To sit alone in the lamplight with a book spread out before you, and hold intimate converse with men of unseen generations - such is a pleasure beyond compare.

Kenko Yoshida

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 666: Xin Em Cho Anh Một Cơ Hội
úc này Thường Hải Tâm gõ cửa bước vào, cô ta vừa mới nhận được tin tức, Tạ Vân Phi bởi vì gãy xương mũi cho nên phải về trước, hội nghị vào hai ngày sau cũng không tham gia.
Lý Hồng Dương nói: "Xem ra bị thương không nhẹ."
Thường Hải Tâm nói: "Hắn xứng đáng bị đánh mà, hôm nay khi phát sinh hoả hoạn, tôi nghe thấy rõ, chính là hắn hét bảo lãnh đạo đi trước."
Lý Hồng Dương ngây ra đó, y hiện tại cuối cùng cũng hiểu Trương Dương vì sao lại đấm Tạ Vân Phi, nếu Tạ Vân Phi thật sự hét ra câu đó, một phát đấm này cũng không phải là ăn oan ức.
Thường Hải Tâm nói: "Loại cán bộ này thật sự là nỗi sỉ nhục của Bình Hải chúng ta, lát nữa tôi sẽ đi vạch trần hắn với giới truyền thông!"
Trương Dương nói: "Đừng, chuyện này không thể nói ra được!"
Thường Hải Tâm khó hiểu nói: "Vì sao là không thể nói ra?"
Trương Dương nói: "Cô ngẫm lại đi, Tạ Vân Phi là phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Bình Hải chúng ta, bản thân hắn mất mặt thì không sao, nhưng hắn hiện tại đại biểu cán bộ Bình Hải chúng ta, bởi vì một mình hắn mà thể diện của chúng ta cũng mất hết theo, cô nói xem có đáng không?"
Lý Hồng Dương cũng gật đầu nói gật đầu nói: "Đúng, chuyện này quyết không thể nói rồi adc!" Có thể tưởng tượng ra, nếu chuyện này bị công bố, phía tỉnh Vân An khẳng định sẽ đổ tất cả trách nhiệm lên người Tạ Vân Phi, như vậy tỉnh Vân An sẽ vứt bỏ được hết liên quan, nhưng hình tượng của cán bộ Bình Hải sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.
Trương Dương nói: "Nói tóm lại hôm nay không có thương vong, thế là vạn hạnh trong bất hạnh rồi."
Lý Hồng Dương nói: "Chỉ sợ phóng viên vẫn cứ tóm lấy chuyện này không buông."
Nắm ngoài dự kiến của mọi người, Tạ Vân Phi đi rồi, chuyện này không được phóng viên nhắc tới nữa, rất nhanh liền có người phóng ra tin đồn, lúc sáng sớm khi hỏa hoạn xảy ra, không có bất kỳ ai hét to bảo lãnh đạo đi trước, hai vị lãnh đạo cao nhất cũng không gấp thoát khỏi hiện trường đám cháy, mà là vẫn ở lại hiện trường, cho tới sau khi tất cả mọi người đều được cứu mới đi.
Trương Dương biết được chuyện này cũng không cảm thấy bất ngờ, tuy rằng rõ ràng là nói dối, nhưng đây là lời nói dối đầy thiện ý, nếu thật sự muốn tra ra manh mối, chuyện này thế tất sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt trên xã hội, chẳng những ảnh hưởng đến hình tượng của cán bộ tỉnh Bình Hải, hơn nữa sẽ ảnh hưởng đến hình tượng quang huy của tất cả cán bộ đảng viên, cân nhắc từ đại cục, chuyện này phải che giấu, không thể để người dân phải lạnh lòng. Lịch lãm lâu ngày trên quan trường, Trương Dương đã khá quen thuộc với phương pháp xử lý loại chuyện này.
Thường Hải Tâm rất không hài lòng đối với cách xử lý chuyện này, căm giận bảo: "Như vậy là xong à? Lúc xảy ra hỏa hoạn, những đứa bé đó đang ở trên sân khấu, rất nhiều cán bộ lãnh đạo chỉ lo cho tính mạng của mình, tranh nhau chạy ra khỏi cửa an toàn, căn bản không thèm quan tâm tới những đứa bé đó, những người đó đều là hạng bại hoại, nên bắt toàn bộ bọn họ rồi xử lý nghiêm khắc."
Trương Dương nói: "Nếu thật sự nói ra chuyện này, trong lòng người dân sẽ nghĩ như thế nào? Bọn họ sẽ nhìn đám cán bộ chúng ta với ánh mắt như thế nào?"
Thường Hải Tâm nói: "Có người tốt thì cũng có người xấu, luôn luôn có cán bộ tốt như anh mà."
Trương Dương nói: "Chuyện này chỉ có thể xử lý như vậy, còn loại người như Tạ Vân Phi, rồi cũng không có kết cục tốt đâu."
Lương Thành Long lúc này lại gọi điện thoại tới, sau khi gã tới Nam Võ chỉ chú ý tới Lâm Thanh Hồng, ở Nam Võ điều tra một lượt cũng không tìm được kết quả gì, gã cũng không thể thủy chung ở đây mãi được, định sáng mai trở về, nhớ tới mình đổ oan cho Trương Dương, cũng có chút áy náy, cho nên trước khi đi hẹn Trương Dương đi ăn một bữa. Lương Thành Long còn có một mục đích, muốn mời cả Lâm Thanh Hồng theo, gã hiện tại một lòng muốn vãn hồi cuộc hôn nhân này.
Tối hôm đó Lương Thành Long ở Vương Phủ Vạn Trang nổi danh nhất Nam Võ mời khách, khi Trương Dương và Thường Hải Tâm cùng nhau đến, chỉ có một mình Lương Thành Long ngồi ở trong phòng, Trương Dương nói: "Lâm Thanh Hồng đâu?"
Lương Thành Long nói: "Tôi sợ cô ta không đến, bảo Đinh Triệu Dũng đi đón cô ta rồi."
Trương Dương cười nói: "Thật sự là tốn công quá nhỉ, tôi nếu là Lâm Thanh Hồng, tôi sẽ bị anh làm cảm động đó."
Lương Thành Long trừng mắt lườm hắn một cái: "Cút sang một bên đi, cho rằng tôi không nghe ra là cậu đang nói mát tôi à?"
Trương Dương cười cười ngồi xuống, nói với Thường Hải Tâm: "tiểu Thường, cô xem có món gì ngon thì cứ việc gọi, tôi nay là ông chủ Lương mời khách mà."
]Thường Hải Tâm cười nói: "Biết rồi!" Cô ta cầm thực đơn lên xem.
Trương Dương lại nhắc: "Đừng làm khó người ta, gọi món đắt nhất ấy!"
Lương Thành Long nói: "Nói thật, tối nay mọi người đều là tới giúp đỡ tôi, cố gắng nói đỡ cho tôi vài câu nhé, Thanh Hồng kỳ thực là người ngoài lạnh trong nóng."
Trương Dương nói: "Tôi thấy chưa chắc đã vậy đâu, Lâm Thanh Hồng lần này hình như là quyết tâm ly hôn với anh, chuyện của hai vợ chồng anh, chúng tôi nhúng tay vào cũng không tiện."
Lương Thành Long nói: "Tôi luôn cảm thấy là cái tên Trình Quốc Bân đó ở sau lưng phá rối, tôi hôm nay đặc biệt tìm một thám tử tư. Bảo hắn đi theo dõi tên rùa đen đó, nhất định phải điều tra rõ Trình Quốc Bân cho tôi." Lương Thành Long cực kỳ phản cảm đối với Trình Quốc Bân, khi nói những lời này cũng nghiến răng nghiến lợi.
Trương Dương nói: "Tình địch tôi thấy nhiều rồi, nhưng loại tình địch như hai anh thì không thường thấy lắm, đều khẩn trương vì một nữ nhân, nhưng nữ nhân này thì lại một lòng muốn ly hôn với các anh."
Lương Thành Long nói: "Nói gì thế hả? Cái gì gọi là một lòng muốn..."
Lúc này Lâm Thanh Hồng và Đinh Triệu Dũng cùng nhau bước vào, khiến tất cả mọi người không ngờ là Trần Thiệu Bân cũng tới, thằng ôn này là từ Thượng Hải đến Nam Võ, trên người toàn bộ tất cả đều hàng hiệu, trên tay còn đeo một cái nhẫn kim cương khá là tục khí, khí chất trên người rõ ràng là khác hẳn trước kia.
Trương Dương kinh hỉ nói: "Trần Thiệu Bân, cậu tới lúc nào vậy?"
Trần Thiệu Bân cười ha ha bước tới, ôm Trương Dương một cái thật chặt sau đó làm bộ muốn lao về phía Thường Hải Tâm, Thường Hải Tâm á một tiếng, vội vàng né ra sau Trương Dương, từ lúc tới trường đảng Đông Giang học, Trần Thiệu Bân liền cực khổ theo đuổi cô ta, Thường Hải Tâm đối với Trần Thiệu Bân có thể nói là tránh còn không kịp.
Trần Thiệu Bân cũng chỉ là dọa Thường Hải Tâm thôi, hắn cười nói: "Tôi biết Hải Tâm đến Nam Võ họp, cho nên đặc biệt từ Thượng Hải lái xe tới thăm cô ấy, Hải Tâm chính là tình nhân trong mộng là của tôi mà!"
Thường Hải Tâm từ phía sau Trương Dương thò đầu ra: "Trần Thiệu Bân, anh đừng nói năng vớ vẩn, hôm nay lãnh đạo của chúng tôi ở đây đấy, chủ nhiệm Trương, anh ta nếu dám khi dễ tôi, anh phải giúp tôi trút giận đó!"
Trương Dương trợn tròn hai mắt giống như hung thần ác sát: "Tôi cho anh ta mượn thêm một lá gan luôn, anh ta nếu dám bắt nạt cô, tôi sẽ ném anh ta từ trên tầng ba xuống."
Trần Thiệu Bân nói: "Lãnh đạo gì cơ? Lãnh đạo của các cô trong mắt tôi chẳng bằng cái rắm, Trương Dương, cậu đừng có nói giọng nhà quan với tôi, cậu nếu dám trọng sắc khinh hữu, ba chúng tôi cùng nhau thiến cậu!" Hắn cũng rất biết kéo đồng minh ra chiến tuyến.
Đinh Triệu Dũng cười nói: "Đừng lôi cả tôi vào, tôi không liên quan gì tới chuyện này cả, tôi lựa chọn trung lập!"
Lương Thành Long nói: "Cái này cũng không liên quan gì tới tôi và Thanh Hồng, hai chúng tôi cũng trung lập."
Lâm Thanh Hồng vừa nghe thấy lời này liền tức giận nói: "Ai là hai chúng tôi với anh? Anh có bệnh à? Hôm nay tôi mang cả giấy ly hôn tới đây, anh giờ ký luôn cho tôi!"
Trần Thiệu Bân mỉm cười nói: "Có cần phải vậy không? Tôi nói này? Mấy người chúng tôi từ các nơi xa xôi trên tổ quốc chạy tới Nam Võ, Thanh Hồng, chị cho dù không niệm tình cảm vợ chồng thì cũng phải nghĩ tới tình bạn của chúng ta chứ? Ở Nam Võ chị là địa chủ, chuyện ly hôn tối nay miễn bàn đi, qua tối nay rồi chị muốn nhắc tới lúc nào cũng được!"
Lâm Thanh Hồng nói: "Được! Tối nay tôi không nhắc tới nữa, nhưng cũng phải nói rõ, bữa cơm tối nay tôi mời. Lương Thành Long, tôi không mời anh, anh nếu có chút cốt khí, thì đừng có ở đây ăn xin."
Lương Thành Long không hề tức giận: "Tối nay những người tới đây đều là huynh đệ tỷ muội của anh, anh cứ trơ mặt không biết xấu hổ thì sao?"
Trương Dương nói: "Còn nói nữa à, trong ấn tượng của tôi, khi anh không cần mặt mũi có nhiều lắm!"
Mọi người ở đây đều bật cười, có điều Lâm Thanh Hồng cười, cô ta đương nhiên có thể nhìn ra đám bạn bè này tối nay tụ tập lại một chỗ, mục đích chính là muốn giúp cô ta và Lương Thành Long hoà giải, Trần Thiệu Bân từ Thượng Hải xa xôi như vậy tới, cũng chính là vì mục đích này, Lâm Thanh Hồng rất cảm kích hảo ý của bọn họ, nhưng cô ta thật sự không thể chấp nhận được Lương Thành Long nữa. Trên tình cảm cô ta đã gặp quá nhiều bi thương, hơn nữa hai lần cùng là té ngã trên một chuyện, Lâm Thanh Hồng trong thương nghiệp rất khôn khéo, đánh đâu thắng đó, nhưng trên tình cảm thì lại là một kẻ thất bại.
Thường Hải Tâm ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, Trần Thiệu Bân thì ngồi xuống bên cạnh Thường Hải Tâm, Thường Hải Tâm kháng nghị: "Anh qua bên kia ngồi đi!"
Trần Thiệu Bân mặt dày nói: "Ngồi ở bên cạnh cô vẫn thích hơn, tôi cảm thấy cô là thân thiết nhất."
Thường Hải Tâm vốn là không có cảm giác gì với gã, hiện tại đã là nữ nhân của Trương Dương, lại càng không sinh ra ý nghĩ đặc biệt gì với Trần Thiệu Bân, cô ta cười nói: "Anh đúng là giả dối, lúc nào mới có thể biến thành thành thực một chút đây."
Trần Thiệu Bân nói: "Trong đám người này, kẻ thành thật nhất chính là tôi đấy."
Trương Dương cười nói: "Dẹp đi, cậu cũng dám nói rằng mình thành thật ư, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi? Sao đột nhiên lại chạy tới Nam Võ?"
Lâm Thanh Hồng lạnh lùng nói: "Còn phải hỏi nữa à? Nhất định là có người gọi điện thoại cho anh ta, mời anh ta tới đây làm cứu binh."
Lương Thành Long vội vàng giải thích: "Tôi không gọi điện thoại đâu, Trần Thiệu Bân, tôi cũng không biết là cậu sẽ tới."
Trần Thiệu Bân mỉm cười: "Nghĩ xa thế, Lâm tổng của chúng ta luôn luôn nghĩ xa, mục đích chủ yếu mà tôi lần này đến Nam Võ là để trả tiền!" Thằng ôn này từ trong ngực lấy ra tập chi phiếu, rất tiêu sái viết một con số ở bên trên, sau đó đưa cho Lâm Thanh Hồng nói: "Lâm tổng, huynh đệ vào thời điểm khó khăn nhất là nhờ có chị giúp, hiện tại tôi cũng tính là có chút thành tựu, là lúc nên trả tiền cho chị rồi."
Lâm Thanh Hồng ngây ra một thoáng, nhìn thoáng qua chi phiếu rồi nói: "Cậu thực sự kiếm được tiền rồi à?"
Trần Thiệu Bân không khỏi có chút đắc ý gật đầu nói: "Cũng kiếm được một chút, năm nay nắm được một vụ lớn, kiếm lại được hết chỗ tiền đã mất, ngoài ra còn kiếm thêm được hơn năm trăm vạn, không bằng được đại tài chủ như anh chị, có điều tôi vẫn rất thỏa mãn rồi."
Đinh Triệu Dũng nói: "Thị trường chứng khoán kiếm tiền dễ như vậy sao?"
Trần Thiệu Bân nói: "Cái thị trường chứng khoán? Hiện tại tôi làm hàng hóaa kỳ hạn!"
Trương Dương nói: "Cái cậu nói tôi chẳng hiểu đâu, tôi chỉ biết ai kiếm được tiền thì người đó mời khách."
Trần Thiệu Bân sảng khoái gật đầu nói: "Được, tối nay ăn uống xong chúng ta tới Lệ Đô, tôi gọi cho mỗi cậu một em gái..." Thằng ôn này trước giờ nói chuyện không bao giờ giữ mồm giữ miệng, vừa nói ra câu này mới cảm thấy có chút không đúng, Thường Hải Tâm và Lâm Thanh Hồng đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn gã.
Trần Thiệu Bân cười nói: "Nói đùa, nói đùa thôi. Tôi không phải loại người như vậy đâu."
Lâm Thanh Hồng nói: "Vật họp theo loài, người phân theo đàn, cậu là hạng người gì thì chúng tôi đều rõ."
Đinh Triệu Dũng vội vàng chuyển đề tài: "Đúng rồi, vừa rồi tôi lúc đi đường mua một tờ báo, trên trang nhất giành một khoảng rất to giới thiệu chuyện đồng chí Trương Dương phấn đấu quên mình nhảy vào đám cháy cứu thiếu niên nhi đồng." Gã đưa báo ra cho mọi người truyền tay nhau đọc.
Lâm Thanh Hồng cười nói: "Tôi cũng xem rồi, Trương Dương, cậu cũng thật không đơn giản, tới Nam Võ chưa được mấy ngày đã thành anh hùng rồi."
Trương Dương nói: "Chuyện này chỉ là trùng hợp thôi, lúc ấy mọi người đều đang cứu người, Hải Tâm cũng ở hiện trường cứu viện, không biết vì sao phóng viên lại theo dõi tôi và Ngưu Tuấn Sinh, tất cả tin tức đều tiến hành vây quanh hai người, cứ làm như tất cả mọi người đều là do hai chúng tôi cứu vậy, kỳ thật mọi người đều xuất lực mà."
Lương Thành Long chen vào: "Tôi cũng nghe được một số tin đồn, nói hôm qua khi bốc cháy, lúc đó có người hét lãnh đạo đi trước?"
Lâm Thanh Hồng nói: "Anh là từ đâu nghe được những tin tức này? Những lời này đều là do loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn như các anh truyền ra thôi, quan phương hôm nay đã bác bỏ tin đồn rồi, nói căn bản không có người nào hét lãnh đạo đi trước cả, tôi thấy những lời đồn này cũng quá khoa trương rồi, chỉ cần là còn chút tính người, không ai lại bỏ mặc những đứa trẻ trên khán đài mà chỉ biết lo cho mình được."
Thường Hải Tâm không nói gì, bởi vì cô ta quả thực nghe thấy có người hô câu đó.
Trương Dương cười nói: "Tôi và Hải Tâm ở hiện trường, có điều chúng tôi cũng không nghe thấy ai hô câu đó, chắc là lời đồn thôi."
Lâm Thanh Hồng nói: "Trên xã hội hiện tại có một bộ phận người tâm lý không được bình hành, thường chế tạo ra một số sự đoan để là làm hỏng hình tượng của chính phủ, như vậy rất không tốt, căn bản là cố ý gây nên mâu thuẫn."
]Đám người này Trần Thiệu Bân, Đinh Triệu Dũng, Lương Thành Long đều là con cháu nhà quan, có liên hệ rất phức tạp với quan trường, chính bởi vì như vậy, bọn họ đối với quan trường thì hiểu sâu hơn người thường một chút.
Trần Thiệu Bân nói: "Thật ra cho dù có người hô lên để lãnh đạo đi trước, tôi cũng không cảm thấy có gì là lạ, chuyên xấu xa trên quan trường chỉ có chị không nghĩ ra chứ không có gì là họ không làm được."
Lương Thành Long cũng phụ họa theo: "Quan trường so với thương trường thì còn đen tối hơn nhiều."
Lâm Thanh Hồng nói: "Con người anh quá đa nghi rồi! Lúc trước tôi cho rằng, cho dù là chúng ta không thể làm vợ chồng thì cũng có thể làm bạn bè, nhưng hiện tại xem ra, chúng ta ngay cả làm bạn bè cũng không được!"
Lương Thành Long nói: "Anh không làm bạn bè với em đâu, chỉ muốn làm vợ chồng với em, cùng nhau sống thật vui vẻ."
"Anh xứng à? Lương Thành Long, chúng ta kết hôn đã lâu như vậy rồi, bản thân anh ở bên ngoài làm bậy làm bạ, không biết tự kiểm điểm mình, ngược lại còn hoài nghi tôi, lúc ban đầu anh hoài nghi tôi và Trần Thiệu Bân, hiện tại lại hoài nghi tôi với Trương Dương, anh thử nhìn lại lương tâm của anh đi, những gì mà anh làm có xứng là một người đàn ông không?" Lâm Thanh Hồng ở trước mặt mọi người che trách Lương Thành Long. Trần Thiệu Bân và Trương Dương đều bị liên lụy vào, hai người nhìn nhau, đều thấy có chút khó xử.
Trương Dương cũng mắng theo: "Lương Thành Long, anh đúng là không phải hạng tốt lành gì, anh cho dù không tin chúng tôi thì cũng phải tin chị dâu chứ!"
Trần Thiệu Bân mắng: "Thanh Hồng, chị mắng đúng lắm, tên hỗn đản này đúng là không xứng với chị, chị ly hô với anh ta, chúng tôi cũng sẽ tuyệt giao với anh ta, để anh ta sống cô đơn cả đời, cô độc cả đời, chết rồi mà ngay cả một người ở bên cạnh đưa tiễn cũng không có!" Ngoai mặt thì hai người bọn họ đang mắng, nhưng kỳ thực là dùng phương pháp này để giúp Lương Thành Long.
Lương Thành Long vẻ mặt đau khổ nói: "Tôi biết tôi sai rồi, tôi sửa, tôi sửa được chưa nào? Sau này các người cứ xem biểu hiện của tôi, Thanh Hồng, anh thề, anh nửa đời sau nhất định sẽ quý trọng em, anh sẽ làm một người tốt, sẽ làm một người chồng tốt, bạn tốt, nam nhân tốt, xin em hãy cho anh một cơ hội, em cho anh một cơ hội đi." Biểu hiện của Thằng ôn này rất thành khẩn, chỉ thiếu nước quỳ xuống xin Lâm Thanh Hồng thôi.
Lâm Thanh Hồng căn bản không hề cảm động, cô ta lắc đầu nói: "Không hy vọng gì đâu, chúng ta hết rồi!" Cô ta cầm chén rượu lên, nói: "Tôi biết mọi người đều là hảo tâm, đều muốn giúp tôi và Lương Thành Long tiếp tục gắn bó, tôi cám ơn mọi người, tôi rất coi trọng tình bạn với mọi người, bất kể tôi và Lương Thành Long đến nước nào, tôi hy vọng sẽ không ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta, chuyện tình cảm không phải vấn đề đơn phương, hôn nhân của chúng tôi sở dĩ tới nước này, có nguyên nhân của anh ta, cũng có nguyên nhân của tôi, tôi đề xuất ly hôn, là kết quả sau khi bình tĩnh cân nhắc, cho nên tôi hy vọng những người bạn các cậu sẽ tôn trọng quyết định của tôi." Cô ta ngửa đầu lên uống cạn chén rượu.
Lương Thành Long yên lặng nhìn Lâm Thanh Hồng, hắn cũng cầm chén rượu lên nói: "Cám ơn mọi người, Thanh Hồng nói đúng, bất kể hôn nhân của chúng tôi cuối cùng sẽ đi theo hướng nào, tình bạn giữa tôi và mọi người đều sẽ không thay đổi, cám ơn mọi người đã giúp, Lương Thành Long tôi sẽ ghi nhớ phần tình cảm này ở tận đấy lòng!" Gã cũng ngửa cổ lên uống cạn.
Chuyện tình cảm của hai người, người khác cho dù là muốn giúp cũng bất lực, sau cùng vẫn phải dựa vào hai người bọn họ đi giải quyết. Khi Lương Thành Long đi toilet, Trương Dương sợ gã xảy ra chuyện gì, liền đi cùng gã. Lương Thành Long đặt tay lên vai Trương Dương, nói: "Người anh em, tôi hiện tại cuối cùng cũng hiểu rồi, không phải là mỗi người đều có thể điêu luyện trong tình cảm, tôi bị thương rồi, lần này tôi bị thương rồi, hiện tại tôi mới phát hiện, người tôi yêu nhất chính là cô ta, tôi con mẹ nó ân hận lắm rồi!"
Trương Dương cười nói: "Anh hiện tại nói vậy thôi, không lâu nữa anh khẳng định sẽ nảy mầm lại, người khác không hiểu anh, nhưng tôi chẳng lẽ còn không hiểu anh ư? Chó làm sao thôi ăn cứt được? Tôi không tin, có đánh chết cũng không tin!"
Lương Thành Long nói: "Tôi sửa, tôi thật sự có thể sửanh đổi, tôi không có bản sự ở trong vạn hoa mà không dính lá như cậu, cho nên tôi quyết định chọn một mà thôi."
Trương Dương nói: "Khó lắm!"
Lương Thành Long bảo: "Ngày mai tôi phải đi rồi, trái tim này không thể yên được, tôi nói này, Thanh Hồng vì sao lại tuyệt tình như vậy tôi tuyệt tình như vậy? Tôi đã nói như vậy rồi mà cô ấy sao vẫn không tin tôi?"
Trương Dương nói: "Chắc là vì cô ấy vẫn đang giận."
Lương Thành Long nói: "Trình Quốc Bân khẳng định không phải là hạng tốt lành gì, hắn một mực muốn tái hợp với Thanh Hồng, tôi thấy bình rượu đó chính là hắn giở trò quỷ, nếu Thanh Hồng không phải gặp được cậu, khẳng định sẽ trúng bẫy của hắn."
Trương Dương cười nói: "Anh bạn, sao vậy, uống nhiều quá à?"
Lương Thành Long nói: "Không, trong lòng tôi đang rất khố sở. Người anh em, cậu nói xem, vì sao chinh phục một nữ nhân lại khó như vậy?"
Trương Dương nói: "Không khó đâu, thật ra chinh phục không ngoài ba loại, một là chinh phục trên tâm lý, hai là chinh phục trên sinh lý, ba là chinh phục song trọng cả tâm lý và sinh lý."
Mắt Lương Thành Long nhãn tình sáng lên, hắn kéo tay Trương Dương: "Anh bạn, cậu giúp tôi một lần đi."
Trương Dương nói: "Giúp anh cái gì? Chinh phục Lâm Thanh Hồng ư, chuyện này tôi không giúp được gì."
Lương Thành Long nói: "Còn nhớ bình rượu sao đó không?"
Trương Dương nói: "Bình nào cơ?"
Lương Thành Long từ trong túi lấy ra một bình rượu inox, bên trong có hai ba lạng rượu, chỗ rượu này đều là lấy từ chỗ Lâm Thanh Hồng, bên trên có bỏ chút thuốc."
Trương Dương trợn mắt lên: "Mẹ kiếp, anh cũng bỉ ổi lắm."
Lương Thành Long nói: "Người anh em, tôi thật sự là không còn biện pháp nào khác, cậu cũng thấy rồi đó, trên tâm lý tôi là không chinh phục được cô ta, cậu giúp tôi đi, cho cô ta uống chỗ rượu này, khiến cô ta lặp lại trạng thái tối hôm đó, cho tôi một cơ hội chinh phục cô ta trên sinh lý."
Trương Dương vừa lắc đầu vừa nhìn Lương Thành Long nói: "Lương Thành Long à Lương Thành Long, tôi khinh bỉ anh, đổ thuốc với lão bà của mình, anh còn tính là người không?"
Lương Thành Long nói: "Tôi cũng không có biện pháp khác mà."
Trương Dương nói: "Người anh em, tôi phải nhắc nhở anh, hiện tại có các nói hôn nội cưỡng gian, anh làm không khéo sẽ vì chuyện này mà vào tù đó."
Lương Thành Long nói: "Không phải đã cưới rồi ư? Cho dù sau chuyện cô ta tố cáo tôi cưỡng gian, tôi cũng nhận, nói sao tôi cũng phải nỗ lực thử một lần."
Trương Dương than: "Tôi sao lại quen loại người không biết liêm sỉ như anh nhỉ! Quân tử giúp người thì giúp cho trót, tôi sẽ giúp anh một lần, có điều thứ này tốt nhất đừng dùng, tôi có cái hay hơn."
Lương Thành Long nói: "Có thứ hay hơn ư?"
Trương Dương nói: "Anh nghĩ xem, tối hôm nât chúng ta đều uống Mao Đài, anh lại đi đổ Nữ Nhi Hồng vào chén cô ta, cho rằng với sự tinh minh của vợ anh mà cô ta không nhìn ra được gì ư?"
Lương Thành Long nói: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Trương Dương nói: "Anh không phải lo, lát nữa tôi sẽ xem tình thứ mà hành sự, nói chung, Lâm Thanh Hồng lát nữa uống nhiều rồi, anh lập tức đưa cô ta về nhà, còn tiếp theo hai vợ chồng anh làm gì thì tôi không quan tâm."
Lương Thành Long nói: "Huynh đệ à, nếu cậu có thể giúp tôi hoàn thành việc tốt này, đại ân đại đức của cậu, Lương mỗ sẽ kết cỏ ngậm vành báo đáp."
Trương Dương cười mắng: "Tôi coi như là phục anh rồi đó, chuyện khuyết đức như vậy mà anh cũng làm được."
Trên người Trương Dương quả thực là có mang theo chút mê dược, bởi vì chuyện ở túy ông cư, hắn đặc biệt để chút thuốc trên người, lúc quan kiện có lẽ sẽ mang tới chút tác dụng, không ngờ tôi nay lại để Lương Thành Long dùng trước.
Trương đại quan nhân mà muốn bỏ thuốc thì người khắc căn bản không nhìn ra được, sau khi quay về hắn chủ động chạm cốc với Lâm Thanh Hồng, rồi thần không biết quỷ không hay bỏ thuốc bột vào trong cốc của Lâm Thanh Hồng. Trương đại quan nhân vẫn có chút áy náy, tuy rằng là mang ý định giúp người ta, nhưng thủ đoạn của thằng ôn Lương Thành Long này quả thực hơi xấu xa. Thuốc mà Trương Dương phối chế so với loại đó của Túy Ông cư thì lợi hại hơn rất nhiều, ứơc chừng tối nay Lương Thành Long phải dồn hết mười hai phần tinh thần mới có thể giúp Lâm Thanh Hồng giải trừ dược tính.
Lâm Thanh Hồng không ngoài sở liệu uống rất nhiều. Loại dược vật mà Trương Dương phối chế này đầu tiên là làm làm cho đối phương ngất đi, nồng độ dược vật ở trong cơ thể đạt tới đỉnh phong phải sau một tiếng đồng hồ, cho nên hiện tại Lâm Thanh Hồng không hề có gì khác thường.
Cả đám người nhìn thấy Lâm Thanh Hồng uống nhiều rồi, cho rằng cô ta là tình tự kém nên dễ say, Trương Dương đề nghị kết thúc bữa ăn buổi tối hôm nay.
Trần Thiệu Bân nói: "Hải Tâm, hay là cô đưa Thanh Hồng về đi, mấy anh em chúng tôi ra ngoài uống thêm chút nữa.”
Lương Thành Long nói: "Hay là để tôi đưa. Thanh Hồng uống thành như vậy tôi cũng không yên tâm." Thằng ôn này ngoài mặt thì làm ra vẻ rất lo lắng, nhưng trong bụng thì mừng thầm không thôi, không ngờ thuốc của Trương Dương quả thực có tác dụng.
Trương Dương nói: "Đúng đậy, để Lương Thành Long tự mình đưa Thanh Hồng về đi, cho hai người bọn họ cơ hội ở riêng với nhau."
Trần Thiệu Bân cười nói: "Rượu có thể loạn tính, Lương Thành Long anh nên nắm chắc cơ hội!"
Lương Thành Long cười mắng: "Miệng chó không mọc được ngà voi!" Gã đỡ Lâm Thanh Hồng đã mơ mơ màng màng đi ra ngoài, Lâm Thanh Hồng cũng không rõ mình sao lại uống say như vậy, hôm nay không uống nhiều mà, cô ta làm sao có thể ngờ được Lương Thành Long thông đồng với Trương Dương hạ thuốc mê trong cốc của cô ta.
Mấy người cùng nhau tiễn Lâm Thanh Hồng, nhìn thấy Lương Thành Long đưa cô ta lên chiếc BMW đó. Trương Dương ghé vào, nhắc Lương Thành Long: "Người anh em, làm vừa phải thôi nhé!"
Lương Thành Long đắc ý cười nói: "Yên tâm đi, chờ chuyện này thành rồi, hai vợ chồng tôi sẽ xách gà vịt thịt bò tới biếu bà mai cậu!"
Trương Dương nói: "Đừng cảm ơn tôi, trăm ngàn lần đừng nói ra chuyện này là tôi làm!" Hắn cũng chột dạ, nếu để Lâm Thanh Hồng biết hắn có phần tham dự, khẳng định se không tha cho không tha cho hắn. Có điều ngẫm lại Lương Thành Long cũng đúng là xấu xa, loại biện pháp không biết xấu hổ này mà gã cũng có thể nghĩ đến được, có điều Trương Dương cho rằng bọn họ dù sao cũng là hai vợ chồng, biết đâu có thể vì chuyện này mà hòa hảo với nhau. Hắn cũng đã nghĩ kỹ rồi, chuyện này cho dù bại lộ thì hắn cũng sẽ chối bỏ, tuyệt không thừa nhận mê dược trong tay Lương Thành Long là hắn đưa.
Nhìn Lương Thành Long lái xe rời đi, Trần Thiệu Bân nói với Đinh Triệu Dũng: "Tôi sao thấy là lạ, tối nay có phải là xảy ra chuyện gì đó không?"
Đinh Triệu Dũng nói: "Tôi cũng cảm thấy như vậy!"
Thường Hải Tâm ở bên cạnh nghe, biết mấy người bọn họ không phải là nói gì tử tế, đỏ mặt tránh sang một bên.
Trần Thiệu Bân đề nghị tiếp tục đi uống rượu, Thường Hải Tâm nói với Trương Dương: "Tôi đi về trước đây, không làm ảnh hưởng tới các anh nữa!"
Trần Thiệu Bân rất nhiệt tình mời: "Hải Tâm, đi cùng đi, chúng ta vừa uống rượu vừa tán gẫu!"
Thường Hải Tâm ngáp một cái, nói: "Thôi, mấy hôm rồi không được ngủ ngon, tôi về ngủ bù đây."
Trần Thiệu Bân nói: "Thời tiết không tồi, sao lại ngủ không ngon?"
Thường Hải Tâm bị hỏi cho mặt nóng lên, cô ta ngủ không ngon chẳng phải là vì Trương Dương ư, hai ngày nay, hắn mỗi tối đều lén lút lẻn vào trong phòng mình, dày vò tới tận nửa đêm, Thường Hải Tâm thực sự có chút ăn không tiêu.
Trương Dương cười nói: "Đổi địa phương mới là vậy đó, chúng tôi đưa cô về trước."
Lương Thành Long lái xe của Lâm Thanh Hồng, chiếc BMW của gã thì giao Đinh Triệu Dũng, mấy người đưa Thường Hải Tâm về khách sạn thể dục thể thao. Sau khi nhìn Thường Hải Tâm đi vào cửa khách sạn, Trần Thiệu Bân cười thần bí, nói: "Đi thôi. Lệ Đô! Tôi mời khách!"
Đinh Triệu Dũng nói: "Trương Dương là cán bộ quốc gia, cậu đừng làm cậu ta sa ngã!"
Trần Thiệu Bân cười ha ha, nói: "Gọi mấy cô em tới tiếp rượu có phải là phạm pháp đâu, đi nào! Mấy anh em, tới Nam Vũ mà không đến Lệ Đô chơi thì quá là đáng tiếc, tôi mời khách!"
Lần này nhìn thấy Trần Thiệu Bân, cảm giác thằng ôn này vững dạ hơn nhiều, xem ra thật sự ở ở thị trường hàng hóa kỳ hạn kiếm được không ít tiền.
Trương Dương nói: "Nhìn cậu, tôi cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là đắc chí, bản mặt nhà giàu mới nổi không sai vào đâu được!"
Trần Thiệu Bân nói: "Anh thì biết cái gì, tôi đây gọi là vận đen đã qua, cơn may lại tới, với đầu óc như của tôi, chú định là sẽ phát tài, các cậu cứ đợi đó mà xem, trước khi Hongkong trở về Trung Quốc, tôi khẳng định có thể kiếm được một trăm triệu, đến lúc đó tôi bỏ tiền, mời mọi người các cậu cùng tới Hongkong xem lễ, thế nào? Thấy đủ nghĩa khí không?"
Đinh Triệu Dũng nói: "Hay là tùy tiện tìm một nơi nhỏ để uống rượu đi, loại địa phương như Lệ Đô rồng rắn hỗn tạp lắm, Nam Võ cũng không phải là Đông Giang, chúng ta tốt nhất nên nhún nhường một chút."
Trần Thiệu Bân nói: "Tôi bảo này, các cậu sao giờ biến thành đàn bà thế? Xã hội hiện giờ là một xã hội tiền bạc là chí thượng, chỉ cần có tiền, cậu đi đến đâu cũng có thể thẳng lưng ưỡn ngực."
Trương Dương nói: "Thôi xong rồi, thằng bé này xong rồi, đầu óc bị giai cấp tư sản triệt để làm hủ bại sa đọa rồi."
Đinh Triệu Dũng nói: "Nếu để cho cha cậu nghe thấy những ngôn luận này của cậu, kiểu gì cũng cầm chổi đập cho cậu một trận."
Trần Thiệu Bân cười nói: "Nói ít thôi, mau lái xe đi, tới Lệ Đô kiến thức một chút!"
Hộp đêm Lệ Đô là một hộp đêm nổi danh của Nam Võ, tiêu phí ở Lệ Đô là nơi cao nhất ở Vân An, gái tiếp rượu ở đây cũng là xinh đẹp nhất Nam Võ, hậu đài của Lệ Đô rất cứng, lão bản tên là Tào Hiến Pháp, bình thường rất ít khi lộ mặt, tổng giám đốc phụ trách Lệ Đô là Tiền Hữu Minh, người này trước đây thuộc giới nghệ sĩ, cũng tính là bước nửa bước vào giới giải trí, nhân mạch khá rộng.
Đinh Triệu Dũng lái xe BMW của Lương Thành Long tới ngoài cửa Lệ Đô, lập tức có nhân viên phục vụ tới mở cửa xe giúp, Trần Thiệu Bân đi xuống, xem như đưa cho nhân viên phục vụ một tờ mười đồng, người có tiền ra tay tất nhiên là hào phóng rồi.
Đinh Triệu Dũng nói: "Trung Quốc chúng ta không thịnh cái này."
Trần Thiệu Bân nói: "Có tiền cũng khó mua được cao hứng, tôi nay tôi rất cao hứng."
Ba người bước về phía cửa Lệ Đô, đi tới cửa, Trần Thiệu Bân mua ba vé, tiêu phí cơ sở vào cửa là một trăm, nói là có biểu diễn để xem.
Trương Dương nói khẽ: "Nơi này có biểu diễn sắc tình không?"
Trần Thiệu Bân cười nói: "Vớ vẩn! Lệ Đô ở Vân An cũng tính là hộp đêm cao cấp, biểu diễn sắc tình cấp thấp không có đâu, nơi này được định vị là khá cao sang, người tới đây biểu diễn đều là danh nhân của giới nghệ sĩ Vân An, bình thường cũng thường có người có tiếng tăm trong nước tới đây biểu diễn."
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư