Số lần đọc/download: 2313 / 73
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 604: Đập Ruồi
T
rương Hằng lắc đầu, khẽ thở dài một hơi. Dưới sự dời mắt của phần đông tu sĩ, hắn chậm rãi nhấc tay lên.
Nhìn động tác của hắn phối hợp với vẻ mặt, bộ dạng dường như rất không tình nguyện, ngay cả nâng tay đều bị bức bất đắc dĩ, miễn cưỡng tột cùng.
Tóm lại một câu: Động tác của Trương Hằng không hề có một chút khí thế.
Không hề có phong phạm cao thủ.
Tình cảnh như thế khiến chúng tu sĩ Cực Diễm Môn kinh ngạc không thôi.
Trái lại ở một bên khác, ba tu sĩ Hóa Thần Kỳ đều phóng ra khí thế kinh thế hãi tục, đứng thành hình tam giác trong hư không, ba cỗ khí thế cường giả hội tụ thành một đoàn, nghiễm nhiên đạt tới đỉnh của Tam Tinh Vực.
Ba người này bao gồm cả tổ sư Diệp Lãnh Nhai đều lộ vẻ ngưng trọng như gặp đại địch.
Mặc dù bọn họ đoán Trương Hằng chỉ là người bị Đào thải của Chu Vương Triều nhưng trước khi đối phương rời Tam Tinh Vực cũng đã uy danh lan xa.
Cho dù là khiếp sợ uy danh của đối phương, ba người bọn họ đều phải đối dài vô cùng cẩn thận.
Vào giờ khắc này, ánh mắt của vạn ngàn tu sĩ toàn bộ Cực Diễm sơn đều tụ tập ở nơi hai bên giằng co.
- Tông chủ. Ngài thấy Thái thượng tông chủ có thể ngăn được công kích của ba tu sĩ Hóa Thần Kỳ liên thủ không?
Một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ của Cực Diễm Môn hết sức khẩn trương hỏi Lam Hỏa:
- Nếu như không được, cũng có thể để Đại trưởng lão đi hiệp trợ Thái thượng tông chủ. Lấy một địch ba, dù sao cũng không công bình.
- Không cần, một mình Thái thượng tông chủ là đủ rồi.
Tử Cực tán nhân vẻ mặt tự tin, giọng điệu cực kỳ khẳng định.
- Nhưng... lấy một địch ba?
Trong lòng tu sĩ Nguyên Anh Kỳ kia vẫn có chút phập phồng. Hắn gia nhập Cực Diễm Môn sau khi Trương Hằng rời Tam Tinh Vực, hết sức sợ hãi đối với thực lực đám tu sĩ Hóa Thần Kỳ Diệp Lãnh Nhai. Mà Trương Hằng dù sao cũng là nhân vật truyền thuyết rời Tam Tinh Vực đã lâu, cụ thể là tu sĩ cảnh giới gì còn rất khó nói.
- Lấy một địch ba thì sao?
Bách Luyện đại sư ha ha cười:
- Chân chính không công bằng tuyệt đối không phải Thái thượng tông chủ mà là ba tu sĩ Hóa Thần Kỳ Diệp Lãnh Nhai kia. Ngươi thật cho rằng Thái thượng tông chủ là bị Chu Vương Triều đào thải? Tam Tinh Vực nhiều năm như vậy qua đi cũng không phải không ai đi Chu Vương Triều, vì sao không ai trở về?
Lam Hỏa tông chủ cũng gật đầu đồng ý:
- Truyền thuyết tu sĩ đỉnh cấp của Chu Vương Triều có hàng ức vạn. bọn họ tùy tiện tới vài người cũng có thể xưng vương xưng bá Tam Tinh Vực ta. Nhưng vì sao bọn họ đều không tới? Trong này khẳng định có hạn chế gì, cho dù là tu sĩ bình thường của Chu Vương Triều không thể dễ dàng tiến vào Tam Tinh Vực chúng ta.
- Thì ra là thế.
Tên tu sĩ Nguyên Anh Kỳ kia bừng tỉnh, thầm nghĩ: “Khẳng định Thái thượng tông chủ không phải là kẻ bị đào thải của Chu Vương Triều. Rất có khả năng hắn là tinh anh nơi đó, thậm chí là nhân vật đứng ở đỉnh!”
- Ra tay!
Đúng lúc này, trên người ba tu sĩ Hóa Thần Kỳ nở rộ hắc quang, đồng thời tế ra Thông linh Pháp bảo của mình. Ba cỗ ma khí cuồn cuộn mang theo uy năng không ai bì nổi hóa thành ba ngọn núi đen bao trùm tới Phương Hàn.
Đối mặt với công kích thanh thế mênh mông cuồn cuộn như thế, đổi là bất kỳ tu sĩ Tam Tinh Vưc nào đều không có khả năng sống sót.
Đó chính là ba kiện Thông linh Pháp bảo trong truyền thuyết!
Đủ khiến cho bất kỳ tu sĩ Hóa Thần Kỳ còn lại của Tam Tinh Vực phải đỏ mắt.
Tam Tinh Vực tương đối với Chu Vương Triều mà nói chính là nơi thâm sơn cùng cốc. Một kiện Thông linh Pháp bảo hạ phẩm đều là trân bảo hiếm có, người có được đều có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cùng lúc đó, tay của Trương Hằng cũng chậm rãi nâng lên cao, vô cùng xảo diệu phù hợp cùng một chỗ với công kích của ba tu sĩ Hóa Thần Kỳ. Bọn họ giống như diễn luyện qua vạn lần.
Ba!
Trương Hằng lười biếng nhấc tay đập về phía ba người kia, trong hư không vang lên một tiếng vang không lớn không nhỏ.
Chúng tu sĩ đều ngừng hô hấp, muốn kiến thức thực lực chân chính của Thái thượng Tông chủ trong truyền thuyết một chút.
Nhưng sau khi Trương Hằng nhấc tay lên vỗ xuống, ba tu sĩ Hóa Thần Kỳ kia không có gì khác thường, khí thế trên người vẫn giữ nguyên ở điểm cao nhất, tản mát ra uy lực không thể ngăn cản.
- Ha ha ha...
Diệp Lãnh Nhai như trút sánh nậng, không khỏi cất tiếng cười to:
- Đây là thực lực của “Thái thượng tông chủ” trong truyền thuyết của Cực Diễm Môn?
Không biết vì sao, khi Trương Hằng hời hợt nâng tay chụp hờ, hắn lại cảm nhận được một cỗ áp lực lớn lao không thể ngăn cản, máu toàn thân đều ngừng trong khoảnh khắc đó.
Mà sau khi Trương Hằng đưa tay đập hờ, cỗ áp lực lớn lao khó tin đó đột nhiên biến mất.
Càng trọng yếu hơn là ba người bọn họ lông tóc vô thương.
- Ha ha ha...
Trong trận doanh Ma Thiên Môn, chúng tu sĩ cũng đều cất tiếng cười to.
- Hắn nghĩ rằng mình là tiên nhân hạ phàm, nhẹ nhàng vung tay lên là có thể giết chết ba vị tu sĩ Hóa Thần Kỳ?
- Chẳng lẽ người này tẩu hỏa nhập ma, thần kinh có vấn đều, mắc chứng hoang tường?
- Ha ha ha...
Vào lúc này tiếng cười không ngớt. phát ra đủ loại phỏng đoán đối với hành vi của Trương Hằng.
Ở một bên khác, sắc mặt chúng tu sĩ Cực Diễm Môn đều khó coi đến tột cùng.
Những tu sĩ này đều không từng đoán trước Thái thượng tông chủ được gửi gắm tất cả hy vọng dĩ nhiên là danh không xứng với thật.
Tuy nhiên, mấy người với Tử Thiên tán nhân, Bách Luyện đại sư, Lam Hỏa tông chủ cầm đầu vẫn ôm tự tin mãnh liệt đối với Trương Hằng như trước.
- Haizzz...
Trương Hằng xem phản ứng của mọi người vào trong mắt, không tự chủ than nhẹ. Dường như đang trào phúng, lại giống như cười lạnh.
Rắc!
Trong hư không đột nhiên truyền đến một tiếng giòn vang khiến tất cả các tu sĩ cất tiếng cười to đều cứng đờ mặt.
Theo tiếng giòn vang này, một kiện Thông linh Pháp bảo trên bầu trời lập tức hóa thành mảnh nhỏ.
Một kiện Thông linh Pháp bảo hóa thành tro bụi.
Phốc!
Cùng lúc kiện Thông linh Pháp bảo bị hủy diệt, tổ sư Ma Thiên Môn Diệp Lãnh Nhai mặt trắng bệch, đột nhiên phun ra một búng máu, thân thể ở trong hư không lung lay muốn ngã.
Rất hiển nhiên chủ nhân của Thông linh Pháp bảo này chính là Diệp Lãnh Nhai, sau khi liên lụy khiến tâm thần hắn bị trọng thương.
Rắc!!!
Rắc!!!
Hai tiếng giòn vang khác gần như đồng thời phát ra ngay Sau đó, Tiếng vang xúc động tâm linh chúng tu sĩ.
Phốc! Phốc!
Hai trưởng lão Hóa Thần Kỳ khác của Ma Thiên Môn đồng loạt phun một búng máu, bị thương nặng thậm chí còn nghiêm trọng hơn tổ sư Diệp Lãnh Nhai vài phần.
Thịch thịch!
Hai trưởng lão Hóa Thần Kỳ như diều đứt dây từ trên trời rơi xuống, đập trên mặt đất.
Đây là thực lực gì? Hời hợt giơ tay nhấc chân khiến ba kiện Thông linh Pháp bảo hóa thành bột mịn?
Điều này còn rung động hơn so với trực tiếp miểu sát ba tu sĩ Hóa Thần Kỳ.
Bởi vì ở Tam Tinh Vực, Thông linh Pháp bảo vô cùng cứng rắn, là thứ gần như không thể chân chính phá hủy. Lực phòng ngự của nó cường đại hơn bản thân tu sĩ Hóa Thần Kỳ rất nhiều.
Có thể phất tay chôn vùi ba kiện Thông linh Pháp bảo, điều này chứng minh Trương Hằng tuyệt đối có thực lực miểu sát ba tu sĩ Hóa Thần Kỳ.
- Ngươi... Ngươi...
Tổ sư Ma Thiên Môn Diệp Lãnh Nhai khó tin nhìn Trương Hằng, trong lòng sinh ra một cảm giác bi ai không hiểu.
Loại bi ai này thậm chí còn hơn sự sợ hãi của hắn đối với Trương Hằng.
Vừa rồi hắn đơn phương cho rằng Trương Hằng chẳng qua là người bị Đào thải của Chu Vương Triều, thực lực khẳng định không cao như trong tưởng tượng.
Nhưng giờ phút này, hắn mới phát hiện từ đầu chí cuối đối phương thủy chung đều coi mình như con kiến.
Con kiến, không hề khoa trương.
Di di đầu ngón tay là có thể tiêu diệt, so với con kiến thì có gì khác nhau đâu?
Có thể nói, Trương Hằng ngay cả tâm tình động thủ giết hắn cũng không có, ra tay cũng đều miễn cưỡng như vậy.
Thẳng đến lúc này, trong đầu Diệp Lãnh Nhai còn hiện ra vẻ lười biếng cùng bất đắc dĩ lúc Trương Hằng vừa mới bắt đầu ra tay.
Thật đáng buồn chính là con kiến như hắn còn tự cho là đúng, giương nanh múa vuốt hướng về một người khổng lồ.
Đây là chuyện đáng buồn, là buồn cười cỡ nào?
Khiến Diệp Lãnh Nhai bi ai nhất chính là, mình lại đảm đương một nhân vật như vậy.
Phốc!
Diệp Lãnh Nhai nghĩ tới đây, khí huyết dâng trào lại phun ra một búng máu, thân thể mới từ trên bầu trời rơi xuống.
Thịch!
Thân thể hắn đập xuống đất vừa khéo cùng hai tu sĩ Hóa Thần Kỳ khác tạo thành một hình tam giác.
Trương Hằng thương hại nhìn ba người bọn họ, thần sắc ngay sau đó khôi phục bình tĩnh, vỗ vỗ tay nói với Lam Hỏa tông chủ:
- Các ngươi phụ trách xử lý chuyện kế tiếp đi.
- Dạ, Thái thượng tông chủ!
Lam Hỏa kích động vô cùng.
Thực lực Trương Hằng còn cường đại hơn so với sự tưởng tượng của hắn, như đập ruồi bọ liền đập cho ba tu sĩ Hóa Thần Kỳ trọng thương.
- Tu sĩ trận doanh Ma Thiên Môn, toàn bộ nghe đây. Đầu hàng không chết!
Thanh âm sang sảng của Lam Hỏa trầm bổng toàn bộ Cực Diễm Môn cùng với khu vực quanh đó.
- Đúng rồi. Ta còn suýt thì quên đám tiểu tử ẩn núp bốn phía kia.
Trương Hằng đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng thò tay liên tục chộp hướng hư không.
Hô! Hô! Hô!
Cùng với một tràng tiếng thét chói tai, hai ba chục tu sĩ Nguyên Anh Kỳ kinh hãi run sợ ở phụ cận Cực Diễm Môn bị Trương Hằng trống rỗng hút qua.
Thịch Thịch Thịch Thịch...
Một đám như bóng cao sư bị kéo tới trước mặt Trương Hằng.
- Tha mạng... Trương tiền bối thứ tội!
Đám tu sĩ này từ trên mặt đất bỏ dậy, vội vàng tạ tội với Trương Hằng.
- Cho các ngươi ba con đường. Thứ nhất: quy hàng Cực Diễm Môn, lấy tâm ma phát thề vĩnh viễn không phản bội. Thứ hai: tha các ngươi đi nhưng phải cam đoan vĩnh viễn không đối địch với Cực Diễm Môn, đồng dạng thề tâm ma. Con đường cuối cùng tự nhiên là... Chết!
Trương Hằng đạm mạc vô cùng nói.
Hắn chậm rãi bước đi về phía ba tu sĩ Hóa Thần Kỳ.
Chúng tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đều do dự, nhưng lại rất nhanh lựa chọn con đường của mình.
- Cực Diễm Môn có một Thái thượng tông chủ cường đại như vậy, không đầu nhập vào quả thật là đứa ngốc!
Đại bộ phận tu sĩ đều tình nguyện lựa chọn quy hàng Cực Diễm Môn.
Bọn họ có thể đoán trước, dưới sự trợ giúp của Trương Hằng Cực Diễm Môn nhất định trở thành tông môn cường đại nhất từ trước tới nay của Tam Tinh Vực.
- Chúng ta nguyện thần phục Thái thượng tông chủ, thần phục Cực Diễm Môn. Xin thề với tâm ma, vĩnh viễn không phản bội!
Tu sĩ trong trận doanh Ma Thiên Môn sau khi thảo luận với nhau, liền đồng thanh nói, quỳ hướng Trương Hằng.
- Hiện tại ta không phải tông chủ của Cực Diễm Môn, các ngươi không cần quỳ với ta.
Trương Hằng thản nhiên nói.
- Bái kiến Lam Hỏa Tông chủ. Ta sẽ thật lòng thần phục Cực Diễm Môn, vĩnh viễn không phản bội.
Chúng tu sĩ lại đồng loạt quỳ hướng Lam Hỏa tông chủ.
Lam Hỏa nóng nảy, nói với Trương Hằng:
- Thái thượng Tông chủ, ngài đã về tới Tam Tinh Vực, ngôi vị tông chủ của Cực Diễm Môn này tự nhiên là phải giao cho người.
Trương Hằng vừa nghe lời này không khỏi nở nụ cười.
--o00o--