Ancient lovers believed a kiss would literally unite their souls, because the spirit was said to be carried in one’s breath.

Eve Glicksman

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 605(P4): Quan Trường Như Một Ngọn Tháp Vàng.
ương Tử Quân không nói gì, hắn tuy không đánh cờ, thế nhưng thật sự hiểu chỉ cần đặt quân cờ xuống, muốn phản kích trong thế tuyệt địa hầu như là khó còn hơn lên trời. Lúc này Hào Nhất Phong đã cho ra quyết định, đã xem như dịch chuyển thế cục ở thành phố Đông Bộ mất rồi.
Muốn vãn hồi thế cục ở thành phố Đông Bộ vào lúc này cũng không phải là chuyện nói ra có thể làm được. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, cuối cùng nói:
- Bí thư Lưu, việc do người làm, tôi cảm thấy chỉ cần tôi...
Lưu Truyền Thụy khoát tay áo, lão cắt đứt lời Vương Tử Quân:
- Tử Quân, trước kia tôi được nghe một câu chuyện ngụ ngôn, hôm nay kể cho cậu nghe xem thế nào. Câu chuyện là thế này, trong một tỉnh nọ có một cái giếng, trong giếng có mười con ếch, vì tranh đoạt không gian không lớn trong giếng mà mười con ếch này liên tục tranh đấu với nhau.
- Một con ếch bại trận trong tranh chấp không gian sống trong giếng, nó cũng không tiếp tục tranh giành không gian chật hẹp đó nữa, thế là quyết định nhảy ra bên ngoài, sau từng bước cố gắng và trả giá, cuối cùng con ếch tìm được một thế giới vô hạn.
Lưu Truyền Thụy kể một câu chuyện có hơi khô khan, thế nhưng ý nghĩa ngụ ngôn của nó lại quá rõ ràng. Trong lời nói của lão thì thành phố Đông Bộ tỉnh Sơn Nam là một cái giếng cạn, chính Vương Tử Quân nên nhảy ra khỏi cái giếng cạn kia mới thấy được thế giới rộng lớn.
- Tử Quân, thành phố Đông Bộ là quá nhỏ, chỉ có thể nhảy ra từ đó thì cậu mới có thể bước trên con đường tiến ra thế giới rộng lớn. Mất một thành cũng không phải là việc gì quá quan trọng với cậu, đến khi nào cậu đến vị trí có thể bao quát tất cả, cậu sẽ phát hiện thành phố Đông Bộ chỉ là một cây cầu độc mộc, cũng không tính là gì cả.
Lưu Truyền Thụy nói đến đây thì nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi nói tiếp:
- Tuy bí thư Nhất Phong có rắp tâm bất lương, thế nhưng tham gia khóa huấn luyện cán bộ lần này sẽ là một cơ hội cực kỳ tốt. Cậu nên thừa cơ hội lần này mà hoạt động tìm ra chút quan hệ trên bộ và ủy ban trung ương, tìm một vị trí nào đó phù hợp, vài năm sau xuống tuyến dưới công tác, cấp bậc phó bộ sẽ là khó tránh khỏi.
Đầu óc của Vương Tử Quân nhanh chóng vận chuyển, hắn đã nhìn ra nụ cười của Lưu Truyền Thụy, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Đa tạ bí thư Lưu đã quan tâm, tôi hiểu chính mình nên làm thế nào.
Lưu Truyền Thụy cười cười, cũng không tiếp tục lên tiếng về vấn đề, chỉ nói ra những gì Vương Tử Quân cần chú ý khi sắp được làm cha. Đối với Vương Tử Quân thì tình cảnh như vậy xem như một lời tuyên bố quá rõ ràng, đó chính là cuộc trò chuyện giữa hai người đã kết thúc trong vui vẻ.
Lưu Truyền Thụy đi, Vương Tử Quân nhìn chiếc xe Audi màu đen chạy đi xa, gương mặt tràn đầy nụ cười chợt trở nên ngưng tụ.
Rời khỏi thành phố Đông Bộ, rời khỏi giếng nước chật hẹp, những lời này của Lưu Truyền Thụy là cực kỳ có lý. Thế nhưng Vương Tử Quân vẫn không ủng hộ ý kiến của Lưu Truyền Thụy, vì kiếp trước hắn đã từng bị tra tấn vì thất bại, thế cho nên kiếp này hắn nhất quyết không để chính mình rơi vào hoàn cảnh thất bại như vậy.
Mạc sử kim tôn không đối nguyệt, nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan(Đời người khi nào đắc ý nên tận tình vui sướng, đừng để ly rượu vàng cạn đáy nhìn vầng trăng, thơ Lý Bạch). Dù phải rời đi thì Vương Tử Quân cũng phải đi với tư thế của người chiến thắng, quyết không cho phép tình huống mình bị ép rời khỏi giếng, phải vài năm sau với quay lại phục thù.
Vương Tử Quân nhìn ánh mặt trời dần bị màn đêm che phủ, gương mặt hắn càng thêm âm trầm.
- Chủ tịch Vương, ngài có bận rộn gì không?
Khi Vương Tử Quân đặt phần văn kiện trên tay xuống thì có người gõ cửa đi vào. Bình thường người vào phòng của Vương Tử Quân đều phải báo cáo thông qua Triệu Quốc Lương, bây giờ người này lại trực tiếp gõ cửa tiến vào.
Vương Tử Quân đặt văn kiện xuống nhìn lên, hắn thấy một vị cán bộ hơn sáu mươi đi đến, Triệu Quốc Lương thì đang dùng ánh mắt chú ý nhìn về phía mình. Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì vị cán bộ này, hắn cười cười nói:
- Chủ tịch Kinh, anh chính là khách quý, mời anh ngồi.
Vương Tử Quân vừa nói vừa rời khỏi bàn làm việc đi về phía bàn trà, sau đó trầm giọng nói với Triệu Quốc Lương:
- Quốc Lương, lấy trà ngon của tôi ra pha cho chủ tịch Kinh thưởng thức. Lý Cẩm Hồ nói đây là lá trà tốt nhất của huyện anh ấy, trước nay tôi cũng không nỡ uống, hôm nay vừa vặn có chuyên gia đến đây, đúng dịp lấy ra cho ngài đánh giá.
Người được Vương Tử Quân gọi là chủ tịch Kinh chính là một cựu chiến binh của thành phố Đông Bộ, lúc này nghe thấy Vương Tử Quân vui vẻ như vậy thì nụ cười trên mặt càng tươi tắn hơn. Tuy bây giờ lão là phó chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố, cũng căn bản không còn thực quyền gì, xem như rời khỏi sân khấu chính trị của thành phố Đông Bộ. Đám cán bộ bên cạnh thường tỏ ra cực kỳ cung kính với lão, thế nhưng thực tế lại không xem lão ra gì.
Kinh Ngũ Mẫn từ vị trí phó chủ tịch thành phố lui ra làm phó chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố, tất nhiên lão sẽ cảm thấy không thoải mái vì lòng người thay đổi quá chóng vánh. Bây giờ Vương Tử Quân tỏ ra cực kỳ tôn kính lão tiền bối, điều này làm cho lão cảm thấy rất hưởng thụ.
- Chủ tịch Vương quá khách khí rồi, chuyên gia cái gì chứ, chỉ là người ta tự phong cho mà thôi, thực tế cũng chẳng tính là am hiểu gì cả.
Kinh Ngũ Mẫn tuy nói lời khiêm tốn nhưng vẻ mặt đắc ý dù là ai cũng có thể thấy rõ ràng.
Triệu Quốc Lương rất thông minh, tuy hắn không có nhiều hảo cảm với vị chủ tịch hội đồng nhân dân này, thế nhưng hắn biết chủ tịch Vương căn bản không muốn đắc tội với Kinh Ngũ Mẫn, thế cho nên nhanh chóng pha trà cho chủ tịch Kinh.
Kinh Ngũ Mẫn chậm rãi nâng ly trà uống một ngụm, chậm rãi thưởng thức hương vị, sau đó mới cười nói:
- Chủ tịch Vương, trà của ngài thật sự rất ngon. Tuy trà của thành phố Đông Bộ chúng ta không có danh tiếng, thế nhưng thời xa xưa cũng là một vùng trà đặc sản, chẳng qua Tiểu Triệu pha trà như vậy xem như đánh mất rất nhiều hương vị cố hữu.
Triệu Quốc Lương thật sự rất bức bối, trong lòng thầm nghĩ tôi cũng không trêu chọc ngài, sao ngài lại rút súng bắn tôi như vậy? Tuy hắn cực kỳ bức bối thế nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ có thể thành thật đứng một bên. Hắn cũng không tin chủ tịch Vương sẽ vì một ly trà mà có ý gì với mình.
Vương Tử Quân tùy ý cười nói:
- Chủ tịch Kinh nói rất đúng, lá trà ngon mà Quốc Lương pha như vậy thật sự đánh mất đi nhiều hương vị. Nhưng dù thế nào cũng không thể trách được Quốc Lương, tôi thấy không bằng thế này, Quốc Lương, có nhiều nghề thì dễ sống hơn, khi nào cậu rảnh thì cứ đến chỗ chủ tịch Kinh mà học hỏi, học tập cách pha trà, sau này tôi cũng được hưởng thụ lây.
Vương Tử Quân nói bằng giọng điệu rất nghiêm trang, Triệu Quốc Lương cũng nghe rất chăm chú, thế nhưng trong lòng hắn lại trộm mừng. Cái gì gọi là nhiều nghề thì dễ sống? Hắn là một kinh tế ngài thường bận rộn tối mắt, còn có thời gian đi học pha trà sao? Hắn nghĩ như vậy mà bội phục Vương Tử Quân sát đất, chủ tịch Vương xưa nay gặp người nói tiếng người và gặp quỷ nói tiếng quỷ, hèn gì luôn làm cho đủ mọi hạng người vui vẻ mà không làm gì được.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh