Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Tác giả: Cách Ngư
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 714
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1564 / 25
Cập nhật: 2015-11-11 01:27:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 650-651: Quan Thương Tranh Đấu
ếu trụ sở chính ở Hongkong bị công kích, Hoàng Tự Long còn không coi trọng, nhưng ở tỉnh Đông Sơn chịu cảnh vắng vẻ lại khiến cho ông ta cảnh giác và căm tức gấp bội. Ông ta tuy là thương nhân Hongkong, nhưng mấy năm nay toàn bộ trọng tâm kinh doanh và sản nghiệp cơ bản đều chuyển đến nội địa. Cái gọi là trụ sở chính ở Hongkong tuy nhiên chỉ là một cái thùng rỗng.
Nếu không phải vì đại lục luôn có một số những chính sách ưu đãi đối với thương nhân Hongkong thì Hoàng Tự Long cũng không muốn tiêu tiền để duy trì công ty ở Hongkong. Nói trắng ra, công ty ở Hongkong chỉ là một tấm chiêu bài mà thôi, căn bản chẳng có nghiệp vụ gì chân chính. Cho nên, công ty ở Hongkong gặp nạn đối với Hoàng Tự Long mà nói cũng không có quan hệ gì nhiều.
Nhưng gần đây, những cán bộ ở tỉnh lại đóng cửa không cho khách vào nhà như vậy khiến cho Hoàng Tự Long tâm trạng khẩn trương hẳn lên. Ông ta cũng không phải thằng ngốc, hai sự việc liên hệ với nhau, đương nhiên là có quan hệ nào đó với An Tại Đào của thành phố Phòng Sơn.
Bởi vậy có thể thấy được, An Tại Đào bối cảnh của người này so với tưởng tượng của mình lúc trước còn thâm hậu hơn. Hoàng Tự Long ngồi trong phòng làm việc sang trọng của mình ở trung tâm thương mại thành phố Thiên Nam, suy nghĩ về điều này.
Đang suy nghĩ thì tâm phúc của ông ta, Tổng giám đốc Mã Đại Xuyên của công ty Bất động sản Vân Long ở Thiên Nam gương mặt nở nụ cười thật tươi bước vào văn phòng:
- Ông chủ, tôi đã trở về.
Hoàng Tự Long ngồi thẳng người dậy, nhích đến phía trước, trầm giọng nói:
- Có tin tức gì không? Sự việc tôi bảo cậu điều tra, có điều tra được không?
- Ông chủ, bên thành phố Phòng Sơn đích xác là có động tĩnh không nhỏ. Tôi nghe nói, bọn họ đang chuẩn bị thông qua pháp luật, hướng tòa án tiến hành tố cáo chúng ta vi phạm quy định giao ước. Về phương diện khác, nghe nói trợ lý Chủ tịch thành phố Phòng Sơn Cổ Vân Lan đang tổ chức đấu thầu lần thứ hai.
Mã Đại Xuyên cười nịnh, thấy Hoàng Tự Long rút ra điếu thuốc thì liền chủ động chạy đến bật lửa, sau đó mới nhẹ nhàng nói:
- Tuy nhiên, ông chủ, chúng ta cũng không cần phải lo lắng. Nếu bọn họ muốn tố cáo thì nhiều lắm thì bồi thường một số tiền thôi. Hơn nữa, quan trường lề mề lắm, còn không nhất định khi nào sẽ có kết quả.
Hoàng Tự Long rít một ngụm khói, gật đầu nói:
- Ừ, nếu bọn họ muốn tố cáo thì cứ tố cáo. Tôi thật không tin bọn họ có thể làm được gì.
- Tìm một luật sư tốt, tinh thông pháp luật nội địa và luật sư am hiểu tố tụng hình sự. Đừng lo tốn bao nhiêu tiền, tận lực thao tác trong phạm vị bảo đảm danh dự công ty chúng ta không bị ảnh hưởng. Ý tứ của tôi cậu hiểu rõ chứ?
Mã Đại Xuyên liên tục gật đầu:
- Ông chủ, tôi hiểu rồi. Tôi làm việc thì ngài cứ yên tâm.
Hoàng Tự Long khẽ mỉm cười:
- Đại Xuyên, cậu làm việc thì tôi yên tâm rồi. Được rồi, nói chuyện tiếp theo đi.
- Ông chủ, tôi thông qua các loại quan hệ tra xét được An Tại Đào người này bối cảnh không lớn. Đơn giản, cha vợ của hắn là Bí thư Thành ủy thành phố Lam Yên. Tuy nhiên, hắn có thể làm đến vị trí Bí thư Thành ủy Phòng Sơn, hiển nhiên chứng tỏ rằng hắn khẳng định là có bối cảnh. Tôi ở tỉnh thăm dò rất nhiều người, trong quan trường, mọi người đều nói rằng người này sở dĩ có ngày hôm nay, thứ nhất là do may mắn, thứ hai có thể là trước đây được Chủ tịch tỉnh Trần Cận Nam và Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên rất coi trọng. Hiện tại, Trần Cận Nam và Tiếu Tác Niên đều rời tỉnh Đông Sơn, ô dù của hắn thật không còn nữa. Còn nữa, vợ của hắn là Hạ Hiểu Tuyết, là Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Long Đằng.
Mã Đại Xuyên lời còn chưa nói xong thì đã bị Hoàng Tự Long cắt ngang. Hoàng Tự Long có chút không kiên nhẫn, nhỏ giọng nói:
- Đây là tin tức mà cậu tiêu tiền mới có được à? Tôi muốn biết chân chính là: An Tại Đào rõ ràng là người dân bình thường, nhưng vì cái gì mà có thể thẳng tiến mây xanh như vậy? Vấn đề mấu chốt ở chỗ nào?
Hoàng Tự Long lo lắng nhất là An Tại Đào có người ở trung ương. Nếu An Tại Đào ở Yên Kinh có chỗ dựa vững chắc thì loại thương nhân như ông ta có gan cũng không dám đối kháng với An Tại Đào. Nhưng nếu An Tại Đào chỉ thật sự được lãnh đạo tỉnh coi trọng mà cải biến vận mệnh và chỉ có một người vợ làm xí nghiệp ở sau lưng chống đỡ. Như vậy, Hoàng Tự Long thật sự là không bỏ qua. Một Bí thư Thành ủy nho nhỏ không ngờ lại khiến mình phải chật vật như vậy, tay của hắn lại còn duỗi đến Hongkong. Quả thật là buồn cười!
Tập đoàn Long Đằng đương nhiên so với Tập đoàn Bất động sản Vân Long hùng mạnh hơn nhiều. Hai bên căn bản không kinh doanh cùng một lĩnh vực nhiều. Nhưng cái gọi là thuật tấn công chuyên nghiệp, tầm nhìn của Long Đằng thì ở Yên Kinh và thế giới, còn tập đoàn Vân Long thì chỉ chuyên tâm ở tỉnh Đông Sơn. Ở tỉnh Đông Sơn, Hoàng Tự Long tin rằng bản thân mình cũng có lực ảnh hưởng và tiếng nói.
Mã Đại Xuyên biết ông chủ của mình trong lòng rất căm tức. Tuy rằng y không tán thành việc Hoàng Tự Long đối chọi gay gắt với một kẻ làm quan, nhưng cũng không dám nói gì. Y hiểu được, Hoàng Tự Long trước mắt có lui tới chặt chẽ với một số lãnh đạo cao tầng của tỉnh, căn cơ từ từ thâm hậu. Ông ta muốn đảo An Tại Đào, thật sự là không khó.
- Ông chủ, An Tại Đào khẳng định là ở trên không có chỗ dựa vững chắc. Những người ở trên không phải ai cũng có thể dựa vào. Tôi hoài nghi hắn là….
Mã Đại Xuyên thần bí kề sát lỗ tai Hoàng Tự Long, nhỏ giọng nói vài câu, tiện tay làm một động tác.
Đúng vậy! Hoàng Tự Long ánh mắt sáng ngời, đột nhiên vỗ bàn, hưng phấn vỗ bả vai của Mã Đại Xuyên, cười ha hả:
- Đại Xuyên, lời của cậu khiến cho tôi bừng tỉnh giấc mộng. Tôi thật không ngờ hắn chính là nhờ đến tiền. Nếu hắn có tiền thì nói không chính xác chính là nhất tài có thể thông thần thôi.
Hai người đối mặt nhau mỉm cười. Hoàng Tự Long thấy Mã Đại Xuyên trước mặt mình mà cười không có chút kiêng nể thì không kìm nổi ho khan một chút.
Mã Đại Xuyên trong lòng thầm mắng một tiếng, nhưng không dám nói điều gì, liền phẫn nộ mà chuẩn bị rời đi. Tuy rằng y ở tập đoàn Vân Long này cũng được coi như quản lý cao cấp, nhưng tập đoàn Vân Long dù gì cũng chỉ là một doanh nghiệp tư nhân, trong mắt Hoàng Tự Long chung quy chỉ là một người làm công. Một câu, thậm chí là một ánh mắt thì có thể quyết định tiền đồ của Mã Đại Xuyên.
- Ông chủ, nếu không có gì chỉ bảo nữa thì tôi ra ngoài làm việc đây.
Mã Đại Xuyên chuẩn bị rời đi, nhưng còn chưa ra đến cửa thì lại bị Hoàng Tự Long gọi lại.
- Đại Xuyên à, trước đây tôi bảo cậu liên hệ với Lý công tử, cậu có liên hệ không?
Hoàng Tự Long khẽ cười nói.
Mã Đại Xuyên ngẩn ra, thầm nghĩ tôi vốn thường hay liên hệ với người ta, nhưng ông đột nhiên nửa đường bảo không lui tới nữa. Sao tự dưng lại nghĩ đến người này?
Mã Đại Xuyên không dám biểu hiện ra điều gì, quay đầu lại kính cẩn cười nói:
- Ông chủ, ý của ngài là gì?
- Ý của tôi là cậu hãy lập tức đi gặp Lý Nam. Tốt nhất là sắp xếp một cơ hội để tôi quen biết cậu ta một chút. Đây là con trai của Bí thư Tỉnh ủy, chúng ta làm sao mà bỏ qua được?
Hoàng Tự Long khoát tay nói:
- Cậu hãy đi sắp xếp đi, tôi chờ tin tức của cậu.
Thương nhân Hongkong Hoàng Tự Long thời gian ở tỉnh hoạt động rất thường xuyên. An Tại Đào thì không quan tâm nhiều lắm. Công việc của hắn rất nhiều và phức tạp, hắn làm sao còn có tinh lực và thời gian để quan tâm đến hoạt động của một thương nhân, mặc dù việc thương nhân khiến hắn rất chán ghét và phản cảm.
Nhưng Hoàng Tự Long hoạt động mục đích không ngờ là nhắm vào mình. An Tại Đào trong lòng có chút phẫn nộ. Một thương nhân nho nhỏ, không ngờ lại đạp lên mặt mình, không biết chính mình họ gì. Khi đang bên ngoài công trường xây dựng khu làm việc của cơ quan chính Đảng thành phố Phòng Sơn, An Tại Đào sau khi nghe một cuộc điện thoại thì sắc mặt trở nên âm trầm.
Một thương nhân muốn chèn ép một Bí thư Thành ủy. Chuyện này nghe có chút hoang đường nhưng lại là sự thật. Hoàng Tự Long trước đây vận dụng những mạng lưới quan hệ của mình với ý đồ ra uy với An Tại Đào. Có lẽ là trùng hợp, người mà ông ta lần này tìm đến, có hai người quan hệ rất thân với An Tại Đào.
Một là con trai của Bí thư Tỉnh ủy Lý Đại Niên Lý Nam. Tuy rằng đã gia nhập công ty giải trí Long Đằng, nhưng một tuần y dành hết ba ngày ở lại Thiên Nam với vợ con mình. Sự nghiệp tất nhiên là quan trọng, nhưng gia đình còn quan trọng hơn. Đây là tâm tính rất đơn giản của Lý Nam. Y là một người rất tôn trọng truyền thống gia đình. Đôi khi An Tại Đào nghi ngờ, người như Lý Nam sao lại sinh trong một gia đình cán bộ cao cấp.
Tuy rằng Lý Đại Niên đã yêu cầu Lý Nam từ chức, hình thức là làm trong sạch hóa bộ máy chính trị, nhưng rất hiển nhiên, hiệu quả đang theo thời gian mà trôi đi mất. Lý Đại Niên là Bí thư Tỉnh ủy, là nhân vật số một của tỉnh, người bình thường có muốn tiếp cận cũng không được, huống chi Hoàng Tự Long chỉ là một thương nhân. Nhưng con trai của Lý Đại Niên Lý Nam, thì Hoàng Tự Long có thể thông qua nhiều con đường khác nhau để làm quen.
Hoàng Tự Long lúc ban đầu là tìm tới cha vợ Lý Nam là Phó trưởng ban Vân. Nể mặt cha vợ mình, cho nên Lý Nam cũng đồng ý gặp mặt dùng cơm với Hoàng Tự Long.
Lý Nam trong lòng hiểu được, Hoàng Tự Long tìm tới mình là vì cái gì. Nhưng hiện tại, y không thiếu tiền. Cho dù là thiếu tiền, thì y cũng sẽ không bởi vì vậy mà hủy đi tiền đồ của cha mình.
Tuy nhiên, suy nghĩ thì suy nghĩ vậy, nhưng Lý Nam không để Hoàng Tự Long trong lòng. Tuy nhiên, trong bữa tiệc rượu, khi nghe Hoàng Tự Long nói ra ý đồ muốn chèn ép Bí thư Thành ủy Phòng Sơn An Tại Đào thì Lý Nam quả thực không thể tin vào lỗ tai và ánh mắt của mình.
Trời ạ, ông ta đang muốn thu thập An Tại Đào? Haha, chỉ bằng một thương nhân Hongkong như ông ta? Ông ta có phải điên rồi hay không? Lý Nam sắc mặt không đổi nhưng trong lòng lại cười rộ lên, âm thầm lắc đầu. Không ai rõ hơn Lý Nam, ai là người đứng đằng sau An Tại Đào, cũng không có ai rõ hơn, chỉ cần An Tại Đào đừng có xảy ra vấn cứ vấn đề gì, thì tốc độ lên chức của hắn sẽ lên như hỏa tiễn. Hoặc khi lên đến cương vị cấp tỉnh bộ thì tốc độ mới có thể giảm xuống.
Vốn Lý Nam còn muốn nể mặt cha vợ mình, ứng phó nhiều ít với Hoàng Tự Long, nhưng nghe xong việc này thì không muốn lãng phí thời gian với người này, lấy cớ có việc gấp chuồn mất.
Trên đường về nhà, Lý Nam đem chuyện này kể cho An Tại Đào nghe. An Tại Đào trong điện thoại thì giọng nói vẫn thản nhiên, nhưng kỳ thật trong lòng đã bộc phát cơn tức.
Trụ sở làm việc của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Phòng Sơn đều được xây dựng từ thời xưa, cũ kỹ không chịu nổi. Những đường ống dẫn bên trong đều đã đến thời kỳ biến chất, phí bảo quản rất cao. Cho nên, Tống Nghênh Xuân lúc trước đề xuất phải xây dựng lại khu làm việc của cơ quan chính Đảng, An Tại Đào cũng không phản đối.
Trong thời gian Tống Nghênh Xuân còn đảm nhiệm chức, vẫn đều là do ông ta tự mình quản lý việc xây dựng, An Tại Đào vẫn không chú ý đến điều này. Nhưng mấy ngày qua, hắn yêu cầu Dương Hoa đến xem việc xây dựng công trình thì có một sự việc, mặc dù Dương Hoa là Ủy viên thường vụ Thành ủy kiêm Phó chủ tịch thường trực thành phố, được An Tại Đào trao quyền nhưng vẫn không thể làm chủ được.
Sau khi nhận được điện thoại của Lý Nam, An Tại Đào đứng ở nơi đó có chút thất thần. Trước cuộc điện thoại của Lý Nam, hắn còn nhận được vài cuộc điện thoại khác, trong đó có Đông Phương Du.
Hoàng Tự Long đã tìm tới một người là Chủ tịch thành phố Thiên Nam Đông Phương Du. Đông Phương Du sở dĩ đồng ý lui tới với Hoàng Tự Long là bởi vì Hoàng Tự Long có trong tay bản giới thiệu của Chủ tịch tỉnh lúc đầu là Trình Nguyên Cương. Tuy rằng Trình Nguyên Cương đã sớm về hưu, nhưng ông ta dù sao cũng là người dẫn đường cho Đông Phương Du trong quan trường, không có sự đề bạt trọng dụng của Trình Nguyên Cương lúc trước thì không có Đông Phương Du của ngày hôm nay.
Đông Phương Du là một người rất nhớ ân tình cũ. Đối với Trình Nguyên Cương vẫn giữ một tình cảm đặc biệt tôn trọng. Cho nên, sau khi đọc thư giới thiệu của Trình Nghuyên Cương, thấy không trái với nguyên tắc và quy định của nhà nước, Đông Phương Du tất đã chiếu cố Hoàng Tự Long.
Nhưng đột nhiên nghe đến Hoàng Tự Long không ngờ lại chống lại An Tại Đào ở Phòng Sơn, lại còn hoạt động ở tỉnh, ý đồ muốn dạy cho An Tại Đào một bài học. Điều này đã chạm đến tự ái của Đông Phương Du.
Tuy rằng, Hoàng Tự Long tìm đến cô không phải là để đối phó với An Tại Đào, mà là muốn vãn hồi những công trình đã mất. Nhưng Đông Phương Du trong lòng chán ghét thì làm sao còn bật đèn xanh được nữa. Cô căn dặn thư ký của mình, sau này tuyệt đối không gặp mặt cái tên thương nhân Hongkong ghê tởm đó.
Đông Phương Du tuy rằng không biết một thương nhân sẽ cấu thành uy hiếp gì với An Tại Đào, nhưng vì bảo vệ, cô liên tục hai ngày nay đều gọi điện thoại, căn dặn hắn phải chú ý một chút.
Trước mặt công trường đang thi công, khí thế ngất trời, An Tại Đào vẫn lẳng lặng đứng yên một chỗ, không nói gì, khiến cho đám cán bộ đứng cách đó không xa phải thì thầm to nhỏ. Dương Hoa do dự một chút, ho khan một tiếng, cười nói:
- Bí thư An!
An Tại Đào đột nhiên tỉnh lại, lấy lại bình tĩnh, quay đầu hướng Dương Hoa mỉm cười:
- Cô Dương, cô cứ tiếp tục nói đi.
Dương Hoa vâng một tiếng, tiến lên một bước đứng ngang hàng với An Tại Đào, nhưng vẫn lùi lại hơn nửa thân mình. Cô chỉ vào công trường phía trước, cười nói:
- Bí thư An, dựa theo quy hoạch lúc trước của thành phố, công trình đang thi công trước mặt chúng ta là một tòa nhà mười hai tầng. Sau khi hoàn thành thì Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sẽ chuyển về đây, thống nhất cơ sở làm việc, đồng thời cũng thuận tiện cho quần chúng khi đến làm việc.
An Tại Đào trầm ngâm một chút, chỉ vào phía trước, nhíu mày nói:
- Trung tâm chính vụ thật ra không có vấn đề. Tôi chỉ lo lắng, một tòa nhà này có thể cất chứa được tất cả các bộ môn và đơn vị của Thành ủy và Ủy ban nhân dân vào sau? Có phải hơi chen chúc một chút không?
- Không có vấn đề gì, Bí thư An. Thành phố Lục Đảo cũng như vậy mà. Tôi vừa mới dẫn người đến tham quan.
Dương Hoa khẽ cười:
- Người ta thực hiện chủ yếu là tiết kiệm tài nguyên làm việc. Các cán bộ cấp dưới phó huyện đều hủy bỏ đi một gian làm việc.
An Tại Đào ừ một tiếng:
- Như vậy cũng đúng. Cô Dương, bước tiếp theo cô hãy theo dõi công trình này. Công trình này đã được đầu tư, chúng ta không thể vì một số nhân tố khác mà khiến công trình này mục nát.
An Tại Đào tuy rằng không có nói rõ, nhưng Dương Hoa lại hiểu ý tứ của hắn liền vội vàng gật đầu. An Tại Đào sở dĩ Tống Nghênh Xuân rời đi không lâu, lập tức đem công trình này toàn bộ quyền quản lý cho Dương Hoa, chính là lo lắng công trình này bởi vì Tống Nghênh Xuân mà xuất hiện vấn đề.
- Bí thư An, bên ngoài trung tâm chính vụ là một quảng trường lớn. Bên cạnh phía bắc còn chuẩn bị xây dựng một sân vận động, một siêu thị, một công viên và một bệnh viện.
Dương Hoa nói xong thì ánh mắt có chút lóe lên. Đây chính là ý đồ đích thật mà cô muốn dẫn An Tại Đào đến xem.
Quả nhiên, An Tại Đào nhíu mày trầm giọng nói:
- Trung tâm chính vụ đương nhiên là phải có một số phương tiện cơ sở. Quảng trường còn có thể chấp nhận, nhưng trong này lại xây dựng sân vận động, siêu thị và bệnh viện làm gì? Nơi này đâu phải khu dân cư sinh sống?
Dương Hoa trong lòng thở dài. Đây là quy hoạch lúc trước của Tống Nghênh Xuân. Tổng cộng đầu tư cho công trình này hơn trăm triệu, chia làm ba công trình, chiếm một số đất thật lớn. Cô cho rằng điều này có chút phô trương, nhưng do là quyết sách của Bí thư Thành ủy trước, cô là Phó chủ tịch thường trực thành phố thì có thể nói được gì.
- Bí thư An, phương án quy hoạch còn có những công trình khác. Ba công trình này nếu hoàn thành chỉ sợ phải tốn hai năm. Bên ngoài đều là đồng ruộng, đất canh tác vẫn còn đang sử dụng.
Dương Hoa nhìn đồng ruộng xa xa, khe khẽ thở dài.
An Tại Đào chau mày, đột nhiên khoát tay nói:
- Phương án quy hoạch này có vấn đề, phải lập tức chỉnh sửa lại. Cô Dương, cô hãy tổ chức một cuộc thảo luận với người của Cục Quy hoạch và Ủy ban nhân dân, nghiên cứu làm như thế nào để chỉnh sửa phương án quy hoạch này. Không cần nói khoản đầu tư lớn mà thành phố phải gánh, hơn nữa tất cả quanh đây đều là đồng ruộng, nếu hủy đi số ruộng này thì có phải chúng ta quá tàn nhẫn hay không?
An Tại Đào đứng tại chỗ nói, khiến Dương Hoa trong lòng vui mừng.
- Được rồi, tôi còn có việc phải về trước đây.
An Tại Đào vội vàng hướng Dương Hoa gật đầu, rồi quay lại chiếc xe chuyên dụng của mình cách đó không xa. Thấy hắn rời khỏi, Lý Bình khẩn trương đuổi theo An Tại Đào, còn Dương Hoa và các cán bộ khác của thành phố cũng khẩn trương đuổi theo để tiễn.
An Tại Đào ngồi lên xe, thò đầu ra ngoài cửa kính, hướng mọi người cười nói:
- Các đồng chí hãy trở về đi.
An Tại Đào trở lại phòng làm việc, vừa đóng cửa lại thì sắc mặt trở nên âm trầm. Hắn cảm thấy rất hoang đường. Một thương nhân không ngờ lại kiêu ngạo, ngông cuồng đến như vậy, dám lộ liễu tuyên chiến một Bí thư Thành ủy như mình.
Hắn vốn không xem Hoàng Tự Long là gì trong mắt. Nhưng theo tình huống hiện tại, không ngờ người này dã tâm rất lớn, mà năng lượng dường như cũng không nhỏ. Nếu An Tại Đào thật sự chỉ là một cán bộ bình thường, bối cảnh không có gì, thì có lẽ đã khiến cho ông ta đạt được mục đích của mình.
An Tại Đào cảm thấy có chút buồn cười, phải chăng mình cũng nên rút ra một ít thời gian và tinh lực để chơi lại cái tên thương nhân ngông cuồng này một chút.
Đúng là khốn kiếp mà! An Tại Đào tâm phiền ý loạn đập xuống bàn khiến phát ra một âm thanh lớn. Thư ký Lý Bình ngoài cửa bị âm thanh này làm cho hoảng sợ, thầm nghĩ hôm nay ai đã làm cho Bí thư An phải tức giận? Hôm nay xem ra cảm xúc của hắn không được tốt.
Lý Bình nhìn xấp tài liệu trong tay, thở dài, không dám gõ cửa, xoay người bước về văn phòng của mình. Tuy nhiên, sau khi trở về không bao lâu thì y lại nhận được điện thoại của An Tại Đào, bảo y lập tức qua ngay.
Lý Bình vào cửa, cẩn thận đánh giá một phen, thấy thần sắc của An Tại Đào vẫn bình thường thì lúc này mới thở phào một cái, nhẹ nhàng cười nói:
- Lãnh đạo, anh tìm tôi có việc gì?
An Tại Đào cười nói:
- Lý Bình, gần đây công tác khá bận rộn, mỗi ngày đều tăng ca. Vợ con ở nhà không phiền hà chứ?
An Tại Đào rất ít khi nhắc đến việc nhà của nhân viên. Thấy hắn đột nhiên như thế, Lý Bình có chút không ngờ, nhưng chợt ngượng ngùng nói:
- Lãnh đạo, cô ấy có ý kiến gì đâu? Tôi được phục vụ cho anh, ở Thành ủy và Ủy ban nhân dân này có bao nhiêu người hâm mộ tôi rồi. Chỉ có điều tôi trình độ kém, không thể giống như Chánh văn phòng Bành phục vụ lãnh đạo tốt như vậy. Tôi cảm thấy rất hổ thẹn.
Lý Bình tố chất tổng hợp quả thật so với Bành Quân còn kém một chút. Nhưng Lý Bình cũng có sở trường của mình, ví dụ như rất cẩn thận. Nhân vô thập toàn! Thời gian làm việc với Lý Bình càng lâu, An Tại Đào đối với y cũng dần dần hài lòng. Giữa lãnh đạo và thư ký, dù sao cũng phải có một quá trình thích ứng lẫn nhau.
An Tại Đào cười ha hả:
- Vợ của anh làm ở bệnh viện trung tâm à? Làm quản lý hay làm nghiệp vụ?
- Lãnh đạo, cô ấy làm ở văn phòng bệnh viện trung tâm, là văn thư.
Lý Bình không biết An Tại Đào hỏi thăm điều đó làm gì, liền cẩn thận trả lời An Tại Đào.
An Tại Đào ồ lên một tiếng, cũng không tiếp tục hỏi nữa, trầm ngâm một chút, hắn gật đầu tiếp tục nói:
- Tôi sắp sửa chuẩn bị mời dự họp liên tịch chính đảng, sẽ mời các lãnh đạo thành phố tham gia thảo luận về vấn đề quy hoạch khu làm việc mới. Anh hãy viết cho tôi một bản đề cương nói chuyện. Ý tứ của tôi là phương châm ngắn gọn và thực dụng về việc xây dựng khu làm việc mới, không thể phô trương, lãng phí tài nguyên đất đai được.
- Vâng, tôi hiểu rồi, thưa lãnh đạo.
- Anh cứ ở nhà viết tài liệu, không cần mỗi ngày đều theo tôi ra ngoài. Anh hãy nói với Hoàng Thao một tiếng, để Hoàng Thao đi theo tôi được rồi.
An Tại Đào khoát tay nói.
Lý Bình nghe xong thì có chút chần chừ. Là thư ký của lãnh đạo, lãnh đạo ra ngoài mà không đi theo là điều tối kị. Nếu không phải An Tại Đào khác với so với các lãnh đạo khác, thì có lẽ những lời nói này Lý Bình sẽ hoài nghi An Tại Đào nghĩ không tốt về mình.
An Tại Đào thấy y chần chừ, biết y suy nghĩ cái gì thì liền thản nhiên cười:
- Được rồi, anh không cần nghĩ nhiều. Gọi điện thoại cho Cổ Vân Lan, bảo cô ấy lập tức đến đây một chuyến. Những gì sắp xếp cho chiều nay đều hủy bỏ hết, tôi muốn bàn công việc quan trọng với trợ lý Chủ tịch thành phố Cổ.
- Lãnh đạo, tôi lập tức đi thông báo cho Trợ lý chủ tịch Cổ.
Lý Bình lập tức rời khỏi văn phòng An Tại Đào, từ hành lang đầu bên kia nhìn thấy Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố kiêm trợ lý Chủ tịch thành phố Chu Quân. Chu Quân tình cảnh hiện tại ở cơ quan phải nói là rất xấu.
Bởi vì trước đây y đã có ý định “phản” An Tại Đào, nên An Tại Đào bây giờ trực tiếp ra tay với y. Mà một khi lãnh đạo đã lạnh lùng thì cũng ảnh hưởng đến thái độ của các cán bộ và nhân viên công tác khác. Trước mắt, Chu Quân tuy rằng vẫn còn là Trưởng ban thư ký thành phố và trợ lý Chủ tịch thành phố, nhưng việc phân công công tác không còn tính thực chất như trước.
Mọi việc ở Thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố đều do Bành Quân phụ trách. Khi Bành Quân được điều đến Thành ủy Quy Ninh thì chức Phó trưởng ban thư ký là dành cho Hướng Trung Hoa. Hướng Trung Hoa vừa làm Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố kiêm Phó Chánh văn phòng hiệp trợ cho Phó chủ tịch thường trực Dương Hoa công tác của Ủy ban nhân dân thành phố. Còn về phần Chu Quân, tuy là Trưởng ban thư ký và trợ lý Chủ tịch thành phố hiện tại chỉ để làm kiểng.
Kỳ thật, An Tại Đào cũng không cố ý lạnh nhạt với Chu Quân. Chỉ có điều, thái độ của hắn đã trực tiếp ảnh hưởng đến phía dưới rồi.
Chu Quân chậm rãi bước về hướng văn phòng An Tại Đào. Y đã hạ quyết tâm, phải nói chuyện với An Tại Đào. Nếu tình hình vẫn tiếp tục như vầy chắc hắn điên mất. Một trợ lý Chủ tịch thành phố nhưng lại không có công tác thực tế, cả ngày ngồi ngây ra trong phòng làm việc, lên mạng, cao thấp trong cơ quan chính phủ không ai bàn chuyện gì với hắn. Cả ngày như vậy, hắn rốt cuộc không chịu được.
Lý Bình thấy Chu Quân, vốn định làm bộ như không thấy, nhưng Chu Quân đã nhìn thấy y từ xa đã hô to lên:
- Thư ký Lý, chờ đã.
Lý Bình bất đắc dĩ, miễn cưỡng cười, dừng bước chân, nhẹ nhàng nói:
- Trợ lý Chu!
Chu Quân nhiệt tình bước đến vỗ vào bả vai Lý Bình, cười khổ:
- Tiểu Lý, Bí thư An có ở trong phòng không? Tôi có chuyện muốn báo cáo với Bí thư An.
Lý Bình do dự một chút:
- Trợ lý Chu, Bí thư An hiện đang rất bận. Anh ấy bảo tôi đi gọi điện thoại cho trợ lý Chủ tịch thành phố Cổ đến họp.
Nói xong, Lý Bình vội vàng hướng Chu Quân gật đầu rồi bước đi.
Lý Bình bước vào văn phòng của mình, gọi điện thoại cho Cổ Vân Lan. Chu Quân thần sắc do dự, cuối cùng nhẹ nhàng gõ cửa phòng An Tại Đào. Cánh cửa mở ra, An Tại Đào không ngờ là Chu Quân, nét tươi cười trên mặt tan biến đi, thần sắc thản nhiên gật đầu:
- Ngồi đi, tìm tôi có việc gì à?
Chu Quân kính cẩn nói:
- Bí thư An, tôi xin báo cáo với lãnh đạo một chút công tác. Tôi…
Chu Quân lời còn chưa nói xong thì tiếng chuông điện thoại của An Tại Đào lại vang lên. An Tại Đào liền nghe điện thoại, vừa mới alo thì liền dừng lại một chút, liếc mắt nhìn Chu Quân. Chu Quân như thế nào lại không rõ, An Tại Đào đây là muốn mình tránh đi, liền bất đắc dĩ đứng dậy, hướng An Tại Đào gật đầu:
- Bí thư An, anh đang bận thì lát nữa tôi sẽ đến.
Cổ Vân Lan vội vàng bước đến, ở góc cầu thang chạm mặt Chu Quân. Vốn định chào hỏi, nhưng nhìn thấy thần sắc của y âm trầm thì cũng lười nói.
Cửa phòng An Tại Đào mở ra, Cổ Vân Lan bước vào phòng, phát hiện An Tại Đào đang đứng gần cửa sổ chăm chú nhìn ra bên ngoài, không biết là đang nhìn gì thì liền cười khẽ:
- Bí thư An!
An Tại Đào đột nhiên quay đầu nhìn Cổ Vân Lan, cười nói:
- Đến đây ngồi đi!
An Tại Đào ngồi xuống ghế sofa, Cổ Vân Lan cũng ngồi theo, lúc này hắn mới thản nhiên nói:
- Vân Lan, tôi tìm cô là có hai chuyện muốn cô phải xử lý nhanh một chút. Chuyện thứ nhất chính là lập tức đấu thầu công trình cải tạo gia đình sống bằng lều ở phia nam thành phố. Lúc này đây nhất định mọi người phải làm cho tốt, không để xuất hiện tình trạng như tập đoàn Vân Long trước kia. Chuyện thứ hai, cô hãy phối hợp với Phó chủ tịch Dương, đem bản quy hoạch xây dựng khu làm việc mới thảo luận lại một chút. Ý kiến của tôi là tận khả năng thu nhỏ công trình lại. Ngoại trừ tòa nhà chính vụ, quảng trường chính vụ và những phương tiện cơ sở có liên quan thì những quy hoạch ngoài hạng mục nếu có thể bỏ thì cứ bỏ.
Cổ Vân Lan gật đầu:
- Vâng, Bí thư An cứ yên tâm. Chuyện đấu thầu tôi sẽ bắt tay vào làm ngay. Cuối tuần này là có thể bắt đầu, không có vấn đề gì. Về phương án quy hoạch khu làm việc của cơ quan chính Đảng thành phố, tôi nhất định sẽ dựa theo chỉ thị của lãnh đạo, phối hợp với Phó chủ tịch Dương làm ra một phương án mới, mau chóng báo cáo cho Bí thư An thẩm duyệt lại.
Cổ Vân Lan bổ sung thêm.
Cổ Vân Lan là Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng, lại là trợ lý Chủ tịch thành phố. Hơn nữa lại là nữ đồng chí, cho nên được phân công quản lý, hỗ trợ cho Phó chủ tịch thành phố Dương.
Cổ Vân Lan hiểu rằng, nếu An Tại Đào đã tìm mình nói chuyện, thì đã nói lên An Tại Đào rất muốn mình nắm bắt chuyện này. Nhớ đến gần đây An Tại Đào rất tín nhiệm mình, cô trong lòng không khỏi nóng lên, ánh mắt nhìn An Tại Đào có chút mê ly.
Khụ khụ! An Tại Đào nhẹ ho khan hai tiếng khiến Cổ Vân Lan đỏ mặt, có chút lưu luyến rời khỏi mặt hắn.
- Đúng rồi, tôi có một chuyện, là chuyện cá nhân.
An Tại Đào khẽ cười:
- Vợ của Lý Bình làm văn thư cho bệnh viện trung tâm, cô được phân công quản lý mảng Văn hóa – Giáo dục – Y tế, cô hãy nói với Cục Y tế một tiếng, nếu điều kiện không sai biệt lắm thì hãy cho cô ấy cơ hội được đề bạt. Lý Bình phục vụ cho tôi, trong nhà không thể quan tâm nhiều, đây xem như là một sự bồi thường của tôi cho anh ấy.
Cổ Vân Lan nghe xong thì mặc dù có chút bất ngờ nhưng cũng không giật mình. An Tại Đào đối với nhân viên bên cạnh mình rất quan tâm đến cuộc sống của họ. Có đôi khi thậm chí sẽ mang quà tặng đến cho người nhà thư ký, lái xe của mình. Cổ Vân Lan trong lòng rất rõ, An Tại Đào làm việc này ở ngoài sáng, không vi phạm nguyên tắc nào để chiếu cố nhân viên của mình, chính vì không muốn cho nhân viên của mình bởi vì bất bình mà đi vào con đường xấu. Từ đó sẽ sinh ra ảnh hưởng tiêu cực cho con đường làm quan của hắn.
- Bí thư An, chuyện này tôi sẽ giải quyết. Lý Bình là một người thành thật. Như vậy cũng tốt, có thể giúp cho cậu ta an tâm phục vụ lãnh đạo, không cần có ý tưởng nào khác.
Cổ Vân Lan cười đầy thâm ý, cả gan vui đùa với lãnh đạo một câu:
- Bí thư An ở thành phố nổi tiếng là thiết diện vô tư. Nếu khiến mọi người biết được anh vì vợ của thư ký mà nói chuyện đề chức thì chỉ sợ mọi người sẽ kinh ngạc mất.
An Tại Đào cười:
- Vân Lan à, mọi việc đều phải từ một phân thành hai mà xem thôi.
- Là thư ký của Bí thư Thành ủy, nếu Lý Bình muốn dẫn vợ đi cửa sau, hoặc có những hành vi khác thường thì cũng không phải là không làm được. Nhưng Lý Bình không có, điều này chứng tỏ cậu ta là một người thành thật. Cho nên, chúng ta là lãnh đạo, phải quan tâm một chút đến cuộc sống của nhân viên bên cạnh. Cuộc sống mà không tốt thì nhân viên sẽ không có tâm trí công tác.
- Được rồi, đấy là việc nhỏ. Cô cũng không cần chuyên chú vào nó, có cơ hội thì thuận tiện nói giúp cô ấy mấy câu.
An Tại Đào nụ cười chợt tắt, chậm rãi đứng dậy bước ra sau bàn làm việc.
Buổi sáng, Cổ Vân Lan thần sắc lo lắng, vội vàng bước vào văn phòng An Tại Đào, lớn tiếng nói:
- Bí thư An, sự tình có chút không thích hợp.
An Tại Đào buông tờ báo trong tay, bóp nát tàn thuốc, lặng lặng nhìn Cổ Vân Lan:
- Lại chuyện gì vậy?
- Bí thư An, chúng ta tổ chức đấu thầu, thông báo đã phát ra ba ngày nhưng hiện tại cũng không có doanh nghiệp nào đến báo danh, ngay cả là tập đoàn Dân Thái. Nếu cứ như vậy thì tôi sợ là công trình này sẽ không ai làm. Bước công tác tiếp theo của chúng ta sẽ rất khó khăn.
Cổ Vân Lan giọng nói có chút dồn dập.
An Tại Đào nhíu mày, nắm chặt cây bút trong tay, trầm giọng nói:
- Sao lại xuất hiện tình huống này?
Cổ Vân Lan do dự một chút, hạ giọng nói:
- Bí thư An, tôi nghe nói là tập đoàn Vân Long đã truyền ra tin tức, bảo phong thủy khu đất này của chúng ta không tốt, đại hung. Tôi nghe nói, các nhà đầu tư trong nước đều rất coi trọng phong thủy. Có phải nguyên nhân như vậy hay không mà không có xí nghiệp nào đến báo danh?
An Tại Đào cắn chặt răng, chỉ vào điện thoại trên bàn:
- Vân Lan, cô hãy gọi cho Lộ Binh ở Dân Thái, hỏi anh ta sao lại thế này?
Sau khi Cổ Vân Lan nói chuyện với Lộ Binh xong thì quả nhiên tập đoàn Vân Long đã truyền ra tin tức như vậy. Tin tức này khiến cho những nhà đầu tư khai thác phải chú ý. Có mấy nhà đầu tư cảm thấy hứng thú với khu đất này đã âm thầm hướng đại sư phong thủy mời đến, kết quả không khác gì so với tin tức tập đoàn Vân Long truyền ra. Cứ như vậy mà không có bất cứ một xí nghiệp nào đến tham gia đấu thầu.
An Tại Đào xoay người ra nhìn ngoài phía cửa sổ. Khi hắn quay đầu lại thì thần sắc đã bình tĩnh trở lại. Hắn thản nhiên cười:
- Vân Lan, không nên gấp gáp như vậy. Việc đấu thầu cứ lui lại một tuần, cho mọi người thêm thời gian. Tôi tin tưởng sẽ có xí nghiệp báo danh lại.
- Cô hãy chuẩn bị trước, tôi còn có chút việc.
An Tại Đào nói xong thì khoát tay, ra hiệu cho Cổ Vân Lan rời đi. Cổ Vân Lan nhìn hắn thật sâu, rồi gật đầu rời đi. An Tại Đào thở dài một hơi, đôi mắt chợt âm trầm xuống dưới.
- Hoàng Tự Long, nếu ông muốn chết thì tôi sẽ thỏa mãn tâm nguyện mà chơi với ông một chút.
An Tại Đào lạnh lùng cười, lập tức cầm điện thoại lên gọi cho Hạ Hiểu Tuyết.
Công ty Bất động sản Vân Long là một công ty thuộc dạng cổ phần, ngoại trừ công ty ở Hongkong mang danh nghĩa công ty chính thì trong nước còn có một số công ty con.
Công ty có ba nhà cổ đông lớn. Hoàng Tự Long chiếm 47% cổ phần. Số cổ phần còn lại là do Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Vân Sơn Hongkong Mã Vân Sơn và Chủ tịch Tạ Á Long của tập đoàn Minh Châu Singapore chiếm giữ.
Buổi sáng, Hoàng Tự Long đang mời dự họp nhân viên quản lý cao tầng của công ty thì đột nhiên thư ký của ông ta sắc mặt lo lắng, xông vào trong phòng hội nghị, ghé tai nói vài câu.
Nghe xong lời nói của cô thư ký, Hoàng Tự Long sắc mặt đột nhiên trắng bệch. Một cô gái khoảng ba mươi tuổi, dung mạo đẹp đẽ, diễm lễ mang vẻ mặt tươi cười, chậm rãi bước vào phòng họp, phía sau cô ấy là hai gã đàn ông trung niên, trong đó có một người giống như luật sư.
Một người đàn ông bước lên cất cao giọng nói:
- Các vị, thật ngại quá. Đầu tiên xin giới thiệu với quý vị, đây là Phó chủ tịch công ty Cổ phần Đầu tư Long Đằng của tập đoàn Long Đằng, Quý Mộng Khiết tiểu thư. Tôi là luật sư phụ trách về kinh doanh ở Yên Kinh Trương Khải Việt. Tôi chịu sự ủy thác của Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Vân Sơn Hongkong Mã Vân Sơn và Chủ tịch Tạ Á Long của tập đoàn Minh Châu Hongkong, đến tuyên bố thay đổi cổ phần như sau. Mã Vân Sơn tiên sinh tự nguyện đem cổ phần nắm giữ của mình chuyển nhượng cho Công ty Cổ phần Đầu tư Long Đằng. Tạ Á Long cũng vậy. Trước mắt, ba bên đã hoàn tất thủ tục chuyển nhượng. Đây là công văn pháp luật và công văn xác nhận cổ phần, xin mời Hoàng Tiên Sinh xem qua.
Hoàng Tự Long thần sắc có chút cứng ngắc, ngồi ở một chỗ không hề động đậy. Còn nhóm cao quản của tập đoàn Vân Long thì ngồi ngây ra, nhìn cô gái tên Quý Mộng Khiết xinh đẹp trước mắt, một câu cũng không nói nên lời. Thời thế của công ty bất động sản Vân Long đã thay đổi.
Cổ phần thay đổi không có gì lạ. Nhưng tại sao lại thay đổi đột ngột ở công ty Bất động sản Long Đằng? Mã Vân Sơn Hongkong và Tạ Á Long ở Singapore sao lại đột nhiên chuyển nhượng cổ phần cho công ty Cổ phần Đầu tư Long Đằng chứ?
Không ai hiểu, nhưng không có nghĩa là Hoàng Tự Long không hiểu. Bốn chữ “tập đoàn Long Đằng” vừa lọt vào tai thì ông ta đã tỉnh ngộ ra. Đây khẳng định là có quan hệ với An Tại Đào ở Phòng Sơn. Không nghĩ tới hắn ta sẽ phóng một lao vào chính giữa mình.
Hoàng Tự Long cắn môi, cố hết sức ngẩng đầu nhìn Quý Mộng Khiết, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
- Hoàng tổng phải không? Hiện tại tập đoàn Long Đằng nắm giữ cổ phần của tập đoàn Vân Long, tôi đại diện cho tập đoàn Long Đằng lập tức mời dự họp ban giám đốc và đại hội cổ đông, bầu lại Chủ tịch hội đồng quản trị. Trợ lý Tôn, luật sư Trương, phiền hai vị ở lại công ty, định ngày họp rồi báo lại cho tôi biết.
Nói xong, Quý Mộng Khiết tươi cười, hướng nhóm cao quản của tập đoàn Vân Long nhẹ nhàng gật đầu chào rồi rời khỏi.
Quan Thanh Quan Thanh - Cách Ngư Quan Thanh