You practice mindfulness, on the one hand, to be calm and peaceful. On the other hand, as you practice mindfulness and live a life of peace, you inspire hope for a future of peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 647: Đánh Cướp (hạ)
iểu tình này, khẩu khí này, nghe thật giống như một kẻ cường hào ác bá hay một kẻ cướp đường vào nhà cướp của, đâu có chút nào giống với phong cách của một cao thủ Thiên Giai?
- Ngươi là đệ tử Đường gia?
Người cầm kiếm cảm thấy đoán không ra thực lực của Đường Phong, không dám tùy tiện tấn công, chỉ có thể dùng lời nói tính kéo dài chút thời gian để hai người huynh đệ mình dần khôi phục, sau đó sẽ tính tiếp.
- Đúng thì làm sao?
Đường Phong quay người một chút, làm lộ ra thẻ bài đeo bên hông.
Người cầm kiếm nói:
- Lý gia ta thực sự suy thoái, không dám có xung đột gì với người của Đường gia. Ta tính hai bên chúng ta cùng dừng tay, ngươi thấy thế nào?
Đường Phong giễu cợt cười một tiếng:
- Dựa vào đâu mà nói những lời này? Đã vào Vân Liên Sơn, chính là kẻ địch, thực sự ra tay thì có liên quan gì đến gia tộc chứ?
Người cầm kiếm sầm nét mặt, mở miệng nói:
- Nếu Đường huynh nguyện ý cùng chúng ta dừng tay giảng hòa, khi hai người huynh đệ chúng ta về đến gia tộc chắc chắn sẽ khuyên gia chủ quy phục Đường gia, ngày sau sẽ vì Đường gia mà ra sức khuyển mã. Thực lực của Đường huynh thực sự không tồi, nhưng so với bất luận là ai trong hai huynh đệ chúng ta đều có cảnh giới cao hơn ngươi một bậc. Nếu thực sự phải tranh đấu, làm Đường huynh bị thương thì quả thực không tốt cho lắm.
Đường Phong tặc lưỡi hai tiếng, nói:
- Nếu ta không phát hiện một màn đó, cũng không thể nói là sẽ không thả cho các ngươi một con đường. Nhưng không thể đi theo vết xe đổ, ta cũng không muốn bị người khác ngầm hạ độc thủ sau lưng. Huống chi, trong người huynh đài có mảnh tàng bảo đồ mà ta cần, vì mảnh bản đồ còn thiếu này, bản thiếu gia đành bắt buộc phải làm vậy!
Để có thể ghép mười mảnh bản đồ nhỏ thành một tàng bảo đồ hoàn chỉnh, tất nhiên Đường Phong sẽ không thể bỏ qua.
- Đó chính là lời từ chối?
Sắc mặt của người cầm kiếm lạnh lùng, cầm kiếm đưa lên ngực:
- Lẽ nào ngươi cho là chỉ một Thiên Giai hạ phẩm có thể ăn được hai người huynh đệ chúng ta sao? Đùng không biết xấu hổ như vậy, ta chỉ là nể mặt Đường gia không muốn có xung đột gì với ngươi mà thôi.
- Có thể ăn được hay không, phải thử qua mới biết!
Đường Phong cười lạnh một tiếng, tay vẩy một cái bắn ra Độc Ảnh Trường Kiếm, năm loại ánh sáng từ trường kiếm tỏa ra. Hai người huynh đệ Lý gia đều có chút sửng sốt. Căn bản, bọn họ còn không phát hiện được thanh trường kiếm rốt cuộc là rút ra từ đâu.
Cương khí rót vào, độc khí lượn lờ quanh người Đường Phong, đất đai trong mười trượng trở thành đất hoang, lá cây màu xanh bị ảnh hưởng của khí độc, trong nháy mắt liền trở thành khô vàng.
- Kiếm này có độc, lão nhị cẩn thận!
Người cầm kiếm mắt thấy không ổn, không khỏi mở miệng nhắc nhở một câu.
Mới nói tới đây, thân ảnh Đường Phong đang đứng đột nhiên biến mất không thấy đâu. Sau một khắc, người cầm kiếm liền nhận thấy bên người có một cơn gió lạnh kéo tới, sát khí ép thẳng vào nội tâm, một đạo kiếm quang năm màu thoáng hiện bên người, đâm thẳng vào bên hông.
Tốc độ thật nhanh! Trong lòng người cầm kiếm cảm thấy hoảng hốt. Tuy rằng hắn vừa phát hiện ra tốc độ của Đường Phong không chậm, nhưng không nghĩ tới người này dĩ nhiên có thể khoái đến cảnh giới này.
Đây là tốc độ mà con người có thể có sao?
Dưới sự kinh hãi, người cầm kiếm cũng chỉ đành giơ kiếm ngăn lại! Đinh đinh đang đang, liên tiếp có tiếng vang nhẹ - truyền đến. Nhưng chỉ trong chớp mắt, hai thanh trường kiếm đã va chạm mấy mươi lần, mỗi một lần va chạm, người cầm kiếm đều cảm giác được một sức mạnh truyền đến từ thân kiếm, đụng phải vũ khí mình khiến tay mình có cảm giác run rẩy bất ổn. Hết lần này tới lần khác, tốc độ của đối phương nhanh và mạnh đến mức không gì sánh được, khiến hắn căn bản không có thời gian bứt ra, chỉ có thể không ngừng thi triển kiếm pháp chống lại.
Lão nhị Lý gia thấy đại ca đang trong tình trạng khó khăn, cũng vội vàng chạy qua, dùng toàn lực đánh Ưng Sí Chưởng, cùng đại ca mình đánh từ hai mặt, bao vây Đường Phong chính giữa.
Có thêm người huynh đệ cùng tham chiến, người cầm kiếm chỉ cảm thấy áp lực nhẹ đi một chút, vội vã dùng toàn bộ thực lực, kiếm khí cùng phát một lúc, không rời các vị trí trọng yếu của Đường Phong, muốn hai huynh đệ cùng nhau mau chóng chém giết Đường Phong.
Hôm nay, bọn họ muốn hoàn toàn xé rách thể diện của Đường Phong, tất nhiên xuất thủ không hề lưu tình, cũng không hề úy kỵ. Hai người huynh đệ quanh năm cùng tập võ với nhau, khi phối hợp lại càng tăng thêm sức mạnh. Một kiếm cùng song chưởng, tiết tấu công kích chặt chẽ, kín không kẽ hở, trước sau đều tiến công mạnh, ngươi tới ta đi, đánh vừa khéo léo vừa nhanh, Đường Phong lẻ loi một mình ở chính giữa sự giáp công, chỉ lấy một thanh Độc Ảnh Kiếm để ngăn địch, dựa vào khí độc trên Độc Ảnh, ngược lại cũng chút chút lo lắng.
Sau khi giao thủ một hồi, Đường Phong đã nhìn rõ toàn bộ thực lực của hai người huynh đệ này. Mặc dù hai người bọn họ có cảnh giới Thiên Giai trung phẩm, thật ra thực lực chính cũng chỉ có thể tính vào tiêu chuẩn trung bình mà thôi, cũng không bất cứ cái gì khác lạ, thực sự không đủ gây sợ hãi cho hắn.
Tâm ý khẽ động, chợt nhanh thêm ba phần. Đột nhiên, toàn thân Đường Phong đang từ trong vòng giáp công của hai người huynh đệ Lý gia thoáng cái liền ra khỏi vòng chiến. Người cầm kiếm thế như sấm sét đâm ra một kiếm, vốn mục tiêu của một kiếm chính là tay Đường Phong. Nhưng chờ sau khi đâm kiếm ra, hắn lại hoảng sợ phát hiện, không còn thấy Đường Phong đâu nữa, ngược lại chính là huynh đệ của mình tự nhiên lại hiện ra ngay trước mặt. Chưởng lực còn đang đối diện trước mặt mình.
Trên mặt lão nhị Lý gia cũng vô cùng kinh ngạc. Hai người huynh đệ thấy thời cơ không ổn, vội vã cùng thu chiêu.
- Đừng lại gần ta!
Người cầm kiếm vừa mới rút chiêu thức về, thậm chí cũng chưa kịp kiểm tra vị trí của kẻ địch, phía sau lại truyền đến một tiếng kêu trầm thấp như tiếng quỷ truyền đến. Ngay sau đó, từ phía sau, một trận kiếm khí lạnh lẽo kéo tới, cùng với một khí thế không thể địch nổi, làm cho trong lòng cảm thấy rét run.
- Đại ca cẩn thận!
Trong nháy mắt, lão nhị Lý gia trợn tròn mắt, vội vã mở miệng kinh hãi kêu lên.
Biết tình hình không ổn, người cầm kiếm cũng không kịp có thời gian phản ứng, vội vã vận cương khí hộ thân, tập trung cho phần lưng, chuẩn bị đón đỡ một cú đánh của Đường Phong từ phía sau.
Với một thức kiếm pháp đầy tinh túy chém xuống, độc khí trên Độc Ảnh Kiếm lượn lờ như có sức sống, hóa thân thành một con rồng, con rồng ngẩng cao đầu, ngửa mặt lên trời, hung hăng đập mạnh vào lưng người cầm kiếm.
Vừa chạm vào năm ánh hào quang trên thanh kiếm, cương khí hộ thân mà người cầm kiếm vừa mới vận dụng dưới một cú đánh mạnh bạo như vậy, giống như không chịu được, trực tiếp vỡ ra, Độc Ảnh Kiếm đâm thẳng vào phía sau của hắn tạo thành một vết thương lớn, độc khí theo đó xâm nhập trong cơ thể. Trong nháy mắt, lục phủ ngũ tạng liền bị lệch vị trí.
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường