Số lần đọc/download: 1019 / 18
Cập nhật: 2017-09-25 01:44:26 +0700
Chương 647: Hoàng Tuyền Địa Ngục, Thập Điện Diêm La. (2)
Thần Dạ vẻ mặt có hơi hơi khựng lại, trong thế gian của người bình thường có lời đồn đại, ở trong Địa Ngục U Minh giới thật có nói đến Thập Điện Diêm La. Mà người cầm đầu cũng chứng thật là như người trung niên này nói, Tần Quảng Vương!
Vào lúc nhìn thấy điện Hoàng Tuyền, Tử Huyên từng nói qua. Người thần bí kia tự xưng là Chúng Thần Chi Thần, với ngụ ý đại biểu Thiên đạo. Mà ở phía đối diện, liền có U Minh giới cai quản sinh tử của nhân gian.
Không nghĩ tới, ở trong điện Hoàng Tuyền này thật đúng là xuất hiện vị Tần Quảng Vương. Hắn không biết, liệu sẽ có còn các cửu điện Diêm La khác hay không?
Nhưng cho dù là ai, thì tính mạng của chính mình, nếu muốn bắt đi, thì phải nỗ lực trả giá chút ít. Nếu không, thì đừng hòng!
- Nếu đã biết đến Bổn vương, vậy sao còn không ngoan ngoãn đánh tan thân thể, còn hồn phách đi theo Bổn vương đến đại điện Sâm La, để đón nhận phán xử cả đời này cho ngươi!
Tần Quảng Vương uy nghiêm quát.
Nghe vậy, Thần Dạ âm thầm lặng lẽ cười một tiếng, rồi nói:
- Chức vụ của Tần Quảng Vương ngươi, làm chủ quản nhân gian sinh tử. Còn lúc xét xử nhân sinh có tội hay không có tội thì ngươi xác thật có tư cách này. Có điều đừng quên, ta vẫn còn chưa chết. Cho nên, không tới phiên ngươi cai quản!
- Cho nên, Bổn vương trước cứ thu thân thể của ngươi, sau đó, lại mang hồn phách của ngươi tiến vào Sâm La đại điện!
Tần Quảng Vương kia đột nhiên cười một tiếng lạnh lẽo. Lập tức, lực lượng U Minh cường đại xuyên qua cả không gian này mà bắn thẳng về hướng thân thể Thần Dạ.
Nơi này hình như thật sự biến đổi thành thế giới bên ngoài của địa ngục vô biên. Lực lượng U Minh ở chỗ này quả là như cá gặp nước, cũng không hề gặp phải một chút trói buộc trở ngại nào. Tốc độ của nó so sánh với sấm chớp thì còn nhanh hơn một bậc, nên chỉ sau một cái chớp mắt thì hắn đã đến trước người Thần Dạ.
Cảm thụ được một cỗ năng lượng cô đặc cho tới bây giờ cũng không từng tiếp xúc qua, gương mặt Thần Dạ có hơi lạnh lẽo đi:
- Từ lúc nào, Tần Quảng Vương ngươi cũng biến thành thủ hạ của người ta, chuyên làm những loại chuyện giết người vậy?
- Càn rỡ!
Phảng phất hắn đã nói trúng nỗi riêng tư ở trong nội tâm Tần Quảng Vương, làm cho hắn giận dữ dị thường. Lòng bàn tay hắn nặng nề xiết chặt không gian. Tức thì, đạo năng lượng U Minh cô đặc kia run lên mãnh liệt. Lập tức, một thanh Khai Thiên Chi Phủ liền Hóa Hình ra, rồi ngay sau đó, nó nhằm hướng đỉnh đầu Thần Dạ mà nặng nề bổ xuống.
- Ông ông! Ông ông! Ông ông!
Dưới một búa, không gian đều chấn động kịch liệt. Những cơn lốc từ chỗ đầu búa kia tiếp xúc cùng không gian liền điên cuồng tuôn trào dữ dội ra. Chỉ thoáng chốc, khắp không gian ở chỗ này liền dưới một búa mà có xu thế sụp đổ.
Được xưng là U Minh Thiên Tử, thực lực của Tần Quảng Vương quả là phi thường cường đại.
Tuy nhiên, sắc mặt Thần Dạ từ đầu đến cuối rất bình tĩnh, đợi đến lúc cây Khai Thiên Chi Phủ này sắp sửa hoàn toàn hạ xuống thì thân hình hắn mới di động mãnh liệt một cái.
Trong nháy mắt thân hình Thần Dạ khẽ nhúc nhích, một đạo tàn ảnh đã hiện lên. Một búa kia điên cuồng thịnh nộ đánh xuống như núi đổ, trực tiếp nện cho đạo tàn ảnh kia thành Hư Vô.
- Tàn ảnh?
Một kích thất bại, sắc mặt uy nghiêm của Tần Quảng Vương có hơi biến đổi.
Liền vào lúc sắc mặt lão hơi biến đổi, bóng dáng của Thần Dạ đã là như ma quỷ mà xuất hiện ở trước người Tần Quảng Vương. Hắn nắm chưởng thành quyền, dùng long khí bao bọc rồi nhanh như sếp chớp xé rách không khí, nện thẳng tới trong ngực của Tần Quảng Vương.
Ánh mắt của Tần Quảng Vương hơi căng thẳng. Tốc độ cùng lực đạo của người thiếu niên đều cũng có chút nằm ngoài dự liệu của lão. Thế nhưng thân là minh quân, thủ đoạn của lão há là còn không bằng so với nhân loại sao?
Huyền Khí dồi dào thổi quét ra từ trong cơ thể Tần Quảng Vương. Ở phía trước người hắn lập tức xuất hiện một bàn tay thật lớn, nó hơi lóe ra ánh sáng tối sẫm mà điên cuồng chụp xuống.
- Bịch!
Quyền chưởng chạm vào nhau, có những rung động năng lượng kinh người nhanh chóng thổi quét lan ra.
Không hổ là Tần Quảng Vương, chỉ mới phản kích ngoài dự đoán mà lại cũng khủng bố như thế. Đúng là nó đã miễn cưỡng bức lui Thần Dạ đi rất nhiều bộ.
Tuy nhiên, còn không đợi sắc mặt lão có chút xíu nỗi vui mừng tuôn ra, càng không còn kịp có hành động kế tiếp. Ở trước người lão đột nhiên lần thứ hai có vụ nổ mạnh bắn tung ra, trong đó có ẩn chứa lực lượng bá đạo đang trực tiếp công kích thẳng vào trong ngực lão.
Lực lượng điên cuồng thịnh nộ đều trút xuống. Vào giờ khắc này, cho dù là Tần Quảng Vương thì sắc mặt cũng tái nhợt đi trong nháy mắt.Mặc dù vẫn chưa chết, nhưng vết thương kia lại cũng không nhẹ.
- Tiểu tử nhân loại, ngươi đáng chết! "
Tần Nghiễm Vương hiển nhiên không ngờ, mình lại bị thương trong tay nhân loại này, hơn nữa còn không nhẹ, lúc đầu vốn xem thường không ngờ giờ dĩ nhiên lại bị thương...
Đón lấy ánh mắt vô cùng lạnh lẽo của Tần Nghiễm Vương, thần Dạ nhàn nhạt cười:
- Ta nói rồi, ta không chết, ngươi sẽ không tư cách đến đưa ta phải Sâm La Đại Điện đâu!
Minh Quân Tần Nghiễm Vương?
Cho dù hắn thật là Tần Nghiễm Vương, đến nơi này, một thân thần thông của hắn đều ở cảnh giới Thông Huyền, dù cho tầm mắt, kinh nghiệm chiến đấu, năng lượng hùng hậu vẫn còn đó thì đã sao?
Trận chiến bên ngoài cung điện đã khiến Thần Dạ lĩnh ngộ rất nhiều, muốn đánh chết tuyệt đối không có khả năng, nhưng nếu muốn như Tử Kim Song Dực Sư, thỏa thích tàn sát bừa bãi mình cũng là chuyện mơ tưởng.
Huống chi Tần Nghiễm Vương cực kỳ tự cao, khong có chút đề phòng chiến đâu, nếu như vậy mà Thần Dạ còn không thể khiến hắn bị thương thì chẳng phải quá vô dụng rồi sao?
- Tiểu tử nhân loại, bổn vương giết ngươi!
Tần Nghiễm Vương lúc này nào còn chút khí độ nào như lúc vừa xuất hiện, phong phạm Minh Quân sau khi bị thương đã sớm bị hắn ném lên tận chín tầng mây rồi.
Trong tiếng quát, huyền khí năng lượng bạo tuôn ra như thủy triều, chợt ở trong không gian hóa thành một thanh Khai Thiên Chi Phủ chính thức, lớn chừng trăm trượng.
Ở trên có u mang bao trùm, điểm một chút lập loè, bản thân lại có một cổ uy lực chấn nhiếp hồn phách.
- Diệt Hồn Trảm!
Tay nâng Khai Thiên Chi Phủ, Tần Nghiễm Vương giận dữ chém xuống thân ảnh nhỏ bé bên dưới!
Khai Thiên Chi Phủ xẹt qua không gian, cũng không có uy thế như trong tưởng tượng, hư không không chút sứt mẻ, phảng phất như một phủ này không có chút uy lực nào cả vậy, nhưng nếu có người khác ở chỗ này..., hẳn sẽ kinh hãi phát hiện ra hồn phách bản thân như không kìm được muốn phá thể mà ra vậy.
Thần Dạ lại không cảm thụ được hồn phách có chút nào khác thường cả, nhưng uy lực một búa này hắn lại cảm ứng được rõ ràng, trong đó rõ ràng có một cổ hương vị diệt sạch.
Trong một phủ vậy mà ẩn chứa hai loại uy lực, danh tiếng Tần Nghiễm Vương quả nhiên không ngoa.