Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Chương 688: Không Chịu Thiệt
Cuộc điện thoại này là của Vương Học Hải, Vương Học Hải nói: “Chủ nhiệm Trương, là tôi Vương Học Hải đây!”
Trương Dương cười nói: “Anh đúng là biết chọn lúc!”
Vương Học Hải tưởng rằng Trương Dương đang ngủ nướng, xin lỗi: “Xin lỗi, đánh thức anh rồi, sự việc anh bảo tôi điều tra đã có kết quả rồi, Lương Khang của tập đoàn Cự Long đã để ý đến mảnh đất ban trú kinh của các anh, anh ta ra giá 5000000 để mua lại, muốn các anh dọn đi ngay!”
Trương Dương ngớ người, ngay lập tức nghĩ đến Lương Khang mà Vương Học Hải nói chính là người đi cùng Cơ Nhược Nhạn trong buổi salon mỹ thuật, Trương Dương cuối cùng đã hiểu ra, hèn chi công ty Kinh Bắc lại muốn hủy hợp đồng, đột nhiên bảo ban trú kinh dọn đi, hóa ra là tên này đang làm trò đằng sau.
Vương Học Hải không thấy Trương Dương nói gì, gã thấp giọng nói: “Chủ nhiệm Trương, anh có đang nghe không?”
Trương Dương nói: “Tôi đang nghe đây.”
Vương Học Hải nói: “Chủ nhiệm Trương, việc này thôi đi. Thật đấy, Lương Khang không phải người bình thường đâu, anh không cần phải dây vào anh ta.”
Trương Dương nói: “Giờ đây không phải tôi gây sự, mà là hắn ta gây sự!”
Lúc này hai tên lực lưỡng đã nhẹ nhàng tiếp cận Trương Dương, chúng muốn dùng cách đối phó với Ngô Minh vừa nãy hất Trương Dương ra ngoài.
Nhưng vừa tiến đến gần người Trương Dương, Trương Dương đã nhấc chân đạp hai phát, làm hai tên bắn ra ngoài, rồi tức giận nói: “Mẹ kiếp, có mắt không tròng, không thấy ông mày đang gọi điện thoại à?”
Đầu dây bên kia, Vương Học Hải ngớ người.
Trương Dương cười giải thích: “Không nói anh đâu! Được rồi, tôi đã hiểu rồi, thật vất vả cho anh!” Trương Dương cụp điện thoại, rồi đặt điện thoại lên ban công.
Vừa nãy hai tên bị hắn đạp đang rên hừ hừ, không thể bò dậy được.
Mã Vĩnh Cương sầm nét mặt, từ động tác vừa rồi của Trương Dương, gã đã nhận ra, tên này không phải là không hiểu chuyện, mà thật sự có chút bản lĩnh.
Trương Dương đến trước cây quế, nhìn chiếc dao cắm sâu vào trong cây, giơ tay rút chiếc khăn mặt đang treo trên cành cây, rồi lau tay, cười hì hì nhìn một trăm người đối diện, nhẹ nhàng nói: “Các người tự đi, hay là để tôi vất ra ngoài?”
Mã Vĩnh Cương nheo mắt, công ty bảo vệ của gã không thiếu gì cao thủ, trong đó có Tứ Đại Kim Cương, là học sinh gã đào tạo lên.
Tứ Đại Kim Cương đều là những thanh niên cường tráng mới ngoài hai mươi tuổi, họ nhận được mệnh lệnh của Mã Vĩnh Cương, không hề xông lên cùng một lúc, mà người đầu tiên bước về phía Trương Dương là Lâm Chí Dũng, gã là học sinh đắc ý nhất của Mã Vĩnh Cương, vừa được giải quán quân đánh tự do Kinh thành, mặc dù chúng đến nhiều người, nhưng đám người này cũng rất hiểu phép tắc, Lâm Chí Dũng chắp tay chào Trương Dương nói: “Thỉnh giáo!”
Trương Dương lắc đầu nói: “Anh không phải đối thủ của tôi! Cùng xông lên đi!’
Lâm Chí Dũng tức giận hét: “Ya!” rồi đấm một quyền về phía Trương Dương.
Trương Dương đứng ở đó, đợi đến khi Lâm Chí Dũng tiếp cận hắn, chiếc khăn mặt trong tay hắn đã đập đi như điện giật, chỉ nghe bộp một tiếng vang lên, chiếc khăn mặt ướt đập vào chính giữa mặt Lâm Chí Dũng, Lâm Chí Dũng hoa mày chóng mặt, đầu giống như bị một đòn giáng mạnh vậy, Trương đại quan có công lực thâm hậu thế nào, mặc dù chỉ là một chiếc khăn mặt, nhưng trong tay hắn lại trở thành một thứ vũ khí vô cùng lợi hại.
Từ trán đến cằm Lâm Chí Dũng, đã xuất hiện một vết màu bầm tím độ rộng bằng bàn tay, đây là Trương Dương đã nhẹ tay rồi, nếu động thủ thật sự, truyền nội lực vào trong chiếc khăn, thì có lẽ đầu của Lâm Chí Dũng đã chảy máu rồi.
Lâm Chí Dũng bị một đòn này của Trương Dương đánh ngất, trước mặt nhiều người thế này, thật là mất mặt, gã tức giận, dù sao thì mình cũng là quán quân mới của kinh thành, không thể mất mặt như vậy được. Lâm Chí Dũng hét lên một tiếng, rồi lại xông ra, lần này không gần Trương Dương như lần trước.
Chiếc khăn trắng trong tay Trương Dương lại vung lên, đập vào trên cổ Lâm Chí Dũng, Lâm Chí Dũng cảm thấy đầu óc quay mòng mòng, trước mặt đầy sao, bước chân lảo đảo, rồi ngồi sụp xuống mặt đất.
Tứ Đại Kim Cương vừa ra đã bị gục một người, ba người còn lại cũng chẳng cần để ý đến tinh thần thể thao hay đạo nghĩa giang hồ gì nữa, tất cả cùng xông lên, người đấm, kẻ đá, Trương đại quan vẫn cười, vung chiếc khăn mặt, quấn vào chân một tên đang xông đến, rồi nhấc bổng lên, tên này không đứng vững nổi, ngã xuống đất, đồng thời, Trương Dương đá về đằng sau, làm tên đang đánh lén đằng sau ngã dúi dụi. Chiếc khăn trong tay hắn quấn lấy người bàn tay đang đấm về phía mình, rồi vặn hai tay, kéo về phía trước, đối phương kêu lên, hóa ra là bàn tay đã bị gãy.
Trương Dương làm cho cả Tứ Đại Kim Cương đều đổ rạp xuống đất chỉ trong tích tắc, thực lực thế này đã làm cho đối phương không thể nào coi thường hắn được nữa.
Mã Vĩnh Cương lại nhổ một bãi nước bọt, bên trong còn có máu tươi, bị lõi táo của Trương Dương đập mà thành, Mã Vĩnh Cương muốn ra tay rồi, gã cao to lực lưỡng, đứng ở đó giống như một cái tháp sắt vậy, Mã Vĩnh Cương cao đến 1 mét 98, thêm vào đôi giày chiến đấu, giờ đây gã cao hơn 2 mét, thể trọng 115 cân, dù là thể trọng hay chiều cao đều ăn đứt Trương Dương.
Trương Dương vẫn đứng đó, chiếc khăn trong tay thõng xuống đất, cười hì hì nhìn Mã Vĩnh Cương: “Cao kều, cũng muốn luyện tập à!’
Mã Vĩnh Cương sầm mặt bước lên một bước.
Trương Dương khen: “Được lắm, đi rất vững, không biết có chịu đánh không!”
Mã Vĩnh Cương nhìn chiếc khăn trong tay Trương Dương, dường như hơi kiêng nể.
Trương Dương cười nói: “Muốn thử quyền cước của tôi?”
Mã Vĩnh Cương gật đầu.
Trương Dương vất chiếc khăn tay ra đằng sau, chiếc khăn vắt lên cán dao đâm trong cây, gió sớm mai thổi qua, chiếc khăn trắng bay bay trong gió, giống như một chiếc cờ trắng vậy, đây không phải là Trương đại quan muốn giơ cờ trắng, mà người muốn giơ cờ thật sự là đối phương kìa.
Mã Vĩnh Cương mặc dù cao lớn, nhưng động tác lại rất linh hoạt, gã ra tay bất ngờ, đấm một đấm về phía Trương Dương.
Trương Dương ngửa người ra say, một tay đỡ lấy quyền của gã, Mã Vĩnh Cương ra tay rất mạnh, ngưng tụ sức lực toàn thân, Trương Dương tiếp nhận quyền của gã, rồi khen: “Tốt!” Hắn không phản kích ngay, cố ý muốn trêu trọc tên cao kều này, Mã Vĩnh Cương thật sự có sức lực.
Quyền thứ hai của Mã Vĩnh Cương là quyền móc từ trái sang phải.
Trương Dương cúi người tránh đòn, lúc này, bên trái của Mã Vĩnh Cương có sơ hở, Trương Dương thận thế đấm một đấm vào sườn trái gã, Mã Vĩnh Cương đau đến độ hự một tiếng, ôm lấy ngực, rồi lùi về sau mấy bước.
Trương Dương không đuổi theo ngay, mà cười hì hì nói: “Không công bằng, ngươi cao hơn ta, nặng hơn ta, chúng ta không phải cùng một cấp bậc.”
Mã Vĩnh Cương lại hét lên một tiếng nữa, rất nhiều người có mặt ở đó đều đến từ công ty bảo vệ của gã, những người này phục gã đến vậy, là vì vũ lực xuất chúng của Mã Vĩnh Cương, nhưng hôm nay Mã Vĩnh Cương đầu tiên là bị Trương Dương đập cho lõi táo, giờ lại vừa giao đấu, đã bị Trương Dương chiếm thế thượng phong, nếu như hôm nay thất bại, thì làm sao về sau gã có thể thuần phục lòng người? Mã Vĩnh Cương khi xông lên lần nữa, Trương Dương cũng đồng thời khởi động, nhưng tốc độ của hắn nhanh gấp mấy vạn lần, Mã Vĩnh Cương chưa kịp phản ứng lại, Trương Dương đã tiếp cận với gã rồi. Khi khoảng cách giữa hai người được kéo gần, ưu thế cao của Mã Vĩnh Cương đã không được thể hiện nữa. Không những vậy, Trương Dương thậm chí còn không cho gã cơ hội trả đòn, đỡ lấy cánh tay vừa giơ lên của Mã Vĩnh Cương, rồi một tay nắm lấy thắt lưng của gã, hét lên một tiếng, nhấc bổng một người nặng hơn một trăm cân là Mã Vĩnh Cương lên.
Mã Vĩnh Cương ngỡ ngàng, Trương Dương nâng gã dậy trong không trung, tức giận nói: “Cút hết ra ngoài cho ta, ai còn dám ở đây, có tin ta ném chết tên này không!” Hắn rung hai tay, Mã Vĩnh Cương liền bay ra ngoài, gã chỉ càm thấy mình giống như một đám mây bay trong không trung vậy, vì sợ, Mã Vĩnh Cương kêu toáng lên, hai tay vội vàng ôm lấy đầu.
Người cùng đến trợ chiến với gã là dân công và bảo vệ, thấy Mã Vĩnh Cương bị Trương Dương vất ra, không những không ai ra đỡ, mà ai nấy còn lùi về đằng sau tránh, nguyên nhân rất đơn giản, Mã Vĩnh Cương quá nặng, tất cả mọi người đều sợ không đỡ nổi.
Thấy Mã Vĩnh Cương sắp sửa rơi xuống đất, một người đàn ông mặc đồ Vest đen xông ra từ đám người, giơ tay ra, nắm lấy người của Mã Vĩnh Cương, rồi lùi về sau một tiếng, đặt Mã Vĩnh Cương lên trên mặt đất.
Mã Vĩnh Cương sợ đến độ mặt trắng bệch, đằng sau lưng túa mồ hôi.
Người đàn ông mặc áo vest đen đó, gỡ cặp kính đen, nhìn Trương Dương.
Trương đại quan lúc này cũng thấy hứng khởi, nhìn tên áo đen đó, cười nói: “Được lắm được lắm!”
Người đàn ông áo đen đó chính là người đã giật lấy con dao trong tay Lão Khương vừa nãy, người đàn ông này tên là Nhiệm Xương Nguyên, quốc tịch Hàn Quốc, là cao thủ Taekwondo Hàn Quốc, học theo đại sư Hàn Quốc là Kim Doo-Lo, người đến cùng với gã là cao thủ Karate Nhật Bản Murakami và sư đệ của gã,hai người lần này đến đây là để trận đấu đối kháng ba nước Trung Hàn Nhật, hoạt động lần này là để thúc đẩy giao lưu văn hóa giữa ba nước, do Lương Khang của tập đoàn Cự Long tổ chức, trước đó đã đến Trung Quốc nhiều lần, sơ bộ sắp xếp trận đấu vào tháng sáu năm nay, vì nhiều lần đến kinh thành, quen không ít bạn, Mã Vĩnh Cương là một trong số đó, lần này hai bên đều không ít người đến, mục đích là để định ra quy định đấu đối kháng giữa ba nước, gần đây đều do Mã Vĩnh Cương phụ trách tiếp đón.
Hôm nay họ đến đây chỉ là đến để xem cho vui cùng Mã Vĩnh Cương, vốn chẳng định ra tay, nhưng thấy Trương Dương dùng ba đòn đã đánh ngã được Mã Vĩnh Cương, ngay lập tức nổi máu chiến đấu trong người Nhiệm Xương Nguyên, gã đến Trung Quốc là để đấu võ tìm bạn, gặp phải cơ hội này đương nhiên không muốn bỏ qua.
Nhiệm Xương Nguyên bước chầm chậm về phía Trương Dương.
Trương Dương nhìn Nhiệm Xương Nguyên Nguyên nói: “Bộ đồ đẹp lắm!”
Nhiệm Xương Đinh bước lên đằng trước, đánh về phía Trương Dương, Trương Dương né người tránh sang một bên, từ xuất thủ của đối phương đã nhận ra gã học Taekwondo, Trương đại quan đến thời đại này đã bốn năm, hắn cũng có hiểu biết chút về Taekwondo, Karatedo, chẳng qua chỉ là một phân nhánh của võ công Trung Quốc mà thôi, thêm thắt một chút đặc điểm của họ vào là thành môn võ của riêng họ.
Nhiệm Xương Đinh xòe chân, Trương Dương nhanh nhẹn tránh né, ngay lập tức đá xoáy sang Nhiệm Xương Đinh, cú đá này là võ công Nhật Bản rất chuẩn, võ công phát triển đến cuối cùng, thu nhập nhiều yếu tố, đã không giống so với võ công truyền thống trước đó. KHông nói những quốc gia khác. Chỉ riêng Trung Quốc, võ học đã có sự thay đổi to lớn, Trương đại quan cảm giác võ công hắn nhìn thấy bây giờ đã kém rất nhiều, nếu như luận đến những môn phái bây giờ thì nhiều hơn rất nhiều so với trước đó, nhưng đa phần võ công thấy bây giờ chỉ chú trọng đến biểu diễn, trước kia, học võ là một thứ để rèn luyện sức khỏe, hai là để giết địch, và chú trọng thực chiến hơn, nhưng cùng với sự chuyển rời của thời gian, rất nhiều võ học đã dần mất đi, Trương đại quan cho rằng sự mai một này có nguyên nhân chính là tiêu chuẩn thu nhận đồ đệ của các môn phái, có nhiều người, chỉ truyền tuyệt học cho con trai đẻ của mình, còn một nguyên nhân nữa, giai cấp thống trị trong lịch sử đều không thích bách tính luyện võ, cứ như vậy, võ công Trung Quốc đã biến đổi về bản chất, rất nhiều võ công thấy bây giờ, nói dễ nghe là phong phú đa dạng, nhưng nói trắng ra là lằng nhằng lùm xùm, nếu nói là võ công thì chẳng bằng nói là vũ đạo.
Nếu như võ công Trung Quốc vẫn giống như trước kia, là một nước giàu võ công, thì làm sao ai dám đến khiêu chiến.
Nhiệm Xương Nguyên ra mấy chiêu liền, nhưng Trương Dương đều né tránh, Nhiệm Xương Nguyên còn chẳng động được vào vạt áo của hắn, thực lực hai người sai lệch rất lớn, Trương Dương không hề coi đối thủ ra gì.
Murakami lẩm nhẩm vài câu trong miệng, gã cũng đã nhận ra Nhiệm Xương Nguyên nhất định sẽ thua, thấy Trương Dương chỉ né tránh, liền nhanh chóng tiếp cận Trương Dương, và ra tay, trong lòng gã hiểu rằng, dù có thêm mình, thì cũng không phải là đối thủ của Trương Dương, nên đã chọn cách đánh né.
Murakami tính toán tốc độ của Trương Dương, bàn chân của gã đá về phía Trương Dương chỉ mới giơ được một nửa, Trương Dương đã không biết quay lại từ lúc nào, không có chút biểu hiện nào hết, đột nhiên xuất hiện trước mặt Murakami, đồng tử của Murakami co lại.
Trương Dương cười lạnh lùng nói: “Mẹ kiếp, ông mày ghét nhất ai dám đánh lén ta!” Rồi hắn giơ chân đá vào đùi Murakami, Murakami nhịn đau lùi về đằng sau mấy bước, Trương đại quan không bỏ qua cho gã dễ dàng như vậy, bước lên trước một bước, đá vào bụng dưới của Murakami, nhân lúc Murakami đau cúi gập người, bồi thêm một cú tát như trời giáng nữa.
Nhiệm Xương Nguyên nhân cơ hội nhảy từ phía sau lên, đá về phía lưng Trương Dương, sức bật của gã không tồi, cách đất đến cả trượng, chân phải nhắm trúng vào sau lưng Trương Dương.
Trương đại quan không hề tránh né, đương nhiên nhận một cú đạp này, với hắn chẳng sao, chỉ coi là mát xa cho hắn mà thôi, nhưng Nhiệm Xương Nguyên đá lên lưng hắn, dường như đá phải một tấm sắt cứng đơ vậy, chấn động đến độ cơ thể gã bay về đằng sau, xương chân rắc một tiếng, rất rõ ràng, Nhiệm Xương Nguyên đầu tiên nghe thấy tiếng này, rồi sau đó mới cảm thấy đau, hai chân vốn muốn đứng vững, nhưng cảm thấy chân phải đau vô cùng, không ngờ đã bị phản lực của Trương Dương làm cho gẫy xương. Nhiệm Xương Nguyên làm sao có thể đứng vững được nữa, ngã xuống mặt đất, kêu to lên.
]Người Nhật Bản rất trọng thể diện, Murakami bị Trương Dương tát một nhát trước mặt nhiều người, còn cảm thấy đau khổ hơn giết gã, gã kêu lên một tiếng, sư đệ cùng đến với gã cũng xông lên, vất cho gã một thanh đao, hai người đồng thời rút đao ra, chĩa thẳng về phía Trương Dương.
Trương Dương thở dài ngán ngẩm nói: “Mang theo đao thế này là phải ngồi tù đấy!”
Murakami và sư đệ của gã cùng hét lên, hai người giơ đao xông về phía Trương Dương.
Trương đại quan không xông lên, mà lại quay đầu chạy về phía sau, theo lý mà nói thì Trương đại quan không thể nào bỏ chạy vậy được, chỉ hai thanh đao làm sao hắn có thể sợ được chứ?
Trương đại quan không thích bắt nạt người khác, nhưng hắn cũng không muốn chịu thiệt, hắn chạy về phía con dao thái thịt của Lão Khương trên thân cây. Nhưng hắn chạy như vậy làm cho tất cả mọi người đều hiểu lầm, tưởng rằng hắn đã sợ thanh đao đó, trên chiến trường, dũng khí là điều tối quan trọng, vốn dĩ đám người của Mã Vĩnh Cương đều đã không dám làm gì rồi, nhưng thấy Trương Dương quay người chạy như vậy, khí thế của chúng ngay lập tức bùng lên, ngay của Mã Vĩnh Cương cũng bò dậy, nhặt một thanh sắt hét lên xông ra ngoài, hôm nay bị Trương Dương dập tơi bời, phải lấy cơ hội này giành chút thể diện, phải dùng thanh sắt này đập nát đầu của Trương Dương ra mới hả giận.
Trương đại quan đã thành công đến bên cạnh cây quế, rút chiếc dao ở trên thân cây ra! Trương Dương cầm dao trên tay, thái độ trên mặt cười mà như không, đứng ở dưới gốc cây, rồi ngửng mặt lên nhìn mặt trời đang mọc, lúc này trên nền trời đã lộ ra ánh sáng, Trương đại quan hét lên một tiếng, uy phong lẫy lừng, sát khí cuồn cuộn, tiếng hét này làm cho lá cây quế rơi lả tả.
Hơn một trăm tên đang chạy về phía Trương Dương cũng bị tiếng hét này làm cho sợ hãi, ngớ người ra, rồi lại xông tiếp về phía Trương Dương. Người dẫn đầu đương nhiên vẫn là hai sư huynh Murakami.
Murakami đến trước mặt Trương Dương đầu tiên, chiếc đao xoẹt một tiếng, chém về phía Trương Dương. Trương Dương nhìn rất chính xác, mặc dù thanh đao này bóng loáng, làm cho người ta vừa nhìn đã sợ, có điều vẫn chưa khai nhẫn, con dao chặt thịt trong tay Trương Dương giơ lên, keng! Một nhát làm cho thanh đao vung ra, chỉ có những người có thực lực dùng đao mới đấu với Trương Dương, mới biết được thực lực hai tay của Trương Dương lớn thế nào, chiếc đao trong tay Murakami đã không nắm vững được nữa, bay ra khỏi tay, đám người đó thấy một nhát đao của Trương Dương đã làm chiếc đao trong tay của Murakami bay ra, chiếc đao đó bay lên tầm mười mấy mét, nếu rơi trúng đầu ai thì thật khủng khiếp, ngay lập tức dạt ra.
Sư đệ của Murakami cũng vung đao đến, và còn thảm thương hơn, động tác vẫn chưa đến nơi, đã bị Trương Dương đá bắn vào tường, lúc này thanh đao bay lên vừa rồi đúng lúc rơi xuống bên cạnh Trương Dương, Trương Dương dùng chiếc dao chặt thịt nhổ thanh đao lên, rồi thanh đao đó phi bắn về phía trước như tên lửa, Mã Vĩnh Cương lúc này đã dồn đến góc tường, đột nhiên nhìn thấy thanh đao bay về phía mình, sợ đến độ ngớ người ra ở đó, thanh đao sát ngay bên cạnh tai gã, cắm sâu vào bức tường phía sau, thân đao vẫn đang rung lên theo quán tính, như muốn bay ra vậy, tiếng vù vù cứ vang lên không ngừng.
Murakami lúc này mới biết mình không phải là đối thủ của người ta, giờ đây đao đã mất, không biết rằng nên ở lại hay là nên đi, Trương Dương cười lạnh lùng áp sát gã, giơ đao chém về phía Murakami, Murakami rụt cổ, Trương Dương chỉ giả vờ chặt, thấy gã trốn tránh, lưỡi đao biến hóa, dùng cán dao đập vào mặt Murakami, không thể không khâm phục kĩ xảo tát người của Trương đại quan, dù là dùng dao chặt thịt, cũng có thể làm ra âm thanh kinh quỷ động thần, làm cho mặt của Murakami sưng phồng lên, sau khi đánh xong, Trương Dương hét một tiếng, cầm dao xông về phía đám đông, dù bên Mã Vĩnh Cương nhiều người đến, nhưng lúc này đã bị sự hung hãn của Trương Dương làm cho sợ chết khiếp, Trương Dương giống như con hổ xông vào giữa bầy cừu, đám người này còn chẳng nghĩ đến việc kháng cự, chỉ hận cha mẹ cho có hai cái chân, không thể nào chạy nhanh được, chỉ cần bị Trương Dương đuổi đến, nhẹ thì bị điểm huyệt, nặng thì bị trật khớp, một lúc sau, trong sân Ban Trú Kinh đã có đến hơn ba mươi người đổ rạp xuống, tiếng kêu, tiếng thét vang lên thành một mớ hỗn độn.
Trương Dương đuổi đến trước cửa thì dừng bước, gật đầu với Mã Vĩnh Cương nói: “Gọi điện cho Chung Tân Dân!”
Mã Vĩnh Cương thấy tình hình trước mắt, trong lòng vừa lo vừa sợ, gã tự hỏi, gã đã là một lão tướng sa trường, gã đã gặp được tất cả những nhân vật sừng sỏ, nhưng hôm nay sự biểu hiện của Trương Dương, gã đã phục, thật ra trước khi Mã Vĩnh Cương đến đây gã cũng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, gã nghe nói, đệ tử Bát Quái Môn bị thua trong tay Trương Dương, có điều tình hình cụ thể gã cũng không rõ thế nào, địa vị của Bát Quái Môn ở kinh thành này rất cao, sự việc này chắc chắn họ sẽ không tuyên truyền ra ngoài, vì vậy bên ngoài chỉ biết một vài lời đồn, đó là Trương Dương đã đánh bại mấy đệ tử của Bát Quái Môn, nhưng không hề biết rằng Trương Dương đã một hơi đánh hết 10 tên đệ tử của Bát Quái Môn. Mã Vĩnh Cương gọi Nhiệm Xương Nguyên và Murakami đến đây để trợ giúp thật ra là vì không tự tin vào trình độ của mình, mặc dù vậy, nhưng gã vẫn chưa phán đoán đúng năng lực của Trương Dương.
Mã Vĩnh Cương khi đến đây đã chắc mẩm nắm phần thắng, không ngờ lại thất bại thảm hại thế này
Trương Dương nói: “Tôi không làm khó anh, anh chỉ là người giúp, giờ đây gọi điện cho Chung Tân Dân đi.”
Mã Vĩnh Cương cắn cắn môi, cuối cùng đã khuất phục, gã lấy điện thoại ra gọi cho Chung Tân Dân, sau khi bên đầu dây kia nghe điện thoại, gã đưa điện thoại cho Trương Dương.
Chung Tân Dân sau khi nghe điện thoại đã nói: “Thế nào? Chúng đi hết rồi à?”
Trương Dương nói: “Chung Tân Dân, tôi là Trương Dương!”
Chung Tân Dân ngớ người, gã chau chau mày, một cảm giác không hay dồn lên đầu gã, số điện thoại này là của Mã Vĩnh Cương, sao người nói chuyện lại là Trương Dương, gã cười hà hà một tiếng, rồi nói: “Vị nào thế nhỉ? Hình như tôi không quen anh.”
Trương Dương nói: “Ít ra ông cũng là một người cao cấp, ở kinh thành này cũng có chút danh tiếng, gây ra chuyện mà lại sợ giải quyết sao, đừng có giả vờ, những người ông phái đến đây, đã bị tôi đuổi đi hết rồi, muốn thu phòng, thì tự đến mà thu!”
Chung Tân Dân nói: “Anh nói vậy là có ý gì? Căn phòng đó vốn là của công ty Kinh Bắc chúng tôi. Tôi nói cho anh biết, dọn đi cho sớm chợ đi, nếu không thì tôi tố cáo anh đấy.”
“Tùy ông thôi, Chung Tân Dân, tôi cũng bảo với ông, hãy tự lượng sức mình, tôi cho ông suy nghĩ trong một ngày, làm thế nào, ông tự quyết định lấy!” Trương Dương nói xong, vất chiếc điện thoại cho Mã Vĩnh Cương rồi nói: “Mang theo đám người này cút mau đi!”
Mã Vĩnh Cương khi đến thì uy thế hùng hổ, nhưng lúc đi lại như quân bại trận vậy, người bên này vừa đi, thì bên ngoài đã vang lên tiếng còi cảnh sát, Trương Dương đã chẳng còn lạ lùng gì với cảnh này nữa, hắn bước ra ngoài cổng lớn của ban trú kinh, nhìn ra ngoài, bảo vệ Tiểu Phùng, đầu bếp Lão Khương đang dìu phó bí thư thị ủy Ngô Minh thất thểu ở ngoài, thật ra hai người chẳng ai muốn dìu Ngô Minh cả, vì người gã toàn là mùi phân chó.
Ngô Minh nhìn Trương Dương, thái độ trên mặt vô cùng phức tạp, trong lòng vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ lại vừa hận, rất nhiều cảm giác đan xen lấy nhau, ngưỡng mộ thân thủ tốt của Trương Dương, ghen ghét tên này lại nổi như cồn, hận mình không có bản lĩnh bằng người ta. Con người cứ ghen ghét đố kị vậy rất mệt, ngay cả Ngô Minh cũng phát chán với bản thân mình. Nhưng Trương Dương lại hỏi một câu rất quan tâm: “Phó bí thư Ngô, mau về tắm giặt đi, rồi thay quần áo.”
Trước mặt Tiểu Phùng và Lão Khương, Ngô Minh chỉ muốn chui xuống đất mà thôi, gã chẳng nói được câu nào, giằng hai người ra, vội vàng đi vào trong ban trú kinh.
Tiểu Phùng và Lão Khương mặc dù không nhìn thấy cảnh tượng anh hùng vừa rồi của Trương Dương bên trong ban trú kinh, nhưng từ thái độ thê thảm của đám người Mã Vĩnh Cương, đã đoán được dáng vẻ uy phong lẫm liệt của Trương đại quan ban nãy, hai người nhìn Trương Dương bằng ánh mắt đầy nể phục, một mình đánh bại hơn trăm người, hơn nữa lại là liên quân Trung Quốc nước ngoài, võ lực thế này thật sự quá to lớn.
Trương Dương cười nói: “Mọi người không bị thương chứ?”
Hai người lắc đầu, lúc này tiếng còi cảnh sát đã từ xa đến gần, ba chiếc xe cảnh sát dừng lại trước cửa ban trú kinh, Trương Dương bảo Tiểu Phùng và Lão Khương vào ban trú kinh trước.
Lương Liên Hợp bước xuống từ trên xe, sau khi xuống xe, gã chỉnh đốn quần áo mũ nón theo thói quen, nhìn cảnh tượng trước mắt, lộ ra một nụ cười khổ hạnh. Thật ra khi Mã Vĩnh Cương mang người đến muốn lấy ban trú kinh về, Lương Liên Hợp đã đoán được cảnh tượng này rồi, đám người Mã Vĩnh Cương thật là không tự lượng sức mình, lúc đầu những đệ tử xuất sắc của Bát Quái Môn đến để đánh vây Trương Dương, cuối cùng chẳng phải cũng bị đánh cho thê thảm phải bỏ chạy đó sao, càng huống hồ, đám bảo vệ và dân công này chỉ là một tập hợp hỗn độn. Lương Liên Hợp giờ đây mới xuất hiện là vì gã cảm thấy sự việc khó giải quyết, hai bên gã đều quen cả, giúp ai cũng không xong, gã vốn muốn trốn đi cho xong, nhưng cuối cùng nghe thấy đang đánh nhau kịch liệt, sợ xảy ra chuyện lớn, nên mới đến xem thế nào.
Lương Liên Hợp đến trước mặt Trương Dương, xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đến muộn rồi.”
Trương Dương mỉm cười nói: “Sớm muộn gì cũng như nhau thôi, dù sao thì kết quả cũng không thay đổi.”
Lương Liên Hợp nhìn ánh mắt tự tin của tên này, trong lòng thầm cảm thán, mẹ kiếp, đây chính là thực lực, nói đến đánh đấm, gã thật sự không vượt được Trương Dương, dù là sư phụ của gã, chương môn Bát Quái Môn Sử Thương Hải, nếu đấu thật sự với Trương Dương, thì còn không biết mèo nào cắn mỉu nào.
Lương Liên Hợp và Trương Dương bước chầm chậm vào trong ban trú kinh, thấy hai cánh cửa sắt đổ trên mặt đất, và nhìn đám hỗn loạn gậy gốc trên đất, Lương Liên Hợp đã có thể tưởng tượng ra trận chiến đấu kịch liệt vừa rồi, gã thấp giọng nói: “Có ai bị thương không?” Đây là khu trực thuộc gã quản lý, Lương Liên Hợp đương nhiên không muốn có ai bị thương.
Trương Dương nói: “Có một người Hàn Quốc bị gãy xương, nhưng anh ta đá tôi xong ngã xuống mới gãy, không liên quan gì đến tôi.”
Lương Liên Hợp thấy thanh đao trên tường, ngụ ý những cảnh sát đi cùng lấy để làm chứng, đến trước cây quế ở trong sân, Lương Liên Hợp nhìn thấy con dao găm sâu trong thân cây, giơ tay nắm lấy cán dao, muốn rút ra, không ngờ con dao cắm quá sâu, không thể nào rút ra được, Lương Liên Hợp cười gượng gạo một tiếng, rồi nắm hai tay, lắc đi lắc lại một lúc, cuối cùng mới rút được dao ra, gã đưa con dao cho cảnh sát.
Lão Khương thấy vậy, vội vàng chạy ra ngoài: “Đừng mang đi, đây là dao chặt thịt của tôi, tôi đã dùng mấy năm rồi đang quen.”
Trương Dương nhìn Lương Liên Hợp cười nói: “Lương cục, đây không phải là vũ khí cấm đoán gì, không cần phải thu chứ?”
Lương Liên Hợp nghe Trương Dương nói vậy, cũng nể mặt Trương Dương, gật đầu nói: “Cất con dao này đi.” Gã đưa con dao cho Lão Khương, Lão Khương cầm con dao đi vào trong bếp.
Lương Liên Hợp không nhìn thấy cảnh Trương Dương cầm con dao này đối phó với thanh gươm của Murakami, nếu như gã nhìn thấy, chắc chắn sẽ thu con dao này.
Trương Dương mời Lương Liên Hợp đi vào trong phòng uống trà, Lương Liên Hợp lắc đầu, lần này đến đây là để làm công vụ, chứ không phải đến vì chuyện riêng, Lương Liên Hợp trước khi đi nhắc nhở Trương Dương: “Về mặt luật pháp, thì Chung Tân Dân có lý, nếu như hai người tiếp tục xung đột, thì kết quả cuối cùng chỉ có thể dùng luật pháp để phân định thắng thua.”
Trương Dương nói: “Vậy thì cứ kiện, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, muốn chơi gì thì tôi chơi theo.”
Lương Liên Hợp biết rằng tên này không thể nào phục như vậy, chỉ thở dài một hơi, rồi đi ra khỏi ban trú kinh.
Lương Liên Hợp rời khỏi ban trú kinh chưa được bao lâu, đã nhận được điện thoại của Chung Tân Dân, Chung Tân Dân tránh cứ trong điện thoại: “Lão Lương, chỗ đó là khu quản lý của anh, xảy ra chuyện lớn thế nào anh cũng không quản sao?”
Lương Liên Hợp giả hồ đồ: “Xảy ra chuyện lớn gì?”
Chung Tân Dân nói: “Tôi sai người đi thu nhà, kết quả, ban trú kinh Nam Tích không những không trả nhà cho tôi, mà còn đánh người tôi phái đến nữa, có hơn ba mươi người đã bị thương, còn nữa, hai khách quý nước ngoài của tôi cũng đã bị thương, người khách Hàn Quốc còn bị gãy chân kìa.”
Lương Liên Hợp thầm nói, đáng kiếp, ông đây đã nhắc nhở từ trước rồi, nhưng anh lại không nghe, Lương Liên Hợp vẫn không nói vậy, mà chỉ thở dài nói: “Tân Dân, chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, tình cảm giữa chúng ta thế nào, có lẽ không cần tôi phải nói nữa, sự việc của ngày hôm nay, là anh không đúng trước, anh phái đến đó hơn một trăm người, mà ban trú kinh Nam Tích người ta chỉ có bốn người, kết quả thì sao, hơn một trăm người này của anh, có đến ba mươi bị thương, mà là do một mình Trương Dương đánh đấy, anh tự suy nghĩ đi, nếu đồn ra ngoài có phải bị người ta cười cho thối mũi không?”