Số lần đọc/download: 1564 / 25
Cập nhật: 2015-11-11 01:27:37 +0700
Chương 690: Tân Ủy Viên Thường Trực Phó Chủ Tịch Thành Phố
B
uổi sáng hôm sau, Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Hạ Hầu Danh đoàn người đúng giờ chạy đến thành phố Phòng Sơn.
Mặc dù là Chủ tịch của một tỉnh, nhưng ở tỉnh Đông Sơn, ông hoàn toàn xứng danh là nhân vật số hai quyền cao chức trọng. Chủ tịch tỉnh xuất hành tất nhiên là phải có người đi theo. Mặc dù Hám Tân Dân làm việc khá khiêm tốn, nhưng lần này đến Phòng Sơn, cùng với Trưởng ban thư ký UBND tỉnh kiêm Chánh văn phòng Mã Minh Tài, còn có Giám đốc sở Giáo dục Trương Kim Ái và một số người. Hơn nữa, Hạ Hầu Danh cùng với người của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, tổng cộng hơn mười người, trong đó có mấy người là thư ký.
Sở Công an tỉnh phái xe cảnh sát mở đường. Sau khi xe Hám Tân Dân tiến vào Phòng Sơn thì quay trở về, Đương nhiên, khi đó xe của Cục công an Phòng Sơn xe mở đường và bảo vệ. Dù sao thì cũng là hai lãnh đạo tỉnh đến, Hám Tân Dân mặc dù khiêm tốn nhưng cảnh vệ tất yếu là không thể thiếu.
Mà An Tại Đào cho dù là chán ghét quy cũ nghênh đón rườm rà của quan trường, nhưng cũng không thể thay đổi. Đó chính là sự nể mặt. Chủ tịch tỉnh và Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy đến, quy cách đương nhiên là phải cao. Nếu để cho hai vị lãnh đạo chủ chốt xảy ra vấn đề thì cho dù là An Tại Đào cũng không thể tha thứ được.
Chủ tịch thành phố Dương Hoa đích thân mang xe dẫn đường, từ đường cao tốc trở về tòa nhà Thành ủy. Suốt dọc đường, xe cảnh sát giao thông trước tiên khai thông xe cộ, rất nhiều xe đã tránh qua một bên. Còn An Tại Đào thì cùng với Hám Tân Dân và Hạ Hầu Danh ngồi cùng một chiếc xe.
Đây là lần đầu tiên Hám Tân Dân đến Phòng Sơn sau khi nhậm chức tại Đông Sơn. Ông ta rất có hứng thú nhìn qua cửa kính xe quan sát cảnh tượng thành phố Phòng Sơn. Hiển nhiên, đối với những gì trước mắt, ông cảm thấy có chút giật mình và không ngờ. Trong suy nghĩ của Hám Tân Dân, thành phố Phòng Sơn là một căn cứ công nghiệp có tiếng của tỉnh Đông Sơn. Tuy rằng cải cách mở cửa đã lâu, nhưng sau khi cải cách thì trong thập niên 80 và 90, nền kinh tế phát triển rất chậm, xếp hạng gần cuối ở tỉnh. Ngay cả những năm gần đây mặc dù đã có sự phát triển nhưng cũng không nhanh.
Nhà cao tầng san sát nhau, đường cái mở rộng, toàn bộ bố cục thành phố rất đẹp, cách thức mới mẻ, nhất là việc xanh hóa thành phố đã bao trùm hết thảy. Một hơi thở đô thị hiện đại đập vào trước mũi.
Hám Tân Dân cười ha hả, quay đầu lại nhìn An Tại Đào, cất cao giọng nói:
- Đồng chí Tại Đào, nghiêm khắc mà nói, đây là lần thứ hai tôi đến Phòng Sơn. Lần đầu tiên là mười năm về trước. Nói thật, tôi rất giật mình. Thật không ngờ, một thành phố công nghiệp lâu đời như vậy chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã thay đổi diện mạo. Không tồi, không tồi. Có thể nhìn ra được, mấy năm qua, các đồng chí ở Thành ủy và UBND thành phố Phòng Sơn làm công tác rất tốt.
Hạ Hầu Danh ngồi bên cạnh cũng chen vào nói:
- Chủ tịch tỉnh Dân, tôi đã nói rồi, hiện tại Phòng Sơn không thua gì những thành phố vùng duyên hải. Tôi đã đến Phòng Sơn hai lần, lưu lại ấn tượng sâu đậm nhất cho tôi chính là sự xanh hóa của thành phố. Có thể nhìn thấy công viên phía trước thì biết. Bí thư Tiểu An, công trình xanh hóa của thành phố các người làm không tồi đấy.
- Đoạn đường phồn hoa nhất của trung tâm thành phố, không hề có sự buôn bán hay trung tâm thương mại gì cả, mà chỉ là một quảng trường xanh mát. Chủ tịch tỉnh Dân, đây chính là sự khác biệt của Phòng Sơn so với các thành phố cấp địa khác. Không thể không nói, Bí thư Tiểu An của chúng ta rất có tư tưởng, rất quyết đoán, và cũng rất có ý thức vì dân.
Hạ Hầu Danh khen An Tại Đào không dứt miệng. Ông ta là dòng chính tâm phúc của Lý Đại Niên. An Tại Đào quan hệ như thế nào với Lý Đại Niên, ông ta trong lòng đều biết. Ông ta cũng là một chiến hữu cùng chung chiến hào với An Tại Đào. Trong những trường hợp như thế này, tất nhiên là không tiếc nước miếng để ca ngơi hắn.
- Ừ, không tồi, không tồi, đích thật là rất đặc sắc. Đồng chí Tại Đào, tôi nghĩ, lát nữa cậu hãy an bài một chút, để chúng tôi đi thăm công trình xanh hóa của thành phố mọi người.
Hám Tân Dân nhìn An Tại Đào, khẽ cười nói.
An Tại Đào kính cẩn cười:
- Chủ tịch tỉnh Hám và Trưởng ban Hạ Hầu đã khen ngợi như vậy, tôi cảm thấy rất có áp lực. Chủ tịch tỉnh Hám, chúng tôi vẫn còn làm chưa thật đúng chỗ, công tác còn có rất nhiều chỗ cần phải hoàn thiện.
- Xin lãnh đạo hãy chỉ ra chỗ sai.
- Thành công thì tất phải được khen ngợi và khẳng định. Đồng chí Tại Đào không cần phải khiêm tốn như vậy, thành tích chính là thành tích, ai cùng đều không thể phủ nhận. Sau khi trở về, cũng nên khiến các đồng chí ở các thành phố khác đến học hỏi Phòng Sơn để lấy kinh nghiệm. Mặc dù là cùng phát triển, nhưng sự phát triển của Phòng Sơn rất có nội hàm, rất có hương vị.
An Tại Đào khoát tay nói.
- Sau khi ăn cơm trưa xong, tôi sẽ dẫn các vị lãnh đạo đến thăm công trình xanh hóa lớn nhất ở trung tâm thành phố Phòng Sơn mà chúng tôi vừa mới hoàn thành.
An Tại Đào chỉ ra ngoài cửa sổ, cười nói:
- Hai vị lãnh đạo, Phòng Sơn là một thành phố công nghiệp lâu đời, sau khi cải cách mở cửa, kết cấu kinh tế vẫn còn cổ xưa. Hơn nữa, bởi vì có nhiều xí nghiệp công nghiệp nặng, khắp nơi đều nhả ra khói, nên tạo thành ô nhiễm khá nghiêm trọng. Mấy năm trước, thời điểm nghiêm trọng nhất, có những cư dân buổi sáng cũng không dám mở cửa sổ bởi vì tro bụi trong không khí quá nhiều. Trải qua mấy năm cố gắng cải tạo, di dời những căn cứ công nghiệp nặng ở phía Tây và khu hóa chất ở phía đông, phải nói là diện mạo của thành phố Phòng Sơn có sự cải thiện rất lớn, hoàn cảnh không khí cũng khác biệt so với lúc xưa.
- Hãy nói các người thực hiện cụ thể như thế nào.
Hám Tân Dân lại gật đầu, rồi quay đầu ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nói.
- Tôi nghe nói hệ thống giao thông công cộng và xe taxi ở đây đều chạy bằng khí? Toàn bộ thành phố tìm không ra một chiếc xe chạy bằng xăng, có phải vậy hay không?
- Vâng, là như vậy, thưa Chủ tịch tỉnh Hám. Việc thực hiện giao thông công cộng chạy bằng khí đã được thực hiện trong hai năm. Sở dĩ làm như vậy thì chúng tôi có hai phương diện suy xét. Thứ nhất là suy xét đến tính chất công ích của giao thông công cộng và xe taxi. Sau khi sử dụng khí, phí tổn mà bọn họ vận hành cũng giảm xuống, rất có lợi cho sự phát triển của ngành sản xuất, và cũng có lợi cho sự phát triển giao thông công cộng. Trong hai năm, giao thông công cộng vẫn được ưu tiên, hiện tại bước đầu đã có những kết quả khả quan.
- Thứ hai, vì đề bảo vệ môi trường. Khí gas được hóa lỏng so với xăng thì có ưu thế hơn nhiều. Lượng khí thải ra không cao.
- Hóa lỏng gas? Hệ số an toàn thế nào?
- An toàn không có vấn đề gì. Công trình của chúng tôi được một tổ chuyên gia của một trường đại học ở Yên Kinh đến trợ giúp. Tổ chuyên gia đã toàn diện chứng thực khoa học và tiến hành chỉ đạo, trải qua mấy năm vận hành, sự thật chứng minh độ an toàn rất đáng tin cậy.
- Ồ!
Hám Tân Dân trầm ngâm một chút:
- Đồng chí Tại Đào, các người có suy xét đến việc dẫn xây dựng ống dẫn khí thiên nhiên hay không? Trước đây, ở tỉnh cũng đã thương lượng với tập đoàn Thạch Hóa ở trung ương, Bí thư Niên cũng đã nhắc đến vấn đề này. Trong toàn thành phố cấp địa ở tỉnh, trước mắt chỉ có Phòng Sơn và một số ít các thành phố khác là dùng đến khí thiên nhiên.
- Chủ tịch tỉnh Hám, chúng tôi nằm mơ cũng muốn có thể dẫn được khí thiên nhiên vào. Khí thiên nhiên có giá trị rất cao trong việc bảo vệ môi trường. Nhưng vì vị trí địa lý của Phòng Sơn, các tuyến ống ở trên đều cách chúng tôi quá xa, dẫn khí thiên nhiên vào phí tổn rất cao. Đo lường tính toán, vận chuyển đến nhà dân thì phí tổn là không thể tính. Như vậy thì tất sẽ phải tăng giá, mà như thế thì sẽ mang đến cho người dân thành phố một gánh nặng rất lớn.
Hám Tân Dân mỉm cười:
- Từ từ rồi sẽ được. Bước tiếp theo, ở tỉnh sẽ tiếp tục đàm phán với tập đoàn Thạch Hóa ở trung ương, xem có thể mở một lỗ hổng ở vùng phụ cận Phòng Sơn hay không. Chúng tôi có thể cho các người tranh thủ một chút.
An Tại Đào mừng như điên, liên tục gật đầu cảm ơn:
- Cám ơn lãnh đạo tỉnh, tôi xin đại diện cho Thành ủy và UBND thành phố Phòng Sơn cùng với hơn bốn triệu nhân dân Phòng Sơn, cảm ơn sự quan tâm của lãnh đạo tỉnh đối với sự phát triển kinh tế xã hội ở Phòng Sơn.
Hám Tân Dân và Hạ Hầu Danh nhìn nhau cười:
- Tôi nói rồi, Trưởng ban Hạ Hầu à, vị Bí thư Tiểu An này của chúng ta thật đúng là một người tinh ranh, tận dụng mọi thứ để có thể tranh thủ người khác. Được rồi, đồng chí Tại Đào, tôi chỉ là nói lén thôi, chứ không đảm bảo được. Nếu chuyện không xảy ra thì tôi đảm đương không nổi đâu.
Haha! An Tại Đào cũng cười, không nói vấn đề này nữa. An Tại Đào xem ra, việc dẫn khí thiên nhiên phí tổn rất cao. Hắn cũng không nghĩ chuyện này sẽ thành. Đương nhiên, nếu ở tỉnh mạnh mẽ đồng ý, thì hắn cũng vui vẻ mà hưởng thôi. Chỉ có điều hắn biết rõ khó khăn quá lớn, sợ Hám Tân Dân chỉ là ngẫu nhiên mà nói thôi.
Hắn do dự một chút rồi kính cẩn nói:
- Hai vị lãnh đạo, vừa đúng lúc chiều nay chúng tôi cử hành nghi thức kết thúc công trình cải tạo gia đình sống bằng lều ở phía nam thành phố. Nếu lãnh đạo đến, có thể hay không tham dự một chút, cho chúng tôi một chút vinh hạnh.
- Ồ, trùng hợp như vậy sao?
Hám Tân Dân ngẩn ra, chợt cười lên:
- Hạ Hầu à, tôi xem ra Bí thư An không quá thành thật rồi. Làm sao mà có sự trùng hợp như vậy được chứ? Sợ là cậu đã sớm tính kế cho hai chúng tôi tham dự rồi. Cũng được, nếu chúng tôi đã đến đây, nếu công trình cải tạo của các người là công trình tạo phúc cho người dân thu nhập thấp thì chúng tôi cũng nên nể mặt một chút. Tuy nhiên, không được đánh trống khua chiêng làm gì nhé.
An Tại Đào chỉ cười mà không nói gì thêm.
- Hai vị lãnh đạo, tôi chỉ là mèo khen mèo dài đuôi thôi.
An Tại Đào cười ha hả:
- Mấy năm nay, để có lợi cho việc điều chỉnh kết cấu sản xuất của tỉnh ủy và UBND tỉnh, tạo nên chính sách kỳ ngộ cho cải cách doanh nghiệp nhà nước được nhanh hơn, Phòng Sơn đã có được một số phát triển. Nhưng dù sao thì cơ sở vẫn còn yếu kém, nhất là tinh thần tích lũy nhân văn. Cho nên, lúc này đây, Tỉnh ủy và UBND tỉnh đã để ý, xây dựng trường đại học Đông Sơn ở đây thật là một quyết sách anh minh, giống như là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Hám Tân Dân khẽ mỉm cười:
- Hôm nay tôi và Trưởng ban Hạ Hầu đến đây, chính là muốn đánh nhịp cho mọi người. Tỉnh ủy và UBND tỉnh đặt trường đại học Đông Sơn ở Phòng Sơn, chính là một sự khẳng định đối với công tác của các người. Nhưng tôi nói trước, kỳ ngộ cũng là khiêu chiến, các người đừng nhìn đến ưu đại, mà không nhìn thấy khó khăn. Điều này là không được.
- Vâng, chúng tôi hiểu rồi.
An Tại Đào vừa muốn tiếp tục tỏ thái độ thì Hám Tân Dân đã khoát tay:
- Được rồi, đồng chí Tại Đào, nói cho cùng thì ở tỉnh cũng chỉ muốn xem hành động thực tế của các người mà thôi.
- Haha, Chủ tịch tỉnh Hám, Bí thư Tiểu An của chúng ta làm việc thật chứ không phải là một nhà diễn thuyết. Điều này tôi có thể cam đoan.
Hạ Hầu Danh giơ tay lên.
Hám Tân Dân gật đầu:
- Được rồi, chúng ta nói đến đây thôi. Đồng chí Tại Đào, lúc này đây tôi chịu sự ủy thác của Bí thư Đại Niên, và Trưởng ban Hạ Hầu đến Phòng Sơn các người, thứ nhất là tuyên bố bổ nhiệm bộ máy cán bộ của Phòng Sơn. Thứ hai là tham gia vào đại hội động viên toàn thành phố chuẩn bị cho việc xây dựng trường đại học Tổng hợp Đông Sơn.
- Các người báo danh lên một số đồng chí, Tỉnh ủy vẫn còn đang nghiên cứu một chút. Xét thấy trước mắt tốc độ phát triển của Phòng Sơn đang trong thời kỳ tăng tốc, việc phân phối cán bộ rất quan trọng. Cho nên trên nguyên tắc đã đồng ý với báo cáo của các người. Các người báo lên bốn, Tỉnh ủy chỉ phê ba. Đồng thời, Tỉnh ủy sẽ cấp cho thành phố các người một Phó chủ tịch thành phố rất xứng đáng. Đồng chí Hầu Dương Minh, trước đây công tác tại Bộ Thương mại, là thạc sĩ về kinh tế học tốt nghiệp ở Mỹ, chẳng những rất tinh thông về kinh tế mà còn biết đến ba ngoại ngữ, là một nhân tài không gặp nhiều lắm. Để đồng chí Hầu Dương Minh tiến vào bộ máy Ủy viên thường vụ Thành ủy Phòng Sơn, Tỉnh ủy là có trọng điểm suy xét, đây là làm phong phú thêm bộ máy của các người.
An Tại Đào yên lặng gật đầu, tuy nhiên hắn cũng không suy nghĩ được nhiều lắm. Hám Tân Dân và Hạ Hầu Danh lại tùy ý hỏi về công tác tại Phòng Sơn, hắn chỉ có thể lấy lại tinh thần mà báo cáo.
Khi nói chuyện, đoàn xe đã tiến vào tòa nhà Thành ủy. Khi lãnh đạo tỉnh xuống xe, lại một phen nói chuyện qua đi, An Tại Đào trong lúc vô ý đã phát hiện trong đám người bên ngoài, có một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, tuy rằng không cao lắm. Người này đeo một cặp mắt kính gọng vàng, có vài phần trí thức cao cấp. Chỉ có điều, khi y ngẩng đầu ưỡn ngực thì gương mặt lại phát ra vài phần kiêu ngạo, nhìn qua thì biết ngay là xuất thân không tầm thường, nhưng tính tình thì lại rất cao ngạo.
An Tại Đào nhìn lướt qua, đoán được rằng người này chính là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố mà Tỉnh ủy đã đề cử Hầu Dương Minh, tinh anh tốt nghiệp nước ngoài về. Tuy rằng Hám Tân Dân không nói nhiều lắm, nhưng An Tại Đào lại nghe ra có vài phần hàm ý trong đó. Hầu Dương Minh là một người rất có bối cảnh. Nếu không thì hắn vào cơ quan công tác chưa đầy năm năm đã có thể xuống địa phương, sau đó trở thành một cán bộ thực chức cấp Phó giám đốc sở, lại còn tiến nhập vào Ủy viên thường vụ Thành ủy.
Hơn nữa, với sự an bài như vậy, ở Tỉnh sợ là còn có thâm ý nào trong đó. Chẳng lẽ…Xem ra cần phải gọi cho Lý Đại Niên thăm dò một chút. An Tại Đào suy nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt thì không nói gì.
Dựa theo lệ thường, những cán bộ mới đến, Hầu Dương Minh hẳn là chủ động một chút, tiến đến bắt tay tiếp đón An Tại Đào, nói chuyện vài câu. Nhưng Hầu Dương Minh lại không làm gì cả, vẫn lặng lặng đứng chờ một bên. Tuy rằng, gương mặt vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười này lại làm cho người ta cảm giác rất cao ngạo.
An Tại Đào nhíu mày, thầm nghĩ người này không phải là chưa từng trải qua quan trường mà là quá mức kiêu ngạo.
Y không chủ động lên chào, An Tại Đào là nhân vật số một của Thành ủy Phòng Sơn, đương nhiên lại càng không thể chủ động trước được.
An Tại Đào ánh mắt chợt lóe lên rồi biến mất. Sau đó hắn cùng với Dương Hoa, Hám Tân Dân và Hạ Hầu Danh, còn có một số cán bộ cấp sở ở tỉnh, cùng nhau bước vào hội trường Thành ủy. Phía sau là mấy chục cán bộ của bốn bộ máy Phòng Sơn.
Hám Tân Dân và Hạ Hầu Danh đám người tiến vào hội trường. Những cán bộ trong hội trường lập tức vỗ tay như sấm. Hám Tân Dân và Hạ Hầu Danh gương mặt mỉm cười, hơi cúi đầu, cùng với An Tại Đào bước lên đài Chủ tịch.
Hầu Dương Minh cũng đi ở đằng sau, bước lên đài chủ tịch. Các cán bộ Phòng Sơn nhìn thấy có một người xa lạ như vậy thì trong lòng có chút tò mò. Trong trường hợp như thế này, đi lên đài chủ tịch nếu không phải là lãnh đạo ở tỉnh thì cũng là cán bộ do tỉnh điều đến.
Sau khi các lãnh đạo ngồi xuống, An Tại Đào cầm micro, cất cao giọng nói:
- Hiện tại, xin mời Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Hạ Hầu lên tuyên bố quyết định bổ nhiệm mới nhất của Tỉnh ủy.
Trong hội trường lại vang lên tiếng vỗ tay. Hạ Hầu Danh gật đầu nói:
- Kính thưa các đồng chí ở Phòng Sơn, hội nghị hôm nay có hai nội dung. Một là bổ nhiệm cán bộ, hai là đại hội động viên toàn thành phố trong công tác xây dựng trường đại học Tổng hợp Đông Sơn tại Phòng Sơn. sau khi tôi tuyên bố quyết định bổ nhiệm xong, Chủ tịch tỉnh Hám sẽ lên phát biểu chỉ thị quan trọng của Tỉnh ủy và UBND tỉnh.
- Tỉnh ủy quyết định bổ nhiệm đồng chí Hầu Dương Minh làm Ủy viên thường vụ Phòng Sơn, đề danh Phó chủ tịch thành phố Phòng Sơn.
Hạ Hầu Danh vừa đọc xong thì cả hội trường lập tức tĩnh lặng. Mã Hiểu Yến là Phó chủ tịch thường trực thành phố, có thể được tiến nhập Ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng sao một Phó chủ tịch bình thường mà cũng được tiến nhập vào. Thoạt nhìn thì người này rất có lai lịch.
Không chỉ có cán bộ bình thường, mà những lãnh đạo cao tầng của thành phố Phòng Sơn, nhất là đám người Mã Hiểu Yến đều khiếp sợ nhìn Hạ Hầu Danh, còn Hầu Dương Minh thì đứng dậy, hơi hạ thấp người cúi chào dưới đài.
Thấy dưới đài không có vang lên tiếng vỗ tay hoan nghênh, An Tại Đào thản nhiên cười, trên đài vỗ tay đầu tiên. Lúc này dưới đài mới thưa thớt tiếng vỗ tay vang lên.
- Đề danh trợ lý Chủ tịch thành phố kiêm Trưởng ban quản lý khu kinh tế mới Tư Hà đồng chí Trang Ninh làm Phó chủ tịch thành phố Phòng Sơn. Đề danh trợ lý Chủ tịch thành phố kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng đồng chí Cổ Vân Lan làm Phó chủ tịch thành phố. Đề danh Bí thư Quận ủy khu Lương Sơn đồng chí Cổ Trường Lăng làm Phó chủ tịch thành phố.
Ba vị trí bổ nhiệm kế tiếp Hạ Hầu Danh đọc một hơi.
Sau đó Hạ Hầu Danh ngắn gọn phát biểu vài câu, nói rõ trình tự xếp hạng của các Ủy viên thường vụ hiện tại. Đây là lệ thường hành chính. Các cán bộ thành phố Phòng Sơn kinh ngạc phát hiện, Hầu Dương Minh mới đến này không ngờ là xếp trên Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Trâu Đồng, xếp sau Mã Hiểu Yến, trở thành Ủy viên thường vụ Thành ủy xếp hàng thứ sáu.
Bí thư Thành ủy An Tại Đào, Phó bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố Dương Hoa, Phó bí thư Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban chính trị Pháp luật Trịnh Phương, Phó bí thư Thành ủy (Bí thư Đảng và quần chúng) Mã Đức Thắng, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố Mã Hiểu Yến, Phó chủ tịch thành phố Hầu Dương Minh, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Trâu Đồng, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Chính ủy phân khu Phòng Sơn Phùng Cường, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Chu Tế Nam, Ủy viên thường vụ, Trưởng ban Tuyên giáo Tôn Quảng Sinh, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký Lưu Đức Khuê.
Đây là một tín hiệu đầy thâm ý. Có những người mẫn cảm quét mắt nhìn Mã Hiểu Yến, thầm nghĩ, Hầu Dương Minh đến đây, vị trí Phó chủ tịch thường trực thành phố của Mã Hiểu Yến dường như có chút nguy cơ bị lung lay.
Mã Hiểu Yến mặc dù rất kinh ngạc nhưng lại không suy nghĩ nhiều. Cô đã sớm mất đi sự hứng thú trong quan trường, quyền lực lại càng không coi trọng. Cô sở dĩ còn lưu lại quan trường chính là vì lời khuyên của An Tại Đào, ở bên cạnh giúp hắn xử lý công việc. Còn về phần tranh quyền đoạt lợi thì Mã Hiểu Yến đã sớm không còn hứng thú.
Nhưng mơ hồ, Mã Hiểu Yến lại cảm giác được một ánh mắt khinh thường từ trên đài chiếu lên người mình. Đang lúc Mã Hiểu Yến giương mắt nhìn thì ánh mắt đó đã thu về.
Mã Hiểu Yến cau mày, liếc mắt nhìn Hầu Dương Minh trên đài, khóe miệng nhếch lên. Cô không hứng thú với quyền lực, nhưng không có nghĩa cô là thứ đèn cạn dầu. Lịch lãm trong quan trường nhiều năm như vậy, cô nếu không có chút tài năng thì làm sao có thể trở thành Bí thư Thành ủy Quy Ninh và Ủy viên thường vụ Thành ủy Phòng Sơn, Phó chủ tịch thường trực yên ổn chứ?
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Hám Tân Dân lại khẽ gật đầu, cất cao giọng nói:
- Các đồng chí, tôi hôm nay chịu sự ủy thác của Bí thư Tỉnh ủy Đại Niên, dẫn dắt những người phụ trách bộ môn có liên quan đến Phòng Sơn, tham dự đại hội động viên chuẩn bị xây dựng trường đại học Đông Sơn. Tỉnh ủy và UBND quyết định xây dựng trường đại học tại Phòng Sơn, là xuất phát từ sự suy xét chiến lược có tính vĩ mô của sự phát triển văn hóa giáo dục và kinh tế tỉnh, đồng thời cũng là khẳng định toàn diện công tác của Phòng Sơn.
- Tôi có vài yêu cầu. Thứ nhất, do đồng chí Tại Đào dẫn đầu bốn bộ máy của thành phố Phòng Sơn, nhất định phải nghiêm khắc dựa theo tinh thần chỉ thị và văn kiện có liên quan của Tỉnh ủy và UBND tỉnh, chặt chẽ phối hợp với các đồng chí ở trường đại học, cùng nhau xây dựng và tổ chức thật tốt. Thứ hai, thành phố Phòng Sơn nên vì trường đại học này mà toàn lực đầu nhập, bảo đảm đầy đủ, không hơn không kém quán triệt tinh thần hội nghị thường vụ Tỉnh ủy và UBND tỉnh văn kiện số 14, chứng thực các chính sách và đầu nhập tài chính, nhất là công tác hậu cần nhất định phải được làm cho tốt, khiến cho các đồng chí ở trường đại học cảm thấy yên tâm như ở nhà. Chỉ có như vậy thì người ta mới có thể ở lại Phòng Sơn. Thứ ba, lấy việc chuẩn bị xây dựng trường đại học tại Phòng Sơn, mạnh mẽ đẩy mạnh và xây dựng sản nghiệp văn hóa.
- Các đồng chí có tin tưởng hay không?
Hám Tân Dân giơ tay lên, cao giọng hô.
- Có!
Dưới đài bùng nổ những tiếng hô thật to.
Hám Tân Dân hài lòng gật đầu, rồi nhìn về phía An Tại Đào.
An Tại Đào khẩn trương hạ thấp người, rồi nói tiếp:
- Sau này chúng ta nhất định phải kiên quyết quán triệt tinh thần chỉ thị của Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân. Ở đây, tôi xin đại diện cho Thành ủy và UBND Phòng Sơn, Hội đồng nhân dân thành phố, Mặt trận Tổ quốc thành phố, đại diện cho hơn bốn triệu quần chúng hướng lãnh đạo tỉnh biểu hiện quyết tâm. Chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.