The worth of a book is to be measured by what you can carry away from it.

James Bryce

 
 
 
 
 
Tác giả: Sa Mạc
Thể loại: Tiên Hiệp
Dịch giả: A Vít
Upload bìa: Mê thị Chuyên
Số chương: 1145
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4081 / 112
Cập nhật: 2014-12-23 15:20:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 713: Tay Nghề Nấu Ăn Của Hàn Tướng Quân.
ột ngày tháng mười, đã là cuối thu, quần áo của mọi người cũng bắt đầu dày hơn một chút.
Buổi sáng thức dậy, mọi người thậm chí đã bắt đầu cảm nhận được từng cơn gió lạnh. Bên ngoài thành Yến Kinh đang đi trong nắng sớm tiến về phía đông. Trong cái nắng ban mai không khí cực kỳ mát mẻ, sương sớm vẫn còn đọng lại trên cây cỏ ven đường, rất nhiều lá cây cũng bắt đầu rụng xuống, sắc xanh tươi qua đi, bắt đầu chuẩn bị nghênh đón bầu trời mênh mang của ngày đông sắp tới.
Đội ngũ thoạt nhìn cũng không đặc biệt, ba xe ngựa nối liền một đường, bên cạnh xe ngựa còn có hơn ba mươi tên tùy tùng, đều đội nón tre, mặc quần áo màu xanh, bên hông cũng đeo trường đao, đều cưỡi tuấn mã.
Mỗi ngày trong kinh thành đều có rất nhiều những đoàn xe như vậy ra ra vào vào, cũng không ngạc nhiên.
Hàn Mạc ngồi ở bên trong một chiếc xe ngựa đầu tiên, Tiểu Thiến thì rúc vào trên người hắn, hắn một tay ôm thê tử của mình, tay còn lại cầm binh thư Tiêu Hoài Ngọc tặng cho, từng câu từng chữ có thể lĩnh hội được hết.
Lúc Hàn Mạc quay về kinh thành, liền đồng ý đưa thê tử ra hít thở không khí, mắt thấy thời tiết lạnh dần xuống, hắn cũng biết không tiện trì hoãn nữa, nếu là đợi cho sắc lá xanh tan mất, cảnh trí bên ngoài này cũng liền mất đi nhiều sinh khí.
Thì giống như ra ngoài dạo chơi, Hàn Mạc suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định dẫn thê tử thong thả nhằm hướng Sơn trang Hổ Đột cách phía đông kinh thành nước Yến gần trăm dặm đi tới, cảm nhận không khí trong lành.
Sơn trang Hổ Đột nghe dậy lên uy phong, trên thực tế chỉ có một trang viện không lớn, nơi đó sở dĩ nổi tiếng, chỉ bởi vì nơi đó có một con suối Hổ Đột.
Suối Hổ Đột là một suối nước nóng.
Ngâm mình trong suối nước nóng, hiển nhiên là một kiểu hưởng thụ, hơn nữa suối nước nóng đối với cơ thể con người rất có lợi, mấu chốt nhất chính là, phong cảnh nơi đây rất tĩnh mịch, bầu không khí rất trong lành.
Sơn trang Hổ Đột đương nhiên không phải ai cũng có thể vào được, nhưng Hàn Mạc cũng là có tư cách này.
Hàn Mạc muốn dẫn Tiểu Thiến đi về phía trước, đương nhiên cũng nghĩ tới Hồng Tụ đang ở trong tình trạng dưỡng thương. Hồng Tụ nếu là có thể ở trong ngâm mình trong suối nước nóng, nói vậy đối với cơ thể khôi phục cũng sẽ rất có tác dụng, ít nhất có thể gia tăng tuần hoàn máu, giúp cho tốc độ lành bệnh của Hồng Tụ mau hơn.
Tiểu Thiến và Hồng Tụ hai người đi tới, đương nhiên không thiếu được Hàn Thấm. Trong phủ biết, Hàn phu nhân cũng là gọi Hàn Mạc, sai Hàn Mạc cùng mang theo Bích di nương ra ngoài hít thở không khí.
Bích di nương sau một hồi bệnh nặng, tuy rằng tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng thân thể luôn bị tổn thương. Hàn phu nhân là muốn cho Bích di nương được hít thở không khí trong lành, như vậy đối với cơ thể cũng tốt. Hàn Mạc đương nhiên là rất vui, Bích di nương thân thể khỏe mạnh, cũng là chuyện vui nhất hắn mong muốn nhất, lúc này đồng ý, lại tự mình đi nói với Bích di nương.
Từ khi Bích di nương gả cho Hàn Huyền Xương tới nay, vẫn luôn ở bên trong phủ, gần như chưa từng ra khỏi cửa, lần này cần đi chơi xa, hơi có chút sợ hãi, ngay từ đầu cũng không đồng ý.
Hàn Mạc có lòng muốn dẫn Bích di nương đi xa thay đổi không khí, Bích di nương cự tuyệt, hắn đương nhiên không thể nổi giận, liền nhờ mẫu thân khuyên bảo. Sau đó Tiểu Thiến và Hàn Thấm thay nhau tới khuyên, cuối cùng cũng thuyết phục được Bích di nương, cùng đi ra ngoài thay đổi không khí.
Ngoại trừ vợ chồng Hàn Mạc đi một chiếc xe ngựa, hai chiếc xe phía sau, một chiếc là Hồng Tụ ngồi bên trong, một chiếc khác là mẹ con Bích di nương
Từ sáng sớm bắt đầu xuất phát, dọc đường đi cũng không dừng lại. Hồng Tụ vết thương chưa lành, cũng không dám chạy xe quá nhanh, tới tận lúc hoàng hôn, mới chạy tới sơn trang Hổ Đột.
Sơn trang Hổ Đột đương nhiên được xây dựng ở trên núi. Ngọn núi này gọi là núi Hổ Đột, nhưng cũng không cao lớn, trên thực tế đúng là một ngọn núi đá nhỏ, bốn phía cây cỏ lả lướt, tuy rằng bốn phía núi Hổ Đột có vài cái thôn trang, nhưng thôn trang ở gần nhất, cũng cách tới mười dặm đường.
Sơn trang Hổ Đột chính là một sản phẩm của đất nước, nói cách khác, lợi nhuận sơn trang Hổ Đột thu được, cần nộp cho bộ Hộ, cho nên ở khía cạnh khác mà nói, sơn trang Hổ Đột lại là tài sản thuộc quyền quản lý của bộ Hộ.
Sơn trang Hổ Đột, cũng là do nhân viên của bộ Hộ xử lý.
Thông thường mà nói, sơn trang Hổ Đột tiếp đón, thấp nhất là quan lại cấp bậc chủ sự của lục bộ, không đạt tới vị trí này, chỉ e tiền bạc có nhiều, cũng là không có tư cách vào đây để hưởng thụ.
Hàn Mạc dẫn người nhà đến ngâm mình ở suối nước nóng trong sơn trang Hổ Đột, trước đó phải phái người tới đây thông báo, sơn trang Hổ Đột đương nhiên đã sớm làm tốt khâu chuẩn bị rồi.
Đoàn người đi tới chân núi, sớm có người tiến đến chào đón, cả đoàn đi dọc theo cầu thang đá lên núi, đi sâu vào trong sơn trang.
Đây là trang viên lớn không ngờ được, bố trí cũng lịch sự tao nhã, thưa thớt chỉ hơn mười gian phòng mà thôi, nhưng sắp xếp ổn thỏa cho cả đoàn cũng đầy đủ.
Thu xếp ổn thỏa cho mọi người xong, nhóm vệ sĩ tất nhiên là ở bên ngoài thủ vệ.
Sơn trang Hổ Đột này vốn là không ít thị vệ, những người ngày thường tới đây, đều là quan lớn trong kinh ngẫu nhiên tới nghỉ ngơi, việc bảo vệ, ngược lại được thực hiện rất chu đáo.
Trời đã về đêm, sơn trang liền phải chuẩn bị cơm canh, Hàn Mạc cũng dặn dò, chỉ bảo sơn trang chuẩn bị cơm canh cho người bảo vệ.
Tiểu Thiến ở bên ngoài nghe thấy, lập tức đứng lên, nói ra với:
- Tướng công, vì sao không chuẩn bị cơm canh cho chúng ta? Không phải chàng muốn bỏ đói chúng ta chứ? Mọi người đều đã rất đói rồi.
Hàn Mạc cười ha hả nói:
- Bọn họ chuẩn bị cơm canh, chẳng qua là giống những món ở trong phủ, không có gì đặc biệt, nếu đi ra ngoài, chúng ta đương nhiên cần ăn những món ngon hơn.
Tiểu Thiến đôi mắt to trong veo như nước lập tức chớp liên tục, vui vẻ nói:
- Tướng công muốn cho chúng ta ăn cái gì?
- Đợi chút có thể biết liền.
Hàn Mạc ra vẻ thần bí nói.
Hàn Mạc tập hợp mấy người phụ nữ trong nhà, dẫn mấy người tới một cái sân, thực sự rất yên tĩnh, không người quấy rầy, chỉ có điều trong sân này lại chuẩn bị những món rất kỳ quái.
Ở trong sân này, bày ra một cái gì đó rất kỳ lạ, hoàn toàn là được làm bằng sắt, phía dưới bốn chân giao nhau, trên mặt còn là một hộp dài bằng sắt, hộp sắt cũng rất dài, khiến mọi người thật là khó hiểu, bên trong hộp sắt kia, không ngờ lại đốt rất nhiều than hoa.
Hàn Thấm đi lên đầu tiên, đem bàn tay bé nhỏ đặt lên trên, lập tức cảm thấy nóng bỏng, vội vàng rụt tay lại, quay đầu nói:
- Ca ca, đây là lò than sao? Tại làm sao lại kỳ quái như vậy?
Tiểu Thiến cũng tiến lên, từ trên nhìn xuống, nghi ngờ nói:
- Tướng công, không phải chàng bắt chúng ta ở trong này sưởi ấm chứ?
Hàn Mạc chắp tay sau lưng đi lên, cười nói:
- Nhưng đây là thứ đồ tốt, đêm nay thức ăn của chúng ta, toàn bộ phải nhờ vào nó.
Bích di nương cũng đi tới bên cạnh, xem xét một chút, cũng là nhìn thấy cái giá sắt ở bên cạnh, không ngờ bày đặt không ít đồ bằng sứ. Nàng cẩn thận nhìn nhìn, bên trong những đồ sứ này, không ngờ còn có dầu muối và gia vị, cũng là hiếu kỳ nói:
- Mạc nhi, quả thực là nấu ăn ở chỗ này ư? Nhưng … chỗ này nấu làm sao?
Hàn Mạc cười ha hả, xắn ống tay áo lên, nói:
- Đừng vội vàng, xem ta nấu cơm cho mọi người.
Nói rồi la lên:
- Tất cả các thứ đều mang lên.
Rất nhanh, liền có vài tên hộ vệ từ bên ngoài tiến vào, một đám bưng chậu đồng, bên trong chậu đồng đó, cũng bày đặt các loại đồ ăn, có đồ ăn cuốn, có thịt lợn, có cá nhỏ, có đậu phụ khô, có thịt viên, thậm chí còn có cả miếng bánh mì….
Khiến mọi người khó hiểu chính là cái này, đồ ăn này, lại đều là dùng châm sắt đâm xuyên đứng lên, mấy chậu lớn thức ăn, lúc này còn là thức ăn sống.
Hồng Tụ tiến lên cầm lấy một xâu bánh mỳ, vẻ mặt ngờ vực, hồi lâu mới nói:
- Cái này… Có thể ăn sao?
Hàn Mạc cười ha hả, nói:
- Mọi người đều là ở trong phủ quen rồi, cẩm y ngọc thực, không biết những đồ ăn này, lão tổ tông rất sớm rất sớm sẽ biết thôi.
Hắn cầm lấy một xâu thịt dê, liền đặt lên trên giá nướng, lại cầm lấy một cái bàn chải lông ngắn, huýt sáo, mọi người chăm chú nhìn xuống cực kỳ tò mò, xem hắn dùng lông bàn chải chấm các loại gia vị kia lên trên xâu thịt.
- Đây là nướng.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Đã sớm muốn dẫn mọi ngươi đi nếm thử. Mọi người nhìn đi, học theo bộ dạng của ta thế này, đêm này đây là bữa tiệc lớn của chúng ta!
Động tác của hắn thuần thục, nếu là đổi một bộ quần áo, đội mũ quả dưa, lại lấy giọng Tân Cương này hô lên vài câu:
- Bán thịt dê xâu đây.
Thực sự rất có dáng của một sư phụ nướng thịt.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, trên bếp lò xâu thịt dê đã tràn mỡ ra, mùi thịt dê kia nồng đậm, bắt đầu tỏa khắp, nhằm hướng mũi của mấy người con gái chui vào trong.
Tính cả Bích di nương trong đó, đều là nhìn chằm chằm vào xâu thịt dê, mắt cũng không chớp.
- Được rồi!
Hàn Mạc cầm lấy xâu thịt dê, để sát lên mũi ngửi, tự hào nói:
- Việc lớn đã thành, mọi người có phải đều đã học được rồi không? Kỳ thực rất đơn giản, mọi người chỉ cần làm theo ta thế này, thì có thể nướng đồ ăn có mùi vị thơm ngon này rồi.
Hắn nhìn mấy người phụ nữ liếc mắt một cái, nói:
- Di nương lớn nhất, xâu thịt dê thứ nhất này, lại phải mời Di nương nếm thử!
Hắn cười hì hì, rất chân thành đem xâu thịt dê dâng lên.
Bích di nương cũng không tiếp nhận ngay, chỉ là có chút khó xử nhìn xâu thịt dê Hàn tướng quân đưa lên.
- Ca, đốm đen trên mặt là cái gì?
Hàn Thấm chau mày liễu, chỉ vào xâu thịt dê hỏi.
Hàn Mạc nhìn một chút, nói:
- Ồ, một chút bụi than, không việc gì không việc gì, không làm gì không sạch sẽ, ăn không bệnh được. Thịt nướng trên lò than, đương nhiên không sạch sẽ giống như trong phủ vậy. Cái này gọi là trở về gần với thiên nhiên, mang chút bụi than này, cũng có chút hương vị thiên nhiên.
- Tướng công à, một miếng thịt đó, làm sao lại cháy xém như cháo vậy?
- Ồ, rất bình thường. Nướng thịt nướng thịt, đều là như vậy, nàng đừng nhìn bên ngoài này nướng cháy xém, phía trong đúng thật mới tươi ngon, ăn ngon lắm.
Hàn tướng quân vội vàng giải thích.
- Ca ca…!
Đến lượt Hồng Tụ cô nương nghi ngờ:
- Mặt dưới miếng thịt đó, dường như… còn chưa chín!
- Không chín?
Hàn tướng quân nhìn thoáng qua:
- Làm sao có thể? Ta… không phải làm chưa chín, chị dâu muội không phải nói nướng cháy sém sao? Kỳ thực một mặt này là ta cố ý làm như vậy. Muội xem, đa phần còn như mới, không thích thịt cháy sém, có thể ăn một mặt này. Mọi người cũng đều không hiểu điều này, nướng thịt chính là như thế, nhìn tuy rằng không được đẹp, nhưng khẳng định là ăn rất ngon.
Hắn nhìn Bích di nương chân thành nói:
- Di nương, nương nếm thử một chút!
- Mạc nhi…!
Bích di nương nhìn “tác phẩm tâm huyết” của Hàn tướng quân, miễn cưỡng cười nói:
- Ta… Ta còn chưa đói bụng…!
- Ồ?
Hàn tướng quân nói;
- Sao có thể như thế được? Từ trưa đến giờ di nương cũng chưa ăn chút gì. Vậy Tiểu Thiến, nàng tới nếm thử…!
- Tướng công, gần đây thiếp không thích ăn thịt lắm.
Tiểu Thiến che miệng:
- Chắc đứa nhỏ trong bụng thích ăn chay.
- Như vậy sao?
Hàn tướng quân cầm xâu thịt đưa cho Hồng Tụ:
- Muội muội à, muội tới nếm thử một chút… A, chớ… cẩn thận vết thương. Tiểu muội, muội… đừng…!
Hàn tướng quân có chút uể oải, cầm xâu thịt trong tay, những người phụ nữ này dường như ai cũng không nể tình, ai cũng không muốn ăn thử một miếng cái thứ này, hắn liếc mắt thoáng nhìn hộ vệ bên cạnh, ho khan một tiếng, gọi đi tới:
- Đến, nếm thử!
Gã hộ vệ đó nhìn xâu thịt cháy xém còn sống, lòng kính nể đối với Hàn tướng quân giống như nước sông cuồn cuộn liên tiếp không ngừng, người như thế nào mới có thể đủ khả năng đem xâu thịt nướng này chia làm hai phần một phần cháy một phần sống? Duy nhất cũng chỉ có Hàn tướng quân!
Gã hộ vệ do dự, nhìn thần sắc Hàn tướng quân bắt đầu không thoải mái, vội vàng đón nhận, trong lòng thầm đọc: “Vì bảo vệ tướng quân, ta ngay cả chết còn không sợ, sợ chi ăn một xâu thịt dê!”
Lấy đủ can đảm, hai ba miếng liền đem xâu thịt dê ăn hết sạch.
Hàn Mạc thấy thế mừng rỡ, chỉ vào hộ vệ quay về phía mấy người phụ nữ nói:
- Mọi người xem ta nói ăn ngon đúng không? Chỉ là nhìn không ngon mắt mà thôi, xem hắn, nhanh như vậy liền ăn hết, đó nhất định là ăn rất ngon rồi.
Hắn nhìn hộ vệ cười tít mắt, hỏi:
- Thế nào, ăn ngon chứ? Nói xem ngươi có cảm giác thế nào?
Hộ vệ đang muốn nói dối, Thiếu phu nhân Tiểu Thiến đã hung dữ nói:
- Không cho nói dối, nếu ngươi nói dối, kéo xuống đánh bằng dùi cui. Nói thật ra, ai cũng không dám phạt ngươi.
Hộ vệ nhìn phu nhân tướng quân một chút, lại nhìn vẻ mặt sốt ruột của Hàn tướng quân, trong lòng do dự, cuối cùng chân thật chiến thắng dối tra, cắn răng nói:
- Tướng quân, xin lỗi, tu chức ăn xâu thịt này của tướng quân, chỉ có một cảm tưởng!
- Cái gì?
Nó quá mặn!
- Người đâu, lôi xuống, đánh 20 côn.
Hàn tướng quân gào lên.
Quyền Thần Quyền Thần - Sa Mạc Quyền Thần