Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1305
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4606 / 62
Cập nhật: 2015-11-25 19:46:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 691: Sự Cố Ngoài Ý Muốn. (2)
ẻ mặt Diêu Xương Thịnh chợt biến đổi, thiếu chút nữa đã đứng dậy. Mạc Ngôn Đông ho khan một tiếng, vẻ mặt cũng không tốt cho lắm. Trước khi diễn thuyết đã sắp xếp trình tự trước sau, như thế nào lại có hai người cùng lên đài? Đây không phải đáng chê cười sao?
Người từ một phía khác tiến lên bục giảng chính là Lưu Bằng, hắn vất vả lắm mới có cơ hôi diễn thuyết nhưng bây giờ lại nhận được thông báo bị xếp xuống phía sau, vì vậy mà trong lòng nóng như lửa đốt. Tất nhiên hắn biết rõ nguyên nhân, nhưng có biện pháp sao?
Lưu Bằng suy trước nghĩ sau thì cuối cùng thấy Trương Thanh Vân đến, vì vậy hắn quyết định chó cùng rứt giậu được ăn cả ngã về không, cưỡng ép cướp đường đi lên bục giảng, cưỡng chế hoàn thành phần diễn thuyết của mình. Nếu đã cố ý thì hắn tất nhiên sẽ không cho kẻ khác cơ hội khuyên can, hắn ra vẻ rất vội vàng, vừa lên bục giảng đã bắt đầu diễn thuyết.
Đến lúc này thì người đáng lý sẽ lên diễn thuyết lại không còn cơ hội chen chân, cuối cùng cũng để cho Lưu Bằng cơ hội tranh giành. Đề mục diễn thuyết của Lưu Bằng chính là "Phát huy ưu thế địa vực để tìm điểm tăng trưởng mới cho kinh tế!" Đây là một đề mục bình thường, hơn nữa phạm vị lại rộng, rất khó tạo ra điểm sáng.
Trương Thanh Vân quay đầu hỏi Diêu Xương Thịnh:
- Anh Diêu, đồng chí này ở đơn vị nào? Có vể đề mục rất sát thực tế.
Diêu Xương Thịnh đỏ mặt, hắn đã không còn đối ứng được tự nhiên. Lưu Bằng lên diễn thuyết là một tình huống khó thể đoán trước, hắn sao biết được người này là ai? Mạc Ngôn Đông ở bên cạnh nói:
- Vấn đề kinh tế đúng là luôn đứng đầu, chúng ta cứ xem xét đồng chí kia nói như thế nào đã, cũng từ phương diện này mà có thể thấy được mức độ tu dưỡng lý luận của học viên trường đảng là thế nào.
Mạc Ngôn Đông nói như vậy thì Trương Thanh Vân cũng chỉ cười cười mà không nói thêm điều gì, tốc dộ diễn thuyết của Lưu Bằng là rất nhanh, ngữ điệu và tiết tấu người bình thường khó theo kịp. Nếu so sánh với vài người diễn thuyết ung dung bình tĩnh trước đó thì hắn biểu hiện sự vội vàng và thận trọng.
Lưu Bằng trên đài diễn thuyết mà đám người bên dưới chợt ầm ĩ, rõ ràng tỏ vẻ rất chú ý đến tình cảnh phát sinh vừa rồi, trên cơ bản không có mấy người chăm chú nghe nội dung. Trương Thanh Vân nhíu mà và có vẻ nghe rất chuyên chú, trong lòng hắn vốn suy nghĩ những vấn đề khác, nhưng khi nghe được vài câu diễn thuyết thì chợt biến đổi.
Nội dung diễn thuyết của Lưu Bằng liên quan đến tổng thể Hoa Đông, trọng điểm chính là Hoài Dương phải làm sao để dựa vào ưu thế địa lý cũng như khoảng cách gần với Hoàng Hải để làm ưu thế cho vấn đề làm đặc sắc kinh tế. Những gì hắn giảng giải là thế yếu của Hoài Dương trong công tác liên kết tạo ra khu kinh tế với hai thành phố Cảng Thành và Hoàng Hải, phải tranh thủ quyền lên tiếng trong thế yếu ra sao, nên lựa chọn sản nghiệp gì để tạo thành góc bù chiến lược.
Lưu Bằng có ví dụ cụ thể, nói về công trình cung cấp rau xanh cho thành phố, dân cư ở Hoàng Hải và vài chục triệu, tất cả rau xanh đều được cung cấp từ bên ngoài. Mà Hoài Dương có diện tích đất nông nghiệp khá lớn, đồi núi chiếm tỉ trọng cao, có đủ điều kiện để phát triển các vùng trồng rau. Nếu coi đây là cơ hội thì Hoài Dương sẽ coi như chiếm địa vị quan trọng trong liên kết kinh tế chiến lược của ba thành phố, sẽ không vì Hoài Dương có cấp bậc thấp và kinh tế tụt hậu mà rơi vào vị trí khó khăn.
Vì lúc này sự tồn tại của Hoài Dương đã chính thức giải quyết được những vấn đề mà Cảng Thành và Hoàng Hải không có năng lực xử lý, vì vậy mà trong lúc hợp tác sẽ có thể tìm được lợi ích, các thành phố liên kết với nhau thêm chặt.
Lưu Bằng dùng giọng lưu loát diễn thuyết vượt quá khung thời gian quy định, nhưng hắn không quan tâm mà tiếp tục mở lời, mà lúc này tiếng ồn ở bên dưới lại ngày càng lớn.
- Bí thư, hôm nay chúng tôi không làm tốt công tác, tạm thời có sơ hở, tôi trước tiên xin được làm kiểm điểm.
Khi Diêu Xương Thịnh nói sẽ làm kiểm điểm thì cũng có người lên bục giảng liên hệ với Lưu Bằng, Mạc Ngôn Đông cũng chen lời:
- Diễn thuyết dù sao cũng có độ mạnh yếu, hiệu trưởng Diêu cũng không cần phải làm kiểm điểm.
Mạc Ngôn Đông nói rất nghiêm túc nhưng thật ra lại trào phúng Diêu Xương Thịnh trước đó bận rộn sắp xếp, tất nhiên mọi thứ có bóng dáng của Diêu Xương Thịnh nhưng rõ ràng không đạt đến yêu cầu mà thôi.
Trương Thanh Vân vung tay lên ngăn hai người tranh luận, hắn tiếp tục nghe diễn thuyết. Lúc này có một nhân viên công tác đến thì thầm vài câu bên tai Diêu Xương Thịnh, sau đó Diêu Xương Thịnh nói:
- Bí thư, đồng chí đang diễn thuyết là Lưu Bằng, là một phó bí thư chi đoàn của huyện Vọng Hải, đây là một cán bộ tốt, nhưng cũng có chút bốc đồng tuổi trẻ, có lẽ đợi thêm một thời gian nữa sẽ là nhân tài.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Diêu Xương Thịnh mà vẻ mặt bình tĩnh như nước, nhưng trong lòng hắn lại rất kinh ngạc vì người đang diễn thuyết lại đến từ một trong các huyện của Hoài Dương. Vừa rồi Trương Thanh Vân thấy đối phương nóng lòng biểu hiện, hắn còn tưởng rằng trong sự kiện lần này có sự sắp xếp, nhưng bây giờ thấy Diêu Xương Thịnh nói như vậy thì Trương Thanh Vân có chút nghi hoặc, cũng có phần hiếu kỳ với Lưu Bằng.
Đầu tiên tiểu chuẩn diễn thuyết của Lưu Bằng là rất cao, người trong hội trường chú ý lắng nghe không nhiều, nhưng Trương Thanh Vân có thể là một trong số những người chuyên chú. Điểm tốt trong diễn thuyết của Lưu Bằng chính là nắm bắt được vấn đề Trương Thanh Vân nóng lòng giải quyết, đồng thời cũng mong muốn Hoài Dương được chỉnh đốn, khôi phục nguyên khí kinh tế, là những khó khăn đang bày ra trước mắt Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân đến bây giờ vẫn còn chưa có quy hoạch chỉnh thể để giải quyết những khó khăn này, mà nội dung diễn thuyết của Lưu Bằng hôm nay đã cho hắn một ý nghĩ tốt. Điều này làm cho Trương Thanh Vân đặt mình ở một điểm mà nhìn khắp Hoài Dương, phân tích ưu thế và hoàn cảnh xấu của Hoài Dương, phương pháp tư duy thế này tất nhiên là đứng cao nhìn xa, làm người ta sinh ra cảm giác trong sáng.
Nếu nội dung diễn thuyết thật sự là bản lĩnh của Lưu Bằng thì Trương Thanh Vân thấy chuyến đi lần này là không tệ, hắn thầm nhớ tên và vẻ mặt của đối phương mà không có chút biểu hiện khác thường. Sau đó diễn thuyết tiếp tục, nhưng nội dung rõ ràng khác biệt quá lớn so với Lưu Bằng, nếu xem xét tình cảnh trước mắt thì nội dung của những người sau này không phù hợp tâm tính của Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân là người mới đến, hắn đối mặt với tình huống phức tạp và khó khăn như vậy thì tất nhiên sẽ nghĩ đến vấn đề triển khai và mở rộng công tác. Mà phần lớn người diễn thuyết đều không nắm chắc tâm lý này của Trương Thanh Vân, tuy rất đặc sắc nhưng không thể làm Trương Thanh Vân sinh ra cộng minh và hứng thú, vì vậy có thể coi là trình độ bình thường.
Quả nhiên Trương Thanh Vân cũng không nghe xong tất cả quá trình diễn thuyết, hắn đề xuất rời khỏi hội trường. Sau khi rời khỏi hội trường thì hắn mượn cơ hội tiến hành khảo sát toàn diện trường đảng, mời các ban ngành trường đảng tham gia hội nghị. Mạc Ngôn Đông vốn là quỷ tinh linh, hắn đã sớm sắp xếp phóng viên đài truyền hình để có thể nhận lệnh. Vì vậy mà sau khi Trương Thanh Vân rời khỏi lễ đường thì toàn bộ quá trình được ghi chép, tin tức Trương Thanh Vân thị sát trường đảng cũng lập tức được truyền khắp Hoài Dương.
Sau khi quay về thì Trương Thanh Vân ngồi trên xe trưng cầu ý kiến của Mạc Ngôn Đông về vấn đề nhân tuyển thư ký, Mạc Ngôn Đông nói:
- Nhân tuyển thư ký thì tốt nhất phải thỏa mãn yêu cầu của anh, nhưng vị trí thư ký cũng rất quan trọng, vừa phải có trình độ, vừa phải có sự đầy đủ về tư tưởng. Hôm nay rõ ràng hiệu trưởng Diêu đã có sắp xếp, những người lên diễn thuyết cũng không tệ, tôi sẽ tinh tế xem xét tình huống của bọn họ, đến lúc đó sẽ báo cáo cho anh.
- Được, anh đi sắp xếp, vấn đề thư ký phải sớm quyết định, nếu không cứ tiếp tục bắt anh bận rộn thì rõ ràng là tài lớn việc nhỏ, không cần phải như vậy.
- Bí thư, cũng không nói như vậy được, tôi la quản gia thị ủy, phục vụ lãnh đạo chính là bản chức công tác của tôi. Anh vừa đến Hoài Dương, có rất nhiều tình huống chưa quen thuộc, tôi phải phối hợp để anh hiểu rõ tình huống, vì vậy chưa chọn thư ký trong khoảng thời gian này cũng là đúng đắn.
Mạc Ngôn Đông nói, vẻ mặt tràn đầy nụ cười.
Trương Thanh Vân không nói thêm điều gì, lúc này điện thoại của Mạc Ngôn Đông lại vang lên, nghe qua thì biết đó là đài truyền hình gọi đến. Mạc Ngôn Đông dùng giọng ôn hòa thông báo cho đối phương biết mình sẽ đích thân đến đài truyền hình, nói rằng bây giờ không tiện nói chuyện. Sau khi chấm dứt thì nhật báo Hoài Dương lại gọi đến, Mạc Ngôn Đông cũng lặp lại những lời vừa rồi.
Trương Thanh Vân nhìn Mạc Ngôn Đông bận rộn mà tâm tình có chút phức tạp, Mạc Ngôn Đông nắm công tác rất nhỏ, ngay cả vấn đề đưa tin của đài truyền hình và nhật báo cũng cần người này đích thân nắm bắt. Những tin tức ở Hoài Dương dù nhiều ít, lãnh đạo lên màn ảnh thế nào cũng được Mạc Ngôn Đông tham dự cho ý kiến, chỉ điểm, làm thư ký trưởng thị ủy mà đến mức độ này thì rõ ràng là quá khủng bố.
Lại nói về Lưu Bằng, sau khi diễn thuyết xong thì trong lòng hắn không có mấy ý nghĩ về hành động trước đó của mình. Mà cũng vì lên diễn thuyết không theo trình tự mà lãnh đạo trường đảng nổi giận, còn ồn ào muốn xử phạt. Lúc này hắn cũng không có tâm tư ở lâu trong trường đảng, hắn ra khỏi cổng mua một chiếc bánh sinh nhật rất lớn, sau đó mua thêm vài lễ vật chạy thẳng đến khu nhà phòng nông nghiệp thị ủy.
Lưu Bằng gõ cửa nhà Hào Vĩ, người ra mở cửa là Miêu Hà vợ của Hào Vĩ. Khi thấy người đến là Lưu Bằng thì nàng không khách khí nói:
- Ôi, rốt cuộc cậu đã đến, sáng nay Thanh Thanh đã gọi điện cho tôi nói rằng buổi chiều cậu sẽ đến, làm hại tôi cả nhà chờ cơm. Thế nào, đến trường đảng học tập hình như càng lúc càng cao cấp thì phải.
- Xin lỗi chị, hôm nay công tác ở trường đảng là khó tránh khỏi, không thể phân thân, tôi đã để Thanh Thanh gọi điện thông báo cho chị, có lẽ chị đã quên rồi?
Lưu Bằng ngượng ngùng nói.
Bố Y Quan Đạo Bố Y Quan Đạo - Tịch Mịch Độc Nam Hoa Bố Y Quan Đạo