Số lần đọc/download: 3480 / 71
Cập nhật: 2015-03-27 12:28:43 +0700
Chương 643 - 664 (7)
S
ắc mặt Dương Phàm trầm xuống, trong mắt ẩn hiện vài tia sát ý.
Hắn vừa mới tới Đại Tần, đang cảm ngộ hoàn cảnh nơi đây còn không tinh táo lại đã bị hai người này đâm đầu tới giết.
Đến hiện tại hắn còn không hiểu được chuyện gi xảy ra. Nhưng Dương Phàm đã hạ quyết tâm bắt giữ hai người này. thâm tra một phen thật kỹ rồi mới quyết định sinh từ.
Nghe được câu hòi của Dương Phàm, đại hán mặt đen cùng nữ tu váy lam đồng thcá ngần ra.
- Ngươi... chẳng lẽ ngươi không phải tới đây chặn giết hai chúng ta?
Đại hán mặt đen kinh ngạc, ấp a ấp úng nói.
- Vô nghĩa. Nếu Dương mỗ thật muốn chặn giết, hai người các ngươi còn có thể sống sao?
Dương Phàm cười lạnh một tiếng.
Vừa nghe lời ấy hắn ngược lại hiểu ra vài phần chân tướng. Hẳn là hai người này đang bị người đuổi giết, coi mình thành địch nhân, chuẩn bị phát động công kích lôi đình, miểu sát.
Cũng coi như hai người này không may. trùng hơp gặp được Dương Phàm - tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ giả mạo này. hơn nữa thực lực không thể đo lường, đánh chết bọn họ không khó hơn bóp chết một con kiến bao nhiêu.
Khi xác định Dương Phàm không ngờ không phải địch nhân chặn giết bọn họ. đại hán mặt đen cùng nữ tu váy lam chua xót cười, ân hận cái sai lúc đâu. trong đầu lại Ầm một tiếng.
Nam nhân trước mắt này thực lực sâu không lường được, có khả năng càng thêm đáng sợ hơn người đuổi giết bọn họ.
Buồn cười chính là. bọn họ đang chạy trốn chết lại nghĩ rằng đối phương dễ khi dễ. không biết tốt xấu lập tức động thủ lại đắc tội địch nhân càng cường đại.
- Đạo hữu. Đâv là một hồi hiểu lầm. tuvệt đối hiểu lầm. Chúng ta đã lầm coi ngươi là liệp sát giả của Thiên Sát Các.
Đại hán mặt đen vội vàng giải thích.
- Xin đạo hữu buông tha chúng ta. hai chúng ta đối với ngươi vốn không có địch ý.
Nữ tu váy lam áy náy cười.
- Nếu Dương mỗ không phải có một hai thủ đoạn bảo mệnh, chỉ là một Nguyên Anh binh thường châng phải là đã bị các ngươi chém giết, trờ thành quỷ chết oan, còn có quyền lên tiếng?
Dương Phàm phi cười nói.
Nữ tu váy lam cùng đại hán mặt đen ngây ra. không còn lời gi để nói.
Nếu Dương Phàm chỉ là Nguvên Anh bình thường, hơn phân nừa là chết thảm trong tav hai người, mà lại còn chết không rõ ràng.
- Đạo hữu không lập tức động thủ giết hai chúng ta. chắc không phải chi vì nhục nhã hai chúng ta chứ?
Đôi mắt sáng của nữ từ váy lam khẽ chuyển, mang sợ hãi nhìn phía Dương Phàm.
Vào loại thời khắc sinh từ chỉ bởi một V niệm này, nàng còn có thể bảo trì trấn định cơ bản.
- Ha ha, đúng vậy.
Dương Phàm hơi tán thường nhìn về phía nàng một cái. khẽ cười nói:
- Hai người các ngươi còn có một chút giá trị lợi dụng, nhưng không có bất kỳ tư cách cò kè mặc cả gi cả. Ta hòi cái gì các ngươi phải trả lời cái đó.
- Tiền bối có chuyện cứ hói.
Nữ tu váy lam vẻ mặt nhu thuận, phối họp với dung mạo xinh đẹp cùng khí chất nhu tữih làm cho người ta không khỏi thương tiếc.
Chỉ là átih mắt Dương Phàm hờ hững, không có bất kỳ cảm xúc dao động gì. lạnh nhạt
hòi:
- Đâv là nơi nào Đại Tần, có thế lực nào. đo ai chường quản?
Nữ tu váy lam nghe vậy, mặt không khỗi lộ vẻ kinh. ngạc. Không nghĩ tới Dương Phàm lại hỏi vẩn để đan giản như thế.
Nhưng dưới cái nhìn kỹ của DươngPhàm, nàng không dám làm trái, đáp:
- Noi này là Thiên Vân Châu, thế lực tu tiên vô số kể. do Lục Vân Hầu chưởng quản phạm vi mười mấv ức này.
- Thiên Vân Châu? Lục Vân Hầu?
Dương Phàm lộ vẻ suy tư.
Lúc trước hắn ở Chiêm Tinh Tháp từng nghe Nguyệt tế sư nói qua. Đại Tần Vương Triều có mười tám châu, cũng phân biệt phong mười tám Vương hầu.
Mười tám Vương hầu này trên danh nghia là nghe theo điều khiển của Tần Hoàng, cai quản thiên hạ. Mỗi mười năm một lần tiến cống và triều bái.
Nói đơn giản. Dương Phàm thân ờ Thiên Vân Châu, nơi đây thế lực tu tiên vô số. mà người thống trị caonhất chính là Lục Vân Hầu theo như lời nữ tu váy lam.
ở thế giới thực lực vi tôn này. địa vị thường thường tỷ lệ thuận với thực lực.
Dương Phàm thầm nghĩ: “Nếu Lục Vân Hầu là người thống trị cao nhất của Thiên Vân Châu to lớn này, như vậy thực lực cùa hắn ờ nơi đâv hãn là cao nhất”.
- Như vậy Lục Vân Hầu đạt tới cảnh giới náo?
Ánh mắt Dương Phàm hơi lóe ra hòi.
Chỉ có thăm dò tình huống nơi đây. mang đến cho mình một hiểu biết chính xác mới có thể tiệp tục sinhton.
-Này...
Nữ tu váy lam có chút khó khăn.
- Cường giả trinh tự đó chúng ta hoàn toàn không thể đánh giá.
Đại hán mặt đen chen vào. cười khổ nói:
- Tuy nhiên tục truyền rằng. Đại Tần mười tám Vương hầu. bất kỳ một người nào đều là cường giả vô địch, không thể khiêu chiến. Dù sao nếu chúng ta gặp phải nhân vật cấp bậc như vậy. chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
- Ta hiểu rồi.
Dương Phàm gật gật đầu, với độ cao cường giả Nguvên Anh Kỵ cùa đại hán mặt đennày căn bản không thể phỏng đoán thực lực cùa cường giả cấp Vương Hầu.
Cũng giống như tầng lớp Kim Đan trong Nội Hải, không thể đo lường được sự tồn tại cùa chí cường giả.
Kế tiếp. Dương Phàm chuẩn bị hòi một ít vấn đề khác.
Đúng lúc này. thần sắc hắn bỗng nhiên biến đổi. nhìn về phía một hướng nào đó của tòa thành đổ nát này. Chính là hướng mà hai người đại hán mặt đen trốn tới.
Vút Vút Vút —
ở ngoài một hai trăm dặm. độn quang lóe ra xuyên toa mà tới.
- Không tốt. Khẳng định là liệp sát giả của Thiên Sát Các.
Nhìn thấy phản ứng của Dương Phàm, đại hán mặt đen cùng nữ tu váy lam đồng loạt biến sắt.
Dương Phàm khoanh tay đứng ngoại nghễ, chậm rãi nhắm mắt lại. môi trường bốn phía đã xảy ra biến hóa mịt mờ.
- Đạo hữu xin giơ cao đánh khẽ. buông tha chúng ta. Nếu để cho bọn họ đuổi giết tới, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Nữ tu váy lam kinh hô cầu xin.
- Câm miệng.
Dương Phàm lạnh lùng phun ra hai chữ. trọng lực cường đại như trước áp bách hai người.
Đại hán mặt đen cùng nữ tu váy lam cười khổ một tiếng, trơ mắt nhìn độn quang phương xa bay tới. khoảng chừng mười mấy người.
Những người này trang phục khác nhau, Pháp bảo công phập cũng đù loại, huyễn lệ chóimắt. nhìn không hết.
Dương Phàm thầm nghĩ, những người này hẳn là “Liệp sát giả” theo như lời nữ tu váy lam.
Mười mấy người bay tới lại đều là bậc cao Nguyên Anh, nam nữ già trẻ đều có.
ở Bắc Tần. cường giả Nguyên Atih khó gặp một lần. ở Đại Tần Vương Triều một lần lại xuất hiện mười mấv người.
Dương Phàm rung động trong lòng. Đại Tần Vương Triều không hồ là Thánh địa tu tiên, cường giả vô số.
Người cầm đầu là một tráng hán đáng người khôi ngô cao lớn khoác áo đa thú. trong tay cầm một thanh loan đao trầm trọng, ánh mắt lãnh liệt lộ ra vài phần khát máu, như ánh mắt
lùng bắt con mồi.
Hơn nữa, bên cạnh tráng hán mặc áo da thú này còn có một con chó săn lông đen đi theo, trong đôi mắt cũng lóe ra hào quang khát máu. cái mũi không ngừng đánh hơi.
- Đại Sơn Ca Khí tức ở trong này, lại đột nhiên bị đứt đoạn.
Bên cạnh, một thanh niên gầy vếu. một đầu tóc tím đưa tav chỉ về tòa thành tàn phá phía trước.
- Đại Sơn Ca cùng tiểu từ là am hiểu thuật truy tung nhất trong các vị liệp sát giả chúng ta. Nhị vị có ý kiến gì không?
Trong đám người, một mỹ phụ cười dài nói.
- Đi xuống dưới điểu tra. Mạng hai người này trị giá 200 vạn linh thạch cùng một kiện trân phẩm, cổ bảo.
Đại Sơn Ca liếm liếm môi.