Số lần đọc/download: 1019 / 18
Cập nhật: 2017-09-25 01:44:26 +0700
Chương 662: Tà Ma Ngục. (2)
- T
hần Dạ, ta ở Hải Vực Phong Thành chờ ngươi!
Thân ảnh như điện, xuyên qua quang đoàn, ngay sau đó đã xuất hiện trong Vô Tận Hải.
Bên ngoài cơ thể có một đạo hào quang bao phủ, khiến nước biển chung quanh cũng không thể nuốt mất.
Bên ngoài Chúng Thần Chi Mộ có Yêu tộc đang chờ lấy, không phải ai khác, đúng là Bát Trảo Chương Ngư nhất tộc, mà người cầm đầu chính là Mặc Thành kia!
Sau khi nhìn thấy dẫn đầu đi tới là Tử Huyên, sắc mặt Mặc Thành khẽ biến, may mà, theo sát mà ra là bốn người Phong Tường, cũng không thấy người mà hắn nghĩ, lúc này tâm mới buông lỏng một ít.
Mà khi từng đạo thân ảnh lướt ra, thẳng đến cuối cùng, Chúng Thần Chi Mộ chậm rãi đóng lại, chẳng những không thấy được thiếu niên kia mà ngay cả hai vị cao thủ trong tộc mình cũng đều không xuất hiện lúc, trong lòng Mặc Thành rốt cục nhịn không được cực kỳ thất vọng.
Như thế xem ra, tộc nhân mình phái ra cố nhiên đã đánh chết người thiếu niên kia, nhưng bọn hắn cũng không cách nào sống sót trở ra được nữa.
Mặc Thành ngược lại ánh mắt có chút ngưng tụ, kết quả tuy rằng không phải quá lý tưởng, bất quá, cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận được.
Tiểu tử kia mới chỉ có cảnh giới Thông Huyền, đồng bạn bên người cũng chỉ cảnh giới Lực Huyền, tu vi như thế lại chém giết tộc nhân mình phái đi, nếu như cho bọn hắn đầy đủ thời gian, bằng vào ân oán giữa mình với bọn hắn, chỉ sợ sẽ có phiền toái cực lớn.
Hiện giờ tiểu tử kia chết rồi, nữ tử trẻ tuổi này cũng cũng không bình thường nhưng cũng không cần quá kiêng kị.
Nếu để cho Mặc Thành biết rõ tu vị chính thức Tử Huyên hiện giờ thì sợ là trong lòng sẽ có xúc động mãnh liệt muốn lập tức giết chết Tử Huyên ngay.
Sau khi tất cả mọi người đi ra, hào quang bao phủ trên thân mỗi người cũng mang theo từng người, thiểm lược mà ra.
Trước khi rời đi, Tử Huyên bỗng nhiên xoay người qua, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mặc Thành, lòng của nàng hiện giờ đã cực kỳ không ổn định, nếu như không phải có Linh Nhi ở bên người thì hôm nay vô luận thế nào cũng phải lột của đám kia một lớp da!
Mà bị ánh mắt như thế nhìn chằm chằm vào, đầu Mặc Cổ Tình cũng nhịn không được chịu run lên...
Phần đông hào quang, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa lịch lãm rèn luyện Chúng Thần Chi Mộ lần này cuối cùng cũng tuyên cáo kết thúc, nhưng lưu lại cho những người khác lại là một cổ khiếp sợ không cách nào quên được.
Vẫn là phiến địa phương kia, vẫn như đang ở trên chín tầng trời, đứng đối diện Thần Dạ vẫn là lão giả được xưng là chúng thần chi thần kia, phía sau của hắn chính là phiến khu vực khủng bố phảng phất như lỗ đen vũ trụ kia.
Đối diện với những thứ này, ánh mắt Thần Dạ không chút lập loè, ngược lại mang theo dáng cười người khác xem không hiểu thản nhiên nói:
- Ta tới lấy Thiên Đao rồi, thỉnh ngươi mở ra đi!
Thanh âm bình tĩnh, khuôn mặt bình tĩnh đột nhiên khiến lão giả cảm nhận được một tia hối hận, sau khi trầm mặc một lát liền nói:
- Ở chỗ này, Thiên Đao sẽ cực kỳ an toàn, cũng sẽ vững vàng khôi phục, kỳ thật ngươi có thể đợi thêm mấy năm nữa hẳn quay lại.
Mặc kệ thiếu niên này trong lòng hắn có tư cách hay không, nhưng chỉ riêng những biểu hiện của hắn từ khi tiến vào Chúng Thần Chi Mộ đến giờ, nhất là khảo nghiệm lần trước cũng đủ khiến lão giả nổi lên lòng thương tài rồi.
Nếu thiếu niên này, mặc dù một ngày kia, không đạt được trình độ như hắn mong đợi, nhất định sẽ cao cao tại thượng thì lão giả cũng không đành lòng hủy hoại hắn.
Nghe vậy, Thần Dạ đạm mạc cười cười, nói:
- Sao hả, đã có chút hối hận sao?
- Đúng!
Lão giả không giấu diếm, cũng không cần phải giấu diếm.
Nếu như có mấy lão giả biết rõ về hắn ở đây thì nhất định sẽ chấn động, hắn, sao có thể hối hận về quyết định mình đã đưa ra được, thật sự không thể tưởng tượng nổi rồi.
- Vậy thì không cần!
Thần Dạ chỉ tay về sau lưng lão giả nói:
- Ta biết rõ, khảo nghiệm cuối cùng này có lẽ sẽ thập tử vô sinh, không thể kết thúc. Nhưng, Thiên Đao, ta nhất định sẽ mang đi, mặc dù ta chết thì nó cũng chỉ có một chủ nhân là ta.
Trọng sinh mà đến, là Thiên Đao cho, năng lượng cần để tỉnh lại Đao Linh không phải những cường đại nhất thế gian kia, mà là, cổ không cam lòng đầm đặc.
Nếu như cứ vậy chết đi, không cam lòng trong lòng Thần Dạ sẽ vượt qua lúc xưa gấp trăm lần, nghìn lần!
Cho nên, vô luận sinh tử, nhưng chủ nhân Thiên Đao chỉ có thể là Thần Dạ!
Lão giả khẽ nhíu mày, đối với lời này, hắn có chút nghe không hiểu, lại nghe ra dứt khoát kiên quyết trong đó.
Cuối cùng hắn cũng là tồn tại vô thượng, tuy có hối hận, có chần chờ nhưng tuyệt đối sẽ không lâu dài.
Chỉ một lát, lão giả đã cười nhạt một tiếng, nói:
- Tốt, nếu ngươi đa cố ý, lão phu sẽ thành toàn ngươi!
Nói xong, hắn huy động tay áo, trong phiến khu vực hỗn loạn kia lập tức, có ma khí vô biên từ sâu bên trong cuốn ra như thủy triều.
Trong ma khí ngập trời kia tựa hồ, còn kèm theo một cổ khí tức khác.
Khí tức kia khiến cho Thần Dạ cảm giác dường như chút quen thuộc, bất quá còn chưa tiến vào, cũng không cho phép hắn nghĩ nhiều, thấy lão giả kia đã lui qua một bên, hắn nửa phần chuẩn bị cũng không có, thân ảnh liền khẽ động, lướt nhanh vào trong ma khí thao thiên kia.
- Người trẻ tuổi, ngươi nhớ kỹ, nơi này tuy do một tay lão phu huyễn hóa ra, nhưng ngay cả bản thân lão phu cũng không cách nào khống chế chính thức. Một khi bắt đầu vận hành, trừ phi ngươi phá vỡ mà ra, nếu không thì chỉ còn đường chết! Cho nên, ngươi cũng đừng mong lúc nguy cơ lão phu sẽ ra tay cứu ngươi!
- Cho tới giờ ta cũng chưa từng nghĩ thế.
Thần Dạ lạnh lùng một tiếng, thân ảnh đã hoàn toàn chui vào trong!
- Tà Ma Ngục! Đã bao nhiêu năm, lão phu đây là lần đầu mở ra, người trẻ tuổi, ngươi phải trân trọng a!
- Lão gia hỏa, Tà Ma ngục, ngươi rốt cuộc là vẫn phải mở ra, nên nói một tiếng chúc mừng sao?
Cửu Anh Vương từ trong hư không lướt đi, nhìn thần sắc của lão giả kia bất đồng với trước kia, có lòng muốn cười nhạo mấy câu nhưng cũng bởi vì ngưng trọng vô cùng của lão mà áp trở về trong lòng.
- Chúc mừng ngược lại không cần, chỉ bất quá một ngày này lão phu cũng không biết là đã chờ bao lâu, quả thật không dễ dàng.
Nhìn Cửu Anh Vương một cái, lão giả thản nhiên nói.
- Không dễ dàng!
Cửu Anh Vương lắc đầu nói:
- Tâm của ngươi đã có do dự, vì cái gì mà không một mực do dư tiếp đi.
- Tâm, do dự, Cửu Anh Vương, ngươi lại không biết lão phu không có tâm.
Lão gia cười như không cười một cái, ngay sau đó đạm mạc nói:
- Tiếp đó chính là chờ đợi, nếu như hắn không đi ra, Cửu Anh Vương, đoạn thời gian mở ra phiến thiên địa này liền muốn rút ngắn một chút, ngươi đi chuẩn bị đi.
Nghe vậy Cửu Anh Vương không nhịn được mà cười quái dị lên:
- Lão gia hỏa, đừng nói những lời mà nghĩ một đằng nói một nẻo, hơn nữa bản vương tin tưởng nếu như hắn quả thật không chạy ra được, như vậy khát vọng nhiều năm của ngươi đã là thất bại, không chỉ như thế, ngày tháng sau này của ngươi cũng là vô cùng khó khăn, có lẽ sau mấy chục năm, pheiens thiên địa này vĩnh viễn không còn tồn tại.