Số lần đọc/download: 904 / 19
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Chương 670: Giằng Co
Q
uả nhiên, Phó Bá Cử cười vẻ lạnh lùng:
- Hạ Tưởng? Bí thư quận ủy quận Hạ Mã của Thành phố Yến? Cậu không đủ tư cách để được vào trong hội trường này. Tại sao cậu lại trà trộn được vào đây? Là người phụ trách hội trường, bây giờ tôi mời cậu đi ra ngoài ngay lập tức!
Sự tươi cười trên mặt của ông cụ Mai gia đọng lại, trong mắt hiện lên vẻ tức giận:
- Lão Phó, cho qua, cho qua!
Ngược lại thì ông cụ Phó gia tỏ vẻ thoải mái, ông ta khoát tay:
- Việc Hạ Tưởng cản đường tôi, thì xem như việc đã qua. Nhưng Bá Cử mời cậu ta đi ra ngoài là sự suy xét xuất phát từ sự an toàn của hội trường. Dù sao hôm nay nó cũng là người phụ trách của hội nghị này, phải bảo đảm việc an toàn cho các thủ trưởng.
Phó Bá Cử lại thay đổi sắc mặt, mang chút ý cười nói với ông cụ Mai gia:
- Xin Mai lão tha thứ, tôi được Thủ tướng Hà giao trách nhiệm phụ trách trật tự của toàn bộ hội trường. Mà Hạ Tưởng thì một mình tự động xâm nhập vào hội trường, trường hợp này thì không cần phải bàn tới nữa ạ.
Vẻ mặt của Phó Bá Cử luôn mỉm cười, tỏ vẻ cực kỳ tôn kính, nhưng giọng điệu là đang giải quyết việc chung, hiển nhiên là không có ý định nể mặt ông cụ Mai gia. Nguồn:
Mai Thái Bình nóng nảy, đẩy những người xung quanh Hạ Tưởng ra, đứng chặn ở trước mặt Hạ Tưởng rồi nói:
- Muốn mời Hạ Tưởng đi ra ngoài, đừng mơ. Có bản lĩnh thì cũng mời luôn tôi đi ra ngoài! Đừng lấy Thủ tướng ra để đè mọi người, Hạ Tưởng là do tôi dẫn đến, nếu Thủ tướng trách tội thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.
- Thái Bình. Không được hành động theo cảm tính.
Lời nói Phó Bá Cử thành khẩn, tình ý sâu xa.
- Đây là nơi nào thì cậu chắc chắn rất rõ. Ở đây không phải là nơi cậu đùa giỡn làm bừa được, phải cẩn thận, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ đó.
Ý tứ châm chọc và khinh thường của Phó Bá Cử hoàn toàn biểu lộ ra ngoài.
Cũng do Mai Thái Bình chỉ mới có cấp bậc Phó tỉnh, Phó Bá Cử là Phó Thủ tướng, cấp bậc chênh lệch rất xa. Nếu Phó Bá Cử không phải nể mặt mũi nhà Mai gia, thì thậm chí còn có thể khiển trách Mai Thái Bình một trận không thương tiếc.
Hạ Tưởng thấy sự tình náo loạn kiểu này thì cũng cảm thấy không thể ở đây được nữa. Vì thế, hắn liền chủ động nói:
- Cảm ơn ý tốt của ông cụ và Trưởng ban Mai. Vừa rồi vốn tôi là đưa người đến đây, vừa lúc gặp Chủ tịch tỉnh Ngô, nói chuyện mấy câu nên đã quên đi ra ngoài. Đã có quy định thì phải tuân theo, tôi sẽ ra bên ngoài chờ đợi, cũng không có việc gì đâu ạ.
Phó Bá Cử nghe thấy Hạ Tưởng đưa Ngô Tài Giang ra thì ánh mắt không khỏi chớp chớp mấy cái, lông mày hơi nhíu lại.
Mặc dù Hạ Tưởng và Phó gia bất hòa với nhau, đã cùng Phó Tiên Phong so chiêu và đánh cho Phó Tiên Phong không còn lực để trả đòn, nhưng đây cũng không phải là nguyên nhân căn bản để ông cụ Phó gia và Phó Bá Cử tức giận với Hạ Tưởng. Với thân phận của hai người bọn họ mà nói thì cũng không chấp nhặt những việc nhỏ nhặt như vậy, cũng không đến mức độ nhân cơ hội này để gây khó khăn cho Hạ Tưởng.
Điều mà ông cụ Phó gia và Phó Bá Cử hận Hạ Tưởng thấu xương chính là việc chọn người vào vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy tỉnh Yến.
Việc Hạ Tưởng trợ giúp cho hành động Khâu gia liên hợp Mai gia đã rơi vào trong tai Phó gia, sau đó Phó gia mới biết được vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy tỉnh Yến sẽ thay đổi người, bọn họ kinh hãi vội vàng bắt tay vào vận tác, nhưng mà vẫn chậm một bước. Chẳng những Khâu gia đã đi trước một bước mà ngay cả Ngô gia cũng có ý tham gia, Phó gia đã chậm chân hơn rất nhiều, vì thế không còn một chút hy vọng.
Bởi vậy, Phó gia đem toàn bộ mọi căn nguyên của sự thất bại này quy kết lên người Hạ Tưởng, cho rằng sở dĩ Hạ Tưởng làm như vậy, nói cho cùng chính là cố tình và muốn cố ý đối nghịch với Phó gia, mục đích chính là không muốn Phó gia lớn mạnh tại tỉnh Yến. Là người, nếu nhẫn nhịn được thì nên nhẫn nhịn, nhưng trường hợp này thì không thể được rồi, tất cả mọi người của Phó gia, bao gồm cả Phó Tiên Phong ở bên trong, tất cả đều rất phẫn nộ.
Ai nấy đều hận không thể đem Hạ Tưởng dẫm nát dưới chân mình!
Hôm nay lại vừa lúc gặp được Hạ Tưởng, có lý do để bắt tội hắn, nếu không trừng trị Hạ Tưởng cho tốt thì chẳng phải là rất tiện nghi cho hắn sao? Tâm tư của Phó Bá Cử và ông cụ Phó gia giống nhau, vừa thấy Hạ Tưởng là giống như nhìn thấy kẻ thù, hai con mắt đỏ lên vì phẫn nộ. Vừa lúc hôm nay y lại chịu trách nhiệm phụ trách công tác trong hội trường này, nếu không làm cho Hạ Tưởng mất mặt thì không làm sao rửa bớt mối hận trong lòng y được.
Việc Hạ Tưởng chủ động tự nhận trách nhiệm thì đã nằm trong dự kiến của Mai Thái Bình. Tuy rằng Phó Bá Cử gây cho ông ta áp lực rất lớn nhưng ông ta cũng không sợ một Phó Bá Cử với thân phận là Phó Thủ tướng, cũng sẽ không để Hạ Tưởng bị người khác làm ặt mày xám xịt rồi bị đuổi ra bên ngoài như vậy. Hạ Tưởng mà đi ra ngoài thì ông ta sẽ mất mặt, điều này cũng có nghĩa là Mai gia cũng tự đánh mất giá trị của mình!
Ông cụ Mai gia lên tiếng mà Phó Bá Cử còn không có chút nào tỏ ra nể mặt. Xem ra hôm nay đúng là y rất có khí thế, chắc chắn là có liên quan tới việc Hạ Tưởng trợ giúp hai nhà Mai gia và Khâu gia mưu đồ vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy tỉnh Yến. Hiện tại, nếu Mai gia mà nhượng bộ thì không chỉ bất lợi trong tình cảnh trước mắt, mà còn phải thêm việc một người tuổi con tuổi cháu như Phó Bá Cử khi gặp ông cụ Mai gia mà không nể mặt chút nào
Sự tình này mà lan truyền ra bên ngoài thì chắc chắn Mai gia sẽ bị người khác chê cười.
Mai Thái Bình đẩy Hạ Tưởng đứng về phía sau, vẻ mặt cười khẽ nhìn Phó Bá Cử mà nói:
- Phó Thủ tướng Phó, hôm nay tôi rất xin lỗi, kể cả là Thủ tướng đến đây thì tôi vẫn là thái độ này!
Phó Bá Cử cũng nổi giận:
- Mai Thái Bình, nếu cậu không chịu thức thời thì ngay cả cậu tôi cũng mời đi ra ngoài!
- Tôi luôn luôn là người không thức thời như vậy đấy, đã lúc nào ngài thấy tôi thức thời chưa? Mời tôi đi ra ngoài? Cứ việc, ngài nghĩ rằng ngài dọa như vậy thì tôi sẽ sợ hay sao?
Mai Thái Bình một bước cũng không nhường.
Hạ Tưởng xem như chứng kiến một bộ mặt xấu khác của Mai Thái Bình, chính là sống chết không tuân phục người khác, bất kể đây là một Phó Thủ tướng phụ trách toàn quyền hội trường này. Dù sao ông ta cũng là người có cái cổ khá cứng, xem thử người khác làm gì được ông ta nào?
Phó Bá Cử cũng sẽ không dễ dàng trở mặt với Mai Thái Bình, đừng nhìn Mai Thái Bình chỉ mới có cấp bậc Thứ trưởng, nhưng việc ông ta đi lên cũng sẽ rất nhanh, hơn nữa sau lưng còn có thế lực khổng lồ của Mai gia, đắc tội với một Mai Thái Bình thì y cũng không sợ, chủ yếu là y không đắc tội nổi với cả Mai gia.
Đương nhiên, đúng là bởi vì Mai gia có thế lực to lớn nên Mai Thái Bình mới không kiêng nể gì, nghe nói ngay cả Thủ tướng cũng có khi bị tính khí bướng bỉnh của ông ta mà làm cho đau đầu, sau đó rồi cũng chỉ có thể cười ha hả cho xong việc. Phó Bá Cử nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Mai Thái Bình, nghĩ thầm rằng một khi Mai Thái Bình đã ra vẻ bướng bỉnh thì vẻ mặt và bộ dạng tỏ ra như một kẻ lưu manh vậy, đúng thật là làm cho người khác phải đau đầu.
Phó Bá Cử đã nói rất cứng rắn, thậm chí là yêu cầu cả Mai Thái Bình đi ra ngoài. Mà lúc này thì Mai Thái Bình không tỏ chút ý tứ thoái nhượng nào, nếu y không hạ bậc thang thì đúng là rơi vào tình trạng lấy cứng đối cứng!
- Mấy anh lại đây, mời người này đi ra ngoài!
Phó Bá Cử lấy tay chỉ vào mấy nhân viên bảo vệ đang mặc thường phục, đây toàn là những nhân vật lợi hại, đều là những cảnh vệ tinh anh của Trung ương nhằm giám sát, ngăn ngừa bất cứ tình huống nào xảy ra. Bọn họ mà ra tay thì Hạ Tưởng không có cơ hội còn sức để trả đòn. Phó Bá Cử dùng tay chỉ vào Hạ Tưởng, sau khi chỉ về Hạ Tưởng xong thì ngón tay y lập tức thu về, xét cho cùng là không dám chỉ về phía Mai Thái Bình.
- Khách khí một chút, lễ phép mời anh ta đi ra ngoài là được.
Vào lúc cuối cùng này thì Phó Bá Cử cũng không đủ sự khí khái để mời Mai Thái Bình đi ra ngoài, mà y lại còn cố ý dặn dò nhóm cảnh vệ đối xử khách khí một chút với Hạ Tưởng, xem ra đây là nhân tiện cơ hội để làm ra một chút thoái nhượng thích hợp.
Mai Thái Bình muốn ngăn, nhưng không thể ngăn cản lại được. Người trong đoàn cảnh vệ Trung ương đứng canh gác ở đây thì không ai biết mặt mũi của Mai Thái Bình, cũng không biết Mai Thái Bình là người ra sao, mà bọn họ chỉ tuân theo mệnh lệnh của Phó Bá Cử, còn mặt mũi của người khác thì bọn họ ngay cả một chút cũng không nhìn tới.
Đây chính là sự phục tùng một cách tuyệt đối!
- Hôm nay tới đây đều những cán bộ lão thành, những cựu chiến binh kỳ cựu, tại sao dám động tay động chân ở đây? Hừ!
Một thanh âm ở phía sau Phó Bá Cử vang lên, thanh âm nhạt nhẽo, hơi lạnh lùng, nhưng tuyệt đối không mất đi vẻ uy nghiêm. Hơn nữa khi lọt vào trong tai Phó Bá Cử thì ít nhiều y còn có cảm thấy sự âm trầm.
Trong lòng Phó Bá Cử hơi rúng động một chút, thầm kêu không tốt, là Khâu Nhân Lễ đến.
Y nhìn lại thì muốn kêu to lên nhưng cũng không được, chẳng những Khâu Nhân Lễ ở đây mà đứng ở bên cạnh Khâu Nhân Lễ là một ông lão vẻ mặt ngưng trọng, không phải ai khác, đúng là ông cụ Khâu gia!
Cả đời ông cụ Khâu gia làm trong ngành an ninh quốc gia, đã từng đảm nhiệm vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Trung ương, trong hệ thống an ninh và công an của toàn quốc thì đều có mạng lưới quan hệ rộng khắp. Hơn nữa, do đặc thù nghề nghiệp mà bởi vậy ông cụ cũng dưỡng thành kiểu cách không giận tự uy, từ trước đến nay nói năng thận trọng, mặt mày lạnh lùng. Nếu nói về ba ông cụ này thì ông cụ Ngô gia sâu không lường được, luôn giấu vẻ âm thầm ở trong. Ông cụ Mai gia thì vẻ mặt ôn hòa, sự thân thiện được bộc lộ ra bên ngoài. Từ trước đến nay khi Phó Bá Cử gặp mặt các ông cụ này, ngoại trừ sự kính trọng ra thì trong nội tâm của y còn có chút khiếp sợ. Riêng đối với ông cụ Khâu gia thì mỗi lần y gặp mặt thì đều tự trong đáy lòng xuất hiện một tâm lý sợ hãi lạnh cả người!
Nếu như nói trước kia cấp bậc của y không cao nên khi gặp ông cụ Khâu gia trong lòng run sợ thì không nói, nhưng hiện tại y đã có địa vị là Phó Thủ tướng, chức cao quyền lớn, vậy mà khi nhìn thấy ông cụ Khâu gia thì trong lòng vẫn không tự chủ được, luôn cảm thấy nhút nhát. Điều này làm cho y đầu tiên là tự mắng thầm rằng mình là người không có tiền đồ, sau đó là căm hận ông cụ Khâu gia âm trầm quá mức đến nổi hù dọa người khác. Ông lão này, nếu ở triều đại thời nhà Minh thì chắc chắn phải là chỉ huy của Cẩm y vệ, đã không biết bao nhiêu mạng người đã mất mạng dưới tay ông ta. Nếu không phải vậy thì vì sao ánh mắt của ông ta lại lạnh lùng như băng, chỉ liếc mắt nhìn một cái mà đã làm cho người khác trong lòng đều run như cầy sấy vậy?
Người nói câu này là Khâu Nhân Lễ, còn ông cụ Khâu gia chỉ với vẻ mặt âm trầm, ngay cả mí mắt cũng không chịu nâng lên, dường như trong mắt ông ta thì Phó Bá Cử là một Phó Thủ tướng hay một người qua đường thì cũng không khác gì nhau.
Tuy nhiên, ông cụ Khâu gia vẫn để ý đến mặt mũi của ông cụ Mai gia, miệng ông ta khẽ động, khẽ gật đầu:
- Lão Mai.
Tiếp đó, ông ta lại liếc xéo qua nhìn ông cụ Phó gia một cái rồi nói:
- Lão Phó!
Sau đó ông ta liền ngậm miệng lại, không nói thêm lời nào nữa.
Trong bốn gia tộc lớn, ngoại trừ ông cụ Ngô gia không muốn lộ diện ra ngoài thì việc mà cả ba ông cụ này tề tụ lại với nhau như thế này có thể nói là tình huống chưa bao giờ có. Hạ Tưởng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cả ba ông lão tề tựu.
Hắn cũng liền thừa cơ ngấm ngầm quan sát cả ba ông lão, từ tính cách thể hiện bên ngoài cho đến các cử chỉ động tác, do đó hắn đã có một chút nhận thức ban đầu về cả ba ông cụ.
Trong số ba ông lão thì ông cụ Phó gia là người có thể nói là không cao cũng không thấp, hoặc là nói, là người không có nét gì đặc biệt. Tướng mạo, dáng người của ông ta thì cũng có những nét như những người phương Bắc bình thường khác. Từ các dáng vẻ bên ngoài mà thấy thì ông ta cũng không được gọi là người đẹp lão, nhưng cũng không phải là người có tướng mạo xấu, là một người trông rất bình thường là một ông lão rất bình thường trong cả đám người. Nhưng từ trên người ông ta lại tản mát ra một bộ dạng thong dong và khí thế hống hách, mặc dù bây giờ đã có tuổi nên khí thế cũng đã phai nhạt đi rất nhiều, và cũng đã ẩn sâu vào phía trong. Nhưng với ánh mắt sắc bén từ trước đến nay của Hạ Tưởng thì đã nhìn ra ở trong dáng vẻ bình thường của ông cụ Phó gia đang che dấu một loại khí thế vĩnh viễn không chịu thua người khác.
Trong ba ông lão thì ông cụ Mai gia người có vóc dáng nhất thấp, cũng là người có tướng mạo ôn hòa nhất nhìn qua thì hòa ái dễ gần nhất. Hơn nữa, cái dáng vẻ luôn tươi cười làm cho người ta có cảm giác rất dễ thân thiện, giống như ông bà nhà mình vậy. Nhưng ở bên trong ánh mắt ôn hòa này lại có một sự kiên định, vẻ kiên định hòa lẫn với sự thong dong, cũng là người đã từng trải qua vô số sóng to gió lớn thì mới có được sự tự tin đến như vậy.
Trong số ba ông lão thì ông cụ Khâu gia là người có vóc dáng cao nhất. Đương nhiên, theo con mắt của Hạ Tưởng, so với ông cụ nhà Ngô gia thì ông ta cũng không cao hơn được. Tuy nhiên, khi đứng ở trước mặt ông cụ Phó gia và ông cụ Mai gia thì ông cụ Khâu gia vừa ốm lại vừa cao, hai cánh tay cứng cáp đầy sức lực, ánh mắt híp lại, mặt không chút thay đổi, cả người tản mát ra một sự lạnh lùng như đang ở cách xa ngàn dặm vậy.
Càng làm cho người khác cảm thấy khó có thể tiếp cận chính là sự âm u lạnh lẽo ở trong hai mắt của ông ta, quả thật là vừa âm hiểm lại vừa lạnh lẽo, chỉ cần liếc mắt nhìn người khác một cái thì sẽ làm cho người ấy cảm giác thấy khắp cả người phát lạnh, dường như có bí mật gì trong người cũng bị ông ta nhìn xuyên thấu vậy.
Ba người sở hữu ba vóc dáng đặc sắc, cũng với những phong cách rất riêng, Hạ Tưởng đứng ở một bên trông mặt mà bắt hình dong, cũng rất rõ ràng rằng ba người này đã tranh đấu với nhau cũng mấy chục năm, ở bề ngoài thì thể hiện hòa khí, gặp mặt gật đầu nói chuyện, thậm chí còn có thể cùng nhau ngồi uống trà nói chuyện phiếm, hoặc là nói đùa với nhau. Nhưng khi thật sự đề cập đến lợi ích của bản thân thì cũng là lúc sẽ trở mặt với nhau, đây đều là nhân vật có thủ đoạn mạnh mẽ và cứng rắn.
Không có thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn thì cũng không thể tồn tại trong chốn ngọa hổ tàng long Bắc Kinh này để lãnh đạo gia tộc của mình một cách gọn gàng, ngăn nắp đến như vậy, rồi còn tự lập riêng một mảnh giang sơn cho gia tộc mình.
Hai gã cảnh vệ mặc thường phục đang muốn áp giải Hạ Tưởng đi ra, thấy Phó Bá Cử cũng không ra lệnh đình chỉ nên hai tay đang định xốc nách Hạ Tưởng. Bọn họ định động thủ thì lúc này ông cụ Khâu gia buông ánh mắt nhìn đến, lập tức hai cảnh vệ này cảm thấy trong lòng khủng hoảng, không ngờ theo bản năng lập tức buông tay xuống.
Mà ngẫm nghĩ lại thì mới thấy điều này thật kinh khủng, cả hai người này đều là chiến sĩ tinh anh đã trải qua nhiều năm rèn luyện, chẳng những thân thủ hơn xa người khác mà tố chất tâm lý cũng đã vượt qua rất nhiều thử thách, thế mà khi bị một ông lão chỉ nhìn thoáng qua mà trong lòng đã sinh ra dao động. Rốt cuộc ông cụ này là ai?
Ông cụ Khâu gia lui ra đã vài năm, hai cảnh vệ đều là người trẻ tuổi, không ai biết đến ông cụ Khâu gia cũng là việc rất bình thường.
Sau khi Khâu Nhân Lễ theo thứ tự chào hỏi rồi mới gật đầu cười với Hạ Tưởng một cái rồi nói:
- Tiểu Hạ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?
Hạ Tưởng nhìn thấy bầu không khí tinh tế hiện tại, hắn cũng biết rằng hắn đã từng trình bày với lão Cổ về lý luận dùng dao làm bếp. Vậy lúc này đúng là thời cơ tốt nhất để kiểm nghiệm lại lý thuyết của mình, thực tiễn chính là nơi duy nhất để kiểm nghiệm sự đúng đắn của các tiêu chuẩn và chân lý. Xem ra, trên cơ bản thì có thể nhìn thấy rằng diễn biến tình huống hiện tại đang rất phù hợp theo đúng lý luận dùng dao làm bếp của hắn.
Hạ Tưởng liền thuật lại mọi việc một cách đơn giản, không hướng mọi người đi theo luồng suy nghĩ của mình. Hắn cũng không lồng bất cứ cảm tình, sắc thái tình cảm của mình vào, chỉ trần thuật đúng sự thật.
Khâu Nhân Lễ nghe xong thì cũng không có bất luận một ánh mắt giao lưu gì với Mai Thái Bình mà là nhìn trực tiếp về phía Phó Bá Cử rồi nói:
- Phó Thủ tướng Phó, bây giờ tôi cũng muốn mời Hạ Tưởng tham gia hội nghị, không biết là có quá muộn không?
Nếu không phải là Hạ Tưởng, bình thường thì cũng không cần Khâu Nhân Lễ lên tiếng, chỉ với sự ra mặt của Mai Thái Bình thì Phó Bá Cử cũng sẽ nể tình mà cho qua. Trong bốn gia tộc này thì khi nói chuyện với nhau cũng không phải là căn cứ vào cấp bậc nói chuyện mà chủ yếu là xem xét thực lực ở phía sau lưng đối phương. Nói cho cùng thì đã có một câu nói rằng "đại đa số các trường hợp tôn trọng ở đây không có nghĩa là tôn trọng người đối diện, mà là tôn trọng bối cảnh của người đó". Khâu Nhân Lễ là cán bộ cấp tỉnh, Mai Thái Bình mới là cấp Thứ trưởng, nhưng tuổi của hai người so với y thì trẻ hơn, điểm mấu chốt nữa chính là cả hai người đều có bối cảnh và thực lực hùng hậu của gia tộc, có khả năng không chỉ làm đến vị trí như y bây giờ mà thậm chí còn có thể siêu việt hơn rất nhiều.
Bởi vậy, bình thường thì Phó Bá Cử, Khâu Nhân Lễ và Mai Thái Bình khi nói chuyện với nhau thì cũng không lấy cấp bậc ra, cũng không lấy chức vụ Phó Thủ tướng của mình ra để đè đầu người khác. Bởi vì y biết rằng không cần thiết có ánh mắt thiển cận như vậy.
Nhưng hôm nay thì lại là sự khác biệt, bởi vì lúc này người mà y phải ra tay đối phó chính là Hạ Tưởng.
Trong quá trình Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong so chiêu với nhau thì không những hắn đã lươn lẹo, thong dong tránh được các bẫy rập, mà cũng đã đánh bại Phó Tiên Phong mấy lần. Nhất là lúc này Hạ Tưởng lại còn muốn trợ giúp Khâu gia một tay, điều này lại càng làm cho y tức giận đến độ ăn uống khó tiêu.
Còn điểm mấu chốt nữa chính là việc đầu tiên là Mai gia ra mặt thay Hạ Tưởng, tiếp đó lại có Khâu gia nói tốt về Hạ Tưởng, hai gia tộc lớn này đã bỏ qua các mâu thuẫn để cùng mục đích đối phó với thế cục của Phó gia.
Hai chọi một, vấn đề này mới chính là tiêu điểm để trong lòng Phó Bá Cử cực kỳ căm tức.
Khâu gia và Mai gia âm thầm liên kết với nhau thì không nói làm gì, lúc vừa rồi tuy rằng Khâu Nhân Lễ và Mai Thái Bình không giao lưu ánh mắt gì với nhau nhưng lời mà Khâu Nhân Lễ vừa thốt lên đã biểu lộ lập trường cùng đứng chung một chỗ với Mai gia. Chỉ riêng việc ông ta bảo vệ Hạ Tưởng là đã khiến cho Phó Bá Cử phải tức giận, hơn nữa, đứng ở trên khía cạnh khác mà nói thì bởi vì bảo vệ Hạ Tưởng mà không ngờ Khâu gia và Mai gia lại cùng biểu lộ ra ngoài sự nhất trí cao độ. Chính điều này làm cho ngọn lửa trong lồng ngực của y như muốn bùng lên.
Bởi vì đến tận thời gian gần đây thì bốn gia tộc lớn này đều là làm theo ý của mình, cũng có sự liên hợp, sự cạnh tranh, nhưng chưa có thời điểm nào hai nhà lại chính thức liên kết với nhau như vậy. Cũng bởi vì điều này nên thế cục mới duy trì được một loại cân bằng tương đối. Nhưng hiện tại, bởi vì Hạ Tưởng mà hai nhà đã phá bỏ quy tắc bất thành văn này, không ngờ ngay trước mặt y và ông cụ nhà y mà lại công nhiên phô bày ra lực lượng để bảo vệ một người như Hạ Tưởng!
Phó Bá Cử còn có một loại lửa giận phát ra là từ sự kích động.
Y đã sớm nghe Phó Tiên Phong nói qua rằng Hạ Tưởng rất giỏi trong việc liên kết các mạng lưới quan hệ, có thủ đoạn rất cao siêu trong việc tìm các điểm tựa khắp nơi. Lúc ấy y còn không tin, cho rằng Hạ Tưởng chỉ là một cán bộ cấp Phó giám đốc Sở nho nhỏ, cũng không phải con cháu của gia tộc lớn nào ở Bắc Kinh, là cán bộ xuất thân từ tầng lớp thảo dân thì có thể có kiến thức gì? Có thể có cái nhìn đại cục gì? Có thể có ánh măt nhạy bén gì?
Hiện tại, sự thật đang bày ra trước mắt làm y không khỏi không tin vào những điều kia. Mà càng làm cho y tức giận đến mức gan ruột bầm tím chính là việc bất kể Hạ Tưởng bị y răn dạy thế nào, hoặc là được hai nhà Mai gia, Khâu gia nâng đỡ ra sao thì Hạ Tưởng đều luôn với một vẻ mặt bình tĩnh, không vội vàng, không nóng nảy, đối mặt với tình cảnh khó khăn cũng không xấu hổ, đối mặt với sự khen ngợi thì cũng không kiêu ngạo, một sự bình tĩnh tuyệt đối!
Chỉ có điều Hạ Tưởng là một Bí thư Quận ủy nho nhỏ, vậy hắn dựa vào cái gì?
Phó Bá Cử chỉ thấy tức giận trong lòng, nhưng y lại không ý thức được vấn đề rất trọng yếu, chính là việc y đường đường là một Phó Thủ tướng thế mà lại bị một Bí thư Quận ủy nho nhỏ làm cho phải tức giận. Hoặc nói cách khác thì một Bí thư Quận ủy nho nhỏ khi đối mặt với y mà không có điểm gì thất lễ, cũng không có điểm gì xao động, thậm chí còn không nói một lời bất kính nào, vậy mà một Phó Thủ tướng như y đã gần như sắp trở nên thở hổn hển.
Đương nhiên, cũng không phải là y bị Hạ Tưởng làm cho tức giận mà phải nói là bị hai nhà Mai gia, Khâu gia, các điểm tựa của Hạ Tưởng làm cho tức giận.
Phó Bá Cử đường đường Phó Thủ tướng, nhưng y cũng là người, cũng chịu không nổi hai nhà Khâu gia, Mai gia bất động thanh sắc liên kết nhau lại để bức vua thoái vị. Y cố nén lửa giận trong lòng, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, lấy một bộ dạng đang giải quyết việc chung rồi nói:
- Tôi chịu sự ủy thác của Thủ tướng và Chủ tịch Quốc hội để phụ trách sắp xếp phối hợp các công tác trong hội nghị. Người không có phận sự mà đều có thể tiến vào đây được như thế này thì tôi cũng không có cách nào để giải thích với Thủ tướng và Chủ tịch Quốc hội, xảy ra chuyện gì thì tôi là người chịu trách nhiệm chính.
Phó Bá Cử nâng ra trách nhiệm chính trị, lại nâng ra Tông Trường Quy và Hà Đông Thần, hai nhân vật trên đỉnh cao quyền lực. Điều này cũng là tạo cho Mai gia, Khâu gia một vấn đề thật nan giải, nếu giải quyết không khéo thì còn có thể bị lỗi nặng với Thủ tướng và Chủ tịch Quốc hội.
Ý đồ Phó Bá Cử rất rõ ràng, các người không phải đang muốn giữ gìn Hạ Tưởng sao? Được, nếu thật sự muốn một lòng giữ gìn Hạ Tưởng thì cũng đừng trách khi ở trước mặt Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng thì y sẽ nhắc tới việc này. Điều này sẽ khiến hai nhà Khâu gia và Mai gia cũng phải suy nghĩ thật kỹ về độ nặng nhẹ, đó là để Hạ Tưởng ở đây trọng yếu hơn hay là để Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng không vui là trọng yếu hơn?
Quả nhiên lời của Phó Bá Cử vừa ra khỏi miệng rất có uy lực. Khâu Nhân Lễ không nói gì nữa, chỉ có liếc mắt nhìn ông cụ Khâu gia một cái. Mai Thái Bình thì dưới chân cũng chần chừ, theo bản năng nhìn về phía ông cụ Mai gia với ánh mắt trưng cầu ý kiến.
Lúc này Hạ Tưởng đang đứng ở giữa đám người nhưng thật ra thì hiện tại không ai để ý đến. Bởi vì từ sau lúc Phó Bá Cử nâng Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng ra thì Khâu Nhân Lễ trở nên do dự và Mai Thái Bình bắt đầu chần chừ khó quyết định. Cả hai người đều phải trưng cầu ý kiến của hai ông cụ, hành động này có thể toát ra một tin tức cực kỳ quan trọng, đó là Chủ tịch Quốc hội có phải người thuộc thế lực phản đối gia tộc của bọn họ hay không thì Hạ Tưởng không dám đưa ra kết luận, nhưng Thủ tướng thì tuyệt đối đi lại không gần gũi với thế lực gia tộc bọn họ, thậm chí có thể nói là có khoảng cách nhất định!
Sự tình, càng lúc càng tinh tế, cũng càng lúc càng có ý tứ...
Thủ tướng là một nhân vật đỉnh cao của quyền lực, nếu để lại một ấn tượng không tốt với nhân vật này thì sẽ không hay ho gì, điều này tất nhiên làm cho cả hai nhà Khâu gia, Mai gia phải đem lòng kiêng kị.
Dĩ nhiên trên phương diện các tin tức đối ngoại công khai và các tài liệu công bố ra ngoài thì cũng sẽ không nhìn ra được điều gì. Mặc dù có rất nhiều chính sách được đưa ra sân khấu nhưng về mặt bản chất thì cũng sẽ không tạo ra được sự thương tổn đến các ngành sản xuất lũng đoạn của thế lực các gia tộc đối nghịch. Bởi vì từ trước đến nay để đưa ra được các chính sách thì cơ bản là kết quả thỏa hiệp trong chính trị.
Mặc dù rất muốn giữ Hạ Tưởng lại, nhưng sau khi Phó Bá Cử nâng hai nhân vật có quyền lực tối cao là Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng ra thì cũng làm ột người có tính cách không sợ trời không sợ đất như Mai Thái Bình rốt cục cũng phải lùi bước, mà Khâu Nhân Lễ cũng phải duy trì một thái độ trầm mặc thỏa đáng. Điều này chứng minh rằng hoặc là Thủ tướng, hoặc Chủ tịch Quốc hội, hoặc là cả hai người đang đảm đương vị trí Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng đều khiến cho Mai Thái Bình và Khâu Nhân Lễ cảm thấy áp lực.
Hôm nay tháp tùng lão Cổ đến đây để xem náo nhiệt, không nghĩ rằng đúng thật là cực kỳ náo nhiệt. Chẳng những gặp mặt được ông cụ Phó gia và ông cụ Khâu gia mà còn gặp được Phó Bá Cử, mà quan trọng nhất chính là Hạ Tưởng còn phát hiện ở trong không khí này còn có một số ý tứ sâu xa gì đó.
Thu hoạch không nhỏ, có thể nói là rất nhiều thu hoạch, không uổng công đã đi đến đây.
Thấy không khí lúc này có vẻ trở nên vắng lặng, cũng là lúc mà hắn nên ra mặt. Vì thế Hạ Tưởng nói:
- Chỉ vì một chút việc nhỏ nhặt của tôi mà đã làm ọi người không được vui, thật sự là tôi không phải. Ông cụ Mai, Trưởng ban Mai, ông cụ Khâu, Trưởng ban Khâu, ông cụ Phó, Phó Thủ tướng Phó, tôi xin bày tỏ sự xin lỗi chân thành nhất đối với mọi người. Là do tôi đi nhầm vào trong hội trường nên mới tạo không ít phiền toái ọi người. Bây giờ cũng là lúc tôi nên rời khỏi đây, như vậy sẽ bớt phần tạo thêm những phiền phức ọi người.
Hạ Tưởng cúi đầu chào mọi người, sau đó xoay người bước đi...
- Tiểu Hạ, cậu không cần phải đi…
Rốt cuộc ông cụ Khâu gia cũng lên tiếng, giọng nói hơi khàn khàn, có vẻ khó nghe. Chất giọng của ông cụ và vẻ người giống hệt nhau, làm cho người khác cảm thấy không được thoải mái. Nhưng Hạ Tưởng thì lại nghe ra sự thân thiết ở bên trong giọng nói của ông cụ nhà Khâu gia.
Chắc chắn là Khâu Tự Phong đã đem đến những ảnh hưởng nhất định tới ông cụ Khâu gia, từ đó ảnh hưởng tới sự quan tâm của ông cụ đối với Hạ Tưởng.
Ông cụ Khâu gia nói ra suy nghĩ của mình nên Hạ Tưởng phải chỉnh trang lại hành động và thái độ của mình. Hắn vội vàng đứng lại, xoay người lại, tỏ vẻ rất cung kính nói:
- Ông cụ, ngài có chỉ bảo gì?
- Vẫn nghe Tự Phong nói rất nhiều về cậu, nói rằng cậu là người bạn tốt nhất của nó mà tôi thì vẫn chưa có cơ hội gặp mặt. Hôm nay thật khó mới có cơ hội gặp gỡ như thế này, ồ, dù sao đây cũng là buổi chúc mừng năm mới, kiểu gì cậu cũng phải ở lại nói chuyện với tôi một chút.
Hai mắt của ông cụ Khâu gia vẫn híp lại đột nhiên chậm rãi mở ra, liếc mắt nhìn Phó Bá Cử một cái rồi thong thả nói.
- Cậu nói cho Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng biết rằng Hạ Tưởng chính là khách của tôi. Nếu Hạ Tưởng có vấn đề gì thì tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Lời nói của ông cụ Khâu gia rất chậm, thanh âm cũng không lớn, hơn nữa tiếng nói khàn khàn mà nếu không cố tình lắng nghe thì sẽ không rõ. Nhưng lúc này, những người ở đây đều nghe rất rõ ràng, giống như tiếng nổ lớn đánh thẳng vào trong tim của mọi người.
Nói như vậy xem như ông cụ Khâu gia hoàn toàn đảm đương việc này? Nói cách khác, để Hạ Tưởng ở lại thì ông cụ cũng không sợ đắc tội với Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng?