People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 582: Kiếm Là Gì? (hạ)
iệp Dĩ Khô thấy Đường Phong vừa rồi thất thần còn tưởng rằng do hắn quá mỏi miệt nên mới vậy
- Được.
Đường Phong cũng không từ chối.
Đường Phong nghỉ ngơi đả tọa một đêm, tinh khí thần đều sảng khoái
Việc Đường Phong tới Đường gia cũng không có mấy người biết. Hắn lần này đến chủ yếu là để gặp mặt Diệp Dĩ Khô và Đường Đính Thiên, sau khi nhìn thấy hai người đều an toàn thì mới thở phào nhẹ nhõm. Bất quá hắn cũng không định trở về ngay, dù sao bên phía Thiên Tú cũng không có chuyện gì. Mà ở đây ba tháng sau có một hồi gia tộc đại chiến, cao thủ trong linh mạch chi địa nhiều như mây, có thể lưu lại đây xem một chút, sau khi xem xong trở về cũng không muộn.
Những người trẻ tuổi của Đường gia tham gia gia tộc đại chiến cũng đã sắp xếp xong xuôi, ngoại trừ Đường Tuấn và Đường Long ra còn có ba người khác, đệ đệ của Đường Long Đường Hổ, nhi tử của Đường gia lão Nhị Đường Phệ Thiên Đường Tử Thư, nữ nhi của lão Tứ Đường Chiến Thiên Đường Điểm Điểm.
Trong năm người này ngoại trừ Đường Điểm Điểm và Đường Tử Thư chỉ là Thiên giai trung phẩm ra, ba người khác đều là Thiên giai thượng phẩm cả, chỉ có điều công lực cũng có sự chênh lệch nhất định. Trong đó thực lực của Đường Tuấn là mạnh nhất, Đường Long thứ hai, Đường Hổ thứ ba.
Không còn cách nào, Đường gia cũng muốn tất cả những người xuất chiến đều là Thiên giai thượng phẩm, nhưng lớp trẻ cũng chỉ được những người kia thôi. Trừ ba người là Thiên giai thượng phẩm ra, những người khác đều là Thiên giai trung phẩm và Thiên giai hạ phẩm thôi. Tuyển tướng trong người lùn, Đường Tử Thư và Đường Điểm Điểm cũng chỉ có thể xuất chiến.
Bất quá bọn hắn tham chiến cũng chỉ là cho đủ nhân số thôi. Thiên giai trung phẩm ở trong gia tộc đại chiến rất ít khi có thể làm nên chuyện gì. Tranh đấu chủ yếu đều tập trung ở cấp độ Thiên giai thượng phẩm. Có thể nói tương lai của gia tộc đều đặt cả vào tay ba người Đường Tuấn.
Nếu thành tích của bọn hắn tốt, Đường gia sau này có thể phát triển nhanh chóng rồi. Còn nếu là thành tích kém thì trong vòng mười năm sẽ phát triển rất chậm chạp
Đường Phong thuộc về đời thứ ba của Đường gia. Nói là đời thứ ba thật ra cũng không chính xác lắm. Bởi vì nếu tính theo bối phận thì hai vị lão tổ Linh giai kia phải hơn Đường Phong vài bối, nếu tính ra thì có thể xem là tổ gia gia của Đường Chiến Thiên, cũng đã hơn hai trăm tuổi rồi.
Hai vị lão tổ này được xem là đời thứ nhất của Đường gia. Ở dưới bọn họ nhưng trên thế hệ trẻ tuổi của bọn người Đường Phong tất cả đều được xem là đời thứ hai. Còn thế hệ hiện nay của Đường gia đương nhiên là đời thứ ba rồi. Nếu tính theo cách này cũng rất thuận tiện, bằng không nếu nghiên cứu bối phận kĩ lưỡng thì rất là phiền toái. Bất quá lúc mọi người gặp mặt nhau thì cấp bậc lễ nghĩa cũng phải xưng hô cho chu đáo.
Trong mấy ngày ở lại trong Thính Tuyền Cư, Đường Đính Thiên chạy ngược chạy xuôi để khắc tên Đường Phong vào trong gia phả, để cho hắn nhận tổ quy tông.
Đường Phong lại không cảm thấy gì, nhận tổ quy tông gì đấy đối với hắn quá mức lạ lẫm. Hắn cũng chả có lòng trung thành gì với Đường Gia Bảo cả, chỉ có điều do có cha mẹ nên hắn mới ở lại đây thôi. Bất quá thấy Đường Đính Thiên háo hức như vậy nên Đường Phong cũng chỉ có thể nghe theo, dù sao cũng không cần mình phải bận rộn.
Đang lúc Đường Đính Thiên bận rộn hai mẹ con Đường Phong và Diệp Dĩ Khô lại dắt tay nhau đến Thính Tuyền Cư để luận bàn, giúp nhau ấn chứng võ công. Diệp Dĩ Khô thân là Linh giai cao thủ, lại đạt đến cảnh giới Thiên kiếm, cảm ngộ đối với kiếm pháp nhất đạo lại càng thấu triệt hơn bất cứ người nào, Đường Phong tìm nàng để luận bàn đương nhiên thu hoạch được không ít.
Mà Đường Phong thỉnh thoảng lại toát ra một số cách nghĩ mới lạ kì quái, chiêu thức cải biến loạn cả lên nhưng thường lại khiến hai mắt của Diệp Dĩ Khô tỏa sáng. Mặc dù Đường Phong không có đọc nhiều sách vở lắm, nhưng nơi Cương Tâm của hắn có vô số âm hồn, trong đầu có vô số bí tịch võ điển, tất cả đều là bí mật bất truyền của các môn phái, cần gì cũng có cả. Có thể nói nếu luận về hai chữ "bác học" thì Đường Phong hơn xa Diệp Dĩ Khô, đương nhiên có thể khiến cho nàng cũng có thu hoạch rồi.
Mấy ngày này, Đường Tuấn thỉnh thoảng lại đến Thính Tuyền Cư.
Hắn đến đây cũng không phải để tìm Đường Phong, mà là học kiếm với Diệp Dĩ Khô! Đường Tuấn cả đời si mê kiếm đạo, nhưng từ sau khi tấn chức Thiên giai thượng phẩm liền không tiến bộ thêm được chút nào nữa. Nếu như nói kiếm pháp của Diệp Dĩ Khô là Thiên kiếm, thì Đường Tuấn mới chỉ là Nhân kiếm thôi, căn bản không cùng một đẳng cấp. Kiếm chiêu tuy rằng cũng rất tinh diệu nhưng vẫn thiếu một chút thần vận.
Từ sau khi Đường Tuấn bắt gặp Diệp Dĩ Khô đang đùa nghịch một bộ kiếm pháp thì liền cam bái hạ phong, muốn bái Diệp Dĩ Khô làm sư phụ. Nhưng mọi người đều là người thân cả, Diệp Dĩ Khô sao lại không biết xấu hổ mà thu hắn chứ. Huống chi bản thân nàng cũng không hề có ý định thu đồ đệ, nên chỉ để hắn thường đến Thính Tuyền Cư học kiếm thôi.
Thiên tư của Đường Tuấn rất cao, nhưng hắn học kiếm với Diệp Dĩ Khô càng lâu lại càng hoài nghi về kiếm pháp mình nắm giữ trước kia. Sát nhân chi kiếm, thương nhân chi kiếm, phục nhân chi kiếm, nhiếp nhân chi kiếm, sinh nhân chi kiếm, hắn giờ đã không biết được cái gì mới là kiếm pháp, cái gì mới là kiếm chiêu rồi. Thực lực so với trước kia không những không có tăng lên mà còn bị thụt lùi nữa.
Diệp Dĩ Khô thấy vậy cũng không chỉ điểm, cứ để cho hắn tự mình mơ hồ đi.
Mơ hồ a, đợi đến lúc nào đó hắn nghĩ thông suốt, vậy cách Thiên kiếm cũng không còn xa nữa rồi.
Một ngày này, sau khi Đường Tuấn luyện kiếm cùng Diệp Dĩ Khô xong lại đứng ngơ ngác trong sân, không nhúc nhích, cau mày đau khổ suy tư.
Đường Phong ngồi ở bên cửa hí hửng nhìn hắn.
Đường Tuấn tay cầm chuôi lợi kiếm của mình huy động một cách tùy tiện. Những kiếm chiêu vốn mượt mà tự nhiên trước đây giờ lại chả ra cái gì cả, sơ hở chồng chất. Hắn cảm thấy như mình đã lọt vào một cái mê đồ, đi khắp thiên sơn vạn thủy cũng không thấy được chút ánh sáng.
Hơn một canh giờ, Đường Tuấn vẫn còn đứng ngốc ở đó, kiếm pháp thi triển ra ngày càng rối loạn, Đường Phong thấy hắn đã sắp tiêu đến nơi nên thấp giọng truyền âm nói:
- Đại ca, kiếm là gì?
- Kiếm chính là bách binh chi Quân, vạn binh chi Vương, kiếm xuất, diệt tà trừ thối, tiêu tiểu xưng thần.
Đường Phong trợn trắng mắt:
- Đánh rắm!
Đường Tuấn nhướng mày, giống như đang lẩm bẩm gì đấy, nghiêm nghị nói:
- Vậy ngươi nói là gì?
Đường Phong nói:
- Kiếm chính là lợi khí giết người, đâm qua tim, cắt qua cổ, là vật lấy mạng người khác. Nếu đã là giết người thì một kiếm giết chết hay là mười kiếm giết chết có gì khác nhau đâu, cần nhiều chiêu thức rườm rà như vậy để làm gì?
- Nói nhảm! Nếu không có chiêu thức thì làm sao phát huy ra uy lực lớn nhất của kiếm được? Cứ đâm thẳng đánh thẳng chẳng phải sẽ khiến người khác nhìn ra sơ hở sao?
Đường Tuấn trách cứ nói.
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường