Think of all the beauty still left around you and be happy.

Anne Frank, Diary of a Young Girl, 1952

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 706: Tâm Sự Của Đào Tiếu Bình
ưu Vĩ Hồng lái xe đến cửa một công viên, ngừng lại, quay đầu nói với Đào Tiếu Bình:
-Em có khát nước không? Nếu không khát, chúng ta không tới phòng cà phê, vào công viên ngồi một lát thì sao.
Đào Tiếu Bình gật đầu, trong lòng lại âm thầm thở phào một cái.
Người thanh niên này, có đôi khi mạnh mẽ bá đạo, có đôi khi thâm trầm đa trí, thật ra hắn cũng rất quan tâm, biết trong lòng mình khẩn trương, liền tìm một công viên nhỏ yên tĩnh, tránh xa phố xá sầm uất ồn ào bên ngoài, làm cho mình có thể trấn định lại.
Thủ đô có rất nhiều công viên nhỏ, thời gian đóng cửa rất muộn, để nhân dân thành phố dạo chơi, thư giãn.
Bây giờ mới chỉ hơn tám giờ, trong công viên không quá mức đông người, nhưng cũng không hoàn toàn vắng lặng.
Lưu Vĩ Hồng sóng vai Đào Tiếu Bình bước đi trên con đường mòn trong công viên, thấp giọng hỏi:
- Thời gian này, em làm việc không phải quá mệt sao? Hôm trước anh có xem vở kịch truyền hình mà em đóng, rất hay.
Lời này cũng không phải Lưu Vĩ Hồng thuận miệng nói ra, hắn quả thật xem Đào Tiếu Bình đóng vai chính trong một vở kịch truyền hình trước đó không lâu. Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, không có ấn tượng về vở kịch truyền hình này. Có lẽ đây cũng là hiệu ứng hồ điệp. Nếu hắn không sống lại, không phát sinh gút mắt với Đào Tiếu Bình, rất nhiều chuyện cũng sẽ không thay đổi, vở kịch truyền hình này có lẽ do người khác chủ diễn, hoặc là căn bản cũng sẽ không xuất hiện vở kịch truyền hình này.
-A, anh cũng xem sao?
Đào Tiếu Bình quá sức vui mừng, hai mắt thoáng cái trở nên sáng long lanh. Nàng thật sự không nghĩ tới Lưu Vĩ Hồng sẽ xem vở kịch truyền hình mà nàng chủ diễn. Ấn tượng của Đào Tiếu Bình đối với Lưu Vĩ Hồng cũng nhiều lần biến chuyển. Ban đầu Trình Sơn và Đại Pháo làm công tác tư tưởng cho nàng, làm cho nàng tiếp nhận quy tắc ngầm trong điện ảnh và truyền hình, khi hầu hạ Lưu Vĩ Hồng, tâm tình mâu thuẫn trong lòng nàng rất lớn, vạn bất đắc dĩ đáp ứng, cũng không muốn nói chuyện điều kiện với Lưu Vĩ Hồng “Ước hẹn ba năm”, lấy ba năm thanh xuân đổi lấy bình an cả đời. Không ngờ Lưu Vĩ Hồng gọn gàng dứt khoát cự tuyệt. Điều này làm cho suy nghĩ của Đào Tiếu Bình thoáng cái thay đổi 180 độ. Thì ra Lưu Vĩ Hồng không phải là loại con cháu quan lại quần là áo lượt như trong tưởng tượng của nàng, không phải muốn mạnh mẽ chiếm đoạt thân thể mềm mại mê người của nàng. Hình như hắn thật sự rất quan tâm đến nàng. Sau này khi bất ngờ gặp lại Lưu Vĩ Hồng ở đập chứa nước Thắng Lợi, Lưu Vĩ Hồng cũng không làm chuyện gì khác người, câu cá xong thì trực tiếp rời đi. Lâu như vậy, Lưu Vĩ Hồng cũng chẳng gọi điện cho nàng hoặc là gặp mặt nàng, Đào Tiếu Bình cho rằng Lưu Vĩ Hồng thật sự quên mất mình rồi.
Nói thật, trong sâu thẳm nội tâm Đào Tiếu Bình, có chút ít thất vọng, còn có chút ít tự ti. Cho dù bây giờ nàng là minh tinh, tuổi trẻ thanh xuân, xinh đẹp động lòng người, là đối tượng vô số người ngưỡng mộ, ở trong mắt Lưu Vĩ Hồng, chẳng là gì cả.
Con người chính là kỳ quái như vậy, nếu như Lưu Vĩ Hồng lộ ra sắc mặt cấp bách và nôn nóng, chỉ muốn tàn sát bừa bãi một phen trên người nàng, Đào Tiếu Bình sẽ rất xem thường Lưu Vĩ Hồng, thậm chí rất chán ghét. Bây giờ thì ngược lại, Lưu Vĩ Hồng “Bình thản ung dung” ngược lại làm cho Đào Tiếu Bình rối ruột rối gan.
Bỗng nhiên nghe nói Lưu Vĩ Hồng xem nàng chủ diễn vở kịch truyền hình, Đào Tiếu Bình đương nhiên rất vui mừng.
Thì ra trong lòng hắn vẫn tương đối quan tâm mình.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
-Đúng vậy. Vở kịch truyền hình và bộ phim điện ảnh mà em đóng, anh đều đã xem. Ha ha, em diễn hiền thê lương mẫu rất hay, rất hợp khẩu vị của anh.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Đào Tiếu Bình chợt xuất hiện hai rặng mây đỏ. Cũng may là buổi tối, đèn đường trong công viên rất tối nên không nhìn thấy.
Hắn quả nhiên thích này loại con gái này!
Đào Tiếu Bình nói trong lòng.
- Em, thật ra em cũng đang tìm kiếm một phong cách thích hợp với mình. Em luôn cảm thấy mỗi diễn viên đều có phong cách của mình, không thể nào toàn năng...... Có một số kịch bản, em không diễn được.
Đào Tiếu Bình nói, dần dần, tâm lý khẩn trương hơi có chuyển biến tốt đẹp.
- Đúng, cái này rất đúng. Kịch bản không diễn được cũng đừng miễn cưỡng. Bọn Vệ Cường cũng không cưỡng ép em chứ?
Đào Tiếu Bình sợ hết hồn, liên tục khoát tay nói:
-Không có không có, Vệ Cường đối với em rất tốt...... Kịch bản hay đều đưa trước cho em chọn......
Nàng từng chứng kiến uy phong của Lưu Vĩ Hồng, nếu hắn vạn nhất hiểu lầm Vệ Cường “Khi dễ” nàng, vậy thì không được? Hắn nhất định sẽ hại Vệ Cường, Vệ Cường thật sự đối tốt với mình! Mặc dù có hơn phân nửa có thể là nể mặt Lưu Vĩ Hồng, Đào Tiếu Bình vẫn rất lĩnh tình.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, dừng bước, quay đầu nhìn nàng, đưa tay vỗ vỗ đầu nàng nói:
-Đừng khẩn trương như vậy, anh đáng sợ như vậy sao?
Vóc dáng của Đào Tiếu Bình có thể coi là tương đối cao, chỉ hơi thấp một chút so với Đường Thu Diệp. Cũng may Lưu Vĩ Hồng đủ cao, động tác này lại làm rất tự nhiên, nếu không sẽ phải kiễng mũi chân.
Đào Tiếu Bình liền đỏ mặt, từ từ cúi đầu, giống như một cô gái nhỏ, trái tim như hươu chạy.
Cảm giác như vậy, cảm giác như vậy thật sự rất kỳ diệu.
Trong công viên có một hồ nhỏ, phía trên thấy có một số đình nghỉ mát, dưới tàng cây dương liễu bốn phía hồ cũng có ghế bằng gỗ. Lưu Vĩ Hồng từ từ ngồi xuống một chiếc ghế, Đào Tiếu Bình cũng ngồi xuống cạnh hắn. Loại ghế này vốn chính là “Ghế dựa tình nhân” vừa đủ hai người ngồi xuống, vóc người hơi cường tráng một chút, ngồi hai người sẽ hơi chật.
Đúng lúc vóc người Lưu Vĩ Hồng cũng rất lực lưỡng, thân thể mềm mại của Đào Tiếu Bình dính chặt bên người hắn, Lưu Vĩ Hồng liền giơ tay phải lên, đặt trên ghế dựa, lọn tóc dài của Đào Tiếu Bình thỉnh thoảng lướt qua mu bàn tay hắn.
- Chuyện quay phim không thể thuần túy đối đãi như một công việc. Dù sao đây là nghệ thuật, nếu như thuần túy giống như đi hoàn thành một công việc, nhân vật diễn xuất sẽ không có nội hàm, giống hình mà không giống thần, trở thành nhân vật không có linh hồn.
Cho nên tốt nhất em nên cẩn thận chọn lựa kịch bản, thích hợp với phong cách của mình, không thích hợp thì thôi, không yêu cầu số lượng, quan trọng là chất lượng, kinh điển là không cần số lượng quá nhiều. Như vậy cuộc sống của em cũng sẽ tương đối nhẹ nhàng, không đến nỗi quá mệt mỏi.
Lưu Vĩ Hồng thuận miệng nói, giống như đang dạy dỗ một em gái nhỏ.
- Vâng…
Đào Tiếu Bình gật đầu lia lịa, trong lòng ấm áp, bất giác, thân thể mềm mại lại càng dính chặt vào người Lưu Vĩ Hồng. Hai người ăn mặc tương đối mỏng manh, hoàn toàn có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên thân thể nhau.
- Đạo lý này, Vệ Cường thật ra cũng hiểu rõ. Cậu ấy rất có tài hoa trên sự nghiệp diễn xuất, tương lai nhất định có thể trở thành ngôi sao.
Lưu Vĩ Hồng lại khen ngợi Vệ Cường một câu.
Trên thực tế, trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, sau này Vệ Cường trở thành một đạo diễn lớn cực kỳ nổi tiếng, trong giới nghệ thuật biểu diễn được xem là nhân vật đứng đầu có một không hai.
-Đúng vậy, em cũng cảm thấy Vệ Cường rất có tài hoa.
Đào Tiếu Bình cũng biểu hiện tán đồng.
Bây giờ, nàng nói chuyện có vẻ lưu loát, tuy nhiên hai tay vẫn gắt gao đặt trên đùi mình, nắm chặt chiếc túi xách nhỏ, rất quy củ. Mặc dù nàng rất muốn dựa vào người Lưu Vĩ Hồng, nhưng cuối cùng không dám vượt qua, lại càng không dám đưa tay nắm eo Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai nàng hỏi:
- Có phải em có tâm sự gì hay không?
Lúc này Đào Tiếu Bình gọi điện hẹn gặp hắn, cố nhiên có thể có là thiếu nữ hoài xuân, nhưng cũng có khả năng nàng gặp chuyện phiền toái. Lưu nhị ca vẫn nghiêng về khả năng thứ hai hơn, nếu không cũng không tránh khỏi cảm giác của bản thân quá tốt.
Đào Tiếu Bình lại bắt đầu cắn cắn môi, tựa hồ không biết nên bắt đầu như thế nào.
- Nói đi, trước kia anh đáp ứng em, bây giờ vẫn còn hiệu lực.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười trêu đùa nàng.
-Ừ, là… là như vậy, mẹ em… mẹ em bị bệnh u não, bây giờ đang ở bệnh viện, hai ngày nữa phải phẫu thuật. Bác sĩ nói phẫu thuật có nguy hiểm rất lớn, có thể không lên bàn mổ được…
Đào Tiếu Bình rốt cuộc lấy hết dũng khí, nước mắt bắt đầu long lanh.
Lưu Vĩ Hồng nhíu mày nói:
-Nghiêm trọng như vậy sao?
Chuyện như vậy, Lưu nhị ca cũng không thể giúp được bao nhiêu, hắn không phải bác sĩ ngoại khoa. Hơn nữa, Đào Tiếu Bình có lẽ không phải là vì chuyện phẫu thuật mà đến tìm đến hắn. Đào Tiếu Bình bây giờ không thiếu tiền, mẫu thân của nàng nhất định là ở bệnh viện tốt nhất thủ đô. Còn về chuyện tìm quan hệ với bệnh viện, cũng quả quyết không cần Lưu Vĩ Hồng ra tay. Những chuyện này, Trình tam nhi có thể làm.
- Đúng vậy, giải phẫu não rất nguy hiểm...... Mẹ em rất lo lắng, hy vọng...... Hy vọng trước khi lên bàn mổ được thấy bạn trai em…
Đào Tiếu Bình thấp giọng nói, tiếng nhỏ như tiếng muỗi, tựa hồ cảm giác yêu cầu này của mình rất vô lý.
Lưu Vĩ Hồng đã giúp nàng rất nhiều, chẳng những cho nàng đãi ngộ “Chị cả” trong tổ kịch, còn trở thành bùa hộ mệnh của nàng, không có người nào dám có chủ ý xấu với nàng. Theo cách nói ngày xưa, cho dù nàng lập bài vị trường sinh cho Lưu Vĩ Hồng, ngày ngày thắp nhang thơm cầu nguyện cho Lưu Vĩ Hồng cũng không quá đáng.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi ngẩn người.
Hắn thật sự không nghĩ tới Đào Tiếu Bình tới tìm hắn làm “Diễn viên”. Lẽ ra, Đào Tiếu Bình tìm một người thanh niên giả mạo bạn trai mình đi lừa gạt mẫu thân không hề khó khăn. Diễn viên trong tổ kịch chưa nói làm gì, chỉ riêng những anh chàng diễn viên đẹp trai, trẻ tuổi hơn Lưu nhị ca có thể nắm được một nắm lớn.
- Nếu anh không có thời gian, vậy thì thôi, em trở về nói với mẹ, anh đi công tác, không có thời gian......
Thấy Lưu Vĩ Hồng không lên tiếng, Đào Tiếu Bình càng thêm khẩn trương, lại lắp bắp nói.
Lưu Vĩ Hồng kẽ lắc đầu.
Đào Tiếu Bình bối rối như vậy, ý tứ trong lời nói cũng rất rõ ràng, chính là xem hắn như bạn trai, tình nguyện nói với mẹ trước khi lên bàn mổ, bạn trai mình đi công tác, cũng không nghĩ tới tìm một nam diễn viên khác thay thế hắn.
-Đáng giá không?
Lưu Vĩ Hồng thấp giọng hỏi.
-Đáng giá!
Đào Tiếu Bình không chút do dự gật đầu.
-Dì ở bệnh viện nào?
Lưu Vĩ Hồng hỏi.
Ánh mắt Đào Tiếu Bình lại một lần nữa lấp lánh nói:
-Ở bệnh viện Hiệp Hòa.
Lưu Vĩ Hồng khẽ vỗ đùi, đứng dậy nói:
-Đi thôi, tới bệnh viện Hiệp Hòa.
-A…
Đào Tiếu Bình vội vàng đứng dậy, theo sát phía sau Lưu Vĩ Hồng, bàn tay chần chừ đưa lên, do dự một lát, cuối cùng đưa tới đụng phải bàn tay Lưu Vĩ Hồng, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy.
Lưu Vĩ Hồng có thể cảm giác được, lòng bàn tay của nàng lạnh như băng.
codon.trai
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia