The worth of a book is to be measured by what you can carry away from it.

James Bryce

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Bố mẹ tôi chịu đựng nhau 30 năm để giữ gia đình
ố tôi đã có một người phụ nữ khác được 5 năm nay, tuy rằng mối quan hệ này của bố tôi cũng không quá điều tiếng, tất cả chỉ trong im lặng. Lúc đó tôi hận bố lắm nhưng tôi nhớ có một lần tôi và anh trai nói chuyện với bố, bố nói "bố mẹ đã không gần nhau gần 30 năm nay rồi”, tôi hiểu tại sao chứ. (Vien)
From: Vien Nguyen van
Sent: Thursday, January 20, 2011 10:37 PM
Tôi tỉnh giấc lúc 5 giờ trong buổi sáng của một ngày cuối tuần, cái thời điểm mà thông thường tôi đang ngủ rất say bởi sự mệt mỏi trong công việc và các mối quan hệ xã hội hàng ngày. Tôi tỉnh dậy, không thể ngủ nổi, tôi chợt nghĩ lại những câu chuyện buồn của mình, chuyện cũ, chuyện mới và tôi bật khóc. Tôi không thể kìm được nước mắt, rồi tôi quyết định lôi máy tính ra và bắt đầu viết, lần đầu tiên tôi viết một câu chuyện để chia sẻ qua Internet.
Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo ở vùng sông nước miền Tây Nam Bộ. Bố mẹ tôi nghỉ mất sức sớm và quay ra làm buôn bán nhỏ để kiếm sống cho một gia đình 6 người. Với sự thiếu thốn của cuộc sống vật chất và hình ảnh lam lũ của bố mẹ, tôi càng thấy yêu gia đình mình hơn, thương bố mẹ nhiều hơn. Tôi lớn lên từng ngày và cũng bắt đầu chứng kiến những cuộc cãi cọ thi thoảng xảy ra.
Thời gian đầu tôi sợ lắm, cứ những lúc bố mẹ cãi nhau là tôi trùm chăn thật kín để không nhìn thấy, không nghe thấy rõ và đôi khi tôi còn chạy lên tầng 2 để thắp hương, để bố mẹ không cãi nhau nữa, vì tôi thấy khi thắp hương, bố mẹ thường cầu xin một điều tốt gì đó. Vào năm tôi học lớp 4, cái tuổi mà các bạn cùng trang lứa với tôi chỉ biết đọc truyện tranh và viết văn tả cảnh, còn tôi lại nhìn thấy một tờ giấy liên quan đến cả một gia đình, đơn ly dị.
Tôi sợ lắm, thực ra ở tuổi đó tôi cũng chưa thể hiểu hết ý nghĩa của tờ đơn này, nhưng qua phim ảnh tôi cũng biết được tờ đơn đó dùng để làm gì. Tôi liền gọi chị gái, hai chị em ngồi trong góc bếp và đọc, rồi chúng tôi vội đốt nó đi. Sau buổi hôm đó tôi thấy hoang mang.
Một hôm, tại sân trường, tôi bỗng nhiên hỏi cậu bạn thân một câu “Nếu bố mẹ mày ly dị, mày sẽ ở với ai”. Cậu bạn đáp lại “Mày điên à, bố mẹ đang sống hạnh phúc mà”. Tôi dừng lại và không nói chuyện thêm nữa. Cuộc sống vẫn tiếp diễn và thực sự khó khăn, bố mẹ luôn hướng cho chúng tôi phải học, vì chỉ có học thì chúng tôi mới thoát khỏi hoàn cảnh này.
4 năm sau, với sự giúp đỡ của các bác tại Sài Gòn, gia đình tôi bán toàn bộ đất đai hiện có, vay mượn thêm để mua đất và xây một ngôi nhà nhỏ ở huyện ngoại thành Sài Gòn. Thời điểm đó ai cũng đánh giá bố mẹ tôi thật liều lĩnh vì gia đình tôi chuyển về Sài Gòn với một đôi vợ chồng công nhân không nghề nghiệp, hai anh chị lớn đang học đại học, một chị gái đang học cấp 3, còn tôi đang học lớp 8. Với điều kiện ấy, gia đình tôi sẽ sống sao đây?
Rồi cả nhà lại tiếp tục cùng nhau vật lộn với cuộc sống. Bố tôi xin được làm bảo vệ đêm tại một công ty nhà nước, mẹ tôi lại quay ra buôn bán mớ rau, con cá để lo chi phí cho cuộc sống. Hai anh chị lớn, vừa học, vừa làm gia sư để tự kiếm tiền trang trải một phần cho chính bản thân mình. Thi thoảng bố mẹ cãi lộn nhưng với mật độ ít hơn và mức độ căng thẳng cũng đỡ hơn nhiều, tôi cảm giác gia đình tôi hạnh phúc hơn nhiều, trong lòng tôi cũng thấy vui vui. 
Năm tôi học lớp 11, ám ảnh lại xảy ra lần nữa. Hôm đó tôi ở nhà một mình, lục tung tủ quần áo lên để tìm cái áo len, tình cờ một tờ giấy rơi xuống. Tôi bàng hoàng khi nhìn thấy dòng chữ đơn ly dị một lần nữa. Tôi tỉnh táo để nhìn lại ngày viết lá đơn, cũng mới thôi, cách đây khoảng một tháng. Tôi ngồi bệt xuống đất, không khóc mà cũng không gọi anh chị tới, tôi cũng chẳng đốt ngay tờ đơn đó.
Sau đó tôi quyết định để tờ đơn vào vị trí cũ. Tôi lấy xe đạp đi lung tung, không định hướng, vừa đi tôi vừa suy nghĩ về tất cả những gì đã chứng kiến trong cả quãng thời gian qua. Tôi nhận ra một điều rằng bố mẹ tôi không hề có tình cảm với nhau, những gì họ đang làm là tình thương với gia đình bé nhỏ và sự hy sinh cho các con của mình. Bởi nếu lá đơn ly dị 7 năm trước đây được thực hiện, không hiểu nó sẽ tác động thế nào tới suy nghĩ và tư tưởng về cuộc sống của cả gia đình và 4 anh em chúng tôi.
Lúc đó trong tôi đan xen cả thương yêu và hận. Tôi suy nghĩ quá ác sao? Bởi tôi nghĩ rằng bố mẹ trong suốt thời gian qua đã tạo nên sự giả tạo trong tình cảm, cái mà tôi khó chấp nhận nhất trong cuộc sống. Sau thời gian đó, tôi sống lạnh lùng hơn, nội tâm hơn và gần như tôi không tin nhiều vào tình yêu và hạnh phúc gia đình, bởi có thể những gì tốt đẹp tôi nhìn thấy xung quanh là giả tạo.
Mục đích sống của tôi lúc này là học và sau này kiếm thật nhiều tiền để gia đình và bản thân có thể ngẩng cao đầu hơn, vì gia đình chúng tôi đã sống trong sự coi thường, khinh miệt của một số anh em họ hàng và xã hội bởi sự nghèo khó. Đôi khi tôi ra ngoài, nhìn thấy cảnh một gia đình đi ăn hay sum họp hạnh phúc cùng nhau, tôi lại không kìm nén được cảm xúc, tôi quay mặt đi và khóc.
Đến thời điểm này, ngoài vấn đề tình cảm gia đình, các mặt khác của gia đình đều phát triển rất tốt. Chị gái cả đã lấy chồng và định cư ở Nga. Anh trai cũng có một vị trí tốt trong một công ty lớn của nước ngoài. Chị gái tôi đã lập gia đình riêng và có một công việc ổn định ở sở xây dựng. Còn tôi hiện làm cho một công ty hóa chất của Pháp tại Việt Nam.
Tôi đã 32 tuổi, không có ý định lập gia đình vì cảm giác sợ hãi. Tất cả những thành quả trên là sự hy sinh của bố mẹ tôi, là sự cố gắng lớn lao của cả gia đình và 4 anh em chúng tôi. Cuộc sống đã khá và sung túc hơn nhiều, bố tôi vẫn làm bảo vệ đêm ở công ty cũ, đã gần 15 năm rồi và không muốn về nhà. Tôi hiểu cảm giác tại sao bố lại không muốn về, ông không muốn đối mặt với cuộc sống tình cảm với mẹ tôi.
Tôi buồn lắm, nhưng buồn hơn khi tôi biết rằng bố tôi đã có một người phụ nữ khác được 5 năm nay, tuy rằng mối quan hệ này của bố tôi cũng không quá điều tiếng, tất cả chỉ trong im lặng. Lúc đó tôi hận bố lắm nhưng tôi nhớ có một lần tôi và anh trai nói chuyện với bố, bố nói "bố mẹ đã không gần nhau gần 30 năm nay rồi”, tôi hiểu tại sao chứ.
Bằng mọi cách, 4 anh em chúng tôi cũng đã đưa bố trở về nhà, không làm bảo vệ đêm nữa. Lúc này chỉ còn mình tôi đối diện với cuộc sống của bố mẹ, đối diện với cả những thể hiện thật và giả tạo. Tôi thấy hoang mang và chán nản, tôi vừa hận vừa thương bố mẹ, cảm giác đan xen lẫn lộn. Tôi đã cố kiếm thật nhiều tiền nhưng tôi nghĩ rằng tiền nhiều mà không có một gia đình thực thụ cũng chẳng để làm gì.
Tôi muốn chia sẻ cùng các bạn, anh chị tôi cũng hiểu rõ tình cảnh của gia đình rồi, thậm chí anh chị cũng phải đấu tranh nhiều cho hạnh phúc của gia đình nhỏ bé của mình. Tôi đã yêu ba lần và đều thất bại. Phải chăng gia đình tôi là những người không may mắn trong vấn đề tình cảm và hạnh phúc.
32 năm qua tôi đã sống bằng cách tự tìm tòi những giá trị của cuộc sống, tôi sống để đạt được và tận hưởng những giá trị đó. Đến thời điểm này tôi cảm thấy thực sự hoang mang và mất phương hướng, đôi khi tôi muốn trốn đi thật xa nhưng lòng tôi lại kéo lại.
Cảm ơn các bạn đã đọc những dòng tâm sự này của tôi, nếu có thể các bạn hãy chia sẻ thêm những giá trị khác của cuộc sống mà các bạn đã được cảm nhận, tôi rất mong đợi. Chúc các bạn luôn hạnh phúc, có hạnh phúc chúng ta sẽ có tất cả.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)