Số lần đọc/download: 728 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:47:20 +0700
Chương 711: Nghe Lén Được Đối Thoại (11)
Cũng không biết anh ghét bỏ mùi khó ngửi, hay là mùi vị quá đắng, kéo căng gương mặt, không rên một tiếng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, sống chết không chịu há miệng.
Mẹ Tô nghe thấy tiếng mở cửa phòng, quay đầu nhìn thoáng qua Tống Thanh Xuân, nở nụ cười với cô, sau đó liền quay người lại, hòa nhã ôn nhu khuyên nhủ Tô Chi Niệm: “A Niệm, dù thế nào thì con cũng phải ăn một chút, ăn rất nhanh.”
Tô Chi Niệm nhắm mắt làm ngơ với lời nói của mẹ Tô.
“A Niệm, con không muốn ăn cháo thuốc đúng không, cũng được, con muốn ăn cái gì, nói với mẹ, hiện tại mẹ đi mua cho con...”
Tống Thanh Xuân thấy Tô Chi Niệm vẫn không có phản ứng gì, nhịn không được nhẹ giọng hỏi một câu: “Sao vậy?”
“Cũng không biết A Niệm bị làm sao, lúc vừa mới tỉnh lại, còn nói muốn ăn cái gì đó, dì hâm nóng xong, nó lại không muốn ăn...” Mẹ Tô nói.
Tống Thanh Xuân nhíu mày, nhìn về phía Tô Chi Niệm, ngữ khí mang theo vài phần trách cứ: “Sao có thể không ăn chứ?”
Tô Chi Niệm không lên tiếng, vẫn là biểu tình lạnh nhạt kia.
Anh bị thương nặng chưa lành, sắc mặt tái nhợt, trên trán mang theo vài phần yếu ớt.
Cũng không biết có phải là ảo giác của Tống Thanh Xuân không, cô lại nhìn ra một chút thương cảm và cô đơn từ trên mặt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ của anh.
Tống Thanh Xuân vốn bởi vì Tô Chi Niệm bị thương, trong đáy lòng đã ray rức không thôi, lúc này thấy vẻ mặt như vậy của anh, càng đau lòng nhân nhượng, cô khẽ thở dài một tiếng, thấp giọng nói với mẹ Tô: “Con tới thử xem.”
Vừa rồi mẹ Tô nói rất nhiều lời khuyên Tô Chi Niệm một lúc lâu, là thật sự không còn cách nào với anh, nghe Tống Thanh Xuân nói như vậy, bà lập tức thỏa hiệp đứng lên, nhường chỗ ngồi cho Tống Thanh Xuân, đưa chén tới.
Tống Thanh Xuân quấy cháo hai cái, múc một muỗng, giơ lên bờ môi, nhẹ nhấp một miếng, đắng đến cô suýt nữa phun ra, chẳng qua nhiệt độ ngược lại thích hợp, lúc này cô mới dùng chén đỡ, đưa tới bờ môi Tô Chi Niệm, cô thấy anh vẫn là kéo căng miệng, không có ý muốn lên tiếng, Tống Thanh Xuân liền giống như là dỗ trẻ con, ngữ điệu dịu dàng nói: “Coi như không đói bụng, cũng phải ăn một chút.”
“Em biết cháo này ăn không ngon, nhưng, ăn sẽ tốt cho thân thể, trong túi xách của em có kẹo mân côi, chờ lát nữa có thể áp chế vị đắng xuống.”
Ở trong ấn tượng của Tống Thanh Xuân, nếu Tô Chi Niệm không bằng lòng làm chuyện gì, hoặc chính là cự tuyệt không cho người ta mặt mũi, hoặc chính là xoay người tránh đi, anh cúi mặt xuống trầm mặc không nói như vậy, cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Trước khi ngủ, anh còn là một bộ dáng tâm tình không tệ, sao tỉnh lại liền trở nên không cao hứng như vậy chứ?
Là bởi vì bị thương, chỉ có thể mỗi ngày nằm ở trên giường, ấm ức không thoải mái sao?
Tống Thanh Xuân ngẫm nghĩ, vẫn là loại ngữ điệu ôn nhu mềm mại kia: “Em biết anh mỗi ngày nằm như vậy sẽ không thoải mái, nhưng, anh ăn cháo xon, thân thể mới có thể nhanh khỏe được, như vậy mới có thể sớm cử động nha...”
Mẹ Tô thấy Tống Thanh Xuân khuyên tới khuyên đi, Tô Chi Niệm vẫn không có ý tứ muốn ăn, nhịn không được lại chen lời nói: “A Niệm, con muốn ăn cái gì? Con nói với mẹ được không? Mẹ liền mua tới cho con, rất nhanh...”
“Dì Tô, dược thuốc là phương thuốc bác sĩ Hạ kê, rất tốt với sự hồi phục của thân thể, mua đồ tới đều là thực phẩm rác rưởi, ăn vào đừng nói sẽ tốt cho thân thể, làm không tốt còn sẽ tổn thương thân mình.” Tống Thanh Xuân nói xong với mẹ Tô, quay đầu trở lại, một bộ dáng tính khí ôn nhu: “... Bằng không như vậy đi, ngày mai em hỏi bác sĩ một chút, anh có thể đi ra ngoài hóng mát hay không, nếu như có thể, em liền đẩy anh xuống lầu đi dạo, được không?”