Số lần đọc/download: 2279 / 21
Cập nhật: 2018-07-19 12:35:09 +0700
Chương 647: Chuyện Của Mẫu Thân
C
huyện này nhanh chóng rơi vào tai Lăng Tiêu.
Tiểu Kê hôm nay đã có Cơ Phượng giúp đỡ, rất nhiều chuyện không cần đích thân làm, hơn nữa cũng không cần né tránh, Cơ Phượng chính là trợ thủ tốt nhất, cho dù phái hắn ra ngoài, tộc nhân cũng không hoài nghi.
Lăng Tiêu xem hết nội dung trong ngọc giản liền đưa cho Du Tiểu Mặc ngồi bên cạnh, bạn nhỏ nào đó trong lòng đã ngứa ngáy, chỉ hận không thể nhào qua cướp luôn cho rồi.
Xem hết nội dung trong nhọc giản, Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn Lăng Tiêu đang im lặng, theo miêu tả của Tiểu Kê có thể thấy được, hình như thái độ của mẫu thân Lăng Tiêu rất kỳ quái, khác xa với sự tưởng tượng của hắn.
Tiểu Kê đề cập với bà về Lăng Tiêu, nhưng bà ta lại chẳng có chút phản ứng nào, thậm chí còn không hỏi một câu về tình hình của Lăng Tiêu, rốt cuộc là bà đang vui mừng nhưng cố che giấu bằng vẻ bình tĩnh, hay là…
Du Tiểu Mặc không hiểu, trước kia Lăng Tiêu đã nói với hắn, cha mẹ y vì yêu nhau mới đến với nhau, bất chấp cả sự phản đối của tộc nhân, có thể làm đến mức ấy, họ phải rất yêu người kia, càng không thể nào không thích cốt nhục của mình, nhưng bây giờ mọi chuyện lại không chỉ đơn giản như vậy.
“Nói không chừng đã có người nói tình huống của anh cho bà biết.” Du Tiểu Mặc nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, chỉ sợ y sẽ buồn, hắn cảm nhận được sâu sắc cái tư vị khi không được cha mẹ coi trọng, hoàn toàn không vui nổi.
Nét mặt Lăng Tiêu có chút âm u khó đoán, thấy hắn nói vậy lại nở nụ cười vui vẻ rất nhạt, “Đại khái là thế.”
Thấy y cười, Du Tiểu Mặc càng lo lắng hơn.
Mặc dù hắn cũng không được cha mẹ coi trọng, nhưng tốt xấu gì cũng lớn lên bên họ từ nhỏ, ngẫu nhiên cũng nhận được vài câu quan tâm, là cha mẹ của Lăng Tiêu đã phải chia lìa với y vạn năm, y từng nói muốn cứu họ, có thể thấy Lăng Tiêu rất nhớ cha mẹ.
Bây giờ lại biết có khi mẫu thân của mình không thích mình, nếu là hắn, chắc hắn cũng chẳng vui được.
Đang nghĩ ngợi, Lăng Tiêu liền đứng dậy đi ra ngoài.
Du Tiểu Mặc vội vàng đuổi theo, “Anh định đi đâu?”
“Đi tìm Cổ thúc.” Lăng Tiêu nói, không quay đầu lại.
Trái tim Du Tiểu Mặc hẫng một nhịp, quả nhiên y vẫn không yên lòng, phải đi chất vấn Cổ thúc, lúc trước người nói tin tức về cha mẹ cho y biết cũng là Cổ thúc.
Khoảng thời gian trước, Lân Cổ không có mặt ở Quỷ Khốc Nhai, mặc dù ông thường xuyên bỏ bê mọi việc cho Thiên Đao, nhưng cũng chỉ có Thiên Đao mới biết, mỗi lần ông ra ngoài đều để nghe ngóng tin tức của Kỳ Lân tộc, có điều mấy ngày này ông đã trở về rồi, bây giờ đang ở ngay trong Quỷ Khốc Nhai.
Lân Cổ đã sớm biết tin tức hai người sẽ qua, cho nên bảo họ vào phòng trà tìm mình, nói đến phòng trà này, nghe đồn Lân Cổ cũng là người yêu trà, lúc Du Tiểu Mặc được biết về việc này, hắn cảm thấy rất có thể sở thích uống trà của Lăng Tiêu là do Lân Cổ ảnh hưởng.
Phòng trà của Lân Cổ được bài trí theo phong cách ưu nhã, không phù phiếm cũng không xa xỉ, nhưng nội thất và đồ uống trà đều được làm từ loại gỗ tốt nhất, vừa bước vào đã ngửi được mùi trà nồng đậm rất thơm, còn có mùi cây cối khá nhạt.
“Hai đứa đến đúng lúc lắm, đây là lá trà cực phẩm ta mới mang về.” Lân Cổ ngồi bên bàn trà, người thấy họ vào đã mời hai người ngồi xuống.
Lăng Tiêu vẫn ít nói như trước.
Du Tiểu Mặc thì ngược lại, bởi vì lo lắng tới tâm trạng của Lăng Tiêu, hôm nay hắn im lặng hơn ngày thường rất nhiều, đương nhiên sẽ khiến Lân Cổ chú ý.
“Sao hôm nay lại yên lặng thế này, đừng bảo là hai đứa cãi nhau nhé?” Lân Cổ phát hiện Du Tiểu Mặc cứ nơm nớp nhìn Lăng Tiêu, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Hai người đã ở bên nhau rất nhiều năm rồi, quan hệ vẫn luôn hòa hợp, giữa họ thì những chuyện cãi nhau như thế này rất mới lạ, bởi vì một người có tính cách cứng rắn, một người lại mềm mỏng, bù trừ rất tốt.
Lân Cổ vừa dứt lời, Du Tiểu Mặc lập tức nhìn về phía ông, ánh mắt mang theo sự đồng tình.
Đúng lúc này, Lăng Tiêu ngồi xuống trước mặt ông, nói thẳng: “Cổ thúc, lần này con tới là vì có chuyện muốn thỉnh giáo thúc, hy vọng ngài sẽ trả lời thành thật.”
Lâu lắm rồi Lân Cổ mới thấy nét mặt đứng đắn nghiêm túc thế này từ Lăng Tiêu, cuối cùng cũng thu lại mấy câu đùa giỡn, khẽ nhíu mày, “Chuyện gì?”
“Năm đó, đến cùng thì giữa họ đã xảy ra chuyện gì, thật ra trước thúc không nói cho con biết tình hình thực tế, đúng không?” Lăng Tiêu không muốn quanh co vòng vèo, nét mặt rất bình tĩnh, câu hỏi dứt khoát kia làm Lân Cổ ngơ ngác.
Động tác của ông dừng lại, đặt ấm trà lên bàn, ngẩng đầu liếc nhìn Lăng Tiêu, mặc dù y không chỉ mặt gọi tên, nhưng ông biết y đang nhắc tới ai, do dự một chút mới nói: “Sao con lại hỏi như vậy, có phải có ai đã nói gì với con không?”
“Con có người trong Yêu Hoàng tộc, hơn nữa đã tiếp xúc với bà ấy, còn nói với bà về chuyện của con, nhưng phản ứng của bà hoàn toàn không giống với những gì thúc nói cho con biết, hình như bà không thích đứa con trai này thì phải, Cổ thúc, chắc chắn thúc biết rõ lý do, đúng không?” Ánh mắt Lăng Tiêu trở nên sắc bén, gần như là hùng hổ.
Du Tiểu Mặc ngồi bên nghiêng đầu, dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn y.
Lân Cổ thấy nét mặt Lăng Tiêu rất quả quyết, cũng biết không thể lừa y được nữa, đành phải nói: “Đúng là năm đó giữa phụ mẫu con có xảy ra một việc, nhưng hiện tại ta không thể nói cho con biết, đợi phụ thân con ra, con hãy tự mình hỏi ông ấy đi.”
“Thúc nói cho con biết không phải cũng thế sao?”
Lân Cổ lắc đầu, “Tiêu nhi, ta có lý do của ta, nhưng ta có thể nói cho con biết một điều, mẹ con… Quả thật là bà ấy có chút thành kiến với cha con, nhưng bà rất khát vọng sự tự do, đợi con mạnh mẽ hơn, ta vẫn hy vọng con có thể cứu bà ấy ra khỏi Yêu Hoàng tộc.”
Lăng Tiêu nhìn ông thật lâu, “Con hiểu rồi.”
Lăng Tiêu rất hiểu Lân Cổ, nếu ông không muốn nói gì, vậy thì dù có nhõng nhẽo đòi hỏi đến mấy ông cũng sẽ không nói.
Lân Cổ cũng không có tâm trí mà thở phào, bây giờ cũng mất cả tâm trạng ngồi uống trà.
Lăng Tiêu lại bình tĩnh kì lạ, nhận lấy ấm trà rót ra mấy chén, đưa một ly cho Du Tiểu Mặc đang giương mắt nhìn y, uống xong mới dẫn hắn rời đi, hoàn toàn không cảm giác được mình đã tạo cho cho Lân Cổ một sự phiền não không nhỏ.
Trở lại cung điện, cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng không nhịn được nữa, “Anh thật sự không có việc gì hả?”
Lăng Tiêu nhìn Du Tiểu Mặc, trong ánh mắt có ý cười, chắp tay đi vào bên trong, vừa đi vừa nói: “Ta thì có thể có chuyện gì!” Thoạt nhìn còn rất tùy tiện.
Dung lượng não của Du Tiểu Mặc đã không đủ để chứa mấy thứ này nữa rồi.
“Rốt cuộc thì anh có ý gì?” Du Tiểu Mặc chạy tới giữ chặt tay y, giữa ban ngày mà chơi trò thay đổi nhanh như chớp, hắn có cảm giác mình bị ảo giác mất rồi.
“Ý gì là ý gì?” Lăng Tiêu xoay người, bất đắc dĩ nhìn hắn.
Du Tiểu Mặc thấy tên này đang giả ngu, liền nói: “Sao em cảm giác thái độ của anh rất có vấn đề, đến cùng thì anh có thật lòng muốn biết về chuyện của phụ mẫu không? Sao em lại thấy anh lúc này chẳng có vẻ gì là quan tâm hết vậy?”
Lăng Tiêu buông tay, “Cổ thúc không chịu nói, ta có băn khoăn cũng chẳng làm được gì? Chẳng lẽ em muốn ta một khóc hai náo ba thắt cổ, đến khi ông ấy chịu nói cho ta biết mới thôi sao?”
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, “Ý em không phải là vậy…” Hắn chỉ cảm thấy thái độ của Lăng Tiêu là lạ, nhưng nếu bảo hắn chỉ ra lạ ở chỗ nào, chính hắn cũng không nói được.
“Được rồi, tạm thời bỏ qua chuyện này, cũng như Cổ thúc nói rồi đấy, đợi cứu được cha ta, đến lúc ấy sẽ biết đầu đuôi sự việc, ta đã chờ được nhiều năm như vậy rồi, cũng không thiếu chút thời gian này.” Lăng Tiêu ngắt lời Du Tiểu Mặc, đi tới khoác vai hắn cùng đi vào.
“Thế nhưng mà…” Từ đầu đến cuối Du Tiểu Mặc cứ thấy là lạ sao đó.
Lăng Tiêu không cho hắn cơ hội xoắn xuýt, chuyện này còn cần phải suy nghĩ sao? Trong mắt Lăng Tiêu thì hoàn toàn không cần, cũng không phải là chuyện quan trọng.
Vì vậy, Du Tiểu Mặc lại bị lừa gạt rồi.
Đây chính là sự đau khổ khi thiếu chỉ số thông minh đó!
Yêu Hoàng tộc.
Nhận được tin tức của lão đại, Tiểu Kê lại tìm cơ hội tiếp xúc với Cơ Tú Tâm thêm một lần, nhưng đối thoại giữa hai người không hề có bất cứ tiến triển nào, Cơ Tú Tâm vẫn mang bộ dáng kia, hoàn toàn không nhìn ra được nàng khát vọng với tự do đến nhường nào.
Nhưng lợi dụng quan hệ của Cơ Phượng, Tiểu Kê cũng thăm dò đại khái được địa vị của Cơ Tú Tâm trong Yêu Hoàng tộc, từ sau khi nàng và phụ thân của Lăng Tiêu thông đồng với nhau, về cơ bản thì Yêu Hoàng tộc đã vứt bỏ nàng, chỉ có phụ thân của nàng – Cơ Vô Phong vẫn còn khuyên nhủ, không hề bỏ cuộc.
Cơ Vô Phong là người có dã tâm từng từng, mục tiêu của ông ta là ngôi vị cốc chủ, nhưng vì bản thân không thể tranh giành ngôi vị ấy, cho nên Cơ Vô Phong coi Cơ Tú Tâm như hy vọng duy nhất, dựa theo tình huống năm đó phát triển, nếu như Cơ Tú Tâm không thông đồng với phụ thân của Lăng Tiêu, chắc chắn nàng có thể ngồi lên vị trí cốc chủ, nhưng cuối cùng giấc mộng của Cơ Vô Phong đã hoàn toàn vỡ nát.
Vì thế Cơ Vô Phong cực kì ghét Lăng Tiêu và phụ thân của y, nếu như ông biết Tiểu Kê là người của Lăng Tiêu, chắc chắn sẽ trở thành trướng ngại lớn nhất của Tiểu Kê, mặc dù Cơ Vô Phong đã yên lặng rất nhiều năm, nhưng trên tay ông vẫn có không ít cường giả tận tâm trung thành.
Đối với việc này, Lăng Tiêu đáp lại rất đơn giản, đó là để Tiểu Kê mau chóng ngồi lên ngôi vị cốc chủ.
Đợi Tiểu Kê trở thành Cốc Chủ rồi, có muốn thả Cơ Tú Tâm hay không cũng chỉ là một câu nói của nó thôi, hơn nữa hiển nhiên là ở trong Yêu Hoàng tộc, Cơ Tú Tâm không hề bị đối xử khắc nghiệt.
Có điều Lăng Tiêu còn bảo Tiểu Kê hãy hỏi xem Cơ Tú Tâm có muốn được tự do hay không.
Du Tiểu Mặc chỉ thấy thật hỗn loạn, hơn nữa hắn không hề cảm nhận được Lăng Tiêu muốn được vị mẫu thân này tán thành hay yêu mến đến mức nào, đúng như thể y chỉ đang thực hiện nghĩa vụ của một người con mà thôi.
Vì vậy, chuyện của mẫu thân Lăng Tiêu đã được giải quyết như vậy đó, tiếp theo họ sẽ đặt sự chú ý vào Kỳ Lân tộc, quả nhiên mấu chốt vẫn ở vị phụ thân thần bí kia.