Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Chương 646: Nhặt Thẻ Bài (thượng)
Đ
ứng cách đối thủ vài chục trượng, người kia dùng tay bịt vào vết thương phần eo, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi không biết làm thế nào. Ngược lại, người cầm kiếm và kẻ đồng hành, đầy đắc ý nhìn hắn ta, dáng vẻ đã nắm chắc thắng lợi.
- Đã sớm đoán được ngươi không phải chỉ có một mình. Quả thế, thực sự là đê tiện!
Người bị thương cố nén đau đớn, vẻ mặt đầy hối hận.
- Ha ha.
Người cầm kiếm cười lớn một tiếng:
- Ngươi đã đoán được, vì sao còn muốn dừng lại. Lẽ nào ngươi có tính toán gì khác sao? Ngươi để mảnh tàng bảo đồ nhỏ đặt ở bên kia, thu hút sự chú ý của ta, tính tùy thời mà đánh lén, lẽ nào hành vi như vậy thì không đê tiện sao? Binh bất yếm trá mà thôi.
- Các ngươi thắng rồi, cứ cầm mảnh nhỏ mà đi đi.
Mặc dù trong lòng người bị thụ thương đang vô cùng tức giận, nhưng cũng biết đạo lý hai tay khó địch nổi bốn tay. Hôm nay, tuy rằng hắn thụ thương không nặng, nhưng hai người này có thực lực tương đương với thực lực của mình đều là Thiên Giai trung phẩm, nếu thực sự muốn đánh thì hắn không có được nửa điểm phần thắng. Hiện tại hắn thầm nghĩ bảo vệ tính mạng và thẻ bài của mình. Chỉ cần tính mạng được bảo vệ, thẻ bài còn, hắn vẫn có cơ hội thua keo này bày keo khác.
Người cầm kiếm cười nói:
- Huynh đệ Lý gia ta coi trọng điều đó tất nhiên sẽ không để điều đó chạy mất! Lão nhị, đi lấy mảnh nhỏ qua đây, ta phải để ý thật kỹ vị bằng hữu này, miễn cho hắn lại gây rắc rối.
Một người huynh đệ Lý gia khác nhất thời lên tiếng, đi về phía trước, nhặt mảnh nhỏ vừa rồi lên, mặt mày không khỏi rạng rỡ quay trở về, nói:
- Đại ca, cái này quả thực là mảnh ta chúng ta muốn tìm, vận khí thật tốt.
Người cầm kiếm nhận mảnh nhỏ từ tay của đối phương, kiểm tra một chút, thoả mãn nhét vào trong người.
- Các ngươi đã có được mảnh tàng bảo đồ, từ đây cáo từ, sau này còn gặp lại!
Người thụ thương không muốn tiếp tục lưu lại ở đây, vừa nói xong liền xoay người bỏ đi. Chẳng ngờ đúng lúc đó thân hình hai huynh đệ Lý gia chợt lóe, một trước một sau chắn lấy lối đi của hắn.
- Các ngươi lại muốn làm gì nữa?
Người thụ thương lộ ra vẻ mặt không đồng ý. Mặc dù hắn đã đoán được suy nghĩ trong lòng hai người này, nhưng vừa dùng hai tay đưa mảnh nhỏ lên đã khiến hắn cảm thấy bị lăng nhục, thỏ cùng đường còn cắn người, huống chi hắn là một Thiên Giai trung phẩm, nếu hai người này đẩy hắn đến đường cùng, nói không chừng còn phải đánh một trận ác liệt.
Người cầm kiếm vẫn ung dung nhìn hắn, biểu tình trên mặt của lão nhị cũng rất âm hiểm, không ngớt cười nhạt. Người cầm kiếm mở miệng nói:
- Vừa rồi đã nói, cái gì đã bị huynh đệ Lý gia ta coi trọng thì không thể chạy thoát. Mảnh tàng bảo đồ có giá trị, nhưng thẻ bài trên người các hạ cũng có giá trị. Hôm nay ngươi đã thụ thương, thực sự không thích hợp để tiếp tục nán lại trong Vân Liên Sơn, không bằng cũng đưa thẻ bài cho hai người huynh đệ ta, rồi rời khỏi cuộc tỷ thí, ngươi thấy thế nào? Cái này cũng là vì muốn tốt cho ngươi mà thôi.
- Vọng tưởng!
Sắc mặt người thụ thương tái nhợt, mảnh nhỏ trên tay hắn bị mất, hắn còn có thể có cơ hội cướp được từ trên tay người khác, nhưng một khi thẻ bài mất, vậy hắn đã hoàn toàn để mất đi tư cách tham dự cuộc tranh tài. Lúc này mới chỉ là ngày đầu tiên mà thôi, nếu cứ như thế này ảo não đi ra ngoài, không chỉ khiến bản thân mình xấu hổ, cũng sẽ mang đến sỉ nhục cho gia tộc.
- Ngươi phải hiểu rõ, đây không phải là đang thương lượng với ngươi.
Vẻ tươi cười trên mặt người cầm kiếm chợt lạnh xuống:
- Nếu không giao thẻ bài ra, nói không chừng hai người huynh đệ ta cũng phải đoạt tính mạng của các hạ để lại nơi đây! Oan gia nên giải không nên kết, chỉ cần ngươi giao thẻ bài ra, chúng ta cũng sẽ không hạ độc thủ đối với ngươi!
Lão nhị của Lý gia cũng đứng ở một bên tiếp lời nói:
- Bằng hữu, tuy rằng vừa rồi hai người huynh đệ chúng ta sử dụng chút quỷ kế, nhưng cũng không phải là người đê tiện gì, lời đã nói ra như bát nước đổ đi, chúng ta chỉ cần thẻ bài và mảnh tàng bảo đồ, cũng không có bất cứ hứng thú gì đối với tính mạng của các hạ.
Sắc mặt người thụ thương lúc xanh lúc đỏ, nét mặt vô cùng do dự, hiển nhiên không biết nên lựa chọn thế nào. Hôm nay, địch mạnh ta yếu, nếu hắn không giao thẻ bài ra, tất nhiên đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng giao thẻ bài ra, khác nào mình sẽ lập tức mất đi tư cách tỷ thí.
Nhìn thấy ba người phía dưới đang tranh luận gay gắt, Đường Phong trốn ở trên cây đại thụ không khỏi chậm rãi lắc đầu. Tuy rằng hai huynh đệ Lý gia nói thực sự quang minh chính đại, nhưng thực tế cũng là chuyện sau này.
Bọn họ cũng biết không nên hợp nhau lại đẩy một cao thủ Thiên Giai trung phẩm đến bước đường cùng, ngay cả lấy hai đánh một, nói không chừng cũng sẽ phải trả một cái giá lớn. Kẻ địch trước khi chết sao có thể không quay lại phản công. Cho nên bọn họ mới có thể lấy dùng tâm lý chiến, để đối phương ý thức được có một con đường sống có thể đi, như vậy cũng có thể khiến đối phương bỏ đi ý niệm phản kháng trong đầu.
Căn cứ vào suy đoán của Đường Phong, người thụ thương kia ngay cả khi giao ra thẻ bài của bản thân, chỉ sợ cũng sẽ không có được một kết quả tốt. Oan gia nên giải không nên kết, những lời này thực sự không tồi, nhưng hai huynh đệ Lý gia và người thụ thương đã kết oán, sao có thể cởi ra một cách đơn gian như vậy được? Biện pháp Duy nhất chính là một bên phải bỏ mạng mà thôi.
- Các hạ nghĩ xong chưa? Huynh đệ chúng ta không kiên trì cho lắm. Ngươi cũng biết hiện tại cao thủ trong Vân Liên Sơn nhiều như mây, Thiên Giai trung phẩm cũng không được cho là cái gì. Chúng ta thực sự không muốn dừng lâu ở chỗ này.
Người cầm kiếm mở miệng thúc giục.
Người thụ thương cắn răng, chần chờ một lát, rốt cục đưa ra quyết định, đưa tay gỡ tấm thẻ bài từ bên hông xuống, hung hăng ném về phía người cầm kiếm, mở miệng nói:
- Thẻ bài cho ngươi!
Trong nháy mắt, thẻ bài vừa được ném ra, người này liền vội vàng lùi lại, tính chạy trốn.
Biểu tình của hai huynh đệ Lý gia thật vui vẻ, vừa rồi còn nói lời thề son sắt trong nháy mắt liền được thay thế bằng vẻ hung ác. Căn bản, người cầm kiếm chưa cầm tấm thẻ bài, thì lão nhị Lý gia đã dùng thực lực toàn thân, đánh vào sau gáy của người thụ thương.
Căn bản, người thụ thương không nghĩ đối phương lại tuyệt tình đến như vậy, đoạt mảnh bản đồ của mình, bắt mình giao thẻ bài ra nhưng vẫn không chịu thu tay lại, ngược lại còn lộ ra khuôn mặt dữ tợn. Hắn chỉ lo chạy, thì phía sau đã có kiếm khí lao tới. Chưởng phong Lão nhị Lý gia đột nhiên mạnh lên, khiến hắn buộc phải lùi lại một bước, hoàn toan bị vây trong lưới kiếm.