You know you've read a good book when you turn the last page and feel a little as if you have lost a friend.

Paul Sweeney

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 579: Đường Gia Đại Thiếu. (thượng)
ường Phong kinh ngạc đứng nhìn, ở cửa thành có mấy người tu luyện cảnh giác nhìn hắn, bời vì trong khoảng thời gian này không yên ổn, chỉ cần là người xa lạ sẽ bị chú ý. Mấy người tu luyện này chính là người Đường gia, được phân công đến gác thành này, nhìn xem có ai khả nghi trà trộn vào trong Đường Gia Bảo hay không.
Mà biểu hiện của Đường Phong lúc này, thật sự quá khả nghi, muốn người ta không hoài nghi cũng khó.
Đường Gia Bảo, chỉ là tên tòa thành trấn này thôi, chỗ Đường gia chính thức, phải đặt trong thành trong trấn, muốn tiến vào Đường gia, phải qua thành môn.
Đường Phong điều chỉnh tâm tình, cất bước đi vào nội thành. Hắn đi chưa được vài bước, mấy tên đệ tử Đường gia tiến lên ngăn cản hắn, thực lực mấy người này không cao, đều là Địa giai, một đại hán cầm đầu mặt chữ quốc, cầm trong tay một thanh Cửu Nhĩ Bát Hoàn Đao, uy phong lẫm lẫm nhìn hắn.
- Bằng hữu từ đâu tới đây?
Đại hán mặt chữ quốc cau mày, nhìn Đường Phong tử trên xuống dưới, mở miệng hỏi
Tuy thực lực của hắn kém Đường Phong, nhưng nơi này là Đường Gia Bảo, hắn phụng mệnh gia chủ tới nơi này làm việc, cho nên không thể tỏ vẻ yếu thế. Huống chi, hắn không nhìn ra thực lực của Đường Phong, trong mắt hắn, Đường Phong chẳng qua là người bình thường không thể tu luyện, nhưng có điều chỉ linh động hơn mà thôi.
Đường Phong dừng bước, trầm ngâm nói:
- Từ bên ngoài đến.
Hắn thật sự không biết nên trả lời thế nào, chẳng lẽ nói mình từ thế tục Thiên Tú tông đến? Không nói mấy người kia đã nghe qua tên Thiên Tú chưa, cho dù nghe qua, cũng không cho mình đi vào.
Đại hán mặt chữ quốc cau mày, mặt có chút không vui nhìn Đường Phong, hiển bởi vì đáp án của Đường Phong cho hắn không làm hắn thỏa mãn, lại mở miệng hỏi:
- Bằng hữu muốn đi tới nơi đâu?
Đường Phong chậc chậc miệng, thành thật vô cùng, chỉ vào Đường gia Bảo nói:
- Tới nơi đây.
Hắn đến đây để tìm phụ mẫu, đương nhiên phải tiến vào Đường Gia Bảo.
- Bằng hữu là đệ tử nhà ai?
Tính tình đại hắn mặt chữ quốc không tệ, tuy trong lòng có chút căm tức, vẫn nhịn xuống không phát tác.
Đường Phong thở dài, lau trán nói:
- Ta nói ta là người Đường gia, các ngươi tin sao?
Đại hán mặt chữ quốc cười lạnh hai tiếng, đám người đệ tử Đường Phong đứng phía sau liếc Đường Phong. Đường gia đệ tử xác thực không ít, bọn họ không thể nhận biết hết mọi người, nhưng bộ dáng mỗi người họ đều nhớ trong lòng, trên ngực áo của đệ tử Đường gia, phải có tiêu chí ở đó, tiêu chí hình gốc cây, đây là dấu hiệu nhận biết.
Tuy áo mũ Đường Phong chỉnh tề, nhưng ở ngực áo không có dấu hiệu này, đại hán mặt chữ quốc làm sao tin hắn chứ?
- Ai, ta biết rõ các ngươi không tin.
Đường Phong bất đắc dĩ, tâm tư của hắn đến nơi này chỉ để tìm Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô, nhưng hắn quên hỏi cách chứng minh thân phận thế nào, nếu không thể chứng minh thân phận, không thể tiến vào Đường Gia Bảo, chẳng lẽ lúc này chính là thời điểm gia tộc so đấu? Những người này đều là đệ tử Đường gia, chẳng lẽ động tay động chân với người nhà? Tuy hiện giờ bọn họ ngăn hắn lại, nhưng đây là chức trách của họ. Huống chi, đại hán mặt chữ quốc này làm việc cẩn thận, không có đắc tội hắn.
- Vị huynh đệ kia.
Đường Phong nhìn đại hán mặt chữ quốc vẫy vẫy tay, hạ giọng nói:
- Ta thật sự là đệ tử Đường gia, tới nơi này tìm một người, ngươi nhất định đã nghe qua, hắn tên là Đường Đỉnh Thiên.
Hai mắt đại hán mặt chữ quốc tỏa sáng, không khỏi ah một tiếng.
Đường Phong đại hỉ, nhìn thần sắc của hắn, còn tưởng đã giải quyết xong, nhưng không ngờ sắc mặt đại hán mặt chữ quốc đại biến, cầm Cửu Nhĩ Bát Hoàn Đao chém tới, trên miệng gọi đồng bọn sau lưng:
- Bắt lại cho ta!
Đám người lập tức vây quanh Đường Phong.
Đường Phong ngạc nhiên, vội vàng triển khai thân pháp, tả xung hữu đột, tuy mấy Địa giai này hắn không đặt vào mắt, nhưng hắn không động thủ đả thương người nào, vẻ mặt rất bất đắc dĩ.
- Những huynh đài này, có chuyện gì từ từ nói.
Đường Phong nhàn nhã tránh né công kích của mấy người này, mở miệng nói.
Không có gì hay nói.
Sau lưng đại hán mặt chữ quốc có Đường gia làm chỗ dựa, tuy thực lực kém Đường Phong, ra tay rất nghiêm túc, chiêu chiêu đánh vào chỗ hiểm của Đường Phong.
- Đường Ngũ Gia đã biến mất từ hai mươi năm trước, hôm nay ngươi tới tìm hắn, chẳng lẽ muốn giỡn mặt người Đường gia chúng ta? Đường gia ta sao có thể để ngươi làm càn như vậy.
Nghe đại hán mặt chữ quốc nói, Đường Phong nghĩ đến một chuyện.
Chuyện Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô trở về Đường gia, chỉ sợ không được tiết lộ ra ngoài, nếu là như vậy, chỉ có một nhóm ít người mới biết được, còn đại hán mặt chữ quốc này không có tư cách biết được.
Mạnh mẽ xông vào! Chỉ trong nháy mắt, Đường Phong đã hạ quyết tâm, không khua môi múa mép đấu khẩu với những người này là vô dụng, vì kế hoạch hôm nay, chính là mạnh mẽ tiến vào Đường Gia Bảo.
- Đắc tội!
Đôi mắt Đường Phong phát lạnh, chuyển thủ thành công, song chưởng đánh ra, chưởng ảnh đầy trời, giống như sấm vang chớp giật, tấn công về phía đại hán mặt chữ quốc.
Sắc mặt đại hán mặt chữ quốc thay đổi, hắn không nghĩ Đường Phong lợi hại như vậy, vốn hắn cảm thấy Đường Phong rất lãnh đạm, không khác gì người bình thường, đối mặt vây công lại có thể né tránh thành thạo, đại hán mặt chữ quốc biết rõ hắn là cao thủ, bây giờ vừa ra tay, cảm thấy mình không có lực phản kháng.
Đại hán mặt chữ quốc cảm thấy mình như bị vô số bàn tay dẫn dắt, thân thể không thể hành động theo ý muốn, khổ tu vài thập niên trong thời khắc này toàn bộ biến thành chê cười.
Người này... Đã đạt tới Thiên giai! Trong lòng đại hán mặt chữ quốc hoảng sợ. Sau một khắc, đám người té xuống đất, tuy chật vật không chịu nổi, nhưng lông tóc không bị tổn thương.
- Thật có lỗi thật có lỗi!
Đường Phong ra vẻ vô tội, cất bước tiến vào Đường Gia Bảo, chưa đi được hai bước, trước mặt đã truyền đến một tiếng quát mắng:
- Người nào dám đến Đường Gia Bảo chúng ta làm càn!
Ngay sau đó, một bóng áo trắng lao tới, một đạo kiếm quang như phiên nhược kinh hồng, đánh tới Đường Phong, công kích chưa tới, kiếm khí lạnh thấu xương đã tới.
Cao thủ! Đường Phong không dám lãnh đạm, chuôi Thiên binh Độc Ảnh có lực sát thương quá lớn, chỉ cần vận công là độc lập tức tràn ra, không thích hợp sử dụng ở đây, bất đắc dĩ lấy một chuôi phi đao ra, vận phi đao làm kiếm, dùng ba chiêu phá kiếm quang.
Đương đương đương ba tiếng, kiếm quang tán đi, Đường Phong điểm hai chân một cái, lui về phía sau.
- Ồ?
Bạch y nhân ngạc nhiên không thôi, thời điểm Đường Phong động thủ, cảnh giới đã không thể che giấu, bạch y nhân kỳ quái, chẳng lẽ Thiên giai hạ phẩm hiện giờ đều có thể thoải mái phá giải công kích của hắn sao. Hắn không truy kích, liếc mắt nhìn bọn người đại hán mặt chữ quốc một cái, cảm giác thân thể của họ một lần.
Trên người bọn người đại hán mặt chữ quốc không có thương thế, xem ra người này không có ác ý với Đường Gia Bảo, hắn không phải là người không nói đạo lý, trước khi mọi chuyện sáng tỏ, hắn không tiếp tục xuất chiêu.
Cong tay bắn vài đạo kình khí ra, bắn vào người đám người đại hán mặt chữ quốc, cởi bỏ cấm chế trên người họ, sau đó nhìn Đường Phong đứng cách đó mười trượng.
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường