Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 628: Có Lẽ Người Không Biêt Còn Tôt Hơn
hẳng qua trên đời này không có đan dược vô dụng, phải xem người sử dụng nó ra sao. Phối hợp tác dụng của nô thú đan và Long Tiên Hương với nhau, còn nghĩ tới cảnh ngộ đã trải qua trong mấy ngày qua dưới Vân Hải Chi nhai, trong nháy mắt Đường Phong liền hiểu rõ ý đồ của Độc vương.
Ngược lại Trang Tú Tú, sau khi xem xong phong thư lại có cảm giác chẳng hiểu gì, bởi vì lá thư trên căn bản không đề cập đến việc làm thế nào để rời đi, chỉ giới thiệu tác dụng và sử dụng phương pháp hai loại dược vật này, còn lại chính là phương pháp điều chế đan dược.
Dù sao cô gái này cũng rất thông minh, thấy Đường Phong lộ vẻ vui mừng, liền biết hắn đã hiểu rõ ý đồ của Độc vương, không khỏi nhẹ giọng mở miệnghôi:
- Ngươi biết nên làm như thế nào sao?
Đường Phong quay đầu nhìn nàng một cái, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, mặt đầy mồ hôi, trong lòng không khỏi thấy xót xa, cố giải thích:
- Nhớ ngày hôm qua lúc đụng phải con bằng ưng không?
Mắt Trang Tú Tú liền sáng ngời, nhất thời bừng tỉnh. Nàng cũng không phải là kẻ ngu ngốc, chỉ vì hiện tại lục phủ ngũ tạng bị lệch vị trí, cánh tay phải vỡ vụn, cả người đau đớn, thần chí lại có chút minh mẫn, không nghĩ được nhiều mà thôi, nhưng mới nghe được hai chữ bằng ưng, liền trong nháy mắt cũng đã hiểu rõ.
- Dùng Long Tiên Hương để lôi kéo con bằng ưng tới, tìm cơ hội cho nó ăn nô thú đan, sau đó thì có thể rời khỏi rồi.
Đường Phong mỉm cười nói. Xem ra phương pháp rời đi của Độc vương Thương Bất Khải cũng giống như mình, đều muốn mượn linh thú biết bay để đưa mình bay ra ngoài. Chỉ có điều Độc vương đã suy nghĩ gần hơn một bước, đã luyện chế được đan dược mình cần, mà Đường Phong chỉ mới có ý niệm này ở trong đầu mà thôi.
Người đời trước tạo ra của cải, người đời sau được thừa hưởng. Thương Bất Khải đã chuẩn bị tất cả một cách thỏa đáng, Đường Phong cần làm thực hiện kế hoạch này.
Tuy nói như vậy, nhưng Đường Phong biết sự việc này cũng không đơn giản. Hiện nay, hắn không thể vận dụng cương khí, sức chiến đấu suy giảm lớn, mặc dù có thể dụ được con bằng ưng xuống, nhưng làm sao khiến nó ăn nô thú đan cũng là một vấn đề. Long Tiên Hương chỉ đủ để sử dụng một lần, nếu chuẩn bị không tốt, để con bằng ưng chạy, thì thực sự khóc không ra nước mắt rồi.
Hơn nữa, con bằng ưng là một linh thú cấp 6, hơn nữa có thể bay. Đường Phong cũng không biết mình có thể giữ nó lại được hay không. Việc này còn phải tính toán bàn bạc một lúc mới được.
Ngồi trong sơn động trầm tư suy nghĩ, mặc dù có chút manh mối, nhưng cũng không hoàn toàn có thể nắm chặt. Bên trong truyền đến những tiếng hít thở rất nhỏ, quay đầu nhìn lại, đã thấy Trang Tú Tú đang dựa vào vách động mà ngủ, một cánh tay bị treo ngược ở trước ngực, thoạt nhìn rất buồn cười. Trong lúc ngủ mơ, hai hàng lông mày của nàng cũng là nhíu chặt lại, thân thể vì đau đớn mà run rẩy từng đợt.
Thở dài, Đường Phong cởi bỏ y phục trên người đi tới đắp cho nàng. Đường Phong phát hiện nếu nữ tử này là không tỏ ra cao ngạo, lạnh lùng, thì thật ra cũng rất dễ thương.
Mấy ngày sau đó, Đường Phong đều làm một vài công tác chuẩn bị. Các loại kính, nõ, máy móc đã nhiều năm không dùng đến, cất trong không gian mị ảnh đều được lấy ra, bao gồm cả Lạc Tiên Hồng tại Thiên Tú Tông trước đây đã chế tạo, cùng với máy móc do Diệp Trầm Thu chế tạo năm đó định dùng để đối phó với phản đồ Bạch Đế Thành, lắp lại từng ám khí một, tiện thể xếp gọn gàng.
Bây giờ, bản thân ở dưới Vân Hải Chi nhai, những thứ đã sớm bị bỏ quên này lại có chỗ dùng tới.
Ngoại trừ làm công tác chuẩn bị ra, Đường Phong còn phải chịu trách
nhiệm chăm sóc cho Trang Tú Tú. Mấy ngày nay, tình trạng vết thương của cô gái này lại càng nghiêm trọng hơn. Hàng ngày thường mê sảng trong lúc ngủ, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Thân là một cao thủ Thiên Giai thượng phẩm, mặc dù trong tình trạng ngũ tạng lục phủ bị lệch vị trí cũng không có gì đáng ngại, thế nhưng hiện giờ nàng lại không thể vận công trị thương, lập tức khiến cho cơ thể đột nhiên suy yếu, dù đã dùng không ít thuốc chữa thương nhưng cũng không có tác dụng.
Mặc dù không phải lo lắng tới tính mạng, nhưng thoạt nhìn cũng rất khó coi. Trái lại tình trạng vết thương ở cánh tay phải của nàng có một chút chuyển biến tốt đẹp. Hôm nay, nàng đã có thể hơi cử động cánh tay được rồi.
Đường Phong đang bôi thuốc mê lên ám khí, định dùng để đối phó với con bằng ưng, lại nghe Trang Tú Tú nhẹ giọng nói:
- Đường Phong, ta cảm thấy hơi lạnh!
Cô gái này khá quật cường, nếu không phải là bị lạnh đến mức không chịu nổi chắc chắn sẽ không nói như vậy. Đường Phong vội vàng bỏ ám khí xuống đi tới bên cạnh nàng, đã thấy nàng đang ngồi ở trong góc, thân thể đang cố kìm chế những trận co giật không ngừng, môi thâm tím lại, trên mặt cũng bắt đầu ửng đỏ lên một cách không bình thường, trông thật tội nghiệp.
Đường Phong nhíu mày, đưa tay thử sờ vào trán của nàng, lòng bàn tay liền cảm thấy nóng hầm hập, không khỏi mở miệng nói:
- Nàng bị sốt rất cao.
- Ta muốn mặc thêm áo...
Ánh mắt của Trang Tú Tú có chút đờ đẫn.
Đường Phong hiện cởi trần lộ ra thân trên tráng kiện bóng loáng, bất đắc dĩ nói:
- Nếu lại cởi, ta sẽ đành phải cởi cả quần đưa cho nàng mất.
Ngày hôm qua, nàng cũng bị lạnh. Đường Phong đã phải cởi toàn bộ y phục của mình để mặc cho nàng, chỉ để lại một cái quần. Hiện tại nàng còn kêu lạnh. Đường Phong cũng chẳng còn có thể làm được gì.
- Ai bảo mấy ngày nay nàng không chịu ăn chút gì cả.
Đường Phong có chút cảm giác hối hận vì mình đã không cứng rắn với nàng.
- Không muốn ăn...
Điều này cũng đúng. Vừa bị thương lại vừa bị bệnh, ai còn nghĩ gì đến chuyện ăn uống? Đường Phong suy nghĩ một lát nói:
- Nàng đợi một lát, ta đi một chút sẽ trở lại.
Mơ mơ màng màng gần nửa ngày, Trang Tú Tú mới nhìn thấy có một người đang vội vã chạy vào sơn động, còn có vô số tiếng ong ong giống như tiếng côn trùng đập cánh vang lên.
Một lát sau, trong sơn động phảng phất một mùi hương ngọt ngào, mặc dù không muốn ăn, nhưng ngừi được vị thơm ngọt này, Trang Tú Tú cũng không kìm lòng được mà nuốt nuốt nước miếng.
Chờ một lúc nữa, Đường Phong cầm một que nướng khoảng chừng ngón út của em bé có màu vàng óng, còn được quết lên một lớp mật gì đó đưa đến miệng nàng. Trang Tú Tú rốt cục nhịn không được cắn một miếng, ăn xong một miếng này lại cảm thấy cũng chưa đủ, liên tiếp tiêu diệt mười mấy que nướng như vậy, nàng mới cảm thấy thỏa mãn đi ngủ.
Rất giòn, rất thơm... Trong lúc ngủ mơ, Trang Tú Tú cũng không ngừng chép miệng.
Ản thứ đó, khí lực liền dần dần được khôi phục, hơn nữa có thể nói Đường Phong đã cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, sáng sớm ngày thứ hai, cơn sốt của Trang Tú Tú đã lui dần. Lại qua vài ngày sau, thương thế cuối cùng cũng có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.
Mấy ngày nay, Đường Phong thừa dịp đang Trang Tú Tú dường thương, cũng may mắn tìm được nơi cư trú của con con bằng ưng kia. Nơi đó ở giữa sườn núi cách sơn động hơn năm mươi dặm. Hôm nay hắn đã chuẩn bị tất cả một cách thỏa đáng, chỉ chờ Trang Tú Tú hồi phục lại sức khôe. có thể mang theo nàng thực hiện kế hoạch đi săn bằng ưng.
Nhưng Đường Phong phòng chừng để nàng hồi phục lại sức khở chí ít phải bảy, tám ngày. Còn cánh tay phải của nàng muốn khôi phục lại cũng cần thêm một ít thời gian nữa.
Lại một ngày một đêm nữa trôi qua. hiện giờ ngoại trừ cánh tay phải của Trang Tú Tú còn chưa thể cử động ra. đã không có gì đáng ngại nữa. Đường Phong đưa thêm cho nàng cái chân thò đã nướng vàng. Trang Tú Tú nhìn một chút, lại chậm rãi lắc đầu.
- Muốn khôi phục lại thì phải ăn. Hiện tại nàng chỉ là một người bệnh đáng thương, không phải là một cô tiểu thư, không có nhiều thứ như vậy để ngươi lựa chọn đâu.
Trang Tú Tú mấp máy miệng một lúc, mới nói:
- Ta không muốn ăn cái này.
- Vậy nàng muốn ăn cái gì?
Đường Phong thực sự không chịu nổi những... Tiểu thư này, mấy ngày hôm trước khi nàng bệnh còn cố gắng chăm sóc cho nàng. Ngày hôm nay, tinh thần tốt hơn lại bắt đầu õng ẹo rồi.
- Ta muốn ăn thứ gì đó mà mấy ngày hôm trước đã ăn? Chính là thứ vừa nhỏ lại vừa giòn giòn.
Trang Tú Tú vừa nói vừa nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn xung quanh tìm kiếm.
- Đã bị nàng ăn hết rồi.
Đường Phong bĩu môi, tổ ong trong năm mươi dặm đều bị mình chọc cả, đâu còn chỗ nào có nhộng ong?
- Vậy đó là cái gì vậy? Ngươi nói cho ta biết, ta sẽ tự mình đi tìm.
Trang Tú Tú kiên trì nói.
Đường Phong nhìn nàng một cái thật sâu, quá đáng rồi... Hắn tự mình cầm chân thò gặm, miệng mơ hồ nói không rõ:
- Ngươi không biết thì tốt hơn.
Nghe xong những lời này, mặt Trang Tú Tú trắng bệch không còn chút máu.
Tuy rằng Đường Phong không nói cho Trang Tú Tú biết rốt cuộc là vật gì, nhưng Trang Tú Tú lại không phải là kẻ ngốc, nhìn thấy trong sơn động có một vài tổ ong bị xé rách, còn nhớ tới cảm giác giòn giòn khi mình ăn vào trong miệng, nàng chẳng lẽ còn không rõ món ăn trong bụng mình chính là nhộng ong!
Nàng liền mạnh mẽ chống người lên tính liều mạng với Đường Phong, không ngờ lại bị Đường Phong gọn gàng nhanh nhẹn dùng một đầu ngón tay đẩy ngã, sau đó cầm y phục trói nàng lại, quẳng nàng vào một góc trong sơn động. Nàng còn chửi bới không ngớt, nhưng chỉ biết mắng chửi người bằng những từ ngữ rất nghèo nàn. Hết lần này tới lần khác, không phải đê tiện thì chính là vô sỉ. Nghe xong, Đường Phong cảm thấy phiền không mức không thể phiền hơn.
- Nàng còn ồn ào, chờ ta hàng phục được bằng ưng. dứt khoát sẽ không mang theo nàng đi ra ngoài!
Đường Phong đe dọa nói.
Trang Tú Tú lập tức im miệng. Không có biện pháp, nô thú đan và Long Tiên Hương tất cả đều nằm trong tay Đường Phong. Người đang dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Chỉ có điều, đôi mắt của nàng nhìn Đường Phong với đầy căm thù, trong mắt đầy nước mắt như muốn lên án Đường Phong!
Vài ngày sau đó, Trang Tú Tú cũng không phản ứng gì khác đối với Đường Phong. Cả ngày trừng mắt mạnh mẽ nhìn hắn, ánh mắt dường như có thể biến thành phi đao để Đường Phong bị thiên đao vạn quả.
Đường Phong cũng thờ ơ lười để ý tới, nàng không phản ứng với hắn, hắn vẫn thản nhiên, nướng thứ đó cho nàng ăn. Nàng cũng không ăn để sang một bên, động cũng không động, hiển nhiên là tính yên lặng kháng nghị.
Chỉ có điều, Đường Phong biết nửa đêm nàng sẽ len lén mò mẫm gặm mấy miếng.
Từ lúc Trang Tú Tú bị thương tới giờ cũng gần một tháng, vết thương của nàng cuối cùng cũng khỏi hẳn, hiện tại lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo như trước kia, chỉ có điều không chịu nói gì với Đường Phong.
Nếu nàng khỏi hẳn, Đường Phong tự nhiên cùng phải thực hiện kế hoạch đã chuẩn bị từ lâu. Sau khi chuẩn bị toàn bộ mọi thứ cho thỏa đáng, Đường Phong đã hướng dẫn ám tiễn cùng những máy móc, kính nõ này cho Trang Tú Tú, còn chỉ đạo hướng dẫn lên chính người mình, còn cả Lạc Tiên Hồng đã được cải tạo cũng giao lại cho nàng.
Người này không thể so với mình, mình cho dù không thể vận dụng cương khí, đơn độc đối mặt với một con linh thú cấp 6 cũng sẽ không bị yếu thế, nhưng cơ thể nàng không biết đã tốt đến mức nào, thời điểm mấu chốt có thể dùng những máy móc này để cứu tính mạng.
Những máy móc này cùng với ám khí đều được tẩm thuốc mê, dùng để đối phó một con linh thú cấp 6 mặc dù có hơi miễn cưỡng, nhưng chung quy có vẫn tốt hơn không. Chỉ cần dùng ám khí với số lượng nhiều để đối phó với con bằng ưng, có thể làm cho nó phải tê dại mà ngã xuống.
Thật ra Đường Phong cũng sợ người này sẽ dùng dao đâm trộm sau lưng mình, để trả thù việc mình đã cho nàng ăn nhộng ong. Chẳng qua Trang Tú Tú nhìn vẫn có vẻ rất tức giận, nhưng là một người có nguyên tắc, ngay cả khi trong lòng đang hận Đường Phong, cũng không có suy nghĩ đến những việc như vậy.
Mang theo Trang Tú Tú đi ra khỏi sơn động đã ở hơn một tháng trời, đi về phía con bằng ưng đang cư trú cách đó năm mươi dặm. Cuối cùng cũng tới nơi. Ngẩng đầu nhìn lên trên bầu trời đầy mây, Đường Phong do dự một lúc lâu, mới mở miệng nói:
- Đến nơi rồi.
Trang Tú Tú không nói lời nào, chỉ là trừng mắt nhìn Đường Phong.
Đường Phong mở miệng nói:
- Con bằng ưng ở ngay giữa sườn núi. Hơn nữa, theo ta quan sát, ở gần đây còn có không ít linh thú hung mạnh. Một đoạn Long Tiên Hương có thể kéo linh thú trong ba mươi dặm qua đây. Đến lúc đó sợ là ta sẽ không có bản lĩnh để chiếu cố tới nàng, nàng phải tự bảo trọng.
Trang Tú Tú cúi xuống suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
Đường Phong hít sâu một hơi, lấy Long Tiên Hương từ trong không gian mị ảnh ra, lại lấy đá lửa, nhẹ nhàng đốt trên mặt đất, rồi lập tức quay đầu bỏ chạy, mang theo Trang Tú Tú vội vàng trèo lên một cây đại thụ ở gần đó, nín thở không nói, chậm rãi chờ đợi.
Long Tiên Hương tỏa ra mùi hương nồng đậm. Chỉ một lát sau, đã tỏa ra khắp bốn phương tám hướng. Hai người Đường Phong và Trang Tú Tú tập trung tinh thần, cẩn thận lắng nghe động tĩnh từ xung quanh.
Chờ đợi thời gian đại khái chưa uống xong một chén trà nhỏ, mặt đất liền rung chuyển.
- Tới rồi.
Đường Phong nheo con mắt lại, sớm nhìn về phía tay trái, linh thú từ bên kia tới không biết là linh thú gì, nhưng hình dạng hẳn là không nhỏ, bằng không cũng sẽ không gây ra tiếng động lớn như vậy. Từ phía đó vọng qua, tiếng cây cối hai bên bị đổ xuống, bụi bay lên, rõ ràng có thể thấy được một thân hình đang vọt thẳng về phía bên này.
Đường Phong chau mày. Hắn phát hiện hướng đi của con linh đầu tiên lại hướng đến đúng cây đại thụ mà mình và Trang Tú Tú đang ẩn thân.
-Ồ...
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường