As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 813
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1976 / 55
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 683-685: Lộ Răng Nanh
ai phút sau Lý Hán Hùng đi theo Khương Nghĩa Quân tiến vào, Vương Quốc Hoa không thấy Lý Tiểu Lục đâu, Lý Hán Hùng này đúng là biết ý. Hắn đứng lên nói.
- Tôi tiếp đón chậm trễ, mời tư lệnh Lý bỏ qua.
Lý Hán Hùng cười nói:
- Tôi mới là người cần nói xin lỗi, muộn thế này còn làm phiền Bí thư Vương nghỉ ngơi.
- Đến cũng đến rồi, nói như vậy làm gì, ngồi đi.
Vương Quốc Hoa khách khí một tiếng.
Vương Quốc Hoa ngồi xuống không nói gì, chỉ cầm thuốc hút. Lý Hán Hùng thầm thở dài một tiếng, chuyện lần này bên mình đuối lý, không thể không hạ mặt.
- Tôi đã biết chuyện của Tiểu Lục, là bố tôi không dạy con được tốt gây phiền cho Bí thư Vương, cái này hy vọng Bí thư Vương nể mặt già mà nhẹ tay cho.
Máy điện thoại của Vương Quốc Hoa vang lên, Lý Hán Hùng lộ vẻ vui mừng.
- Xin lỗi, nghe điện chút.
- Quốc Hoa, là em.
Sở Sở gọi tới, Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ.
- Sao thế, xảy ra chuyện gì à?
Sở Sở cười nói:
- Không có gì, em hôm nay ngủ ở bên nhà ông, vừa chuẩn bị ngủ thì Chu thúc tới nói bảo em gọi cho anh. Cựu lãnh đạo của Lý Hán Hùng có chút quan hệ với Chu thúc.
Vương Quốc Hoa quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Hán Hùng, thầm nghĩ người này cũng có bản lĩnh, còn tìm được tới tận lão Chu. Vương Quốc Hoa không phải không có tinh thần trọng nghĩa mà là giấu khá sâu. Đối với người như Lý Tiểu Lục, Vương Quốc Hoa biết rõ không trừ hết được, chỉ cần không phải kẻ đại ác Vương Quốc Hoa sẽ không so đo.
- Ừ, anh biết rồi.
Vương Quốc Hoa dập máy đi tới ngồi xuống đối diện với Lý Hán Hùng.
- Tư lệnh Lý, như vậy đi, bảo con anh rời khỏi Thần Châu, việc này coi như xong. Anh yên tâm, tôi không phải kẻ ép người, tôi cho y nửa năm để chuẩn bị, nửa năm sau rời khỏi tỉnh Đông Hải nếu không dù tôi không tính chuyện lần này thì y cũng không thể ở lại vì việc khác.
Đây đương nhiên không phải kết quả mà Lý Hán Hùng muốn, thậm chí y không ngờ là có kết quả này.
- Bí thư Vương, có thể như vậy không? Tôi bảo Tiểu Lục bồi thường kinh tế cho bạn của anh, ngoài ra bày một bàn mời vài người bạn tới rồi xin lỗi.
Lý Hán Hùng rất trực tiếp đưa ra giới hạn của mình, đây cũng là việc bất đắc dĩ. Vương Quốc Hoa không có gì làm y sợ nhưng y sợ là uy danh của Sở lão gia tử trong quân đội. Chỉ cần lão gia tử nói một câu bất mãn nào đó thì chắc chắn Lý Hán Hùng sẽ mang theo cấp bậc rời khỏi trung tâm quyền lực quân khu, chờ ngày lão gia tử mất đi mới có thể trỗi đầu dậy.
- Phó tư lệnh Lý, bồi thường kinh tế và bày bàn thì thôi. Tôi vừa nói rồi đó, chuyện hôm nay tới đây thôi. Không sợ nói với anh vừa nãy vợ tôi gọi tới, thể diện của Chu thúc tôi phải cho. Chẳng qua bắt đầu từ bây giờ bạn tôi nếu có bất ngờ xảy ra thì tôi đều tính lên đầu Lý Tiểu Lục. Anh yên tâm, tôi không nhằm vào anh đâu. Nghĩa Quân, tiễn khách.
Vương Quốc Hoa nói xong đứng dậy xoay người đi vào phòng ngủ, hắn không cho Lý Hán Hùng cơ hội nói chuyện nữa.
Thật sự Vương Quốc Hoa khá căm ghét đám người như Lý Tiểu Lục. Tối nay Vương Quốc Hoa nói là cố ý làm khó, Lý Hán Hùng từ chối cũng là trong dự đoán. như vậy chuyện hôm nay tới đây nhưng cũng có thể cắt đứt qua lại giữa đôi bên. Nói cách khác về sau Lý Tiểu Lục đừng rơi vào tay Vương Quốc Hoa, nếu có ngày đó thì nợ cũ nợ mới sẽ gộp lại.
- Bí thư Vương, anh..
Lý Hán Hùng vội vàng đứng lên định nói gì đó nhưng Vương Quốc Hoa đã đóng sầm cửa lại. Lý Hán Hùng ngồi ngẩn ra đó nhìn Khương Nghĩa Quân đang đầy áy náy cười cười với mình. Y lắc đầu cười khổ một tiếng xoay người ra ngoài.
- Tổng giám đốc Khương, lát nhờ anh nói giúp vài câu, tôi sẽ nhớ ơn này.
Lý Hán Hùng nói được như vậy là không dễ dàng gì, bình thường hắn đâu coi Khương Nghĩa Quân là gì chứ?
Ra cửa thấy Lý Tiểu Lục vẫn chờ đó, Lý Hán Hùng không khỏi thở dài một tiếng. Chuyện thoạt nhìn tạm thời đã qua nhưng mầm họa vẫn còn đó. Nhưng Lý Hán Hùng lại không có biện pháp gì, chẳng lẽ làm như lời Vương Quốc Hoa là đẩy con mình ra khỏi tỉnh Đông Hải sao?
- Bố.
Lý Tiểu Lục đi lên đón, Lý Hán Hùng không có ý đáp lời, y đi nhanh tới trước. Lên xe đợi Lý Tiểu Lục vào trong, Lý Hán Hùng mới nói.
- Thanh lý hết mối làm ăn của con ở Thần Châu, bố sẽ cho con ra nước ngoài, Châu Âu hay Mỹ tùy con chọn.
- Bố nói gì vậy? Con nhiều mối làm ăn như vậy, nói bỏ là bỏ được sao? Thằng Vương Quốc Hoa kia là gì chứ? Cùng lắm con tìm người giết hắn rồi trốn…
Lý Tiểu Lục có chút mất khống chế. Theo hắn thấy Vương Quốc Hoa đây là không cho mình con đường sống.
- Bốp.
Lý Tiểu Lục chưa dứt câu đã ăn tát vào mặt, sau đó hắn lập tức ngậm miệng vì biết hậu quả khi ông bố tức giận.
- Đêm hôm khuya khoét, tôi phải mang mặt già tới đây để gặp người ta, anh nghĩ tôi vì mình sao? Tôi là vì không muốn Lý gia tuyệt tự. Anh nói hắn không là gì, vậy anh là gì? không sai, hắn dựa vào thế lực Sở gia, vậy còn anh? Anh cũng không phải dựa vào tôi ao? Về nghi cho kỹ đi, tôi sẽ cho người canh anh, không cho anh ra ngoài. Chờ anh nghĩ xong thì cho tôi một câu trả lời thuyết phục.
Lý Hán Hùng nói xong liền không thèm để ý tới Lý Tiểu Lục nữa.
Vương Quốc Hoa trở lại phòng ngủ nhưng không buồn ngủ, chờ cửa phòng đóng lại hắn đi ra châm thuốc suy nghĩ. Chuyện hôm nay có quan hệ lớn đến tính cách của hắn. Xem ra mỗi lần gặp mấy tên khốn con nhà quan chức thì tâm trạng của hắn lại dễ bị kích động. Kẻ dựa vào thế lực trong nhà kiếm tiền, Vương Quốc Hoa không quá ghét bởi vì đám người này chỉ im lặng kiếm tiền phát tài. Lý Tiểu Lục lại là kẻ khác, là kẻ ỷ thế hiếp người một cách quá đáng, không biết chừng mực.
Vương Quốc Hoa cũng không phải coi đám thiếu gia kia là một loại người, giữa bọn họ cũng có sự khác nhau. Hoặc là nói bọn họ gây chuyện sẽ bị chú ý bởi thân phận của chính mình. Từ đám người này Vương Quốc Hoa suy nghĩ rộng ra, công khai quyền lực thật sự khó khăn như vậy sao? Đúng là rất khó khăn, người có thói quen vì mình, muốn bọn họ buông tha mọi đặc quyền mang tới lợi ích cho mình là không thực tế.
Nói tóm lại đây là vấn đề thể chế, chế độ. Chế độ hiện hành còn nhiều mặt thiếu sót về ước thúc và giám sát. Trung ương phổ biến pháp chế xã hội trong quá trình áp dụng đã không ngừng bị đặc quyền ăn mòn.
Khương Nghĩa Quân đẩy cửa tiến vào, trong tay còn cầm theo một chai rượu. Hắn ngồi xuống đối diện.
- Tôi biết ông không ngủ được, uống vài chén chứ?
Vương Quốc Hoa gật đầu. Khương Nghĩa Quân mở chai quay đầu lại vẫy vẫy tay, nhân viên phục vụ mang mấy đĩa tiến vào, bên trong đều là đồ nhậu.
- Chuyện hôm nay sao tôi cứ thấy là lạ nhỉ?
Khương Nghĩa Quân cười hỏi một câu, thuận tay giơ chén lên.
- Làm chén.
Vương Quốc Hoa cụng ly cầm lạc bỏ mồm rồi nói.
- Ông mà nghe ra thì sẽ không thấy lạ, việc này tôi vốn không định cứ thế bỏ qua. Nếu như Lý Hán Hùng thức thời để Lý Tiểu Lục rời khỏi tỉnh Đông Hải thì tôi chỉ có thể thôi, nếu như không thức thời thì hậu quả sẽ khó nói. Tỉnh Đông Hải này coi như một nơi tôi đang cố gắng tạo địa bàn, người như Lý Tiểu Lục không chọc vào tôi thì thôi, dám chọc tôi thì tôi sẽ ra tay tàn nhẫn chỉnh chết thì thôi.
Khương Nghĩa Quân thu hồi vẻ mặt tươi cười. Lời nói tâm huyết, thật lòng này của Vương Quốc Hoa chính là coi hắn là người một nhà mới nói như vậy.
- Bảo sao ông làm ra động tĩnh lớn như vậy ở Thiết Châu, thì ra là có ý này. Tôi từ trước đến giờ vẫn hy vọng ông có thể điều về quê chứ?
Khương Nghĩa Quân có chút nuối tiếc, Vương Quốc Hoa lắc đầu nói.
- Tôi đi đến bước này mà muốn về nhận chức gần như là không thể. Nếu muốn về chỉ có thể đợi đến khi già về hưu.
Hai người uống rượu nói chuyện một lát, Khương Nghĩa Quân lên cơn buồn ngủ không ngừng ngáp. Hắn cười nói:
- Tôi ngủ đây, ông cũng ngủ sớm đi.
- Không ngủ ngay được, ông về đi.
Khương Nghĩa Quân nở nụ cười dâm đãng.
- Có cần để cô em kia sang thổi giúp không, tay nghề ổn lắm đó.
- Cút.
….
Sáng hôm sau Vương Quốc Hoa định đến tỉnh ủy báo cáo với Mã Dược Đông ai ngờ gọi điện xin chỉ thị mới biết sáng sớm nay Mã Dược Đông đã bay lên Bắc Kinh họp, chủ tịch tỉnh Lưu Triệu Minh cũng là như vậy.
Ở tình huống bình thường bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh cùng lên Bắc Kinh họp nhất định là có chuyện. Sau khi Vương Quốc Hoa nhận được tin cũng thầm phán đoán một chút.
Chuyện về Lý Tiểu Lục, Vương Quốc Hoa cũng không quá chú ý. Nếu lãnh đạo không có ở đây hắn liền về. Chẳng qua Lý Hán Hùng thật ra khá chú ý đến việc này vì thế một lần nữa năn nỉ lão lãnh đạo nói chuyện giúp. Vị lão lãnh đạo của Lý Hán Hùng vẫn còn đương chức nhưng chỉ hai năm nữa là lui.
Lý Hán Hùng vì chuyện này còn bay lên Bắc Kinh một chuyến gặp mặt lão lãnh đạo. vị lãnh đạo này cũng khá nhiệt tình, điện thoại mời lão Chu ra ngoài ăn cơm, ai nghĩ lão Chu nói không ra còn nói lần trước mình đã lên tiếng, không có tác dụng thì y cũng bất đắc dĩ. Tên Vương Quốc Hoa này ngay cả bố vợ cũng chưa chắc đã nghe lời nữa là.
Cái này coi như chặt đứt hoàn toàn tâm tư của Lý Hán Hùng, y vội vàng bay về tỉnh Đông Hải.
Vương Quốc Hoa cũng quay về thị xã, công việc bận rộn làm hắn không thể đi lâu được.
Vương Quốc Hoa nói là nắm vĩ mô, hắn cũng không muốn nhúng tay vào công việc bên chính quyền cho lắm. Nhưng vấn đề là bây giờ thị trưởng Hác Long Quang lại không có quyền lên tiếng trong nhiều việc, chỉ có thể một lòng một dạ chạy lên Bắc Kinh, đi chứng thực một vài công việc của hạng mục điện phân nhôm. Mấy ngày đầu Hác Long Quang còn lo Vương Quốc Hoa nói chuyện không tính nhưng qua một thời gian y phát hiện chỉ cần mỗi ngày mình gọi điện báo cáo qua trình tự một chút là đủ, Vương Quốc Hoa chỉ nghe báo cáo đề nghị vài câu rồi không có ý chỉ trỏ gì cả.
Tất cả mọi người đều bận rộn giống như không có tâm trí mà đối chọi nhau. Bên thị ủy thì Mẫn Tự Hùng cũng khá ngoan ngoãn, không gây hấn trong công việc. Thị ủy, ủy ban Thiết Châu đột nhiên xuất hiện cục diện hài hòa.
Mẫn Tự Hùng an phận thủ thường cũng là có nguyên nhân. Y vốn nghĩ Vương Quốc Hoa chiếm ưu thế liền sẽ tạo cơn gió lốc, ai ngờ được Vương Quốc Hoa không hề có ý xuống tay với phạm vi quyền lực của y. Ừ, ngoài việc Việt Phong nắm chặt bên Ban tổ chức cán bộ ra thì Mẫn Tự Hùng không có biến hoá gì lớn so với trước đây. Người thông minh cũng không bao giờ tự chuốc phiền vào mình. Mẫn Tự Hùng cũng không ngu cho nên gần đây y an phận thủ thường kiêm cẩn thận đề phòng. Trước cơn bão ập tới thì không khí luôn yên tĩnh.
Sáng họp xong, Vương Quốc Hoa về văn phòng đã gần hết giờ làm. Là bí thư thị ủy, hắn dù có rời đi sớm cũng không ai dám nói gì. Chẳng qua đúng là ít người thấy Vương Quốc Hoa ra ngoài trước khi hết giờ trừ khi cuối cùng công tác.
Thấy đến giờ Vương Quốc Hoa dọn đồ chuẩn bị đi ra, Từ Diệu Quốc đi vào cầm một tập văn bản.
- Bí thư.
Vương Quốc Hoa dừng dọn đồ nói.
- Có việc?
Bình thường Từ Diệu Quốc sẽ không đến báo cáo công việc vào lúc này.
- Đúng thế, Dư Mậu Hoa ở Cục công an gửi báo cáo tới, sáng tôi có việc bận nên đầu óc đâu đâu quên mất không đưa cho ngài.
Vương Quốc Hoa có chút tò mò nói.
- Hắn sao không trực tiếp gửi lên cho tôi? Trực tiếp báo cáo cũng được mà.
Vương Quốc Hoa đặt câu hỏi, Từ Diệu Quốc đương nhiên phải cẩn thận giải thích, chuyện này không giải thích rõ sẽ có phiền phức.
- Là như thế này, Dư Mậu Hoa không phải bị ngài phê bình sao, y lo lắng trực tiếp báo cáo có lời gì đó nói không hay cho nên mới đi đường vòng tới chỗ tôi. Đương nhiên đây là cách nói của y, tôi nhìn lại thấy không giống.
Vương Quốc Hoa coi như có suy nghĩ đại khái, hắn hỏi Thang Tân Hoa.
- Tân Hoa, gần đây Dư Mậu Hoa có liên lạc với cậu không?
Thang Tân Hoa lập tức đi tới nói.
- Có gọi điện mời tôi đi dùng cơm vài lần nhưng tôi đi với ngài lên tỉnh vì vậy nói không tiện.
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Từ Diệu Quốc.
- Lão Từ thấy sao?
Từ Diệu Quốc trầm ngâm một chút nói.
- Y đây là muốn tiến vào vòng tròn nhưng lo quá trực tiếp sẽ khiến ngài phản cảm. Mấy lần trước y và vợ làm ngài có ấn tượng không tốt.
Vương Quốc Hoa cười cười không tỏ thái độ, hắn đổi đề tài.
- Văn bản có gì vậy?
Từ Diệu Quốc nói:
- Đây là một phương án hành động của Cục công an nhằm vào tình hình an ninh trật tự Thiết Châu, kế hoạch là triển khai một hành động chỉnh đốn chuyên môn, cụ thể là tiến hành chỉnh đốn một số câu lạc bộ, trung tâm giải trí có phản ánh xấu. Cục công an thị xã dự định tập trung lực lượng trinh sát, tranh thủ có kết quả. Tôi đọc xong thấy Dư Mậu Hoa có ý tưởng khá tốt, y thực ra cũng hơi oan.
- Y oan hay không thì tôi biết rõ. Anh nói với y là kế hoạch hành động này tôi hy vọng nghe y trực tiếp báo cáo.
Vừa nói Vương Quốc Hoa đứng lên đi ra, Từ Diệu Quốc thầm thở dài một tiếng, lần này coi như mình nói chuyện giúp đối phương. Từ Diệu Quốc đây là nể mặt lão Quan. Lão Quan làm người khá tốt, so với Hác Long Quang thì biết cách làm người hơn nhiều.
Tuy Vương Quốc Hoa rất tôn trọng Từ Diệu Quốc, làm cho đối phương nhiều khoảng không gian. Từ Diệu Quốc tiếp xúc với Vương Quốc Hoa càng lâu, y càng cảm nhận dưới sự khoan dung của Vương Quốc Hoa có giấu vài thứ. Vương Quốc Hoa là loại người gì đến tận bây giờ Từ Diệu Quốc vẫn chưa rõ. Nhưng y có thể khẳng định nếu dám coi sự rộng lượng của Vương Quốc Hoa thành mềm yếu thì đó là quá sai lầm. Chỉ có đi theo Vương Quốc Hoa khá lâu thì mới cảm nhận được uy thế thi thoảng Vương Quốc Hoa phát ra. Uy thế này theo thời gian trôi qua sẽ tích lũy dần dần. Cảm nhận được uy nghiêm càng lúc càng lớn của đối phương, Từ Diệu Quốc càng không dám khinh thường Vương Quốc Hoa.
- Bí thư, còn có việc này…
Lúc lên xe Từ Diệu Quốc mới nói, Vương Quốc Hoa dựa đầu vào thành ghế, nhắm mắt lại.
- Anh nói.
Từ Diệu Quốc nói:
- Tôi an bài người bố trí một trụ sở hoàn toàn yên tĩnh, hay là ngài đi xem một chút?
Vương Quốc Hoa mở mắt nhìn Từ Diệu Quốc.
- Vậy đi xem một chút.
- Tiểu Triệu, dừng xe ở lối rẽ phải đằng trước.
Từ Diệu Quốc vừa nói vừa không quên quay đầu lại nhìn Vương Quốc Hoa một chút. Từ Diệu Quốc có thể nhận ra đối phương đang khá hài lòng với hành vi của mình.
Nơi này có địa thế khá cao, Vương Quốc Hoa và Từ Diệu Quốc đổi sang một xe Mazda bình thường do Từ Diệu Quốc tự mình lái xe, Vương Quốc Hoa ngồi ghế bên cạnh.
- Bí thư, ngài xem.
Đứng trước một căn biệt thự, Từ Diệu Quốc mở cửa xuống xe. Vương Quốc Hoa xuống xem, đây là căn biệt thự độc lập, ba tầng. Căn biệt thự này ở dãy trong cùng cả khu.
Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua thản nhiên nói:
- Bao tiền?
Từ Diệu Quốc do dự một chút mới nhỏ giọng nói.
- Có tiền hay không là việc nhỏ, chỉ là thủ tục căn biệt thự này còn vài thứ vướng bên thị trưởng Cao.
Vương Quốc Hoa nhìn hắn nở nụ cười quỷ dị.
- Cao Khiết không phải là không nể mặt anh chứ?
Từ Diệu Quốc vội vàng giải thích.
- Không đến mức như vậy, chẳng qua khu biệt thự này ban đầu là do Hác Long Quang giúp nên mới lấy được đất. bây giờ xây dựng biệt thự lên còn vài thủ tục cuối cùng chưa thông khiến nhà đầu tư rất sốt ruột nhờ người đến tìm tôi. Chuyện này đúng là không tiện nói gì, ngài nói có đúng không?
- Anh không phải nhận lời người ta rồi đó chứ?
Vương Quốc Hoa hỏi một câu, Từ Diệu Quốc nói:
- Chưa, căn biệt thự này tôi tìm người khác đặt tiền trước, thủ tục nếu không xong sẽ không trả số tiền còn lại, bên nhà đầu tư không biết gì.
- Anh nghi ngờ Cao Khiết muốn nhân cơ hội mò tiền vào túi à?
Vương Quốc Hoa chắp tay sau lưng đi tới. Hắn đứng trước sân biệt thự lấy thuốc ra ngậm, Từ Diệu Quốc lập tức đi lên châm lửa.
- Chắc không đến mức, chỉ là vị tìm tôi nói chuyện có quan hệ với tôi từ mấy năm trước, tôi không tiện từ chối thẳng.
- Nhà có giá bao nhiêu thì mua từng đó, anh không cần quá quan tâm. Còn vấn đề kia anh nói chuyện với Cao Khiết¸hỏi xem có phải có cái nhìn với đơn vị bên dưới không? Nếu đúng thì Cao Khiết có thể nói ra trong hội nghị thường vụ, thị ủy sẽ cân nhắc.
Từ Diệu Quốc nghiêm mặt lại đáp.
- Tôi thật ra nghe nói lúc trước vì được khu đất này nhà đầu tư mất không ít công sức. Vùng này lúc bí thư Lao còn đương chức vốn định xây dựng thành khu hành chính mới của thị xã nhưng do vấn đề tài chính khó khăn nên trì hoãn.
Vương Quốc Hoa cười cười quay đầu lại nói:
- Lão Từ, anh có phải cảm thấy tôi quá ôn hòa không?
Lời này làm Từ Diệu Quốc lạnh buốt sống lưng, y vội vàng cúi đầu nói.
- Bên mảng tài nguyên đất tôi cảm thấy ngài nên dùng một số người đáng tin.
Vương Quốc Hoa nhìn biệt thự.
- Để Cao Khiết tự quyết định đi, việc này còn chưa tới lượt tôi quan tâm. Đúng, anh nếu có suy nghĩ cũng có thể nói với Cao Khiết đây là ý của tôi.
Từ Diệu Quốc run lên khom người thêm nữa.
- Tôi nhớ kỹ.
Vương Quốc Hoa vừa đi lên xe vừa cười nói.
- Trưởng ban thư ký, sau này tôi dù rời đi cũng muốn dẫn theo anh. Bên cạnh không có một hai người đáng tin thì làm gì cũng bó tay bó chân.
Đây coi như một lời hứa, Từ Diệu Quốc vội vàng tiến lên một bước mở cửa xe.
- Chỉ cần ngài nói, đến đâu tôi cũng đi theo ngài, kiên quyết xông tới trước.
Vương Quốc Hoa cười cười vỗ vai Từ Diệu Quốc.
- Tôi biết ý của anh, anh nhắc nhở rất kịp thời, đúng là nên có động tác ở vấn đề nhân sự.
Từ động tác của Vương Quốc Hoa, Từ Diệu Quốc cảm nhận được sự tin tưởng. Đối với Từ Diệu Quốc mà nói như vậy là đủ rồi.
Chiều Vương Quốc Hoa vừa tới văn phòng, Cao Khiết đã đến nơi chờ hắn. Vương Quốc Hoa vốn đoán phải là Dư Mậu Hoa đến trước mới đúng.
Cao Khiết gần đây như đổi thành người khác. Cao Khiết trước mặt luôn ê ẩm, âm trầm nhưng bây giờ lại đổi khác, tóc cắt mới, chiếc váy hợp người, dưới chân đi giày cao gót…
Quyền lực đối với người trong chính trị mà nói quả thật là thuốc bổ. Người cầm quyền lực trong tay sẽ vui vẻ.
Vào văn phòng Vương Quốc Hoa, Cao Khiết thoáng cái thu liễm lại đôi chút. Bí thư thị ủy trẻ tuổi này Cao Khiết lúc đầu khá coi thường đến bây giờ lại thấy kính sợ, biến hoá này có thể nói là rất lớn.
Cao Khiết cũng thấy thân cận bởi vì cho mình là người đứng phe VƯơng hệ, kính sợ do quyền lực và thực lực mà Vương Quốc Hoa thể hiện ra. Đối với cấp trên mặc dù là cùng hệ phái thì cũng không tiện quá thân cận càng đừng nói ở Thiết Châu này có ai thật sự là đích hệ của Vương Quốc Hoa chứ? Có lẽ chỉ có Từ Diệu Quốc và Thang Tân Hoa.
- Bí thư.
Cao Khiết vào cửa không quên chào, Vương Quốc Hoa đang ngồi đọc văn bản, hắn ngẩng đầu lên nhìn cô ta.
- Chờ chút, tôi xong ngay.
Ký một văn bản xong, Vương Quốc Hoa nhìn vẻ mặt vui vẻ của Cao Khiết liền hỏi.
- Có phải có việc gì tốt không?
Cao Khiết cười nói:
- Quả thật có việc tốt, ủy ban thị xã và tập đoàn Huy Hoàng về cơ bản đã đạt thỏa thuận, chậm nhất ngày kia tổng giám đốc Lưu sẽ tới rồi chính thức ký hợp đồng sau đó sẽ toàn diện khởi công công trình cải tạo hồ Hóa tử. Chuyện này đè nặng trong lòng tôi đã lâu cuối cùng cũng thấy hy vọng, ngài nói tôi có thể không vui sao?
- Ha ha, thật đúng là chuyện tốt, nói cụ thể một chút.
Chuyện tốt mà Vương Quốc Hoa nói là khá so với Cao Khiết nói. Hắn đã lâu không gặp Lưu Linh, hoặc là lâu không thưởng thức đối phương. Trong thời gian này Lưu Linh không tới, nguyên nhân chủ yếu cô không nói ra, Vương Quốc Hoa đoán được có thể là vì thời gian trước Sở Sở ở đây.
- Tổng hợp ý kiến nhiều phương diện kết hợp quy hoạch đô thị của thị xã cuối cùng đã xác định phương án cải tạo cuối cùng. Tổng giám đốc Lưu cũng khá hài lòng với phương án hợp tác mà ủy ban thị xã đưa ra, cũng tỏ vẻ có thể tăng cường mức độ đầu tư. Căn cứ ý kiến các chuyên gia liên quan thì giai đoạn đầu có lẽ mất một năm, sau đó mới tính tới việc khai thác, kinh doanh. Trong quá trình cải tạo các chính trị liên quan sẽ được làm theo. Nói tới cái này tôi có chút chuyện cần xin chỉ thị của ngài.
Vương Quốc Hoa cười cười chỉ đối diện.
- Ngồi từ từ nói.
- Cao Khiết ngồi xuống nói.
- Trưởng ban thư ký tìm tôi, tôi không phải là có ý làm khó dễ chủ yếu là công trình cải tạo thôn nội đô không thể kéo dài, từ trước đến giờ vẫn do thị trưởng Hác phụ trách nhưng đều là sấm to mưa nhỏ. Công tác chuẩn bị trước đó đến bây giờ vẫn không có kết quả rõ ràng, các cơ quan chuyên môn không phối hợp mấy. Ngài nghĩ xem một khi hồ Hóa tử bắt đầu cải tạo mà thôn nội đô vẫn chưa động gì đến thì đó chính là một khối ung nhọt.
- Chuyện này chị có thể nói ra trên hội nghị thường vụ. Còn có chị chọn thời gian chúng ta lặng lẽ đến thôn nội đô xem một chút.
Vương Quốc Hoa nói, Cao Khiết càng cười tươi hơn.
- Trưởng ban thư ký đưa ra một vài đề nghị với tôi. Ý của tôi là người phụ trách chính bên đất đai, quản lý đô thị cũng cần điều chỉnh.
- Chỉ cần là điều chỉnh có lợi trong công việc thì chị cứ đề cử, tôi ủng hộ.
Hứa hẹn của Vương Quốc Hoa có thể nói là đáng giá ngàn vàng. Từ nguyên tắc mà nói lãnh đạo phụ trách quản lý có quyền lên tiếng về vấn đề nhân sự ở cơ quan trực thuộc nhưng quyết định vẫn là trong tay đảng ủy. Nói cách khác Vương Quốc Hoa nếu không chịu mở miệng thì vấn đề nhân sự sẽ không được thông qua.
Cao Khiết biết Vương Quốc Hoa là bí thư thị ủy có thể buông tay như vậy là quá đủ rồi, vấn đề nhân sự ai muốn bỏ qua cơ chứ, ai không muốn ôm hết về mình.
- Bí thư, còn có việc này, hạng mục bất động sản đường Tinh Huy …
Cao Khiết chưa dứt câu Vương Quốc Hoa đã xua tay chặn lại.
- Cái này tôi mặc kệ, làm theo trình tự bình thường đi.
Cao Khiết vẫn có chút lo lắng. Từ Diệu Quốc có phải nhận lợi ích gì từ người ta hay không? Điểm này cũng cần tìm hiểu. Thái độ của Vương Quốc Hoa chính là đây là chuyện trong phạm vi chức quyền của Cao Khiết, Vương Quốc Hoa không hỏi tới, không quan tâm, chỉ cần không loạn là đủ.
Hạng mục bên đường Tinh Huy thật ra không có sai sót gì, nhưng người ở cơ quan nhà nước giỏi nhất là bới lông tìm vết. Cao Khiết không thể nhịn được một vài tên cục trưởng, phó cục trưởng bên dưới nên mới có động tác.
- Được, tôi nhớ kỹ. Chuyện thị sát thôn nội đô còn phải chờ ngài quyết định. Lúc nào ngài rảnh tôi sẽ cùng đi.
Cao Khiết cười nói, trong lòng cũng cảm kích lực độ mà Vương Quốc Hoa ủng hộ. Việc lén đi thị sát là việc không hay ho gì, ít nhất bên dưới thấy thế. Trên thực tế ít lãnh đạo cấp trên làm như vậy, làm vậy sẽ bị người hận, đây là thủ đoạn không thông thường, thường người ta chỉ làm như vậy trước khi có động tác lớn.
Cao Khiết ý thức được Vương Quốc Hoa lần này muốn lý do để ra tay. Vừa lúc Cao Khiết cũng muốn điều chỉnh hai ngành là đất đai và quản lý đô thị, coi như là trùng hợp nhau.
- Cái này chị trao đổi với trưởng ban thư ký đi.
Cao Khiết hài lòng rời đi, lúc ra còn cười cười với Từ Diệu Quốc, lại nhìn Dư Mậu Hoa đứng sau Từ Diệu Quốc.
Từ Diệu Quốc không ngờ có thể vào mà không cần thông báo, điểm này làm Cao Khiết có chút giật mình. Xem ra sau mình phải tăng cường đầu tư thêm nữa mới được.
Dư Mậu Hoa vào cửa mà có chút khẩn trương. Y mãi không thể tiến vào vòng tròn của Vương Quốc Hoa thật ra là do chính y. Nói cách khác là do Dư Mậu Hoa không đủ kiên quyết. Y nghĩ ông bố vợ mình có sức ảnh hưởng ở Thiết Châu nên đó là lợi thế. Ai ngờ sau lần trước Vương Quốc Hoa tới thị sát liền không thèm nhìn đến Cục công an lần nào nữa. Mấy lần Dư Mậu Hoa mời Thang Tân Hoa đi dùng cơm cũng bị từ chối, từ chối này là một tín hiệu cảnh cáo Dư Mậu Hoa.
Dư Mậu Hoa cảm thấy mình khá oan, sau khi nhận chức y tập trung chính vào việc chỉnh hợp nội bộ. Chức cục trưởng Cục công an này không dễ làm, bên trên còn có Trịnh Minh, đám cấp dưới cũng không yên phận. Có thể nói tới bây giờ Dư Mậu Hoa vẫn chưa nắm giữ được cục diện trong cục.
Cái này làm Dư Mậu Hoa có chút đau đầu. Y suy nghĩ mãi mới đưa ra kết luận nguyên nhân chủ yếu là do mình không có chỗ dựa đủ cứng. Vương Quốc Hoa đã cho cơ hội chỉ là Dư Mậu Hoa không có bắt được. Bây giờ còn muốn dựa vào thì xem ra đã hơi chậm.
Đối với Dư Mậu Hoa, Vương Quốc Hoa mới đầu cũng khá để ý, hắn ban đầu cũng không chấp Dư Mậu Hoa. Hắn vốn nghĩ Dư Mậu Hoa sẽ lĩnh ngộ được gì đó, có thể chủ động đi lên ai ngờ Vương Quốc Hoa đợi lâu như vậy không thấy đối phương có động tác. Đối với cái này Vương Quốc Hoa ngoài mặt không nói nhưng trong lòng cũng có chút bất mãn.
Từ chuyện này Vương Quốc Hoa cảm thấy Dư Mậu Hoa là người thiếu tính quyết đoán, tính cách là thứ có thể quyết định vận mệnh. Vương Quốc Hoa thậm chí còn có ý điều chỉnh Dư Mậu Hoa, đổi người khác làm cục trưởng Cục công an. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ, Vương Quốc Hoa cũng không có hành động như vậy. Một cục trưởng không có tính quyết đoán mà có thể khăng khăng đi theo mình, Vương Quốc Hoa thích nhìn thấy kẻ như thế.
Vương Quốc Hoa đang duyệt văn bản, Dư Mậu Hoa có chút khẩn trương nhìn Từ Diệu Quốc. Từ Diệu Quốc cười cười mang tính an ủi rồi đi lên nhỏ giọng nói.
- Bí thư, Dư Mậu Hoa tới.
Vương Quốc Hoa ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Dư Mậu Hoa vội vàng đi lên.
- Bí thư.
Vương Quốc Hoa không nói tiếp tục đọc văn bản. Từ Diệu Quốc nháy mắt ra hiệu rồi lui ra. Dư Mậu Hoa lo lắng đứng yên tại chỗ đợi.
Dư Mậu Hoa không dám động, không dám điều chỉnh tư thế bởi vì Bí thư Vương vẫn đang bận rộn. Lúc đến Từ Diệu Quốc đã dặn lúc gặp Vương Quốc Hoa nhất định phải chuẩn bị tâm lý.
Đồng hồ trên tường không ngừng chuyển động, cả văn phòng như có mỗi tiếng đồng hồ. Vương Quốc Hoa vẫn chăm chú duyệt văn bản, Dư Mậu Hoa lén nhìn thời gian, đã hơn 15 phút. Xem ra hôm nay mình phải đứng rồi, đây cũng là do mình tự làm tự chịu mà thôi.
- Cái này anh xem đi.
Vương Quốc Hoa đột nhiên đưa một trang giấy tới. Dư Mậu Hoa không kịp chuẩn bị định đưa tay đỡ lấy nhưng không kịp. Hắn đành phải cúi người nhặt lên, nhìn qua đây là hành vi mất mặt nhưng Dư Mậu Hoa lại đang thở phào nhẹ nhõm, Bí thư Vương đây là tha cho mình.
Cầm tờ giấy lên, Dư Mậu Hoa nhìn thấy là một tài liệu tố cáo, nửa tháng trước trong một ngõ nhỏ không tên ở khu vực thôn nội đô xảy ra vụ cướp, một cô gái trẻ nửa đêm về nhà bị ba tên cướp mười mấy tệ rồi hiếp.
Sau đó cô gái báo án, Cục công an có động tác rất nhanh, ba ngày là bắt được người. Nhưng ba ngày sau Cục công an lại thả lý do cô gái kia không phải bị hiếp mà là tự nguyên. cô gái kia làm ở một quán hát trước đó đã có thỏa thuận miệng với ba tên kia sau đó bọn họ không trả tiền, cô gái không chịu nên kiện.
Kết quả này bên phía cô gái đương nhiên không phục vì thế viết đơn kiện. Về phần sao nó rơi vào tay Vương Quốc Hoa, Dư Mậu Hoa không biết. Bên cục tiếp dân hình như do trưởng ban thư ký thị ủy phụ trách, tài liệu này Từ Diệu Quốc sẽ xem trước sau đó chuyển sang cho Thang Tân Hoa.
Tài liệu quả nhiên có chữ ký của Từ Diệu Quốc nhưng không có ý kiến gì.
- Vụ án này tôi biết, cô gái kia đã kiện lên văn phòng của tôi. Tôi hỏi thì phó cục trưởng quản lý hình sự Uông Ái Hoa tỏ vẻ có chứng cứ rõ ràng, đây chỉ là vụ án mua bán dâm nên phạt tiền theo quy định.
Dư Mậu Hoa cẩn thận trả lời đồng thời cũng chú ý phản ứng của Vương Quốc Hoa.
- Phó cục trưởng Tiếu Hải Ba mới đến của cục thế nào?
Vương Quốc Hoa đột nhiên hỏi như vậy làm Dư Mậu Hoa giật mình. Tên Tiếu Hải Ba này từ Sở công an xuống, trước đây mình không biết hắn. Cẩn thận hỏi thăm mới biết trước là người Cục công an thành phố Thần Châu. Bí thư Vương sao hỏi đến hắn? Một suy nghĩ chợt lóe lên làm Dư Mậu Hoa thiếu chút nữa đưa tay tát mình, mình ngu quá.
- Đồng chí Tiếu Hải Ba sau khi nhận chức vẫn chưa xác thực công việc phụ trách, mãi đến hôm nay mới kiêm nhiệm chức phân cục trưởng phân cục Hồ Tây.
Dư Mậu Hoa nói khá chậm, cũng khá do dự. Tiếu Hải Ba quả thật là bị đẩy ra rìa, điểm này Dư Mậu Hoa biết rõ.
Vương Quốc Hoa có chút thất vọng vì Dư Mậu Hoa. Tiếu Hải Ba tuy là phó cục trưởng xếp cuối nhưng cũng là thành viên Đảng ủy. Anh không biết khống chế toàn cục còn không biết đoàn kết đồng minh cùng từ tỉnh xuống là sao?
- Tiếu Hải Ba lúc ở Cục công an thành phố Thần Châu đã phụ trách mảng cảnh sát hình sự một thời gian, đồng chí này có năng lực rất mạnh.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đưa tay về phía Dư Mậu Hoa, Dư Mậu Hoa vội vàng đưa tờ giấy tới.
Vương Quốc Hoa ký tên lên đó.
- Vụ án nếu là thật thì tính chất rất ác liệt. Đề nghị Cục công an thị xã tổ chức nhân viên có năng lực một lần nữa điều tra lại, đưa ra kết luận hợp lý hợp pháp nếu không sẽ tạo thành ảnh hưởng xã hội không thể cứu vãn.
Phê xong Vương Quốc Hoa đẩy tài liệu tới.
- Anh xem rồi làm, nếu thấy mình không được có thể đề nghị với thị ủy để điều chỉnh. Như vậy đi.
Cầm tờ giấy, Dư Mậu Hoa mơ mơ hồ hồ rời đi, ra ngoài mà cả người lạnh toát. Vương Quốc Hoa nói chính là nghi ngờ năng lực của Dư Mậu Hoa.
Dư Mậu Hoa không về mà đến văn phòng Từ Diệu Quốc. Vừa vào hắn đã nói.
- Trưởng ban thư ký, ngài nhất định phải giúp tôi.
Từ Diệu Quốc hỏi rõ nội dung rồi dở khóc dở cười nói.
- Cái này không ai giúp được cậu, chỉ có thể tự cứu.
Vừa nói Từ Diệu Quốc còn khẽ khẽ gõ lên tờ đơn kiện.
Dư Mậu Hoa như hiểu như không, y cầm tài liệu ra khỏi thị ủy rồi đến tìm ông bó vợ. kết quả bố vợ hỏi vài câu rồi bất đắc dĩ nói.
- Mậu Hoa, bố vẫn kỳ vọng cao vào con nhưng sao ngay cả cái này con cũng không rõ vậy?
Vương Quốc Hoa xuống xe giơ tờ báo trong tay lên nói với Thang Tân Hoa.
- Cơm tối không cần chuẩn bị, chúng ta ra ngoài ăn.
Thang Tân Hoa thấy đây là tờ Thương báo Đông Hải mới ra hôm nay, đây là tờ báo tư nhân nghe nói có chỗ dựa khá cứng. Trong các tờ báo đưa lên cho Vương Quốc Hoa hôm nay không có tờ báo này. Nghĩ đến vẻ mặt Bí thư Vương không tốt khi nói chuyện, Thang Tân Hoa càng thêm cẩn thận. Nhân lúc Vương Quốc Hoa vào nhà, Thang Tân Hoa nói với Tiểu Triệu.
- Báo này ở trên xe à?
Tiểu Triệu có chút xấu hổ gãi đầu.
- Tờ báo của tôi tiện tay bỏ ở ghế sau ai nghĩ Bí thư Vương cầm lên đọc.
Vương Quốc Hoa rất nhanh đi ra.
- Đi thôi, ngồi văn phòng cả ngày rồi cũng nên ra ngoài dạo một chút.
Thang Tân Hoa đi theo Vương Quốc Hoa đi bộ ra ngoài. Vương Quốc Hoa đi khá nhanh, Thang Tân Hoa bước vội mới theo kịp, trong lòng còn nghĩ không biết Bí thư Vương có ý gì? Đến một đoạn vắng người Vương Quốc Hoa dừng lại bắt taxi.
- Đến phố Thập Tự.
Đô thị Thiết Châu có hai con đường chính, một là đường Giải Phóng đi từ đông sang tây, một là đường Đông Phong. Hai đường này giao nha ở khu Thập tự. 20 năm trước đây là trung tâm đô thị, ngân hàng, thư viện, bách hóa, bệnh viện thị xã đều ở quanh đây. Theo đô thị phát triển khiến địa vị trung tâm của khu vực này cũng bị khiêu chiến.
Vương Quốc Hoa muốn ra ngoài ăn tối, phố Thập tự đúng là lựa chọn tốt. Chẳng qua Thang Tân Hoa làm thư ký cho Vương Quốc Hoa một thời gian biết Vương Quốc Hoa không quá chú ý việc ăn, thường ăn nhất là mì hoặc là cơm hộp. Nói cách khách hôm nay Vương Quốc Hoa có mục tiêu hoặc là mang theo mục đích mà tới.
Vương Quốc Hoa xuống xe đứng ven đường nhìn về phía trước. Kinh tế Thiết Châu mấy năm qua phát triển không nhanh nhưng ngành giải trí ăn uống lại phát triển rất nhanh. Vương Quốc Hoa đang đứng ở phía bắc đường Đông phong, đằng trước là đường Thập tự.
Vương Quốc Hoa lững thững đi tới, Thang Tân Hoa vội vàng đuổi theo đồng thời cũng không ngừng đánh giá vẻ mặt của Bí thư Vương.
- Đúng, chính là quán này.
Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua một khách sạn có tên Giang Sơn. Bên ngoài đầy xe, còn không ngừng có xe đi tới.
Thang Tân Hoa đi lên, Vương Quốc Hoa hỏi.
- Cậu đã đến đây ăn bao giờ chưa?
Thang Tân Hoa do dự một chút rồi gật đầu nói.
- Đã đến, nơi này có hoàn cảnh tốt, lầu một là sảnh, tầng hai ba là nơi dùng cơm, tầng bốn năm là câu lạc bộ. Ăn xong muốn đi hát cũng có thể ở luôn đây. Nhiều người đến gọi nhân viên phục vụ tiếp rượu rồi mới dùng cơm, từ tầng sáu trở nên là phòng nghỉ…
- Được rồi, không cần giới thiệu chi tiết như vậy.
Vương Quốc Hoa cười cười lững thững đi tới trước. Hắn nhìn ra đống xe cộ phía trước rồi nói.
- Một đám không biết sống chết để người ta đưa lên tận báo còn dám yên tâm thoải mái đến đây vui chơi, hưởng lạc.
Thang Tân Hoa thầm giật mình, quả nhiên là từ tờ báo kia.
- Bí thư, có cần tôi gọi người đến ghi biển số xe lại không?
Vương Quốc Hoa quay đầu lại nhìn Thang Tân Hoa.
- Ghi xong thì sao?
Thang Tân Hoa không dám đáp, Vương Quốc Hoa nói:
- Sau này nghĩ thật kỹ rồi hãy nói. Bên báo Thiết Châu thì cậu bố trí một chút để bọn họ tới ghi hình lại, mai đưa lên báo.
Thang Tân Hoa thoáng do dự một chút mới nói.
- Bí thư, chủ khách sạn này nghe nói có chỗ dựa trên tỉnh. Bí thư Trịnh cũng thường xuyên đến đây ăn, lần trước tôi tới đây ăn từ xa thấy bí thư Trịnh. Lần đó là do chủ tịch huyện Cao – huyện hạc mời tôi dùng cơm.
- Ồ, chủ tịch huyện Cao mời cậu dùng cơm.
Vương Quốc Hoa vừa nói làm Thang Tân Hoa khẩn trương. Y nhỏ giọng nói.
- Ý của chủ tịch huyện Cao là hy vọng tôi có thể mời ngài dành thời gian gặp y, còn có chính là huyện Hạc muốn lập khu du lịch ở hồ Tiên Nữ, hy vọng được thị xã ủng hộ tài chính.
- Cậu trước đã quen với chủ tịch huyện Cao ư?
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên hỏi tiếp, Thang Tân Hoa cúi đầu không dám trả lời trực tiếp.
- Quê tôi ở huyện Hạc, chủ tịch huyện Cao cũng khá chiếu cố người nhà tôi, tôi biết y là hướng về phía ngài nhưng người nhà được chỗ tốt nói nhiều lời hay trước mặt tôi, tôi không tiện từ chối.
- Tìm chỗ ngồi ăn đã.
Vương Quốc Hoa không đợi Thang Tân Hoa nói xong đã bước đi. Thang Tân Hoa ngẩn ra một chút, Vương Quốc Hoa quay đầu lại cười cười thì y mới có phản ứng. Sang đường đối diện Vương Quốc Hoa vào một quán cơm trông khá sạch sẽ.
Quán ăn này khá đông khách, ngồi xuống một bàn Vương Quốc Hoa nói với Thang Tân Hoa.
- Tôi gọi đồ ăn, cậu gọi cho bên báo đi.
Lấy máy, Thang Tân Hoa hơi do dự nhưng không gọi mà đợi Vương Quốc Hoa về y mới nói.
- Bí thư, tôi chưa gọi, tôi lo …
Vương Quốc Hoa cười nói.
- Lo gì? bảo cậu gọi thì cứ gọi đi.
Thang Tân Hoa lúc này mới gọi điện, bên kia nghe y lạnh lùng nói.
- Tôi là Thang Tân Hoa – thư ký của Bí thư Vương, ở cửa khách sạn Giang Sơn đỗ nhiều xe công, Bí thư Vương thấy rất tức giận, các anh phái người ghi hình mai đưa lên báo.
Thang Tân Hoa dập máy khó hiểu hỏi Vương Quốc Hoa:
- Bí thư, tôi gọi điện rồi nhưng tôi dám cam đoan tin sẽ lộ ra.
- Lộ là được rồi, không lộ mới là không bình thường.
Thang Tân Hoa nhìn vẻ mặt của Vương Quốc Hoa rồi đột nhiên run lên, không biết tên nào đen đủi đây.
Hai người đang ăn bãi đỗ xe đối diện đã bắt đầu náo động, không ngừng có người vội vàng đi ra, lên xe rồi nhanh chóng rời đi. không đầy năm phút sau số xe đã đi hơn phân nửa.
Vương Quốc Hoa ăn xong lau miệng nói.
- Đi.
Ba bốn phút sau phóng viên mới tới, lúc này Vương Quốc Hoa đã đi xa.
Xe taxi đi một đoạn, Thang Tân Hoa ngồi ghế trước quay đầu lại nói.
- Bí thư, thị trưởng Cao gọi điện tới hỏi ngài có tiện không?
- Gặp ở miếu Quan Đế.
Vương Quốc Hoa nhắm mắt lại, Thang Tân Hoa vội vàng gọi điện lại. Chuyện xảy ra hôm nay Thang Tân Hoa nghĩ mãi không rõ Vương Quốc Hoa muốn làm gì. Cơ hội tốt như vậy sao không chặn đám người kia tại trận rồi làm lớn chuyện? Không nghĩ rõ nhưng Thang Tân Hoa không dám hỏi, chỉ có thể tự mình suy nghĩ mà thôi.
Miếu Quan Đế tồn tại từ bây giờ không ai biết rõ. Chỉ là miếu này những năm 90 được trùng tu lại, miếu giai đoạn trước theo một thời gian đã bị phá hủy.
Miếu Quan Đế ở ngay cạnh khu vực thôn nội đô, Vương Quốc Hoa đến không lâu Cao Khiết cũng đến nơi.
Thấy Vương Quốc Hoa chỉ đi một mình, Cao Khiết rất tự giác đuổi lái xe tìm chỗ khác mà ngồi.
Vương Quốc Hoa đi trước, vùng này là nơi giao nhau của mấy con đường, ven đường có nhiều hàng quán rong, tối cũng rất náo nhiệt. Miếu Quan Đế nằm ở rìa thôn nội đô, Cao Khiết không rõ sao Vương Quốc Hoa lại muốn gặp ở nơi này.
Vương Quốc Hoa không giải thích mà chỉ đi tới trước, vừa đi vừa hỏi công tác quản lý đô thị gần đây. Lúc xuyên qua một ngõ nhỏ, Vương Quốc Hoa thấy một vài người phụ nữ ăn mặc thiếu vải ở ven đường.
- Bỏ ra.
Thang Tân Hoa đột nhiên lớn tiếng nói, Vương Quốc Hoa dừng lại nhìn thoáng qua thấy một người phụ nữ cầm tay Thang Tân Hoa không biết nói gì.
Thang Tân Hoa gọi vọng theo.
- Bí thư, vùng này không an toàn, hay là về thôi.
Vương Quốc Hoa không trả lời mà hỏi lại một câu.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Ả kia bảo tôi đi chơi với ả, còn nói gì đó khó nghe.
Thang Tân Hoa hơi đỏ mặt giải thích, Vương Quốc Hoa nghe xong không nói chỉ tiếp tục đi tới.
Lát sau Vương Quốc Hoa dừng lại.
- Thị trưởng Cao, không biết chị đang nghĩ như thế nào.
Cao Khiết cười khổ một tiếng.
- Còn có thể nghĩ như thế nào nữa, quá xấu hổ.
- Đám người ở Cục công an không ra gì cả, mấy ả mại dâm đừng trên phố chèo kéo khách mà không bắt gì là sao?
Thang Tân Hoa tức giận nói như vậy, Vương Quốc Hoa nhìn lại phía kia một chút.
- Một ít quan chức chúng ta còn không bằng bọn họ. Đám quan chức hủ bại mới là nguyên nhân lớn nhất khiến không khí trở nên ô nhiễm.
Vương Quốc Hoa nói nhưng cả Cao Khiết và Thang Tân Hoa đều không tiện đáp lời.
Đi thêm đoạn nữa, Vương Quốc Hoa đi không nhanh vừa đi vừa nhìn. Đến một quán hàng ven đường Vương Quốc Hoa đi vào.
- Ông chủ cho chai nước suối.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa quay đầu lại nói:
- Muốn uống gì thì lấy.
Hắn đưa trả 50 đồng cho chủ quán rồi kéo ghế ngồi xuống uống nước châm thuốc hút.
Cao Khiết gọi chai nước suối và ngồi cạnh Vương Quốc Hoa.
- Sếp, ngài muốn làm gì vậy?
Vương Quốc Hoa nghe cách gọi như vậy liền nhìn Cao Khiết, mặt không chút thay đổi nói.
- Phải nhanh chóng khởi động cải tạo thôn nội đô, vấn đề nhân sự chị cứ đưa ra, vấn đề tài chính tôi nghĩ biện pháp. Chẳng qua tôi nói trước nếu có người động tay chân vào tiền bồi thường, giải phóng mặt bằng thì đừng trách tôi.
Cao Khiết vô thức rụt cổ, câu nói của Vương Quốc Hoa đúng là đằng đằng sát khí.
- Vấn đề nhân sự tôi sẽ nhanh chóng trao đổi với trưởng ban thư ký, chậm nhất một tháng tôi sẽ đưa ra phương án.
Cao Khiết tỏ thái độ, Vương Quốc Hoa gật đầu nói.
- Về thôi, không còn sớm nữa rồi, về còn có trò hay để xem.
Cao Khiết không biết ý của hắn nhưng không tiện mở miệng hỏi. Về tới khu vực miếu Quan Đế, Cao Khiết bảo lái xe tới ai nghĩ xe của Vương Quốc Hoa cũng đến.
Về tới nhà khách thị ủy, Vương Quốc Hoa quả nhiên thấy không ít người đứng đợi trong sân như hắn dự đoán. Vương Quốc Hoa xuống xe trực tiếp vào phòng khách. Hắn nói với Thang Tân Hoa.
- Anh ra nói với bọn họ tôi mệt muốn nghỉ.
Thang Tân Hoa đi ra, người đi lên đầu tiên là tổng biên tập báo Thiết Châu – họ Ngũ, y nói.
- Thư ký Thang …
Thang Tân Hoa rất dứt khoát nói.
- Bí thư Vương làm mệt muốn nghỉ, các anh về đi, tôi cũng muốn về nhà, đừng đứng ở đây nữa, không hay đâu.
Vương Quốc Hoa bật máy tính gọi cốc café. Lúc này máy điện thoại trên bàn vang lên, là trưởng ban tuyên giáo Ngả Thanh Sơn gọi tới.
Phù Diêu Phù Diêu - Đoạn Nhận Thiên Thai Phù Diêu