Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 599: Sắc Đẹp Không Làm Lung Lay Ta Được Đâu! (thượng)
huyện của hai mươi năm trước mọi người đều rõ, Đường Ngạo tuy miệng nói rất dễ nghe, Đường gia lúc ấy là lấy đại cục làm trọng, nhẫn nhục nhượng bộ, nhưng thực lực Đường gia không sánh được với Chung gia cũng là sự thực, đây cũng chính là nguyên nhân lớn nhất của sự nhượng bộ đó. Chính vì chuyện hai mươi năm trước này, mỗi lần đệ tử Đường gia và đệ tử Chung gia có xảy ra xô xát đều bị đối phương lấy sự việc năm đó ra sỉ nhục trào phúng, không ít người trong lòng đã sớm căm phẫn.
Lúc này đây, một câu nói của Đường Ngạo, làm cho đệ tử Đường gia uất hận dâng trào, hận không thể lập tức giết thẳng đến Chung Linh Cốc cùng với đệ tử Chung gia thực hiện một trận tử chiến, chỉ có máu đệ tử Chung gia mới có thể rửa sạch sỉ nhục hai mươi năm này!
Nhân tố trọng yếu nhất của mỗi một gia tộc chính là thực lực đệ tử, số linh giai cao thủ. Nhưng cũng bao gồm một lực lượng khách quan đó chính là đoàn kết một lòng vì vinh dự gia tộc, chỉ cần có sự đoàn kết một lòng mới có thể làm cho đệ tử trong gia tộc bán mạng. Đường gia không phải là một gia tộc nhỏ, không thể nghi ngờ là có sự đoàn kết một lòng này, đệ tử trong gia tộc sẽ có thể phát huy hơn khả năng vốn có khi liên quan đến vinh nhục của gia tộc.
Chỉ trong chốc lát Đường Duệ cũng đứng lên, mở miệng nói:
-Đánh là phải đánh, nhưng đánh thế nào để làm tổn thất thương vong giảm thiểu đến mức thấp nhất mới là điều quan trọng. Ta cần 200 người, làm đội quân cảm tử, có lòng quyết tâm hi si vì gia tộc đứng ra.
- Ta!
- Ta!
- Còn có ta!
Trong đại điện lập lức phát ra những âm thanh hùng hồn, vô số người cao giọng xung phong, Đường Phong quay đầu nhìn lại, chứng kiến Đường Tử Thư giơ cao thay của mình hô lớn:
- Ta cũng muốn đi!
Vị Tam ca này của mình cũng là người trẻ tuổi dễ xúc động nha! Đường Phong lắc đầu.
Đường Tử Thư quay đầu nhìn qua Đường Phong, nghiêm túc nói:
- Thập thất đệ ngươi đừng đi, tư chất của ngươi đúng là rất tốt, nhưng thực lực bây giờ lại quá thấp! Cao thủ Chung gia so với Đường Gia ta nhiều hơn không ít, chuyến này nhất định là cửu tử nhất sinh.
Đường Phong xấu hổ, hắn nào có ý định muốn báo danh đâu chứ.
- Đừng làm loạn, còn ra thể thống gì nữa.
Đường Ngạo răn dạy một tiếng, trong đại điện liền yên tĩnh trở lại, lập tức mở miệng nói:
- Cuối cùng sẽ chọn ai đi, trong lòng những lão già như chúng ta đã hiểu rõ, các ngươi ồn ào lớn tiếng cũng vô dụng! Tất cả ai được gọi thì ra ngoài tụ tập ở chỗ Bách Hoa Đài phía bên kia cho ta. Đường Thuận!
- Vâng!
Một đại hán bốn mươi tuổi miệng cười toe toét, lên tiếng trả lời đồng thời chạy ra ngoài.
- Đường Vô Vi!
- Có đệ tử!
Lại một người nam đệ tử dáng người gầy gò ra khỏi hàng.
- Đường Linh Nguyệt!
- Có đệ tử!
Một nữ đệ tử tuổi chừng hai lăm giòn dã trả lời.
Mỗi khi gọi tên một người, lại có một người ra khỏi đại điện, tiến về Bách Hoa Đài phía trước Đường gia đại trạch tập hợp. Còn lại không ít người thần sắc khẩn trương chăm chú nhìn về phía Đường Ngạo, dựng tai lắng nghe sợ bỏ qua mất tên mình khi được gọi. Nguyên một đám đã được gọi thì nét mặt lộ rõ vui mừng, giống như bọn họ không phải được gọi đi đánh nhau với Chung Linh Cốc mà đi lãnh tiền thưởng vậy. Bất luận ai được gọi dù là nam nữ già trẻ đều có biểu hiện như vậy, những người còn lại thì khẩn trương lo lắng.
Đường Phong phát hiện hai tay của Tam ca Đường Tử Thư nắm đấm chặt, mắt không hề chớp một cái nhìn chằm chằm vào Đường Ngạo, trên trán mồ hôi đầm đìa.
- Tam ca, ngươi rất muốn đi sao?
Đường Phong nhẹ giọng hỏi.
Đường Tử Thư gật đầu nói:
- Đương nhiên, những năm gần đây chúng ta bị Chung gia ăn hiếp cũng đủ rồi. Tối nay đại chiến một trận, từ nay đệ tử Đường gia chúng ta có thể lại đứng thẳng lưng gặp đệ tử Chung gia rồi. Đợi khi sinh con cháu ta sẽ nói cho bọn nó biết mang lại vinh quang cho Đường gia ngày hôm nay có một phần công lao của cha bọn nó.
Đường Phong ho nhẹ một tiếng an ủi:
- Vậy cầu cho tâm nguyện của Tam ca được như ý.
Tuy nói thì nói vậy, nhưng Đường Phong lại cảm thấy căn bản Đường Ngạo sẽ không gọi Đường Tử Thư. Bởi vì mặc dù lần này quyết tâm đánh Chung Linh Cốc nhưng Đường Ngạo sẽ không khiến cả gia tộc đến bước đường cùng. Đường Tử Thư ba tháng sau được chọn lựa tham gia gia tộc đại bỉ, chính là tương lai mươi năm sau của gia tộc, làm sao có thể để hắn đi mạo hiểm được?
200 người tiến đến đã là cực hạn của Đường gia rồi, Đường Gia Bảo bên này cũng phải lưu lại một ít, nếu như toàn bộ đều đi hết vạn nhất có điều gì thì đây chính là đại họa diệt tộc. Chung Linh Cốc không thể so với Đường Gia Bảo bởi vì đó là một cái sơn cốc, một khi có người canh giữ lối ra thì dù muốn chạy cũng không thoát.
Cũng giống như phỏng đoán của Đường Phong, Đường Ngạo chọn 200 người trong đó không có Đường Tử Thư.
Đường Tử Thư đúng là thất vọng ủ rũ, bất chấp lễ nghi hô lớn:
- Gia chủ, Tử Thư cũng muốn đi!
Những người không được chọn giống như Đường Tử Thư giờ phút này thấy hắn mở miệng cũng đều chờ mong nhìn qua Đường Ngạo.
- Phân phó thế nào thì làm như thế đi, đừng có nói nhiều. Đường Ngạo cự tuyệt.
Đường Tử Thư liền giống như quả bóng bị xì hơi, trở nên ủ rũ.
Điểm danh xong, những người còn lại liền bị đuổi đi. Đường Phong trở lại Thính Tuyền Cư không bao lâu, Diệp Dĩ Khô và Đường Đỉnh Thiên cũng trở về. Lúc này Đường gia đi Chung Linh Cốc báo thù, tự nhiên không có khả năng không mang theo cao thủ, Đường Ngạo, Đường Duệ và Diệp Dĩ Khô, Đường Đỉnh Thiên đều được chọn. Mục đích chủ yếu của bọn họ là giữ chân linh giai cao thủ của Chung gia, nếu những tên linh giai đó không có ai kiềm chế.. thì Thiên giai Đường gia nhất định tử thương vô số.
Hai người sau khi trở về, thu thập gọn nhẹ một chút, Diệp Dĩ Khô gặp Đường Phong muốn nói gì đó lại thôi cuối cùng mở miệng:
- Phong nhi, lần này ngươi không được đi.
Đường Phong vội ho một tiếng, nói:
- Ta tới linh mạch chi địa này còn chưa được đi dạo chơi ở đâu cả, khó lắm mới có một cơ hội ra ngoài…
Kỳ thật hắn cũng không có ý định đi, chỉ có điều gia tộc nhiều người đi như vậy, tuy mình chỉ là Thiên giai hạ phẩm, nhưng sức chiến đấu cũng khá cường hãn, đi theo cũng là thêm một phần lực lượng. Nếu mình ra sức càng nhiều thì có thể giảm bớt thương vong càng nhiều cho đệ tử Đường gia! Một số đệ tử Đường gia cũng rất đáng mến đấy.
Đường Đính Thiên cũng nói:
- Quá nguy hiểm, sự việc lần này không phải sức một người có thể thay đổi được cục diện. Phong nhi, ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng tốt nhất ngươi nên ở nhà đợi. Nếu ngươi quả thật muốn dạo chơi thì đợi xong lần này lần sau ta sẽ mang ngươi ra ngoài một chút.
- Được rồi.
Đường Phong gật đầu nói. Trong lòng vẫn đang suy nghĩ hai chân là của mình, đợi các ngươi đi ta sẽ lặng lẽ theo sau.
Diệp Dĩ Khô lẳng lặng nhìn hắn, hé miệng cười một tiếng làm cho trong lòng Đường phong có chút lo sợ.
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường