Số lần đọc/download: 1564 / 25
Cập nhật: 2015-11-11 01:27:37 +0700
Chương 694: Phân Công Điều Chỉnh Công Tác
D
ương Hoa phẩy tay bỏ đi. Còn Hầu Dương Minh thì mặt không thay đổi, đứng dậy, thu thập quyển sổ ghi chép của mình, cặp xách và cái tách uống trà, sau đó nhanh chóng rời khỏi, không chào hỏi bất cứ một ai, bộ dạng rất là cao ngạo.
Mã Hiểu Yến nhíu mày nhưng rồi cũng im lặng rời đi.
Triệu Kiến Quốc cảm thấy rất kinh ngạc. Ông ta vừa mới trở về công tác, chỉ nghe nói UBND thành phố được điều đến một Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố. Nhưng hôm nay vừa thấy thì đã khiến ông ta mở rộng tầm mắt. Người này dường như có chút quá cuồng vọng? Tuổi trẻ khí thịnh, không biết trời cao đất rộng là gì?
Triệu Kiến Quốc ấn tượng đầu tiên đối với Hầu Dương Minh không được tốt. Nhưng dù sao thì Hầu Dương Minh cũng là Ủy viên thường vụ Thành ủy, cũng cao hơn so với một Phó chủ tịch bình thường. Cho dù là ấn tượng không tốt, nhưng Triệu Kiến Quốc cũng không thể phàn nàn.
Cổ Lam nhìn Vương Chí Quân, hai người cùng nhau đứng dậy bước ra khỏi phòng:
- Lão Vương, có bận không, đến phòng làm việc của tôi chút đi. Tôi có chuyện cần nói với anh.
Trong bộ máy UBND thành phố hiện giờ, Mã Hiểu Yến là Phó chủ tịch thường trực thành phố thì không cần nói rồi. Một số trợ lý Chủ tịch thành phố thì đều là thân tín của Dương Hoa, một tay cô ta đề bạt lên. Còn Cổ Vân Lan, Cổ Trường Lăng và Trang Ninh thì là tâm phúc của Bí thư Thành ủy. Triệu Kiến Quốc vì đắc tội với An Tại Đào mà tiền đồ bị lung lay, không nên có quá nhiều lui tới với ông ta. Cổ Lam và Vương Chí Quân, hai người đều là cán bộ lâu đời, kinh nghiệm và lý lịch đều lọc lõi, hiển nhiên là quan hệ phải chặt chẽ hơn.
Bước vào văn phòng của Cổ Lam, Vương Chí Quân nhíu mày nói:
- Đồng chí Cổ Lam, cái tên tiểu tử kia có phải là có chút không biết trời cao đất rộng là gì không? Cho dù là có bối cảnh thì cũng không nên kiêu ngạo, ngông cuồng như vậy. Mặc kệ nói như thế nào thì quyền uy của nhân vật số một bộ máy phải được giữ gìn. Anh ta không ngờ khi giáp mặt đã mang đến khó chịu cho Dương Hoa. Quả thật là một sự khiêu khích mà.
- Đắc tội với Dương Hoa, anh ta xem còn công tác như thế nào đây? Lãnh đạo tỉnh có thể bảo vệ anh ta tạm thời, nhưng không thể bảo vệ cả đời.
Kỳ thật, khi Hầu Dương Minh vừa mới đến, Cổ Lam và Vương Chí Quân từng cố ý muốn giao hảo với y, lôi kéo đồng minh, khiến cho hai người trong bộ máy UBND thành phố không quá đơn lẻ. Nhưng hiện tại vừa thấy, Vương Chí Quân đột nhiên cảm thấy người này không đáng tin, kế hoạch lúc trước cũng tan thành theo.
- Đúng vậy, lão Vương, Hầu Dương Minh nhìn qua là quá cuồng vọng. Nhưng, anh không thấy biểu hiện hai ngày nay của cậu ta rất kỳ quái sao? Nếu nói là kiêu ngạo, ngông cuồng thì đúng là có, nhưng kiêu ngạo, ngông cuồng đến trình độ này của cậu ta, thậm chí là công khai biểu hiện ra ngoài thì tôi cảm thấy là khá hiếm.
- Ý của cô là cậu ta cố ý như vậy?
Vương Chí Quân trầm ngâm:
- Cậu ta làm như vậy là có ý gì? Cậu ta không nghĩ rằng, làm như vậy thì mình sẽ trở thành một kẻ cô đơn sao? Cho dù phía sau có bối cảnh thì nếu ở đây mà cứ như vậy thỉ cả đời cũng chỉ xám xịt thôi.
- Lão Vương, tôi đã cẩn thận quan sát người thanh niên này. Cậu ta trầm mặc, ít nói, tính tình trầm ổn. Tuy rằng kiêu ngạo nhưng không phải là một người làm việc đàng hoàng. Tôi đoán, sở dĩ anh ta làm như vậy là có hai lý do. Thứ nhất là sau lưng có bối cảnh rất lớn, xuất thân rất tốt nên sinh ra kiêu ngạo. Khi cậu ta đến Phòng Sơn, khẳng định là có được sự ủng hộ ở trên, một lòng một dạ muốn tiếp nhận vị trí của Mã Hiểu Yến, thậm chí là của Dương Hoa. Anh ngẫm lại mà xem, nếu không có ý đồ đó, sao Tỉnh ủy lại bổ nhiệm cậu ta làm Ủy viên thường vụ Thành ủy?
- Thứ hai, là cậu ta muốn thử xem độ sâu đậm của quan trường Phòng Sơn như thế nào. Bí thư Thành ủy An Tại Đào rốt cuộc có năng lượng bao nhiêu? Thử xem Chủ tịch thành phố Dương Hoa có thể đứng đầu trận tuyến hay không?
Vương Chí Quân ánh mắt sáng ngời, trầm ngâm một hồi, cảm thấy phán đoán của Cổ Lam dường như có chút đạo lý. Nhưng ông ta lại suy nghĩ lại, nhíu mày nói:
- Phó chủ tịch thành phố Cổ, có lẽ cô nói đúng đấy. Nhưng An Tại Đào và Dương Hoa cũng không phải là người dễ đối phó. Tôi sợ là tên Hầu Dương Minh này căn bản không phải là đối thủ của bọn họ. Kết quả là chỉ làm rơi tảng đá vào chân mình thôi, kết cục sẽ không tốt.
Cổ Lam thở dài, gương mặt trầm ngâm. Đối với thủ đoạn của An Tại Đào, cô ta trong lòng cũng hiểu rõ. Đây là một người rất đáng sợ, thủ đoạn của hắn rất tàn bạo. Ngay cả thân tín do một tay mình đề bạt lên Cổ Vân Lan cũng bị hắn lôi kéo bên người. Nghĩ đến Cổ Vân Lan không ngờ vì An Tại Đào mà trở thành đối thủ của mình, tuy rằng Cổ Lam không còn cách nào khác nhưng cảm thấy xấu hổ vạn phần.
Trước kia trong lòng cô còn có thể cân bằng được một chút, bởi vì Cổ Vân Lan chỉ là một trợ lý Chủ tịch thành phố. Nhưng hiện tại, Cổ Vân Lan cũng đã trở thành một Phó chủ tịch thành phố ngang bằng với cô, sự oán giận trong lòng cô ngày càng mãnh liệt.
Nếu Hầu Dương Minh đấu với những người đó thì thiệt thòi sẽ thuộc về anh ta. Dù sao thì anh ta cũng là một người mới đến, dựa vào cái gì mà đấu với An Tại Đào chứ? Cho dù anh ta có là rồng qua sông thì cũng khó mà địch lại An Tại Đào rắn địa phương.
- Sự việc đã rõ ràng!
Vương Chí Quân lại bổ sung thêm một câu.
- Cho nên, lão Vương, chúng ta phải kiên nhẫn chờ đợi, kiên nhẫn xem chừng.
Cổ Lam thần sắc thay đổi.
- Chúng ta phải vững vàng, không cần giống với những người khác. Đối với Hầu Dương Minh, không cần tiếp cận quá gần, nhưng cũng không thể lãnh đạm, trước nhìn tình huống rồi nói sau. Nếu cậu ta giỏi thì chúng ta có thể đến gần một chút. Nếu cậu ta căn bản không đỡ nổi một chiêu thì tùy cậu ta tự sinh tự diệt thôi.
- Tôi nói chuyện này với anh chính là muốn nhắc nhở anh.
Cổ Lam hạ giọng nói:
- Tôi cảm thấy tên Hầu Dương Minh này không đơn giản, không giống như ngoài mặt chúng ta nhìn đơn giản như vậy. Nếu cho cậu ta thời gian, để cậu ta vững gót chân ở Phòng Sơn, nói không chừng thì…
Hai người trao đổi một ánh mắt hiểu ý. Đối với Cổ Lam và Vương Chí Quân hiện giờ mà nói, bọn họ chưa chắc là muốn đấu với Dương Hoa hay là An Tại Đào, mà là xuất phát từ việc bảo vệ mình. Bị cô lập trong bộ máy UBND thành phố, loại cảm giác này khiến cho người khác cảm thấy bất an.
Dương Hoa vội vàng trở lại phòng làm việc của mình, đóng cửa lại. Ngay trước mặt người ngoài, cô không che giấu được cảm xúc phẫn nộ của mình. Cô ảo não chắp tay sau lưng, đi tới đi lui trong phòng làm việc, trong lúc nhất thời tâm phiền ý loạn không làm chủ được.
Theo như lời nói của Vương Chí Quân, Dương Hoa không phải là một người phụ nữ đơn giản. Cô có thể ở trong quan trường lăn lộn lên vị trí Chủ tịch thành phố cấp địa cũng không phải là ngẫu nhiên. Lịch lãm trong quan trường hơn mười năm, lòng dạ và thủ đoạn của cô chung quy là tài trí hơn người. Chẳng qua là ở Phòng Sơn, hào quang của An Tại Đào quá mức chói mắt, vô hình chung đã che đậy Dương Hoa. Đương nhiên, đây vốn là một phần do Dương Hoa khiêm tốn.
Cổ Lam có thể nhìn ra vấn đề, Dương Hoa làm sao mà không nhìn ra chứ. Không cần nói đến Dương Hoa, ngay cả Mã Hiểu Yến, trong cuộc họp vừa rồi cũng mơ hồ đoán ra được điều gì. Hầu Dương Minh này biểu hiện rất khác thường, căn bản là không phù hợp với lẽ thường, không thể không làm cho người ta phải cảnh giác.
“Tên Hầu Dương Minh này quả thật không đơn giản”. Dương Hoa hít một hơi thật sâu, tuy rằng không có một kết quả rõ ràng, nhưng cô giờ phút này trên cơ bản đã kết luận, Hầu Dương Minh lai lịch không hề nhỏ. Anh ta đến từ Yên Kinh, chắc chắn phải là hậu duệ của khai quốc công thần. Nếu là như vậy thì thật là không tốt khi đấu với anh ta.
Anh ta muốn tranh quyền với Mã Hiểu Yến. Đáng tiếc, đáng tiếc! Dương Hoa thầm nghĩ, làm sao mà anh có thể tranh quyền với Mã Hiểu Yến trong khi có An Tại Đào ở đằng sau chống lưng, ai cũng không động đậy được Mã Hiểu Yến. Đây là một kết quả không thể nghi ngờ. Ngay cả một người có lai lịch không nhỏ thì kết quả cũng không thay đổi.
Nhưng Tỉnh ủy sao lại bổ nhiệm Hầu Dương Minh làm Ủy viên thường vụ Thành ủy chứ? Chẳng lẽ lãnh đạo ở tỉnh lại không biết, một bộ máy UBND thành phố xuất hiện hai Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố chính là dẫn đường cho nhị hổ phân tranh thôi. Với quan hệ giữa An Tại Đào và Bí thư Tỉnh ủy Lý Đại Niên, theo lý thì không nên xuất hiện loại tình huống này, nhưng chuyện gì đã xảy ra chứ?
Dương Hoa nghĩ tới nghĩ lui, cân nhắc đi cân nhắc lại, lo được lo mất, khiến đầu óc loạn lên, sự tức giận không ngờ đã tiêu tan mất.
Do dự thật lâu, Dương Hoa lúc này chuẩn bị gọi cho An Tại Đào nói rõ chuyện này, nhưng vào lúc này, điện thoại của cô lại vang lên, một dãy số rất quen thuộc. Nhíu mày một chút, cô đột nhiên nhớ đến mấy ngày trước cô có gọi qua số điện thoại này, là số điện thoại di động của thư ký Tôn Hiểu Minh của Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân.
Dương Hoa giật mình, khẩn trương nghe điện thoại. Sau khi nói chuyện xong với Tôn Hiểu Minh, sắc mặt Dương Hoa trở nên rất khó coi. Kết quả quả thật như cô đã đoán. Hầu Dương Minh lai lịch không nhỏ, Chủ tịch tỉnh không ngờ đã ám chỉ thư ký gọi điện thoại cho cô, hỏi về vấn đề phân công công tác cho Hầu Dương Minh. Nói anh ta là nhân tài khó có được, phải coi trọng gấp đôi, khiến anh ta có thể phát huy sở trường của mình.
Dương Hoa thở ra một cái, kết thúc cuộc nói chuyện, yên lặng nhìn thần sắc không thay đổi của An Tại Đào.
An Tại Đào cười ha hả:
- Cô Dương à, thư ký Chủ tịch tỉnh gọi điện thoại đến, cô liền đứng ngồi không yên? Lãnh đạo chỉ nói Hầu Dương Minh là một nhân tài, bảo chúng ta coi trọng anh ta, nhưng hiện tại không phải là chúng ta rất coi trọng anh ta sao? Anh ta vừa đến thành phố, tình huống còn chưa quen thuộc, chẳng lẽ không cần có quá trình làm quen công việc sao? Điều này sao có thể.
- Nhưng, Bí thư An…
Dương Hoa có chút khó xử, cười khổ.
- Anh xem vấn đề phân công công tác của anh ta thế nào?
An Tại Đào đầy thâm ý nhìn Dương Hoa, biết suy nghĩ đích thật của cô giờ phút này, liền thản nhiên cười:
- Cô Dương à, không cần suy nghĩ nhiều lắm.
- Phân công công tác cho Phó chủ tịch thành phố, phải căn cứ vào nguyên tắc ổn định, đoàn kết, chứ không phải như đồ ăn ở chợ, có thể cò kè mặc cả.
An Tại Đào khoát tay nói:
- Đồng chí Hầu Dương Minh ông nội là khai quốc công thần, xuất thân gia giáo rất nghiêm. Cô Dương, nên phân phối công tác thế nào thì phân phối. Hầu Dương Minh nhất định sẽ phục tùng và tôn trọng sự an bài của tổ chức.
An Tại Đào khẽ mỉm cười.
Dương Hoa sắc mặt đỏ lên, nhưng nghe lời này của An Tại Đào, lòng cô cũng cảm thấy yên ổn. Cô rất hiểu An Tại Đào, nếu An Tại Đào đã biết lai lịch của Hầu Dương Minh, như vậy An Tại Đào nói có thể thì là có thể.
- Bí thư An, bằng không cứ để cho đồng chí Dương Minh tạm thời hỗ trợ công tác cho tôi, để ý đến việc xây dựng trường đại học Đông Sơn?
Dương Hoa nhẹ nhàng dò hỏi. An Tại Đào cười ha hả:
- Được thôi, việc xây dựng trường đại học Đông Sơn là một công tác đặc biệt nặng nề, để đồng chí Hầu Dương Minh đảm nhận trọng trách này, thì cũng có thể ăn nói với lãnh đạo tỉnh.
Ngày hôm sau, trong cuộc họp Chủ tịch thành phố làm việc, Dương Hoa tuyên bố phân công công việc cho các Phó chủ tịch thành phố. Ngoài dự liệu của mọi người, tuy rằng Dương Hoa không có thỏa mãn yêu cầu của y, nhưng Hầu Dương Minh lúc này vẫn duy trì trầm mặc, đồng ý với công tác được phân công.
Việc xây dựng trường đại học Đông Sơn đương nhiên là công tác quan trọng nhất ở thành phố hiện giờ. Tầm quan trọng của nó có thể nhìn thấy được. Để Hầu Dương Minh quản lý việc này, ngoài mặt thì là nâng cao địa vị của Hầu Dương Minh, nhưng trên thực tế, anh ta lại không có bất luận thực quyền nào ở đây. Phải biết rằng, việc chuẩn bị xây dựng trường đại học là công tác do An Tại Đào đứng ra chịu trách nhiệm. Dương Hoa chỉ là phối hợp công tác với An Tại Đào, huống chi Hầu Dương Minh chỉ là một Phó chủ tịch thành phố.
Điều này, không cần nói đến Hầu Dương Minh, mà ai cũng đều rõ ràng.
Sau khi tuyên bố xong, Cổ Lam và Vương Chí Quân âm thầm trao đổi ánh mắt, đều nhìn thấy từ trong mắt đối phương một tia thất vọng. Trải qua một ngày, Dương Hoa hầu như cũng không nể mặt Hầu Dương Minh, đã chứng minh rất nhiều vấn đề. Hơn nữa, bản thân Hầu Dương Minh dường như cũng đã tiếp nhận sự thật.
- Được rồi, nếu tất cả mọi người đều không có ý kiến, như vậy cứ tiến hành. Trưởng ban thư ký Chu, anh hãy lập tức bảo UBND ra văn bản, phát hành xuống các đơn vị và quận huyện, đồng thời báo cáo với Thành ủy và gửi cho nhật báo Phòng Sơn, ngày mai công khai đăng báo điều chỉnh bộ máy thành viên UBND.
Dương Hoa mỉm cười, hướng Chu Quân nói. Chu Quân lập tức đứng dậy, đồng ý công việc. Từ lúc theo phe Bí thư Thành ủy Tống Nghênh Xuân mà đắc tội với An Tại Đào, cho đến nay, Chu Quân trở nên trầm mặc và khiêm tốn. Có thể nói là cẩn thận chặt chẽ, sợ có sơ sót gì lại bị An Tại Đào nắm lấy. Nhưng thời gian dài như vậy, An Tại Đào vẫn không động đến y. Nhưng chính vì vậy mà y trong lòng vẫn luôn run sợ.
Sự phản bội lúc trước đã như một tảng đá lớn đè chặt người y khiến y thở không nổi.
Ngày hôm sau, nhật báo Phòng Sơn, đã dùng nửa trang 2 để công bố việc điều chỉnh thay đổi phân công công tác của các lãnh đạo bộ máy UBND thành phố.
Chủ tịch thành phố Dương Hoa chủ trì công tác toàn diện của UBND thành phố, phân công quản lý tài chính, thuế vụ, kiểm toán, quản lý Ủy ban An toàn sản xuất, khu Cao Tân, và việc chuẩn bị xây dựng trường đại học Đông Sơn.
Phó chủ tịch thường trực thành phố Mã Hiểu Yến hỗ trợ cho Chủ tịch thành phố Dương Hoa phụ trách công tác hàng ngày của UBND thành phố, hỗ trợ quản lý tài chính, thuế vụ, công tác khu Cao tân, quản lý văn phòng UBND, điều tra nghiên cứu, phát triển cải cách, kinh tế công nghiệp (Ủy ban Kinh tế Thương mại), chứng khoán, giám sát, công tác thống kê, giá hàng, kinh tế hợp tác, công nghiệp thông tin, xí nghiệp vừa và nhỏ, công tác điều tra thống kê quốc gai, công tác về ngành diện, dẫn dắt phụ trách tổ công tác điều phối kinh tế công nghiệp của UBND thành phố, phụ trách an toàn sản xuất.
Phó chủ tịch thành phố Hầu Dương Minh hỗ trợ Chủ tịch thành phố Dương Hoa trong công tác quản lý xây dựng trường đại học Đông Sơn, phân công quản lý nông nghiệp, lâm nghiệp, thủy lợi, máy móc nông nghiệp, kinh doanh, khu kinh tế mới Tư Hà, khí tượng, giúp đỡ người nghèo…
Phó chủ tịch thành phố Triệu Kiến Quốc phân công quản lý xây dựng, quy hoạch, giao thông, quản lý bất động sản, ngành phục vụ công cộng, bảo vệ môi trường, quốc thổ tài nguyên, công trình trọng điểm, bản đồ đo vẽ, nhà ở, an toàn lao động.
Phó chủ tịch thành phố Cổ Lam được phân công quản lý văn phòng Ủy ban an toàn sản xuất, giám sát an toàn, dân chính, người già, giám sát an toàn chất lượng, giám sát dược phẩm, thực phẩm, than đá, pháp chế, dân binh dự bị, phụ trách tổ công tác quản lý kinh tế công nghiệp phối hợp, đồng thời cũng phụ trách công đoàn, hội nghị liên hiệp công thương.
Phó chủ tịch thành phố Trang Ninh phụ trách công tác khu kinh tế mới Tư Hà, quản lý công an, tư pháp hành chính, an toàn quốc gia, thông tin đối ngoại, an toàn sản xuất, phụ trách công tác của Ủy ban an toàn sản xuất.
Phó chủ tịch thành phố Cổ Vân Lan phụ trách quản lý nhân sự, bảo tồn văn hóa, giáo dục, y tế, kế hoạch hóa gia đình, truyền thông, hội chữ thập đỏ, phụ trách công tác của Ủy ban an toàn sản xuất, đồng thời cũng phụ trách đoàn thanh niên cộng sản, hội liên hiệp phụ nữ.
Phó chủ tịch thành phố Cổ Trường Lăng hỗ trợ Chủ tịch thành phố Dương Hoa quản lý khu huyện, khoa học kỹ thuật, tôn giáo, hồ sơ, bưu chính viễn thông, tổ công tác phụ trách quản lý kinh tế công nghiệp của UBND thành phố, ủy ban An toàn sản xuất…
Phó chủ tịch thành phố Vương Chí Quân phân công quản lý kinh doanh đối ngoại, thu hút đầu tư, kiểm nghiệm kiểm dịch, hải quan, du lịch, dịch vụ, tài chính, bảo hiểm, quản lý công thương, hành chính, buôn bán, lương thực, dầu mỏ, vật tư, thuốc lá, tổ công tác phụ trách quản lý kinh tế công nghiệp của UBND thành phố, ủy ban An toàn sản xuất…
Trợ lý Chủ tịch thành phố Trâu Quảng Bình hỗ trợ Phó chủ tịch Mã Hiểu Yến quản lý công tác kinh tế mậu dịch, phụ trách công tác đơn vị tạm giữ chức.
Trợ lý Chủ tịch thành phố phụ trách toàn diện công tác tài chính, hỗ trợ cho Phó chủ tịch Hầu Dương Minh trong công tác chỉ đạo xây dựng trường đại học Đông Sơn.
Trợ lý Chủ tịch thành phố Trương Trí Hằng hỗ trợ công tác cho Phó chủ tịch thành phố Cổ Vân Lan trong công tác bảo đảm hệ thống y tế, miễn phí chữa bệnh.
Trợ lý Chủ tịch thành phố Chu Quân hỗ trợ cho Chủ tịch thành phố Dương Hoa, Phó chủ tịch thường trực Mã Hiểu Yến công tác toàn diện của văn phòng UBND thành phố.
Việc điều chỉnh và phân công công tác bộ máy thành viên lãnh đạo, kỳ thật đã làm nổi bật địa vị chính trị của lãnh đạo và quyền lực bị uy hiếp.
Trong những ngày qua, có một tin đồn cho rằng vị trí Phó chủ tịch thường trực thành phố Mã Hiểu Yến sắp khó giữ được, có thể bị Phó chủ tịch thành phố Hầu Dương Minh mới đến thay thế. Nhưng sự thật chứng minh, phân công công tác của Phó chủ tịch thường trực Mã Hiểu Yến chẳng những không giảm mà còn tăng hơn trước. Tin tức này vừa được thông báo đã giáng một đòn vào mặt những người âm thầm ngờ vực sau lưng.
Hầu Dương Minh yên lặng ngồi trong phòng làm việc, gọi điện thoại về nhà. Người nghe điện thoại là mẹ y, diễn viên của đoàn văn công không quân quốc gia đã về hưu Mã Vân.
- Dương Minh!
Mã Vân mặc dù đã về hưu nhưng giọng nói vẫn còn rất ngọt ngào.
- Công việc có vấn đề gì sao? Điều chỉnh phân công không có cho con à?
- Không phải, mẹ, con chính là muốn nói với mẹ một tiếng, công tác của con có vấn đề, con sẽ tự mình giải quyết, mẹ và ba đừng có xen vào.
Đầu dây bên kia, Mã Vân ngẩn ra, nhíu mày nói:
- Con muốn làm gì? Dương Minh, con hiện tại chỉ có một mình ở Phòng Sơn, hoàn cảnh còn chưa quen thuộc, mẹ làm sao mà yên tâm chứ. Ông nội con hôm qua còn hỏi thăm công việc của con, mẹ liền nói cho ông biết, để ông cụ gọi điện thoại cho cấp dưới của mình một tiếng.
- Không cần đâu mẹ, mẹ nói với ông rằng con vẫn rất tốt. Không cần mọi người quan tâm đâu.
Hầu Dương Minh thở dài:
- Mẹ, hiện tại tốt xấu gì thì con cũng là một cán bộ cấp sở, cũng không còn là một đứa trẻ, con nên biết phải làm như thế nào.
- Được rồi, được rồi, con trai. Con cứ ngang bướng như vậy thì mẹ để mặc con. Nhưng con nói cho mẹ biết con được phân công quản lý việc gì? Bọn họ có làm khó dễ hay xa lánh gì con không? Mẹ nghe nói, quan trường ở các địa phương rất hay bài xích những cán bộ bên ngoài đến.
Mã Vân không còn cách nào khác, nhún vai thở dài.
- Tạm thời con được phân công hỗ trợ cho Chủ tịch thành phố quản lý việc xây dựng trường đại học Đông Sơn, còn có quản lý nông lâm ngư nghiệp.
Hầu Dương Minh thở ra một cái:
- Từ từ rồi sẽ quen, không ai có thể vừa ăn đã mập lên được.
Mã Vân trầm mặc một chút, đột nhiên mỉm cười:
- Như vậy cũng được, dù sao con sớm muộn gì cũng lên thôi, chỉ là tạm thời phân công quản lý, cũng không có gì quan trọng lắm. Sau khi làm Chủ tịch thành phố vài năm thì sẽ trở về Yên Kinh. Ông cụ nhà chúng ta tốt xấu gì cũng là khai quốc công thần, trước sau gì con cũng phải trở về.