Số lần đọc/download: 3750 / 61
Cập nhật: 2015-09-10 17:14:37 +0700
Chương 730: Thiên Cương Đệ Nhất Kiếm
S
ức khỏe của Tào Tháo trong vòng một năm qua cũng không được tốt lắm.
Trận bệnh dịch ở Kinh Nam gần như đã vét hết sức khỏe của ông. Cho dù là danh y như Hoa Đà cũng chỉ có thể duy trì được mà thôi. Sau trận chiến Kinh Nam, Tào Tháo cố gắng phát triển, thậm chi so với chiến tranh còn vất vả hơn.
Sau khi đăng cơ, ông lại càng thêm lo lắng.
Thường xuyên như vậy khiến cho sức khỏe của ông lại càng thêm kém.
Tào Bằng trở về Trường An liền được cho ngồi chơi xơi nước, không có cơ hội để gặp mặt Tào Tháo. Nhưng Biện phu nhân thường xuyên cho người tới an ủi. Mỗi lần như vậy, Tào Bằng đều như vô tình hỏi một chút việc vặt trong cuộc sống của Tào Tháo như giấc ngủ, ăn ít, lại thêm xử lý công việc khiến cho sức khỏe của Tào Tháo chỉ cần nghe là hiểu.
Có điều, Tào Bằng không thể ngờ được, Tào Tháo lại gục vào lúc này.
Trận chiến Giang Đông sắp bắt đầu, nếu không có Tào Tháo thì thật sự không được củng cố. Nếu Tào Tháo gặp chuyện không may thì trận chiến Giang Đông tạm thời phải gác lại, đợi cho tới khi ổn định tình hình mới có thể tiếp tục. Có điều như vậy lại tốn thời gian và lực lượng hơn bây giờ gấp trăm lần. Giang Đông trải qua một loạt biến cố...Chu Du bệnh chết. Trình Phổ, Hoàng Cái cáo quan. Mã Đạt thống lĩnh thủy quân trong thời gian ngắn còn chưa thể khống chế thủy quân Giang Đông. Nếu khai chiến vào lúc này sẽ có lợi rất nhiều cho quân Tào.
Nhưng...
Tào Bằng theo mọi người đi vào đại điện thấy Tào Tháo nằm trên giường, thân hình tiều tụy được hai người nâng đỡ.
- A Phúc có tới không?
Đang nói chuyện với đám người Tuân Úc, Tào Tháo đột nhiên lên tiếng hỏi.
Tào Bằng vội vàng bước tới, quỳ gối bên giường:
- Thần có mặt.
Nhìn thấy Tào Bằng, gương mặt gầy yếu không còn chút máu của Tào Tháo liền điểm một nụ cười thản nhiên.
Nụ cười đó hết sức quen thuộc.
Lần đầu tiên khi gặp mặt, Tào Tháo cũng đón Tào Bằng với nụ cười như vậy.
Năm đó, Tào Tháo hăng hái, mặt ít khi nở nụ cười chỉ có một sự tự tin và uy nghiêm.
Khi đó...
Tào Bằng từng nhiều lần nghĩ nếu Tào Tháo chết thì sẽ như thế nào.
Nhưng khi hắn tận mắt nhìn thấy Tào Tháo như thế này lại không hề cảm thấy thoải mái, thậm chí còn hết sức lo lắng.
Một đời kiêu hùng cuối cùng thì ra sao?
- Bệ hạ...
Âm thanh của Tào Bằng đột nhiên trở nên nghẹn ngào.
Mà Tào Tháo chợt vẫy tay với hắn. Biện phu nhân đứng bên vội mở miệng nói:
- A Phúc! Lại gần hơn một chút.
Tào Bằng vội vàng vừa quỳ vừa lết tới, đặt tay lên giường.
- A Phúc! Giận trẫm thật sao?
Tào Tháo đặt tay lên tay Tào Bằng:
- Ngươi đánh được Tây Xuyên, trẫm lại chiếm lấy binh quyền của ngươi, đưa ngươi về đế đô không dùng tới. Trong lòng ngươi thật sự giận trẫm sao?
Nói thật, Tào Bằng vẫn có một chút oán giận. Nhưng vào lúc này, hắn lại không hề có lấy một chút oán hận chỉ gật đầu rồi lắc đầu:
- Lúc đầu có chút oán hận nhưng nay không hề có... Bệ hạ làm như vậy tất nhiên là có nguyên nhân. Bệ hạ quan tâm tới a Phúc, a Phúc vẫn ghi nhớ trong lòng. A Phúc hay gây chuyện, nếu không có bệ hạ thì ai có thể dung thứ cho bao nhiêu sai lầm kia? Nghĩ lại thì một chút oán hận cũng không có... Bệ hạ đã có tính toán trước.
Tào Tháo liền nở nụ cười. Ông lập tức lên tiếng:
- Mật chiếu.
Việt Bát liền bước tới, cầm mật chiếu trong tay đưa cho Tào Bằng.
- A Phúc! Mở ra.
Tào Bằng ngơ ngẩn. Mở mật chiếu làm trò trước mặt mọi người? Đây còn là mật chiếu gì nữa? Có điều khi hắn mở mật chiếu ra thì thấy bên trong đó cũng không phải mật chiếu mà là một cái bảng vàng:
Cả họ Vũ hầu không phản Vĩnh Xương, cho dù có phản muôn đời phú quý, con cháu nhớ kỹ.
Sau mười sáu chữ đó còn có đề: Tào Cát Lợi.
Tào Bằng nhìn thấy tấm bảng vàng thì nước mắt lập tức chảy xuôi. Đây là tấm bản miễn tử, cũng là một lá bùa hộ mệnh mà Tào Tháo cấp cho hắn.
Sự trân trọng của Tào Tháo đối với Tào Bằng có thể nói là tới cực hạn.
Tào Bằng và con cháu của mình chỉ cần không làm phải thì muôn đời hưng thịnh. Cho dù có phản thì cũng không được giết mà phải giữ cho họ phú quý. Đây là di chúc của Tào Tháo, cũng là một cái quy tắc mà các đời hoàng đế Tào Ngụy sau này phải nhớ kỹ. Tào Bằng có tấm bảng này, tương đương với cả dòng họ Vũ hầu có thể kéo dài, vĩnh viễn không có gì lo lắng. Tất nhiên, điều kiện đầu tiên đó là Tào Ngụy còn phải trường tồn.
Nhưng nhà Tào có khả năng tồn tại vĩnh viễn được sao?
Thế sự thay đổi liên tục, không có cái gì là vĩnh hằng.
Có điều chỉ cần Tào Ngụy còn ngày nào thì cả họ Tào Bằng cũng không cần phải lo lắng.
Đây chính là một cái lễ vật mà Tào Tháo cấp cho Tào Bằng.
Tất cả mọi người có mặt đều nhìn nhau, thậm chí đỏ cả mắt. Ngay cả Tuân Úc, Quách Gia cũng thầm thở dài: Người ta nói Tào Bằng là con tư sinh của Tào Tháo...nếu không phải biết rõ thì ta cũng tin. Tào Tháo thật sự quan tâm hết mức tới Tào Bằng. Chỉ sợ ngay cả con mình, cũng chưa được lão quan tâm tới vậy.
Tào Bằng có được tấm bảng vàng đó thì sau này có thể dựng thế.
- A Phúc đừng oán hận trẫm. Trẫm để ngươi đó không dùng cũng là muốn bảo vệ cho ngươi... Công lao của ngươi rất cao, uy danh có rộng. Trong trận chiến Tây Xuyên, mặc dù ngươi không lấy công đầu nhưng trẫm biết nếu không có mưu lược của ngươi thì trận chiến đó làm gì dễ dàng như vậy? Ngươi nói công đầu là của Tử Văn nhưng Trẫm hiểu được công đầu thực sự là của a Phúc. Nhưng càng như vậy thì trẫm lại càng không thể dùng ngươi, phải chèn ép ngươi. Công lao của ngươi quá lớn, cuối cùng lấy gì mà thưởng? Cho dù Tử Văn có thân với ngươi thì cũng cảm thấy e ngại. Trẫm vốn không muốn nói nhiều những lại không muốn a Phúc oán hận rời đi. A Phúc! Trẫm muốn ngươi cam đoan cả đời phụ tá Tử Văn, bảo vệ họ Tào Vĩnh Xương chúng ta...ngươi có thể đồng ý không?
Tới lúc này, Tào Bằng không nói được tiếng nào. Hắn ở bên giường liên tục dập đầu, mất một lúc mới nức nở nói:
- Thúc phụ yên tâm. A Phúc sẽ không phụ lòng mong mỏi của thúc phụ.
- Chỉ có ta phụ ngươi chứ không có người phụ ta... Nói thì dễ nhưng làm lại khó. Hôm nay Trẫm đeo cho ngươi một cái gông, không để cho ngươi được thoải mái nữa.
Tào Tháo nói xong liền ho khan một trận.
- A Phúc! Thiên Nhàn ở đâu?
- A... Ở ngoài điện trong tay đại thúc Quân Minh.
- Lấy vào đây.
Tào Tháo nhắc tới Thiên Nhàn đó là Thiên Nhàn đao mà năm đó ông ban cho Tào Bằng. Tào Bằng rèn ba mươi sáu thanh kiếm Thiên Cương, lấy chúng coi như là một loại vinh dự. Phần lớn thời điểm, tất cả những người được ban thưởng đều mang kiếm theo mình. Một lát sau, Điển Vi cầm Thiên Nhàn kiếm bước vào. Tào Tháo nằm trên giường ý bảo Tào Bằng giúp mình rút kiếm.
- Vinh quang là mệnh ta.
Tào Tháo nở nụ cười ha hả.
- Năm đó trẫm tặng cho khanh Thiên Nhàn là hy vọng ngươi có thể nhàn nhã cả đời. Nhưng kết quả là sợ rằng từ hôm nay, a Phúc không còn ngày nào rảnh rỗi nữa. Tử Kiến đâu rồi?
- Có nhi thần.
Tào Thực nghe thấy vậy liền vội vàng từ trong đám người bước tới quỳ bên giường.
- Cầm lấy... Thiên Nhàn tặng cho ngươi.
- A?
Tào Thực nghe thấy vậy thì sắc mặt lập tức trắng bệch.
- Làm người rảnh rỗi, khoát hoạt tiêu dao, sử dụng cho tốt tài học của ngươi, sau này đừng có nhúng tay vào chuyện gì. Làm một vị Tiêu Dao vương đối với ngươi có thể được phú quý lâu dài.
Tào Tháo nói xong liền đưa Thiên Nhàn kiếm cho Tào Thực. Một câu nói đó đã chặt đứt suy nghĩ chính trí của Tào Thực. Tào Thực do dự một lúc rồi run rẩy tiếp nhận lấy Thiên Nhàn keiems:
- Nhi thần sẽ không phụ sự kỳ vọng của phụ hoàng...
Nhưng lời đó có chút tuyệt vọng nhưng có phần thoải mái khi trút được gánh nặng. Cũng thế, tiêu dao thì tiêu dao mà thôi. Ít nhất thì từ nay ta không còn gì phải băn khoăn nữa.
- Hoàng hậu!
- Có thần thiếp.
- Đưa Thiên Cương kiếm tới đây.
Trong Thiên Cương tam thập lục kiếm thì Thiên Cương kiếm vẫn là số một, được Tào Tháo cất giữ.
Tào Tháo dường như không có gì vướng bận, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ nói một vài việc vặt.
Đám đại thần đứng bên cũng không có ai mở miệng ngăn cản.
Chẳng hạn như những hương liệu mà Tào Tháo thích nên xử trí thế nào, quần áo đặt ở đâu...
Cuối cùng, Tào Tháo cầm lấy Thiên Cương kiếm:
- A Phúc! Trẫm cướp đi sự nhàn nhã của khanh, liền giao Thiên cương kiếm cho khanh.
Hoàn phu nhân đứng bên liền biến sắc. Còn Biện phu nhân thì nở nụ cười rồi gật đầu với Tào Bằng.
Thiên cương kiếm.
Đây đâu phải là ban thưởng mà là một sự ủy thác.
Tào Bằng trở thành vị quan to số một được Tào Tháo ủy thác. Thiên Cương kiếm thống lĩnh ba mươi sáu thanh kiếm khác. Có thể nói, quyền lực và địa vị của Tào Bằng ở trên đám người Tuân Úc. Nhớ tới trước kia, Tào Tháo để Tào Bằng đó không dùng, bây giờ đột nhiên ủy thác trọng trách, chỉ sợ... Nhưng nhìn nét mặt đám người Tuân Úc lại hết sức tự nhiên, không hề bất mãn. Điều đó chứng to, Tào Tháo đã sắp xếp từ trước và được bọn họ tán thành.
Tào Bằng cũng như đang nằm trong mộng. Một canh giờ trước, hắn vẫn còn là người tiêu dao tự tại.
Nhưng bây giờ...
Tào Bằng hít một hơi thật sâu, đón lấy Thiên Cương kiếm trong tay Tào Tháo rồi nói:
- Xin bệ hạ yên tâm. Vinh quang là mệnh ta.
Hắn cam đoan với Tào Tháo rằng cả đời này trung thành với họ Tào. Nói chuyện thêm một lúc nữa, Tào Tháo cảm thấy mệt mỏi.
- Lui ra đi. A Phúc và hoàng hậu ở lại.
Tuân Úc cùng với đám đại thần và cả Hoàn phu nhân từ từ rời khỏi.
Cho dù trong lòng bọn họ có bất mãn tới mấy thì ý của Tào Tháo đã quyết. Hơn nữa cầm trong tay Thiên cương kiếm tương đương với quyền sinh quyền sát, không ai thay đổi được.
- Giao cho khanh cái danh sách này.
Tào Tháo đưa cho Tào Bằng một bản danh sách:
- Những người có trong danh sách này không thể để được.
Mở danh sách, Tào Bằng đọc lướt từ trên xuống dưới. Hắn hoảng sợ khi nhìn thấy trên danh sách có tên Việt Kỵ hiệu úy Trần Thức... Trần Thức cũng là người cùng trấn Trung Dương với Tào Bằng, có điều là cái Tào Bằng đã chết từ lâu chứ không phải là Tào Bằng bây giờ.
Sau đó, Tào Bằng về trấn Trung Dương, gặp lại Trần Thức cũng có đề bạt. Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện không thể trọng dụng Trần Thức. Nhưng do trở ngại giữa tình cảm cũ, nên Tào Bằng đưa y về Hứa Đo, sau đó không hề liên hệ nữa. Nhưng không ngờ, Trần Thức lại có thể trở thành Việc Kỵ hiệu úy.
Tào Bằng ngơ ngác nhìn Tào Tháo thì thấy lão đã nhắm mắt lại.
Biện phu nhân đứng bên giơ tay ra dấu chữ Ngũ. Tào Bằng lập tức hiểu ra rằng Trần Thức đã đầu phục Tào Xung. Nếu không thì không thể giải thích tại sao y lại có được cái chức đó. Chuyện này là do Tào Tháo muốn vì Tào Chương mà gạt bỏ hết mọi chướng ngại, bóp chết từ trong trứng nước.
- A Phúc! Nói chuyện với trẫm. Nếu không thì đọc sách.. Ngươi hãy viết Tam tự kinh đi.
Tào Tháo thì thào lên tiếng khiến cho Tào Bằng rưng rưng đồng ý. Biện phu nhân vội vàng đưa bát bách tự văn và Tam Tự kinh tới. Tào Bằng ngồi bên giường cố gắng đọc từng tiếng một. Bất chợt, hắn nghe Biện phu nhân kêu lên một tiếng:
- Bệ hạ!
Trong phút chốc, nước mắt của Tào Bằng không một tiếng động rơi xuống.
Tào Tháo đã đi rồi.........
Ngày mười lăm, tháng giêng năm Hưng Long thứ hai, Tào Tháo băng hà. Cái chết của ông so với lịch sử sớm hơn tám năm, hưởng thọ 57 tuổi... Trong sử thư xưng Tào Tháo là Vũ tổ, hiệu Ngụy Thái Tổ.
Ngay khi Tào Tháo băng hà, Tào Bằng đột nhiên lệnh cho Binh bộ Hiệu úy Vương Bình, Thanh Hiệu úy Quách Hoài, cùng với Bạch đà binh, Phi đà binh nhanh chóng trở về bên ngoài thành, chém đầu Việt Kỵ hiệu úy Trần Thức và mười sáu người khác. Sau đó, Tuân Úc hạ lệnh giới nghiêm toàn thành.
Tào Bằng theo cái danh sách của Tào Tháo mà tới gõ cửa từng nhà. Trong một đêm, hơn ba mươi vị đại thần phải vào thiên lao với tội danh mưu phản. Mà người số một trên danh sách cũng chính là Sơn Dương công Lưu Hiệp. Sau khi Tào Bằng bắt số đại thần còn lại, liền cho Lưu Hiệp uống rượu độc mà chết. Thật ra Lưu Hiệp không còn khả năng mưu đồ tạo phản. Y không có binh, chẳng có tướng thì làm sao mà tạo phản được.
Nhưng Lưu Hiệp phải chết.
Tào Tháo dùng cách đó để tước hy vọng đăng cơ của Tào Bằng, đồng thời cũng xác lập địa vị số một trong triều của hắn.
Lưu Hiệp chết khiến cho cả thiên hạ xôn xao.
Mặc dù Tào Tháo đã chết nhưng nối tiếp Tào Tháo lại có một tên giặc xuất hiện.
Vô số người vẫn còn lưu luyến với nhà Hán đều trách cứ Tào Bằng là. Còn Tôn Quyền sau khi mắng Tào Bằng là quốc tặc xong liền ở Kiến Khang xưng đế, sửa niên hiệu thành Hoàng Long... Theo truyền thuyết, Hồ Bà Dương có rồng vàng xuất hiện, nên Tôn Quyền xưng đế. Sau khi lên ngôi, Tôn Quyền phong cha Tôn Kiên làm Vũ Liệt hoàng đế, nhưng khi phong Tôn Sách lại chỉ cho làm Trường Sa hằng vương. Điều đó khiến cho nhiều người sinh lòng bất mãn.
Trong lòng nhiều người, Tôn Sách nên được phong đế vị. Bởi vì cả sáu quận của Giang Đông toàn nhơ vào tay Tôn Sách mà có. Tôn Quyền làm vậy rõ ràng làm nhục Tôn Sách. Cùng lúc đó, Giang Đông bắt đầu lưu truyền việc Tôn Sách chết là do âm mưu của Tôn Quyền. Chứng cớ? Có nhìn mẹ con Tôn Thiệu bị buộc rời khỏi Giang Đông chẳng phải là để tránh né việc Tôn Quyền hãm hại đó sao?
Có điều so với Trường An thì hành vi của Tôn Quyền cũng không nặng lắm.
Từ sau khi Tào Bằng từ Lạc Dương trở về Trường An liền cùng với đám người Tuân Úc đón Tào Chương kế vị.
Khi Tào Chương còn ở trên đường, Tào Bằng đã gửi một phong thư cho Tuân Úc. Phong thư đó là của Tào Xung, gửi cho Việt Kỵ hiệu úy Trần Thức. Trong thư, Tào Xung lệnh cho Trần Thức chuẩn bị sẵn sàng khởi sự sau khi Tào Tháo mất. Có điều, Tào Xung không ngờ được Tào Tháo mất đột ngột như vậy. Mệnh lệnh của y còn chưa kịp phát ra thì Tào Bằng đã chém Trần Thức.
Bức thư này là thật hay giả thì cũng không quan trọng...
Trần Thức đã chết...
Sau khi nhận được thư, Tuân Úc liền hạ lệnh bắt Tào Xung đem giam, không cho tiếp xúc với ai, chờ Tào Chương về xử lý.
Việc Tào Tháo băng hà ảnh hưởng quá nhiều.
Có điều dưới sự liên thủ của đám người Tào Bằng, Tuân Úc, Quách Gia, toàn bộ Trung Nguyên không hề có lấy một gợn sóng.
Tháng hai năm Hưng Long thứ hai, Tào Chương ở Kinh Nam nhận được tin, ngày đêm chạy về Trường An. Dưới sự ủng hộ của Tào Bằng, Tuân Úc, gã đăng cơ, sửa niên hiệu thành Thái bình, xưng là Chiêu Vũ hoàng đế.
Theo sự đăng cơ của Tào Chương, tình hình thống nhất thiên hạ đã tới gần.
Trận chiến Giang Đông cũng chuẩn bị được mở màn.
Năm Thái Bình thứ nhất cũng là năm 213 sau Công Nguyên. Tào Nhân lại tái chiến với quân Đông Ngô ở cửa Nhu Tu. Đại tướng Tang Bá phụng mệnh theo đường vòng đánh lén quân Ngô nhưng không ngờ gặp mưa to, nước sông dâng lên khiến cho quân Tang Bá bị cuốn trôi. Tang Bá cũng bị chết trong dòng nước..
Chuyện này nghe có phần nhảm nhí.
Người thời cổ rất giỏi xem thiên văn địa lý. Một vị tướng như Tang Bá có kinh nghiệm phong phú không ngờ lại chết trong trận lũ khiến cho nhiều người cảm thấy nghi hoặc. Nhưng đây là một điều không ngờ. Bao nhiêu năm qua, Hợp Phì luôn mưa thuận gió hòa, vào mùa này rất ít khi có mưa to. Cho dù có thì cũng chỉ là mưa nhỏ, không hề có gió to. Nhưng trận mưa năm nay đột nhiên không hề có một chút báo trước, hơn nữa mưa rơi rất nhanh. Thế cho nên Tang Bá không đề phòng mới bị gặp phải cảnh như vậy.
Nhưng chính điều đó lại mang tới cho Tào Nhân một sự rắc rối. Nước sông tăng lên làm tan biến kế hoạch của y. Tang Bá bỏ mình càng khiến cho Tào Nhân trở tay không kịp. May mắn có Vu Cấm và Lý Thông tiếp viện kịp thời nếu không Tào Nhân đã bị thảm bại. Có điều sau trận chiến này, Tào Nhân cũng lâm trọng bệnh. Trải qua chẩn đoán và chữa trị, y mất khả năng tiếp tục trấn thủ Hợp Phì. Bất đắc dĩ, Tào Chương lệnh cho Tào Chân tiếp nhận chức Thái thú Hợp Phì làm đô đốc Hoài Nam, còn Tào Nhân thì được đưa về Lạc Dương để chữa bệnh.
Toàn bộ đời thứ hai của họ Tào đã đi lên sân khấu.
Sau khi Tào Chân làm đô đốc Hoài Nam, Hạ Hầu Thượng, Hạ Hầu Bá lần lượt đảm nhiệm chức thái thú Chương Lăng và Tương Dương. Sau đó, Tào Chương còn có một loạt sự điều chỉnh.
Hạ Hầu Uyên đảm nhiệm chức vụ Ích Châu tướng quân. Còn Đại đô đốc Ích Chao Thạch Thao thì được điều tới Lạc Dương làm Hà Nam doãn. Đô đốc Tịnh Châu thì do Tào Hồng đảm nhiệm.
Bãi chức Ngũ quân đại đô đốc của Trương Liêu, lệnh cho làm đại đô đốc Kinh Châu, tổng quản chín quận Kinh Tương.
Sửa Tào châu thành Linh châu.
Bãi chức Linh châu mục của Lương Tập chuyển thành Đại đô đốc Lương Châu.
Bãi chức đại đô đốc Linh châu của Hạ Hầu Lan, chuyển thành Trung hộ quân, hữu tướng quân.
Sau khi một vòng điều chỉnh chấm dứt, thời gian đã bước vào năm Thái Bình thứ hai.
Tào Chương ổn định tình hình trong triều xong, chính thức phong Tào Bằng làm Thái phó, Đại tướng quân, Kinh Triệu doãn. Phong Tào Bằng làm Vũ Tín công, thực ấp Thư thành Linh châu.
Thư thành đó trước đây chính là quận Chương Thành thuộc Tào Châu. Sau khi Tào Chương kế vị liền đổi quận Chương Thành thành quận Thư Thành. Trong đó còn có một chút ý nghĩa: Ta luôn tin tưởng ngươi, xin ngươi hãy tiếp tục giúp đỡ ta.
Chút ý nghĩa đó muốn nhắn nhủ tới Tào Bằng..............
Sau khi Tào Tháo băng hà, Tào Bằng được Tào Tháo ủy thác nhưng lại biểu hiện hết sức khiêm tốn. Sau khi nghênh đón Tào Chương đăng cơ xong, hắn liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Cho dù khi linh cữu của Tào Tháo vào lăng thì Tào Bằng cũng không hề xuất hiện. Điều này khiến cho rất nhiều người phỏng đoán. Nhưng cho dù là Tào Chương, Tuân Úc hay Biện phu nhân thì đều biết Tào Bằng đi đâu. Trong tay hắn còn có một bức mật chiếu của Tào Tháo.
Khi Tào Tháo còn sống thì ước nguyện lớn nhất đó là trên bia mộ được viết phong hầu An Viễn hầu. Đáng tiếc, ông không thể đạt được mục đích đó.