The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thụy Căn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 2015
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2728 / 70
Cập nhật: 2015-11-08 05:35:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 10 - Chương 6
húng ta còn có lựa chọn được không?
Mắt Đồ Liên Cử lóe lên làm Quan Nghênh Phong hơi run.
- Nhưng mà Chủ nhiệm, chúng ta bây giờ còn chưa đạt đủ.
Quan Nghênh Phong cắn răng nói.
- Tôi nhớ bên Hoa Lâm cũng đạt được thứ gì đó?
Đồ Liên Cử nghiến răng nghiến lợi mà nói.
- Cái này vô ích, một nhân viên phục vụ nói Triệu Quốc Đống lúc say sờ ngực cô ta thì có tác dụng gì? Đừng nói là sờ, dù ngủ thì sao? Ai có thể chứng minh?
Quan Nghênh Phong ý thức được suy nghĩ của Đồ Liên Cử nên cần nhắc đối phương. Đây không phải là cán bộ cấp Trưởng phòng, một phần tài liệu này mà muốn làm cho một Thường vụ thị ủy cúi đầu ư? Nằm mơ.
Đồ Liên Cử nhìn chằm chằm vào Quan Nghênh Phong, nhưng Quan Nghênh Phong cũng không nhân nhượng. Vấn đề trái phải này thì Quan Nghênh Phong sẽ không bao giờ nhường bước. Đồ Liên Cử còn không có năng lực để thao túng việc này. Liêu Vĩnh Đào và Hùng Chính Lâm cũng không phải ngồi không. Chút tài liệu mà muốn lừa người ư? Không chừng sẽ hại chết mình.
Đồ Liên Cử thở dài một tiếng và suy nghĩ làm như thế nào để hóa giải chuyện này. Y làm trong nghành nhiều năm, cũng biết việc gì có thể điều tra triệt để, việc gì chỉ có thể làm qua cho có, việc gì phải theo hoàn cảnh mà làm, đây đều là những kinh nghiệm quý giá đúc rút từ nhiều năm làm việc.
Bên Hoa Lâm nếu nói không có gì thì không phải. Ít nhất Triệu Quốc Đống có quan hệ nam nữ không rõ ràng. Nguyên Phó Trưởng phòng thông tin Trình Nhược Lâm, còn cả nhân viên phục vụ bị sờ ngực kia, còn cả Trưởng phòng thông tin La Băng bây giờ. Nếu muốn ra tay thì chỉ cần giữ chặt thư ký và lái xe của Triệu Quốc Đống thì Đồ Liên Cử tin rằng sẽ tìm được.
Nhưng vấn đề không chỉ ở điểm này. Nếu chỉ là tác phong sống thì dù điều tra được gì cũng không tác dụng. Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy không phải nơi đánh giá đạo đức cán bộ, nếu chỉ về tác phong sống mà muốn đánh ngã cán bộ cấp phó giám đốc sở thì anh cứ đợi lãnh đạo cách chức hoặc bị tống vào một góc đi.
Nếu là vấn đề kinh tế thì lại khác. Dù là ai nếu như dính vào vấn đề kinh tế thì về cơ bản là kết thúc cuộc sống chính trị. Vấn đề là Triệu Quốc Đống ở chuyện này lại trắng tinh.
Hắn không dính tới vấn đề kinh tế sao? Đồ Liên Cử rất nghi ngờ, đủ loại dấu hiệu cho thấy Triệu Quốc Đống sống rất xa xỉ, nguồn gốc kinh tế của hắn từ đâu? Đồ Liên Cử biết chỉ cần thoáng điều tra là rõ nhưng bây giờ có tác dụng gì?
Mất một lần có nghĩa điều tra tiếp không có tác dụng, có lẽ đến lúc nên đưa ra kết luận.
Quan Nghênh Phong có lẽ cũng nhìn ra Đồ Liên Cử đang rất khó khăn. Y không muốn bị cuốn quá sâu. Trước khi tới Liêu Vĩnh Đào đã nói chuyện với y, yêu cầu y phải thu thập chứng cứ theo trình tự, không được vọng động. Quan Nghênh Phong có thể nghe ra đây là nhắc nhở và cảnh cáo. Chẳng qua Đồ Liên Cử cũng không phải kẻ ngồi không, bên trên cũng có người ủng hộ, là lãnh đạo trực tiếp của mình nên nếu không nghe chuyện thì sau này sẽ rất khổ sở.
- Chủ nhiệm Đồ, tôi có một đề nghị.
Quan Nghênh Phong nói.
- Ồ, nói tôi nghe xem sao.
Đồ Liên Cử ngẩn ra rồi nói.
- Thực ra lần này chúng ta không phải không có thu hoạch. Hai Công ty xây dựng kia là thu hoạch của chúng ta.
Quan Nghênh Phong nói chưa hết, Đồ Liên Cử đã cắt ngang:
- Tra ra trốn thuế mà là thu hoạch? Ủy ban kỷ luật chúng ta không làm mảng này, lãnh đạo ũng không nhận thành tích này.
- Không, Chủ nhiệm Đồ, tôi không nói cái này. Chúng ta cũng có thu hoạch ở phương diện khác. Từ sổ sách và tài khoản của Hoành Lâm cùng Thái Hoa đã lộ ra không ít vấn đề. Chúng ta thông qua chuyển khoản mà phát hiện một ít vấn đề, chẳng qua bởi vì chúng ta trước đó xác định không liên quan tới mục tiêu nên không chú ý mấy. Nhưng bây giờ nếu không đưa ra thứ gì đó thì sợ chúng ta khó ăn nói với Chủ nhiệm Liêu, Chủ nhiệm Liêu cũng khó có thể ăn nói với Bí thư Ninh. Như vậy chúng ta chỉ có thể tìm cá bỏ vào ao.
Quan Nghênh Phong nói mờ mọt nhưng Đồ Liên Cử nhạy cảm nhìn ra vấn đề.
- Anh có nắm chắc không?
- Chủ nhiệm Đồ, không nắm chắc cũng phải thử. Đám này miệng cứng, tôi đã phân tích có lẽ là do không quan hệ tới mục tiêu, nhưng không có nghĩa bọn họ không liên quan đến nhân vật khác. Cả hai công ty Hoành Lâm cùng Thái Hoa đều nhận hạng mục lớn, chúng ta có thể …
Quan Nghênh Phong nói.
Đồ Liên Cử cũng biết điểm này. Lúc ấy có nhân viên phá án chỉ ra nhưng rất nhanh tra ra không liên quan tới mục tiêu nên bọn họ để đó. Bọn họ vốn nghĩ rút củ cải kéo theo cả bùn, không ngờ không rút được củ cải, bây giờ đành phải tìm chút bùn.
- Có tác dụng gì không?
Đồ Liên Cử gật đầu nói.
- Ha ha, miễn cưỡng cũng được. Nếu như tôi không tính sai thì cũng được một cán bộ cấp phó giám đốc sở.
Quan Nghênh Phong cười cười đầy giảo hoạt làm Đồ Liên Cử run lên. Người này còn gian xảo hơn mình nghĩ, thậm chí đi một bước mà đã chuẩn bị cho hai ba bước tới. Có lẽ người này từ đầu đã không coi trọng hành động này, hoặc là hắn biết rõ chi tiết nên muốn xem mình mất mặt. Đồ Liên Cử suy nghĩ một chút thì thấy không phải, mấy nhân viên phá án nghe mình chỉ huy, hắn muốn giở trò cũng không được.
- Vậy là tốt rồi. Lão Quan, lúc này chúng ta đang đi trên dây thừng, anh không chạy được, tôi cũng vậy.
Đồ Liên Cử đầy ẩn ý mà nói.
- Chủ nhiệm Liêu lúc trước rất hứng thú với đầu mối ở Ninh Lăng, không ngờ lại nhìn nhầm.
Quan Nghênh Phong tức giận thầm mắng nếu không phải là vấn đề như trên thì sao mình phải lau mông giúp đối phương.
Mẹ nó chứ, Đồ Liên Cử mày muốn đấu với Triệu Quốc Đống, muốn tát vào mặt Hùng Chính Lâm nhưng không xem sau lưng Triệu Quốc Đống ngoài Hùng Chính Lâm là ai, ngay cả Bí thư Ninh cùng Chủ tịch Ứng cũng coi trọng hắn, đây không phải tự hại mình sao? Thằng ranh Lục Kiếm Dân nói thì giỏi, không ngờ cũng làm cho mình mắc mưu, bây giờ cũng không xuống được thang.
Sang tuần thứ hai Triệu Quốc Đống cảm thấy tiếng gió thay đổi. Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy chính thức tham gia và đem Lý Đỉnh Nam nguyên Cục trưởng cục Tài chính Ninh Lăng di, điều này làm Ninh Lăng chấn động.
Lý Đỉnh Nam từ thời của Mạch Gia Huy vẫn ngồi im ở vị trí Cục trưởng cục Tài chính gần tám năm, đến trước đó không lâu mới tới Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân làm Phó chủ tịch, không ngờ lúc bị đẩy ra rìa lại bị Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy nhìn chằm chằm.
Nhận được điện của Quế Toàn Hữu, Triệu Quốc Đống một lúc lâu không nghe tiếng. Đến khi Quế Toàn Hữu tưởng mất sóng thì mới nghe thấy Triệu Quốc Đống nói.
- Hừ, đám này giỏi thay hướng gió thật, thấy bên tôi không tìm được gì nên khó ăn nói vì thế kéo Lý Đỉnh Nam ngã ngựa. Hừ, Lý Đỉnh Nam ngã thì không biết lại có bao chuyện, Ninh Lăng không yên rồi.
- Đúng thế Bí thư Triệu, tôi thấy Ninh Lăng đang có cơn gió quét qua. Lý Đỉnh Nam ở Ninh Lăng nhiều năm, ngồi ở vị trí đó nếu mà ngã thì không biết tạo ảnh hưởng lớn như thế nào. Ai cũng biết Lý Đỉnh Nam là kẻ không thấy thỏ sẽ không ra tay, muốn động tới y đúng là phải suy nghĩ kỹ.
Quế Toàn Hữu thở dài một tiếng. Y tuyệt đối tin tưởng vào Triệu Quốc Đống, lúc đầu đồn Triệu Quốc Đống tham ô làm y cười lạnh một tiếng. Triệu Quốc Đống là ai mà phạm sai lầm về kinh tế cơ chứ?
- Chỉ sợ chưa chắc là vu vạ, nếu vậy thì đơn giản, điều tra xong là được mà. Tôi sợ là có bằng chứng, tôi thấy Ninh Lăng sẽ thành Hoài Khánh thứ hai.
Triệu Quốc Đống nhận được điện của Quế Toàn Hữu liền biết bên Ủy ban kỷ luật muốn dùng cách này mà thoát thân. Nhằm vào hắn mà không có chứng cứ rõ ràng nên cũng khiến Liêu Vĩnh Đào mất mặt, phải có thứ gì đó cho Lãnh đạo tỉnh ủy xem.
Quế Toàn Hữu bị Triệu Quốc Đống nói làm chấn động. Hoài Khánh thứ hai?
- Bí thư Triệu, không tới mức đó chứ? Một Lý Đỉnh Nam có thể ảnh hưởng lớn như vậy sao?
Quế Toàn Hữu cẩn thận nói.
- Anh thấy sao? Đảng chỉ cần nghiêm túc thì không thể không tra ra vấn đề, trừ khi anh không có vấn đề gì.
Lộng Triều Lộng Triều - Thụy Căn Lộng Triều