Love is like a butterfly, it settles upon you when you least expect it.

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 710: Lưu Hệ
ấn đề liên quan tới việc điều động Lưu Thành Gia đi nơi nào nhậm chức, Lưu gia đã nhiều lần thương nghị.
Hai ba năm trước, sau khi trận gió lốc chính trị thật lớn phát sinh, việc nắm binh quyền trong tay trở nên cực kỳ mẫn cảm. Lưu Vĩ Hồng nhân cơ hội đưa ra ý kiến với lão gia tử, thỉnh Lưu Thành Gia nhậm chức quân đoàn trưởng tập đoàn quân, đóng tại thủ đô cùng ngoại thành lân cận, chiếm được sự ủng hộ của thủ trưởng tối cao. Bất kể như thế nào, mấy tập đoàn quân chủ lực cảnh vệ thủ đô tuyệt đối không thể nắm trong tay bất cứ thế lực của một phương nào.
Một bài xã luận, một câu trần thuật của Lưu Vĩ Hồng đã tranh được tiền đồ cẩm tú cho cha mình, từ đó về sau ở trong quân giới bước lên như diều gặp gió, từ một trưởng quan tác chiến quân khu không chút tiếng tăm gì, biến hóa nhanh chóng, trở thành viên trọng tướng được khắp nơi chú ý.
Hiện giờ Phong lão đã lui ra, vận mệnh quân đội đã xảy ra biến hóa cực lớn. Sau khi trải qua việc này, thủ trưởng hoàn toàn lui ra phía sau màn. Điều này trên cơ bản liền nhất trí với trí nhớ kiếp trước của Lưu Vĩ Hồng. Vô luận là ai, tài nguyên chính trị cũng đều có hạn, không có khả năng vô hạn sinh sôi. Cam đoan hai đời lãnh tụ mới cũ thuận lợi giao tiếp, xây dựng chế độ cán bộ lãnh đạo về hưu, đều là cống hiến trọng đại đối với thể chế chính trị quốc gia. Chỉ một việc này thủ trưởng đã công đức vô lượng, có thể xem là vĩ nhân.
Ở tình hình như thế, dù Lưu Thành Thắng không vào thủ đô, Lưu Vĩ Hồng phỏng chừng lão gia tử cũng sẽ không để Lưu Thành Gia ở lại chức vụ tư lệnh viên khu Cảnh Vệ thủ đô lâu dài, rất phạm kiêng kỵ, thật không tốt. Hiện giờ lão gia tử khỏe mạnh, thanh danh Lưu gia lại như mặt trời ban trưa, có lẽ vấn đề không lớn. Một khi thân thể lão gia tử xuất hiện bất trắc, chính là vấn đề lớn, sẽ biến thành mục tiêu công kích.
Cũng từng có một loại đề nghị, nói là rõ ràng để Lưu Thành Gia trực tiếp đảm nhiệm tư lệnh viên quân khu thủ đô, hoàn toàn nắm tập đoàn quân hùng hậu của thủ đô cùng vùng lân cận. Hơn nữa đề nghị này nghe nói xuất từ Kim Thu Viên.
Đương nhiên chỉ là nghe nói, ai cũng không xem là thật sự.
Lưu Vĩ Hồng phân tích, lời đồn đãi này thật ra cũng rất có thể. Việc này thật phù hợp với lợi ích của Kim Thu Viên. Giai đoạn hiện tại Kim Thu Viên cũng không thể nói đã hoàn toàn đứng vững gót chân, tối đa chỉ là ổn định đầu trận tuyến, muốn thi triển nhưng không gian cũng rất có hạn. Hơn nữa đối với việc nắm giữ quân đội trong tay còn phải cần tăng cường thêm một bước.
Hai vị phó chủ tịch Quân ủy tân nhậm, tư lịch đều rất lão thành, vượt xa Kim Thu Viên. Nếu quả thật đem Lưu Thành Gia phóng tới vị trí tư lệnh viên quân khu thủ đô, Lưu Thành Thắng lại nhậm chức Trưởng ban tổ chức trung ương, quan hệ giữa Lưu gia cùng Kim Thu Viên liền phát sinh biến hóa về chất, không còn là lão gia tử ủng hộ Kim Thu Viên, mà là biến thành đồng hội đồng thuyền, cùng tiến cùng lui. Kim Thu Viên liền có hi vọng mượn dùng uy vọng thật lớn của lão gia tử ở trong khoảng thời gian ngắn hoàn thành bố cục nhân sự trong quân đội, hoàn toàn kiên cố quyền uy. Hơn nữa quan trọng là rất nhiều lời nghi ngờ cùng bất mãn của ngoại giới liền chủ yếu nhắm vào mặt của Lưu gia. Cây đại thụ che trời như lão gia tử còn tồn tại, những lời nghi ngờ cùng bất mãn kia đối với lão gia tử mà nói giống như gió mát qua thân, không thèm để ý chút nào, áp lực của Kim Thu Viên sẽ giảm xuống thấp nhất.
Chỉ tiếc chuyện như vậy lão gia tử khẳng định sẽ không đồng ý, Lưu Vĩ Hồng cũng sẽ không đồng ý.
Tám mươi tuổi, đã gần đất xa trời, còn tội gì tiếp tục trực tiếp hãm thân vào trung tâm lốc xoáy chính trị?
Một khi lão gia tử phát sinh bất trắc, Lưu gia thậm chí là cả đại tập đoàn trung tâm chính trị sẽ lập tức phát sinh phiêu lưu thật lớn. Hoặc là bị quần công, ảm đạm rút lui, hoặc là phải thay đổi lề lối, cả đại tập đoàn đi nhờ vả Kim Thu Viên, trở thành “vật phụ thuộc”.
Đây đều là kết quả mà Lưu gia không muốn nhìn thấy.
Có chuyện này, chuyện Lưu Thành Gia phải rời khỏi cương vị tư lệnh viên khu Cảnh Vệ thủ đô đã thành ngã ngũ. Nhưng quan hệ tới hướng đi của Lưu Thành Gia, vẫn có nhiều ý kiến bất đồng. Trong đó có một đề nghị, là chuyển hướng Bộ tổng tham mưu, đảm nhiệm phó tổng tham mưu trưởng. Tựa như Phong lão từng đề nghị, chưởng quản hệ thống tình báo tổng tham mưu. Hệ thống tình báo tương đối độc lập, lại không trực tiếp chưởng quản trọng binh, cũng sẽ không có xung đột quá lớn trong chức vụ của Lưu Thành Thắng đảm nhiệm.
Bất quá bản thân Lưu Thành Gia không thích đi công tác trong hệ thống tình báo. Hắn luôn luôn nắm quyền bộ đội dã chiến, đối với công tác tình báo không quá quen thuộc. Bên trong hệ thống tình báo lại quá rắc rối phức tạp, thập phần mẫn cảm, bình thường không nên đi đón củ khoai lang phỏng tay này cho thỏa đáng. Từ trước tới nay thủ lĩnh hệ thống tình báo, cũng rất khó đi lên chức vụ cao hơn.
Cơ cấu quân sự tình báo, dù sao đúng là một bộ phận từ quân đội tạo thành. Người đi lên chức vụ lãnh đạo cao, chủ yếu còn phải sinh ra từ trong thủ trưởng quân sự dã chiến và thủ trưởng chính trị.
Cuối cùng Lưu Vĩ Hồng đề nghị với cha mình, tranh thủ đi đông nam.
Quân khu đông nam rời xa trọng địa thủ đô cùng vùng lân cận, độ mẫn cảm không quá cao. Mà theo địa khu Bảo Đảo thế cục ác liệt, khả năng quân khu đông nam được xem trọng sẽ thẳng tắp bay cao, các loại kỹ thuật trang bị kiểu mới, mấy năm sau này luôn sẽ ưu tiên trang bị cho quân khu đông nam, địa vị tư lệnh viên quân khu đông nam sẽ không còn tầm thường. Nếu biết ứng đối thích đáng đối với thế cục địa khu Bảo Đảo, Lưu Thành Gia sẽ càng lấy được điểm cao vô cùng trọng yếu. Ở phương diện này, Lưu Vĩ Hồng biết trước tương lai liền có thể giúp đỡ được cha mình.
Hơn nữa Bộ tư lệnh quân khu đông nam tại thành phố Kinh Hoa, vốn thuộc tỉnh Giang Nam, gần thành phố Minh Châu. Có thể nói trong vài thành phố đông nam, đều sẽ dần dần trở thành địa phương dựa vào thành phố Minh Châu mà phát triển. Lưu Thành Gia trấn thủ đông nam, hùng binh dưới trướng hơn mười vạn, liên hệ cùng Kim Thu Viên thậm chí là Minh Châu đều có thể chặt chẽ không thua kém lúc trước.
Lưu Vĩ Hồng phỏng chừng “kế hoạch” này khả năng sẽ được Kim Thu Viên thừa nhận là rất lớn. Về phần ở chỗ các nguyên lão, bởi vì quan hệ tới lão gia tử, hẳn sẽ không có dị nghị quá lớn.
Nhưng đủ loại nội tình bên trong việc này, cho dù là huynh đệ thân thiết đáng tin, cũng thật khó khăn để nói cho rõ ràng. Thứ chính trị này là cần sự nhận thức. Cũng may Hồ Ngạn Bác, Trình Huy cùng Cao Thăng lại có nhận thức chính trị không thấp, rất nhiều chuyện không cần nói quá thấu đáo.
- Nhị ca, được mùa thu hoạch lớn, ha ha…
Cao Thăng cười nói một câu.
Cao Thăng vẫn như trước, nhã nhặn ngại ngùng, động một chút lại đỏ mặt. Bất quá hiện tại, mọi người đã không còn bị vẻ ngại ngùng nhã nhặn bề ngoài của hắn mê hoặc. Trong mấy huynh đệ, quan hệ mật thiết với Trình Sơn nhất chính là Cao Thăng. Nghe nói nhiều ngôi sao nữ nổi tiếng trong công ty Trình Sơn đều có quan hệ không bình thường với Cao Thăng. Xem ra người thanh niên đụng một chút lại đỏ mặt này, kỳ thật chưa chắc đáng tin như vẻ bề ngoài.
Hồ Ngạn Bác cười nói:
- Tiểu Cao, tiểu tử cậu cũng đừng khen chê người khác. Đã biết cha của cậu xem như sắp biến hóa thành cậu…
Mấy người đều bật cười ha hả.
Tên của tiểu Cao là “Cao Thăng”, lời này của Hồ Ngạn Bác xem như muốn nói rõ cha của hắn Cao Văn Vĩ sắp được cao thăng. Cao Văn Vĩ vốn là tổng biên tập “Nhân Dân nhật báo”. Nói thế này, nếu như xã trưởng được điều đi, đều sẽ do tổng biên tập tiếp nhận chức vụ xã trưởng.
Xã trưởng “Nhân Dân nhật báo” bình thường đều là ủy viên trung ương.
Lần này Vân Hán Dân thuận lợi trúng cử làm ủy viên trung ương trong đại hội Đảng cả nước, cũng xem như không ngoài ý muốn. Nhưng tổng biên tập Cao Văn Vĩ trúng cử làm ủy viên Kỷ ủy trung ương, xem như còn có điểm đáng nói.
Ở bên trong tòa soạn báo, thời gian gần đây luôn luôn truyền lưu một lời đồn đãi, nói Vân Hán Dân rất có thể sẽ đi khỏi thủ đô, Cao Văn Vĩ sắp tiếp nhận chức xã trưởng “Nhân Dân nhật báo xã”. Từ trước tới nay xã trưởng “Nhân Dân nhật báo” đa số đều là do tổng biên tập thăng nhiệm lên vị trí xã trưởng, Vân Hán Dân chặn ngang một chân, xem như là ngoại lệ, hiện giờ xem như đã sắp “bình định”.
Cao Thăng cũng không kiêng dè, trực tiếp hỏi:
- Nhị ca, nghe nói bác Vân sắp đi Quỳnh Hải có phải hay không?
Lời đồn đãi trong tòa soạn báo có mũi có mắt, chẳng những nói Vân Hán Dân phóng ra khỏi thủ đô, hơn nữa ngay cả địa phương cụ thể phóng ra cũng đã chỉ tới, chính là tỉnh Quỳnh Hải mới thành lập không lâu.
Lại nói tiếp, Quỳnh Hải chính là đảo lớn thứ hai của Hoa Hạ, suốt mười năm nay đúng là gió mưa không ngừng. Vào giữa niên đại 80, Quỳnh Hải còn chưa lập tỉnh, còn là một phần thuộc quản hạt tỉnh Lĩnh Nam, có điểm giống khu hành chính đặc biệt. Sau đó xảy ra đại án buôn lậu xe hơi lớn nhất làm cả nước khiếp sợ, làm cho quan chức cấp Phó Tỉnh Bộ phải ảm đạm từ chức. Theo sau Quỳnh Hải được thành lập thành tỉnh, được xem là đặc khu kinh tế lớn nhất nước cộng hòa, cả tỉnh Quỳnh Hải đều mở cửa kinh tế ra ngoài. Không đến một năm, chủ tịch nhậm chức đầu tiên bị cách chức. Kế tiếp, chính là bọt biển bất động sản làm khiếp sợ cả nước, ở tỉnh Quỳnh Hải đã tạo thành công trình bất động sản dang dở lớn nhất.
Ở tình hình như thế, cao tầng đối với việc thành lập cùng phát triển tương lai của đặc khu kinh tế lớn nhất như Quỳnh Hải có đủ loại thanh âm khác nhau. Chỉ riêng ý kiến sắc bén thậm chí vạch ra việc thành lập tỉnh Quỳnh Hải là một sai lầm, Quỳnh Hải không đủ điều kiện trở thành một khu hành chính cấp tỉnh cần có. Cho dù là một ít ý kiến tán thành, với việc tại Quỳnh Hải có công trình bất động sản dang dở lớn tới như vậy, đều vô cùng lo lắng.
Cục diện rối rắm tới như vậy, thật không tốt thu thập!
Vô luận là ai, đi Quỳnh Hải nắm quyền, cũng là một sự khảo nghiệm thật lớn. Bởi vậy khi Cao Thăng hỏi về việc này, cũng rất do dự, không quá dạn dĩ.
Mấy năm trước Vân gia làm sai đội, hơn nữa Vân lão gia tử hàng năm nằm bất tỉnh nhân sự trên giường, thiếu chút nữa đã bị đẩy ra biên duyên. Hiện giờ cùng Lưu gia đám hỏi, mượn dùng cự cường thế của Lưu gia cùng uy vọng thật lớn của Lưu lão gia tử, Vân Hán Dân thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn kia. Trước mắt đã trở thành một trong những nòng cốt trung kiên nhất của Lưu hệ, không còn là gia tộc chán nản của năm đó. Nếu thật sự phóng ra ngoài, cũng còn nơi tốt khác để đi, không nhất định phải bị sung quân tới “đất khổ hàn” như vậy.
Bất quá mặc kệ là đi nơi nào, chỉ cần Vân Hán Dân điều động, ngai vàng xã trưởng tám chín phần mười dừng trên đầu Cao Văn Vĩ. Hiện tại quan hệ giữa Cao Văn Vĩ cùng Lưu gia tương đối gần, nhưng nếu tính kỹ, Cao Văn Vĩ cũng chưa thể được xem là nhân mã của Lưu hệ. Hắn càng được Kim Thu Viên xem trọng hơn. Để Vân Hán Dân phóng ra ngoài, đề bạt Cao Văn Vĩ lên vị trí xã trưởng, không phải là ngoài tầm tay của Kim Thu Viên.
Bên Ban tuyên giáo, tiếng nói của báo Đảng, thượng vị giả xưa nay đều phi thường xem trọng. Cao Văn Vĩ trẻ trung khỏe mạnh, nắm giữ báo Đảng lớn nhất, tương lai không gian bay lên cũng thật lớn. Mấu chốt phải xem khi nào Vân Hán Dân sẽ đi, sớm đi một ngày, Cao Văn Vĩ có thể sớm một ngày thăng chức.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Tiểu Cao, tình huống đó tôi cũng không được rõ ràng.
Đây cũng là lời nói thật, dù sao hết thảy hiện tại còn chưa được định luận, phải chờ sau khi đại hội trung ương kết thúc, số ghế của các đại nhân vật quan chức được sắp xếp ổn định, mới có thể băn khoăn tới việc điều động cán bộ cấp tỉnh. Nhưng điều động này chẳng qua chỉ là một tờ điều lệnh mà thôi, người nào đi đâu, đều đã sớm thương lượng xong xuôi.
Hồ Ngạn Bác mỉm cười nói:
- Tuy rằng trụ cột của Quỳnh Hải còn thiếu một chút, nhưng phong cảnh rất đẹp. Qua một thời gian, chúng ta qua đó chơi đùa đi?
Trình Sơn lập tức kêu lên:
- Tốt tốt, tôi tán thành, cùng đi cùng đi!
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia