Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Chương 644: Vân Liên Sơn (hạ)
Đ
ường Phong cười cười. Hắn vốn là không lưu tâm tới sự phản đối của những người này, ngẩng đầu lên nhìn thấy Trang Tú Tú ở bên kia đang nhìn lại, cặp mắt đối diện với ánh mắt của nàng. Trong đôi mắt kia trong tràn ngập sự sợ hãi và hối hận.
Nữ nhân này phỏng chừng đang hối hận lúc ở Vân Hải Chi Nhai kia đã không bỏ mình lại mà đi. Đường Phong đã hiểu được ý tứ trong ánh mắt của nàng. Đứng ở chỗ này, chỉ sợ cũng chỉ có nữ nhân này biết một ít bản lĩnh thực sự của mình.
Lúc này, Bố Trường Hải đã nói xong về quy tắc đơn gian của cuộc tỷ thí, cất cao giọng nói:
- Nếu các vị đều đã hiểu rõ quy tắc, vậy có thể ký giấy sinh tử. Một khi giấy sinh tử được ký, sống chết phải tự chịu trách nhiệm! Các gia tộc lớn không được vì các đệ tử của gia tộc mình trong cuộc tranh tài mà chém giết lẫn nhau, lại càng không được tiến hành trả thù sau khi cuộc tranh tài diễn ra, bằng không gia tộc đó sẽ bị toàn bộ các gia tộc khác truy sát và đuổi khỏi Linh Mạch Chi Địa!
Dù sao cuộc tranh tài là phải giết người chết. Mỗi đệ tử trong gia tộc đều phải đối mặt với đối thủ của các gia tộc khác, nếu bởi vì... Việc diễn ra trong cuộc tranh tài mà dẫn đến gia tộc sụp đổ trong Linh Mạch Chi Địa, thực sự có chút không lợi. Do đó cần phải ký giấy sinh tử.
Ba mươi năm trước, có một gia tộc tham chiến có năm đệ tử đều chết thảm trong cuộc tranh tài, chủ gia tộc phẫn nộ đối với đối thủ đã giết chết đệ tử trong tộc mình tiến hành trả thù, nhưng trong mười ngày, gia tộc này liền bị tiêu diệt triệt để tiêu tan thành mây khói trong Linh Mạch Chi Địa! Cả ngàn người từ trên xuống dưới, bất luận là nam nữ già trẻ, toàn bộ bị chém giết hầu như không còn ai!
Có một bài học kinh nghiệm đầy xương máu như vậy, có thể nói không có gia tộc nào còn dám giẫm lên vết xe đổ đó nữa.
Thật ra, ký giấy sinh tử là một sự kiện rất đơn giản, chỉ cần lấy dấu vân tay của mỗi người là được. Chỉ chốc lát, hơn năm trăm người bận rộn cũng đã hoàn toàn kết thúc.
- Xuất phát, Vân Liên Sơn!
Bố Trường Hải vung tay lên, hạ lệnh tất cả xuất phát về nơi tỷ thí!
Một đám người trùng trùng điệp điệp, dưới sự điều khiển của Bố Trường Hải chạy về hướng cách đó hơn năm mươi dặm. Không chỉ có hơn năm trăm thành viên tham chiến, cả đám người lưu lại xem náo nhiệt cũng theo sát họ mà tiến ra trận địa.
Năm mươi dặm, cũng không quá xa xôi, chỉ khoảng hơn nửa canh giờ, mọi người đều đã đi tới dưới chân Vân Liên Sơn.
Lúc này, cả một vùng núi non với diện tích gần tám trăm dặm, đã có một nhóm người đang chờ. Những người này đã sớm tới nơi để làm công tác chuẩn bị. Họ đều là người được các gia tộc lớn điều ra, cùng hội tụ ở một chỗ, đang ngầm dò xét lẫn nhau.
Suốt đêm qua, bọn họ chạy đến nơi đây, chế tạo ra tàng bảo đồ cùng với số lượng đồng tiền tương ứng được đặt ở các địa điểm mai phục trên các tàng bảo đồ khác nhau.
Lúc này, đám người Đường Phong cùng hơn năm trăm người liền bị ngăn cách ở bên ngoài, mà những cao thủ Linh Giai dẫn dắt các gia tộc lớn lại cùng tiến lên.
Từ phía xa, Đường Phong phát hiện những người này mỗi người cầm lấy một tàng bảo đồ, nhập cương khí của bản thân vào, rồi cắt tàng bảo đồ thành những mảnh to nho khác nhau, đặt vào trong một cái rương gỗ.
Sau khi tất cả những việc này đã xong, Bố Trường Hải mới xoay người nhìn về phía đám người Đường Phong mà hô lớn:
- Đệ tử các nhà tiến lên, mỗi người lấy một mảnh nhỏ từ trong rương.
Mọi người tuân lệnh, đi ra phía tới trước cái rương sờ soạng tìm lấy một mảnh nhỏ của tàng bảo đồ, người đệ tử vừa cầm mảnh nhỏ vào tay liền bị người dẫn qua một bên, căn dặn tỉ mỉ một hồi, ngay sau đó được đi vào trong Vân Liên Sơn.
Đường Phong đi ở vị trí gần cuối. Đợi tới hắn đi tới trước cái rương gỗ thì các mảnh nhỏ trongcái rương đã bị lấy đi hơn một phân nửa.
Tùy tiện lấy từ trong ra một mảnh, Đường Phong cũng không nhìn kỹ, trực tiếp nhét vào trong người. Lập tức liền có một người đã đi tới bên cạnh, dẫn Đường Phong đi vào.
Đường Phong không biết người này là người của gia tộc nào, nhưng thái độ của hắn thật ra cũng không tồi, nhìn thấy Đường Phong chỉ đạt cảnh giới Thiên Giai hạ phẩm, vừa dẫn hắn đi về phía trước vừa tỉ mỉ nói rằng:
- Vào Vân Liên Sơn, đó là vào chiến trường, sinh tử chỉ ở một ý niệm, thực lực của ngươi không cao, nếu là gặp phải kẻ địch đánh không lại lại không muốn chết nói, có thể chủ động bỏ quyền thi đấu. Đưa thẻ bài mà đeo ở thắt lưng giao cho đối phương. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một câu, thẻ bài mất, cũng có nghĩa là ngươi không thể tham gia cuộc tỉ thí tiếp theo. Ngược lại, nhận được thẻ bài của người khác, có thể thu được càng nhiều điểm, một thẻ bài, trị giá với một đồng tiền.
- Đa tạ đã nhắc nhở.
Đường Phong gật đầu.
- Còn nữa, đây là địa đồ của toàn bộ Vân Liên Sơn, khi ngươi ghép được tàng bảo đồ rồi, có thể đối chiếu tấm địa đồ này, tìm ra địa điểm giấu bảo cần đến. Đương nhiên, địa đồ hoàn chỉnh này có chút không chuẩn xác, bảo điểm giấu bảo tàng cụ thể ở vị trí nào, cũng cần ngươi phải lưu ý một chút.
Người này lại căn dặn tỉ mỉ thêm vài câu, mới phất tay với Đường Phong nói:
- Kỳ hạn cho lần này là mười ngày, buổi trưa mười ngày sau nếu không đi ra, coi như bỏ quyền thi đấu. Hiện tại ngươi có thể tiến vào.
- Cảm tạ tiền bối!
Đường Phong nhìn ông ta thi lễ rồi xoay người tiến vào trong Vân Liên Sơn.
Người này nhìn theo bóng lưng của Đường Phong chậm rãi lắc đầu, nói thầm:
- Một người Thiên Giai hạ phẩm, sợ cũng khó có thể làm ra điều gì to tát.
Vân Liên Sơn, tuy rằng rộng tám trăm dặm, nhưng trong này cũng không có linh thú gì hung tàn, chỉ có một vài dã thú bình thường mà thôi. Dù sao ở đây cũng gần Bố gia, cho dù có linh thú cũng bị Bố gia nhanh chân đến trước, hoặc chém giết hoặc bắt được rồi. Cho nên mới nói, nguy hiểm ở bên trong này đều đến từ chính các đệ tử dự thi các của gia tộc lớn.
Lúc Đường Phong vào Vân Liên Sơn, thoáng cảm thấy, trong vòng mười dặm vuông không hề có sự sống nào, cũng không có bất cứ dấu về tồn tại nào, nghĩ đến những người vào lúc trước cũng đã đi sâu vào trong ngọn núi.
Ngược lại, những người này cũng thông minh. Kỳ hạn tỷ thí là mười ngày, bọn họ tất nhiên sẽ không muốn phát sinh xung đột quá sớm với người khác, phát sinh xung đột càng sớm lại càng tiện nghi cho người khác.
Triển khai thân pháp, điều tra động tĩnh hai bên đường đi, Đường Phong tiến vào bên trong được trăm dặm, mới ngừng lại. Lúc này bầu trời đã tối lại, cũng không nhìn thấy gì. Đường Phong chuẩn bị nghỉ tạm một đêm, sáng mai sẽ tính toán tiếp.
Lẻn lên một thân cây, mượn bóng cây để che đi thân thể của mình, lấy mảnh tàng bảo đồ từ trong người ra, qua ánh mắt trăng rọi qua tán cây che trên đầu, Đường Phong vừa nhìn thoáng qua đã không khỏi có chút ngạc nhiên.
Ở mặt trái của mảnh nhỏ tàng bảo đồ này, đánh dấu một chữ số mười!
Ngược lại có chút xấu hổ vì nhặt được vật tốt như vậy! Mảnh tàng bảo đồ đánh dấu số mười, cũng có nghĩa là tấm bản đồ này bị cắt thành mười tấm, mà Đường Phong chỉ có một mảnh mà thôi, muốn giành được bảo tàng, cũng chỉ có để tìm được toàn bộ chín tấm còn lại mới được. Đây chính là một việc quá lớn. Hơn năm trăm người, căn bản Đường Phong không biết ai đang giữ những mảnh nhỏ tương ứng với cái của mình.
Nhưng lạc quan hơn mà nói, nếu là có thể ghép được tấm bản đồ này, Đường Phong có thể thu được mười đồng tiền, thu hoạch cũng tương đối xa xỉ.
- Vận may hay vận rủi?
Đường Phong lắc đầu thở dài một tiếng, cẩn thận để ý tới một cương khí đang di động trên mảnh bản đồ nhỏ nhỏ, sau đó nhét nó vào không gian mị ảnh.
Người khác chỉ có thể để mảnh tàng bảo đồ ở trên người, dễ bạo làm lộ ra vị trí của mình, nhưng Đường Phong lại có thể lợi dụng không gian mị ảnh để che giấu linh khí chuyển động trên mảnh bản đồ nhỏ, coi như là một ưu thế.
Khoanh chân ngồi ở trên thân cây, nhắm mắt ngưng thần, Đường Phong suy nghĩ về tình thế trước mặt.