You will know that forgiveness has begun when you recall those who hurt you and feel the power to wish them well.

Lewis B. Smedes

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nhock Tomy
Số chương: 677
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2697 / 69
Cập nhật: 2016-11-22 01:32:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 636: Chia Phần, Tổn Thất Thảm Trọng. (1)
iệp Phong biết lúc này ý chí của cả hai phi thường bạc nhược, chỉ dựa vào lòng trung thành lâu này với Thánh điện mà chống chọi. Nên gã ném ra quả tạc đạn cuối cùng.
“Mỗ hiểu rõ lắm chứ, hai vị không muốn phản lại Thánh điện. Nhưng ngoan cố như hai vị cũng không có lợi gì cho thân nhân và bản thân. Giờ mỗ có một cách, trong hai vị, có ai thành thật nói ra cách mở phòng ngự trận, mỗ đảm bảo tha mạng cho người đó, hơn nữa…” Diệp Phong dài giọng, nhấn mạnh: “Khiến người đó không phải mang tiếng phản đồ, tương lai vẫn được các thiên thánh đại nhân tín nhiệm.”
“Hành vi phản bội nếu không ai biết thì cần gì phải phản bội…” Gã mỉm cười.
Hai địa giai bị đày đọa đều rùng mình, câu này của gã đánh trúng nhược điểm trong lòng họ. Họ lẽ nào muốn bị Hủ tâm độc hành hạ, nhưng một khi tiết lộ bí mật, họ sẽ thành tội nhân, dù Diệp Phong không giết thì thủ đoạn tương lai Thánh điện đối đãi họ chắc chắn không kém hơn Hủ tâm độc. Giờ Diệp Phong có thể khiến họ không phải gánh tội danh phản đồ thì quả thật mang lại hy vọng.
Diệp Phong qua ánh mắt họ, biết là thời cơ chín muồi, từ từ thốt: “Hai vị đều biết bí mật mở được phòng ngự trận, nhưng mỗ và thiên vu đại nhân chỉ cần một người cho biết là đủ. Nên… ai nói trước, kẻ còn lại sẽ thành quỷ thế tội, thành phản đồ tiết lộ bí mật phòng ngự trận. Người tiết lộ cùng lắm phải chịu trách nhiệm bảo vệ bất lực. Các vị chắc hiểu ý mỗ.”
“Cơ hội chỉ đến rồi qua, các vị nên chân nhắc cho rõ.” Gã nói đoạn, tay vung lên như chớp dồn giải dược Hủ tâm độc vào thể nội cả hai, thân thể hai địa giai nhẹ hẳn, gục xuống như cây chuối, thở hồng hộc liên hồi.
Hai người nhìn nhau, nhận ra trong mắt đối phương hàm ý không lành. Kế ly gián của Diệp Phong sử dụng rất hợp lý. Hai địa giai vốn một lòng, gắng gượng chống chọi không để lộ bất cứ câu nào, nhưng gã nói xong thì cả hai lập tức nghi ngờ nhau.
Ta không tiết lộ nhưng còn đối phương? Ai dám chắc người kia chống nổi dụ hoặc của mạng sống? Hơn nữa một khi thổ lộ bí mật thì kẻ kia sẽ thành con dê thế tội, cũng có nghĩa mình sẽ được an toàn, còn kẻ kiên trì giữ bí mật lại bị xử trí như phản đồ, không chỉ bản thân không yên lành mà thân nhân và tộc nhân cũng bị liên lụy.
Chính như gã nói, hành vi phản bội mà không bị Thánh điện biết thì không phải là phản bội. Cả hai liền đi đến quyết định.
“Ta nói.”
“Ta chấp nhận.”
Cả hai cơ hồ dị khẩu đồng thanh kêu lên, một bên là vực sâu một bên là thiên đường, chỉ cần không ngu xuẩn thì đều biết nên chọn bên nào. Họ chỉ hận tốc độ của mình không đủ nhanh, không chộp lấy cơ hội trước đối phương.
“Ha ha ha! Diệp Phong, tiểu tử ngươi có thủ đoạn lắm, vài lời là khiến hai tên khốn này khuất phục.” Lặc Lôi ngơ ngón cái lên tán dương, tiếp đó y cười bảo: “Bất quá cả hai hình như cùng lên tiếng, chúng ta nên chọn ai?”
Hai địa giai đồng thời nhìn Diệp Phong với vẻ khát vọng, không ai muốn biến thành con dê thế tội, ai cũng muốn là người sống sót.
“Đơn giản lắm, ai nhanh hơn, giúp bọn ta mở được đạo phòng ngự trận này kẻ còn lại sẽ là con dê thế tội.” Ánh mắt Diệp Phong hàm chứa nét khinh bỉ, lạnh lùng nói.
“A, chìa khóa.” Hai địa giai cũng hô lên, lao vào một bức tượng cạnh tòa điện thấp.
“Cút, trận thế này luôn do ta mở.” Một địa giai xuất quyền, thực lực của họ đều bị Lặc Lôi triệt để phong bế, chỉ còn cách dùng cận chiến phân thắng bại.
“Ta mới là người phụ trách chính thức, phải là ngươi cút đi.” Địa giai còn lại không hề khách khí trả đũa, cả hai quấn lấy nhau.
Chiến đấu giữa địa giai với nhau có lẽ lần đầu tiên theo phương thức xáp lá cà ấu trĩ này, cả hai không nương tay nên cực kỳ kịch liệt, đồng thời không kém phần hoạt kê.
Diệp Phong mặc kệ hai người giao chiếm dưới đất, thân hình gã loáng lên, xuất hiện cạnh bức tượng trang trí, sờ mó cẩn thận một lúc, nhanh chóng tìm được chìa khóa – thật ra là một thánh khí hình tròn có thể khống chế phòng ngự trận. Gã cũng tu luyện khí hải, nên không lạ gì thánh khí của Thánh điện, khẽ thăm dò là biết phương pháp mở trận.
Gã nhếch môi, dùng thần niệm kích hoạt chìa khóa xong thì ném đi. Thánh khí phát ra hào quang chói lòa, chìm vào màn năng lượng của phòng ngự trận, lập tức xuất hiện một thông đạo hẹp đủ cho một người qua.
“Tốt quá.” Lặc Lôi hớn hở: “Xử lý hai người này thế nào?”
“Họ không còn giá trị lợi dụng nữa…” Diệp Phong lạnh lùng đáp. Nếu hai địa giai này tỏ ra có cốt khí một chút, có lẽ gã sẽ cân nhắc tha mạng cho, nhưng thấy được khía cạnh xấu xa của họ rồi, gã không còn thấy thương xót gì nữa.
“Diệp Phong, ngươi không giữ lời hứa.” Hai địa giai kinh hãi, đồng thời kinh hô.
“Ta đâu có không giữ lời? Các vị đồng thời muốn trả lời, hơn nữa không ai mở trận thế trước, nên các vị không thuộc phạm vi mỗ phải giữ lời.” Diệp Phong cười lạnh, ngó lơ hai người.
Lặc Lôi mặt đầy sát khí, như hung thần ác sát đi về phía họ.
Xử lý hai địa giai xong, Lặc Lôi cười ha hả nói: “Giờ chúng ta vào hân thưởng hồn thạch Thánh điện tích lũy mấy vạn năm nay.”
“Ha ha, chắc lần này chúng ta đều có thu hoạch không nhỏ.” Diệp Phong cũng mỉm cười để Lặc Lôi đi trước, cả hai cùng vào trong trận thế phòng ngự.
Xuyên qua chướng ngại năng lượng, Lặc Lôi đẩy cửa tòa điện thấp, Diệp Phong chưa vào đã bị hồn lực khí tức thập phần hùng hậu ép cho suýt không thở được.
“Con bà nó chứ, Thánh điện lại có nhiều hồn thạch thế này, phải hơn gấp mười tổng lượng của Vu võ nhất tộc.” Lặc Lôi cũng cảm nhận được hồn lực khí tức, tức thì hớn hở.
Kết cấu gian điện thấp rất đơn giản, đi theo một hành lang thẳng tắp, hai bên là từng gian phòng hình vuông chính chính quy quy lớn bằng nhau, cơ hồ đến hai mươi gian như thế trong điện. Trong kho chất đầy hồn thạch một cách chỉnh chỉnh tề tề, tính sơ sơ cũng thấy mỗi gian ít nhất chứa được ba mươi vạn khối hồn thạch.
“Tráng quan thật.” Diệp Phong cũng sôi lên, số lượng hồn thạch kinh nhân như thế này thì phần của gã nhất định sẽ không khiến gã thất vọng.
“Mau lên, xem trong đó có bao nhiêu gian chất đầy hồn thạch.” Lặc Lôi không nhịn được, lớn tiếng.
Cả hai tra xét cẩn thận, kho hồn thạch có mười gian chất đầy, gian thứ mười một không có bao nhiêu, chín gian còn lại đều trống rỗng.
Xem ra tổng số hồn thạch trong điện đạt tới hơn ba trăm vạn khối, vượt xa dự liệu của Diệp Phong và Lặc Lôi. Đây chỉ là một kho của Thánh điện, vậy thì thật ra Thánh điện có lượng hồn thạch đến cỡ nào thì họ cũng khó tưởng tượng được.
“Kho này có mười gian chất đầy hồn thạch, vừa hay dễ chia. Hai gian thuộc về mỗ còn lại là chiến lợi phẩm của thiên vu đại nhân và Vu võ nhất tộc.” Hai gian tương đương với sáu mươi vạn khối hồn thạch, gã rất vừa ý với thu hoạch này.
Lúc trước thần tôn thưởng một vạn khối hồn thạch đã khiến Diệp Phong và bọn Thẩm Lan kinh ngạc, giờ con số đó gấp sáu mươi lần thì đủ biết nếu mang được về Võ Nguyên đại lục sẽ tạo ra bao nhiêu thánh giai cường giả? Lực lượng này là vốn để gã đối kháng Thánh điện sau này.
“Được, chúng ta chia nhau theo ước định.” Lặc Lôi bề ngoài đáp ứng rất sảng khoái, kỳ thật trong lòng hối hận vô cùng, nếu biết trước Thánh điện có lắm hồn thạch thế nào, lúc xưa y không nên đồng y phân chia theo cách của Diệp Phong. Hiện giờ phải chi ra một lần sáu mươi vạn khối hồn thạch, y sao lại không đau lòng?
Nhưng giờ Diệp Phong đang hợp tác với Vu võ nhất tộc, cộng thêm Hạ Kỳ Lạp có huyết mạch vương tộc quan hệ đặc thù với gã, Lặc Lôi tất nhiên không nuốt lời. Đằng nào lần này Vu võ nhất tộc cũng kiếm chác đủ, ngang với thu hoạch trong mấy nghìn năm, lẽ nào y còn không vui vẻ?
Ba trăm vạn khối hồn thạch, dù thu gom bằng hồn lực thu tập khí cũng không dễ dàng, bởi trữ vật giới thông thường không chứa được vật chất đặc thù như hồn thạch. Cũng may cả hai có đủ thời gian, sau hai canh giờ, Lặc Lôi lấy xong khối hồn thạch sau cùng thì cả gian điện trống trơn.
Lúc các Thánh điện thiên thánh về thấy hồn thạch trong kho không cánh mà bay thì sẽ giận dữ thế nào? Lặc Lôi chỉ cần nghĩ vậy cũng thấy sảng khoái vô cùng.
Hỗn Nguyên Võ Tôn Hỗn Nguyên Võ Tôn - Mạo Tự Hữu Tài Hỗn Nguyên Võ Tôn