Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Bà hãy cho tôi được là thành viên trong gia đình mình
T
ôi xin lỗi bà, tha lỗi cho tôi, cho tôi được gặp con, gặp bà một cách tự nhiên nhé. Tôi có thể cùng bà đi hết hai bên nội ngoại, đi hết những chỗ bạn bè của hai chúng ta để tôi công khai xin lỗi bà, để tôi nói với họ: tôi là thằng đàn ông tồi và tất cả những gì bà yêu cầu tôi sẽ làm hết. (Phương)
Từ: Thuy Le Phuong
Đã gửi: 01 Tháng Bảy 2011 6:42 CH
Chào bà!
Tôi cũng không biết phải bắt đầu thế nào khi viết bức thư này vì tôi đã có quá nhiều sai lầm trong quá khứ. Sai lầm lặp đi lặp lại của một cậu thanh niên từ quê ra tỉnh, một cậu thanh niên bị choáng ngợp trước cảnh sống phồn hoa của phương Tây và sự cô đơn trống trải của một chàng trai xa nhà, xa vợ con.
Bà đã tha thứ và tôi thì lại sai lầm, cái sai lầm lần 2 có vẻ như đã làm cho vết thương của bà chưa kịp lành lại bị loét ra và không khỏi lại được nữa. Tôi lại chạy theo tiếng gọi của phương Tây, lại bỏ bà, bỏ cô con gái yêu quý của chúng ta ở lại. Cái mà hơn 2 năm nay tôi mới thực sự cảm nhận được đó là giá trị cuộc sống của tôi.
Hôm nay, khi tôi đã đủ nghĩ được sâu xa giá trị của cuộc sống này thì tôi đang dần mất nó đi. Tôi biết, có ngàn lần quỳ xin bà tha lỗi thì vết thương kia cũng không thể lành được. Tôi có làm thằng cu li, đầy tớ cho bà trong toàn thời gian còn lại thì cũng chẳng thể bù đắp được sự vất vả, khó khăn của bà trong suốt 25 năm qua một mình nuôi con trưởng thành. Tôi phải làm gì đây hả bà?
Suốt 25 năm qua, sự bôn ba không làm thay đổi được bản tính nông dân vụng về của tôi, tôi càng ngượng hơn khi đứng trước bà, trước đứa con gái yêu thương của mình. Con bị ốm tôi cũng không biết phải làm gì vì tôi từng nuôi nó đâu, còn bà vẫn một tay lo lắng toàn bộ cho con. Tôi cảm phục bà mà không biết phải nói thế nào, tôi thèm khát cảm giác được ở bên bà và bên con như những ngày vừa qua mà cũng chẳng biết phải thể hiện thế nào. Hình như, ngày xưa bà đã dại dột yêu cái sự vụng dại đó của tôi nhỉ.
Đến hôm nay, tôi cũng tự cho phép mình mơ về một ngày, một ngày mà con gái mình lấy chồng, tôi vẫn được là bố chính nghĩa của con để cùng bà bước lên bục sân khấu với gia đình thông gia, cùng bà cầm ly sâm panh chúc bà con lối phố. Rồi sáng tôi được đèo bà đi chợ, đi làm; tối tôi lại được đón bà về để cùng lo bữa tối cho đứa cháu ngoại yêu thương của chúng ta. Tôi sẽ đèo bà đi biểu diễn văn nghệ nữa chứ.
Rồi những sự vụng về của tôi cũng sẽ được bà đào tạo để khéo léo hơn, chăm sóc bà được tốt hơn. Tôi hiểu bà cũng là người vất vả nhiều, quan hệ xã hội rộng và hiểu biết nhiều hơn tôi. Bà cũng gặp trăm người đàn ông đào hoa hơn tôi, tài giỏi hơn tôi và có lẽ cũng yêu bà nhiều hơn tôi nữa. Bà cũng đang nhìn tôi như một thằng đàn ông tầm thường, kém cỏi, đáng coi thường. Tôi chấp nhận và hiểu, tôi đáng bị như vậy lắm.
Người ta nói, vợ chồng một ngày cũng nên nghĩa; đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh kẻ chạy lại, tôi xin lỗi bà, tha lỗi cho tôi, cho tôi được gặp con, gặp bà một cách tự nhiên nhé. Tôi có thể cùng bà đi hết hai bên nội ngoại, đi hết những chỗ bạn bè của hai chúng ta để tôi công khai xin lỗi bà, để tôi nói với họ: tôi là thằng đàn ông tồi và tất cả những gì bà yêu cầu tôi sẽ làm hết. Chỉ xin bà một điều cho tôi được là thành viên trong gia đình mình, bà nhé.
Tôi sẽ không phạm lỗi nữa đâu, tôi sẽ không để cho bà thêm bất cứ một lần buồn đau nào nữa. Tha lỗi cho tôi.