Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Chương 577: Ngươi Giúp Ta Rịt Thuốc. (thượng)
M
ột kiếm Đường Phong quét qua, đánh lui trường tiên của Chung Lộ, tập trung tư tưởng nhẹ giọng mở miệng. Thần sắc Chung lộ sững sờ, Đường Phong không đợi Chung Lộ kịp phản ứng câu nói vừa rồi của hắn, sắc mặt của nàng biến đổi, bởi vì trong tầm mắt nàng, thân ảnh của thiếu niên này đã biến mất.
Rất nhanh, dùng cảnh giới Thiên giai thượng phẩm của mình, cũng không cách nào nắm chắc. Một cổ sát cơ đánh tới, Chung Lộ vội vàng phòng thủ, trường tiên run lên, giống như một thanh trường thương, đâm rách không khí.
Một kích thuận lợi phá vỡ thế công của công kích vừa rồi, từ trên trường tiên truyền đến một cổ đại lực, làm cho thân thể Chung Lộ bất ổn, suýt nữa bị ngã xuống đất.
Ngay sau đó, khuôn mặt của thiếu niên kia xuất hiện trước mặt của mình, Chung Lộ trơ mắt nhìn hắn xuất ra một quyền, đánh vào phần bụng bằng phẳng bóng loáng của mình, nàng không có thời gian để phản kháng.
Khí tức trong thân thể quay cuồng, Chung Lộ cảm thấy yết hầu của mình ngòn ngọt, trong bụng đau đớn kịch liệt, lập tức đảo người bay lên trời.
Tại sao có thể như vậy? Lo lắng nhìn lên bầu trời, Chung Lộ nghĩ mãi cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Hắn không phải là Thiên giai hạ phẩm sao? Vậy tốc độ và lực đạo vừa rồi đều nhanh hơn và lớn hơn so với nàng. Đây căn bản không phải là thực lực mà Thiên giai hạ phẩm có thể có.
Rên một tiếng, thân thể làm cho vô số nam nhân phải thèm thuồng ngã xuống đất, Chung Lộ muốn đứng lên tái chiến, thiến niên kia như một cổ kình phong xuất hiện trước mặt nàng, một chân dẫm lên hai tay của nàng, một cước dẫm lên bụng nàng, làm cho nàng không thể động đậy, chuôi trường kiếm trong tay hắn đâm tới lồng ngực của nàng.
Ánh mắt kia, không có chút do dự và thương tiếc nào.
Nguyên lai trên đời này lại có loại nam nhân này, nam nhân không bị mình dụ dỗ. Đột nhiên Chung Lộ cảm thấy mệt mỏi, nhìn thấy vào đôi mắt đang nhìn mình, nàng nhớ lại cuộc sống trước kia, ngươi lừa ta gạt, lúc trên giường nói rất coi trọng ta, hư tình giả ý nói cùng nhau phấn đấu, tất cả đã biến thành thiên đại chê cười, ở trước mặt đôi mắt này, những việc trước đây mình làm đều biến thành buồn cười.
Mình cải biến từ khi nào? Chung Lộ đã không nhớ được, bản tính trước kia của mình là thế nào? Chung Lộ cũng đã quên. Nàng chỉ biết, nàng không muốn biến thành như bây giờ chút nào.
Bỏ đi bỏ đi, mình sẽ chết ở chỗ này, để cho thân thể như bùn đất của mình tan thành mây khói, đây là sự giải thoát, Chung Lộ chậm rãi nhắm mắt lại.
Nàng không biết tại sao mình nhớ đến những chuyện này, những người sắp chết, bình thường đều nghĩ đến chuyện này sao?
Đau đớn từ trên bộ ngực truyền đến, Chung Lộ cảm giác được một thanh lợi kiếm đâm rách lồng ngực của mình, độc tố quỷ dị đang rót vào trong kinh mạch và huyết dịch của mình, sau đó bộ ngực chết lặng. Chính mình chết đi, có ai nhớ đến mình sao? Ha ha, chính mình loại nữ nhân không biết xấu hổ, chắc chắn có rất nhiều người ước gì mình chết đi, đây chẳng phải là đúng tâm ý của bọn họ sao.
Rất lâu sau, thời điểm Chung Lộ mở mắt ra nhìn, không phải mình đã chết rồi sao, ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt của thiến niên kia, ánh mắt của hắn vốn kiên định và không chút do dự, giờ phút này lại biến thành hoang mang.
Trường kiếm vẫn như cũ chọc vào ngực của nàng, Chung Lộ cảm giác được máu tươi trong cơ thể mình đang không ngừng chảy ra ngoài, những độc tố kia, đang không ngừng ăn mòn thân thể nàng.
Mây đen đầy trời, tiếng sấm vang lên, mưa to như trút nước. Nhưng mà, thân thể thiếu niên này cúi xuống một nửa, như muốn che chắn mưa gió cho nàng.
Từ bộ ngực truyền ra một cổ đau đớn, Chung Lộ có cảm giác nói không nên lời, nàng có cảm giác muốn khóc. Từ khi bị tên thiếu gia tặng nàng cho người khác chà đạp vài ngày, nàng đã khóc một lần, suốt mười năm, nàng chưa từng chảy nước mắt một lần nào nữa, mà bây giờ, đối mặt với trường kiếm của nam nhân kia đâm vào ngực nàng, nước mắt lại không bị khống chế chảy xuống.
Nàng đang đợi anh hùng đến bảo vệ mình, cứu vớt ta linh hồn dơ bẩn không chịu nổi của mình, dùng máu của mình nhuộm đỏ trời cao.
Thành toàn giấc mộng đẹp trong nội tâm!
- Ngươi muốn chết?
Đường Phong nhìn qua cặp mắt vốn vũ mị đến cực điểm trước kia, nhưng bây giờ trong đôi mắt đó đẩm lệ, hỏi.
Trong nháy mắt vừa rồi, Đường Phong nhìn thấy thời điểm nàng sắp bị giết trong mắt lóe lên một tia giải thoát. Nếu không phải như vậy, trường kiếm của hắn đã đâm xuyên qua trái tim của nàng. Đường Phong không biết một nữ nhân ai cũng có thể làm chồng như nàng, tại sao lại có ý niệm muốn chết trong đầu, lại nhớ đến những tao ngộ mà Chung Lộ gặp gỡ trong đời, trong lòng khẽ động, vội vàng đỉnh chỉ đâm kiếm về phía trước.
- Giết ta.
Chung Lộ lẳng lặng nhìn Đường Phong, trong ánh mắt ẩn chứa một tia cầu khẩn.
- Giết ta đi.
Khóe miệng Đường Phong nhếch lên một cái, cười khổ một tiếng, hắn cảm thấy hôm nay mình đụng phải một chuyện kỳ quái, chưa bao giờ có địch nhân lại đưa ra yêu cầu với mình như vạy, nữ nhân này... Quá kỳ quái.
Giết nàng chỉ cần động tay một chút là được, nhưng Đường Phong lại có cách nghĩ khác, khi thấy ánh mắt muốn chết của nàng thì hắn đã có cách nghĩ mới.
- Động thủ đi...
Chung Lộ thấy Đường Phong sững sờ, nhịn không được thúc giục một tiếng. Thân thể Đường Phong đứng thẳng dậy, đem Độc Ảnh từ trong ngực đối phương rút ra, tiện tay điểm vào mấy yếu huyệt của nàng, máu tươi ngừng chảy, thuận tiện phong bế công lực toàn thân của nàng.
Sau đó, Đường Phong thò tay ôm nàng đặt lên bả vai, nhìn hai bên một chút, hướng bên phải chạy đi. Hắn trong trí nhớ Chung Minh biết được, cách bên phải không xa có một tòa phế tích, ở đây vốn có một tiểu gia tộc, nhưng không biết vì sau mà đắc tội với Bố gia, một gia tộc mạnh nhất trong Linh Mạch Chi Địa này, dưới lửa giận của Bố gia, gia tộc này bị diệt môn.
Chỗ đó chỉ còn lưu lại không ít vách tường đổ nát xiêu vẹo, ngày thường không ai đi qua chỗ đó, ngược lại là đây có thể là nơi che gió tránh mưa. Chung Lộ muốn chết không thành, lại bị Đường Phong ôm chạy như bay, thái độ từ điềm đạm đáng yêu thay thế thành tức giận, chửi ầm lên, bởi vì nàng cảm thấy Đường Phong đã khinh nhờn hình tượng hoàn mỹ của hắn trong lòng nàng, nàng cho rằng Đường Phong không chịu nổi hấp dẫn, mang theo nàng đi đến chỗ khác để làm chuyện dâm ô.
- Thả ta ra!
Tuy công lực bị phong bế, thân thể bị trúng độc, nhưng Chung Lộ không ngừng giãy dụa trên bờ vai của Đường Phong, hai tay đánh vào lưng Đường Phong, miệng chửi bậy không ngớt:
- Ngươi là đồ mặt người dạ thú, nhã nhặn bại hoại! Vốn lão nương cho rằng ngươi là nam nhân cao thượng, không nghĩ tới ngươi và đám nam nhân kia là cá mè một lứa, không chịu nổi cám dỗ. Chờ lão nương tìm được cơ hội, ta đảm bảo sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
- Câm miệng!
Đường Phong bị nữ nhân om sòm này làm phiền.
- Như thế nào? Bị ta nói trúng tâm sự nên hổ thẹn rồi sao?
Chung Lộ cười lạnh không ngớt.
- Nếu như ngươi muốn thân thể của lão nương thì cứ nói thẳng, lão nương cởi sạch quần áo phục thị ngươi ba ngày ba đêm cũng không sao, chỉ sợ thân thể của ngươi không chịu được thôi. Ah? Ta biết rồi, chẳng lẽ ngươi luyện công nên tiểu đệ bị héo đi, cho nên vừa rồi không để ý đến ta, hiện tại ta bị thương nên nghĩ biện pháp giày vò ta sao? Làm gì phiền toái như vậy, chỉ cần ngươi nói một tiếng, dù tiểu đệ ngươi bị héo, lão nương cũng có thể làm cho nó khôi phục lại như thường, ha ha ha ha...