại thống nhất phải thay đổi và quay về. Hai đứa dự định cuối năm nay làm đám cưới, giờ lại xảy ra một chuyện làm tôi phải suy nghĩ.
Hôm đó, chúng tôi có xích mích nhỏ, tôi bực mình ném điện thoại và kính của mình, rồi bảo "anh về đi". Anh xách đồ lên và chửi tôi. Tôi quá bực mình, chết lặng, anh quay lại ngồi xuống giường, tôi không biết làm thế nào, cầm luôn cái hộp tăm ném mạnh xuống đất làm nó vỡ tung tóe. Anh đứng phắt dậy, tát vào má tôi rất đau, tôi bật khóc một lúc rồi tự lau nước mắt, ngồi xuống và kêu anh về, nhưng anh không chịu.
Quá bực mình và nóng tính tôi vứt balo và mũ bảo hiểm của anh ra cửa. Anh lại tát tôi một cái vào tai, tai tôi ù đi, ngã xuống giường và khóc. Anh ngồi thêm một vài phút rồi bỏ đi. Hôm sau, tôi vào bệnh viện để khám tai, bác sĩ nói tôi bị rách màng nhĩ. Không thể ngờ tôi lại ở trong hoàn cảnh này. Đúng là tôi nóng nảy, ngang bướng, nhưng không hề chửi anh, chẳng động vào người anh, cũng không làm gì có tội với anh cả.
Giờ anh biết tôi như thế này lại xin tha thứ, muốn chăm sóc tôi. Anh nói làm vậy vì tôi đã dám ném đồ trước mặt anh, thế là không tôn trọng anh. Tôi biết mình có lỗi nhưng lỗi của tôi có đáng phải chịu như thế này không. Giờ tôi phân vân không biết có nên tiếp tục yêu nữa hay không. Thực sự tôi rất yêu anh nhưng anh như thế này tôi làm sao dám cưới. Anh có phải là người bạo lực hay không? Hơn nữa, sau chuyện này tôi sẽ chẳng thể nào quên được, chắc chắn sẽ còn dằn vặt anh. Xin hãy cho tôi một lời khuyên.
Thu