No person who can read is ever successful at cleaning out an attic.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: vu long
Số chương: 684
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4703 / 82
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 591: Bất Hòa (3)
ạ Nhu không hề tỏ vẻ gì, chỉ lùi lại một bước khoát tay, nhìn xe rời đi. Trở lại trong xe, Tạ Nhu châm một điếu thuốc dành cho phụ nữ. Trong xe không bật đèn, chỉ thấy tàn thuốc lấp lóe trong bóng tối. Trong ánh sáng yếu ớt, hai hàng lệ nóng vẽ nên hai dấu vết trên mặt Tạ Nhu.
- Chẳng phải thứ gì tốt đẹp cả!
Sau một tiếng thì thầm căm giận, Tạ Nhu bật đèn xe, cẩn thận sửa sang lại dung nhan của mình.
o O o
- Thư ký Lý, Phó bí thư Dương có bận gì không?
Nhiêm Cửu Muội ra khỏi thang máy, bảo vệ trên hành lang biết cô ta nên không dám cản. Lúc này một cánh cửa mở ra, Lý Thắng Lợi từ bên trong đi ra. Nhiêm Cửu Muội khẩn trương tươi cười đi tới hỏi.
Lý Thắng Lợi hỏi theo bản năng:
- Có chuyện gì quan trọng không? Phó bí thư Dương đang nghỉ ngơi.
Hình thức của Nhiêm Cửu Muội không tồi, mười năm trước cũng là một mỹ nữ, tuy nhiên hiện tại khóe mắt đã lộ ra sự vô tình của năm tháng. Nhiêm Cửu Muội cũng không ngốc tới mức không biết điểm này. Nhìn cô gái bên cạnh Dương Phàm là biết rằng mình không nên mơ mộng quá nhiều.
- Vậy à, quả thật tôi có chút việc muốn báo cáo. Nếu Phó bí thư Dương đang nghỉ ngơi, phiền thư ký Lý chuyển lời một tiếng, ngày mai tôi đến báo cáo công tác.
Tuy rằng không cam lòng nhưng Nhiêm Cửu Muội vẫn có thể cảm nhận được ý tứ “nếu không có việc gì thì xin mời về” trong lời nói của Lý Thắng Lợi. Ở trước mặt Đỗ Tân Bảo, Nhiêm Cửu Muội có thể làm càn nhưng trước mặt người sát sườn lãnh đạo là Lý Thắng Lợi, cho mười lá gan, cô ta cũng không dám.
Thấy xe của Nhiêm Cửu Muội rời đi, Tạ Nhu khinh thường cười lạnh một tiếng, mở cửa xuống xe.
Vừa đuổi được Nhiêm Cửu Muội đi, Lý Thắng Lợi gõ cửa đi vào phòng Dương Phàm, không hề nhìn Tiếu Vũ mở cửa mà đi thẳng tới bên cạnh Dương Phàm, thì thầm vào tai hắn:
- Bên kia có tài liệu mới đã gửi tới hộp thư của ngài rồi.
Sự tình mà lãnh đạo quan tâm có khi có thể biết nhưng cũng có khi không thể biết. Khi không xác định được Dương Phàm có đồng ý nói cho mình biết hay không thì Lý Thắng Lợi cẩn thận lựa chọn lảng tránh.
- Tiếu Vũ, vào phòng mang máy tính sang cho tôi.
Sau khi nói với Tiếu Vũ, Dương Phàm nhìn chiếc thẻ nhớ USB trong tay, ngẩng đầu lên nói với Lý Thắng Lợi:
- Nói với nhân viên khách sạn, không cho bất cứ ai đi lên.
Tạ Nhu vừa mới ra khỏi thang máy đã bị bảo vệ lễ phép cản lại:
- Bí thư Tạ, thư ký Lý vừa mới dặn, tối nay Phó bí thư Dương không gặp ai.
Tạ Nhu do dự một chút cười nói:
- Anh đi thông bao một tiếng được không?
Người địa phương ai chẳng biết Tạ Nhu thế nào? Bảo vệ sao dám không nghe, vội vàng đi tới gõ cửa Lý Thắng Lợi. Lý Thắng Lợi đi ra với vẻ mặt không kiên nhẫn. Tạ Nhu cười chào hỏi:
- Thư ký Lý!
Lý Thắng Lợi cười hỏi:
- Có việc à?
Tạ Nhu gật gật đầu, cũng không để ý tới việc Lý Thắng Lợi xưng hô không lễ phép.
- Cô chờ một chút, tôi gọi điện thoại hỏi xem.
Trước mặt Tạ Nhu, Lý Thắng Lợi lấy di động ra, bấm số, máy vừa thông liền giành nói trước:
- Lãnh đạo, Tạ Nhu đến đây.
Dương Phàm đang xem tài liệu trên máy tính, vừa lúc Tiếu Vũ mang thêm nước tới. Dương Phàm không hề nghĩ ngợi, giơ tay nhẹ nhàng véo một cái vào đùi Tiếu Vũ đang quay lưng về phía mình.
- Ứ….
Tiếu Vũ khẽ kêu lên, quay đầu lại giật mình nhìn Dương Phàm vốn mấy lần mình dâng lên tận miệng vẫn không hề ăn, giờ đột nhiên hạ độc thủ.
- Là Tạ Nhu sao? Tôi đang ngủ. Ngày mai lại đến.
Nói xong, Dương Phàm nháy mắt ra hiệu cho Tiếu Vũ.
Tiếu Vũ chu mỏ lại, không cam lòng phối hợp, hạ giọng hỏi:
- Ai thế? Đáng ghét!
Tạ Nhu mơ hồ nghe thấy được trong điện thoại có giọng của phụ nữ, trong đầu bất giác hình dung ra hình ảnh một nam một nữ trần truồng nằm trên giường, đang làm động tác nguyên thủy nhất kia, điện thoại tới quấy rối, người đàn bà tỏ vẻ bất mãn.
- Dạ, tôi biết rồi.
Lý Thắng Lợi lập tức cắt điện thoại, quay đầu lại nhìn Tạ Nhu, hạ giọng nói:
- Không tiện lắm.
Tạ Nhu rất không cam lòng nhưng đành chịu, trên mặt còn cố gượng cười nói:
- Vậy ngày mai tôi tới.
Không cam lòng còn có Tiếu Vũ, Dương Phàm tập kích đùi mình xong, căn bản không hề tiến thêm chút nào nữa. Bất đắc dĩ mang theo ấm nước sôi rời đi, Tiếu Vũ mới xem như hiểu được một đạo lý: Dương Phàm lưu cô lại trong phòng chính là dùng để chế tạo một ít biểu hiện ong bướm giả tạo.
Nhưng dù có bất mãn thế nào thì Tiếu Vũ cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật. Trở lại trong phòng, Tiếu Vũ không khỏi suy nghĩ, đàn bà nên thế nào mới có thể lên giường được với Dương Phàm?
Với tâm trạng không cam lòng, Tiếu Vũ xem TV một hồi rồi mơ màng màng dựa vào trên giường ngủ gật. Trong giấc mộng, Tiếu Vũ mơ thấy một kỵ sĩ đeo mặt nạ cưỡi một con ngựa trắng hiện ra trò chuyện với mình. Kỵ sĩ hôn lên toàn thân Tiếu Vũ một cách rất dịu dàng khiến Tiếu Vũ lâm vào cảm xúc hạnh phúc và hưng phấn đan xen nhau. Hai người đang sắp làm sự việc kia thì Dương Phàm đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh tủm tỉm cười. Tiếu Vũ bị dọa choàng tỉnh dậy, trợn tròn mắt phát hiện mình vừa rồi nằm mơ, đồng thời cũng phát hiện mình đã toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Ảo não đi vào phòng tắm để tắm rửa lại, thay một bộ quần áo mới, Tiếu Vũ thấy đã là đêm khuya liền nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra. Dương Phàm vẫn đang ngồi trên sô pha, cúi người nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Trà trong chén đã bị uống hết từ lúc nào. Dương Phàm nhìn quá tập trung, khi cầm chén lên phát hiện ra thì cũng không gọi Tiếu Vũ mang thêm trà mà tiếp tục xem tài liệu. Lúc này Tiếu Vũ mới nghĩ ra, khi chỉ có một mình, dường như Dương Phàm chưa bao giờ bảo mình pha trà, rót nước gì đó. Nghĩ vậy, Tiếu Vũ hơi hối hận vì vừa rồi mình đã ngủ. Trước kia Trần Minh Dương đã dặn dò kỹ, công tác bên cạnh lãnh đạo thì quan trọng nhất chính là ánh mắt phải linh hoạt. Chờ lãnh đạo gọi mình chính là mình không làm tròn bổn phận, khẳng định sẽ lưu lại ấn tượng không tốt trong lòng lãnh đạo.
Tiếu Vũ khẩn trương tiến lên cầm lấy chén trà, nhanh nhẹn thay một ly trà mới. Dương Phàm nhìn cô một cái nhưng cũng không hề nói gì. Tiếu Vũ vội vàng khẽ giải thích:
- Vừa rồi em ngủ một chút.
- Để nước sôi lại, cô đi ngủ đi, buổi tối tôi phải thức đêm.
Dương Phàm không hề có chút ý tức giận nào, dường như Tiếu Vũ tồn tại hay không cũng vậy.
Việc này hơi đả kích người, Tiếu Vũ vội vàng tỏ vẻ:
- Em không mệt mà.
Lúc này Dương Phàm mới cười cười nhìn Tiếu Vũ rồi lại tiếp tục việc của mình. Tiếu Vũ tức hiểu được, vừa rồi lãnh đạo là đang thử mình. Nếu thật sự mình trở về ngủ, vậy ngày mai tốt nhất là cuốn gói cút đi cho nhanh.
“Người này quá xấu! Toàn thân đều là mưu kế!” Tiếu Vũ thầm mắng nhưng vẫn cẩn thận ngồi xuống sô pha đối diện.
Dương Phàm ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ đang khép nép ngồi ở phía đối diện, không khỏi cười cười nói:
- Đi làm một bát mì mang tới đây, đừng ngồi ngơ ngẩn ở đó nữa.
Khi xem xong tờ cuối cùng, Dương Phàm đã đọc xong tất cả các tài liệu. Những tài liệu trong thẻ nhớ USB của Đỗ Tân Bảo cơ bản không có chứng cớ trực tiếp mà là căn cứ theo kinh nghiệm công tác nhiều năm của y, ghi chép lại và phân tích một số hiện tượng. Dương Phàm hơi tiếc nuối, tuy nhiên xét ở góc độ của Dương Phàm, nếu Đỗ Tân Bảo không thực sự lún vào vấn đề của thành phố Tam Hà thì sao có thể biết được gì nhiều. Những tài liệu trong thẻ nhớ USB này chỉ có tác dụng lớn nhất là cung cấp phương hướng và manh mối giúp cho Ủy ban Kỷ luật điều tra mà thôi.
Lúc này không chỉ Dương Phàm không ngủ mà bí thư thị ủy Triệu Hữu Lượng cũng đang tổ chức một cuộc họp thường ủy thị ủy trong một căn phòng ở nhà khách thị ủy. Thị trưởng Lý Thế Cương, phó bí thư thị ủy chuyên trách Phương Nhạc, chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Cao Hồng, bí thư Đảng ủy Công an Tạ Nhu, trưởng ban thư ký Tào Hùng, tất cả ngồi vây quanh bàn trà, trước mặt mỗi người đều đặt một tập điều tra báo cáo.
- Tất cả mọi người đã xem những thứ này rồi. Chuyện này có Phó bí thư Dương ở đây, muốn giấu diếm là không thể được. Đỗ Tân Bảo báo cáo rằng Phó bí thư Dương tôn trọng quyết định của thị ủy, tạm thời không cần phải công khai tin tức ra xã hội. Công ty Trường Phúc nhận xây dựng công trình ở thị trấn Trường Điền, trong quá trình giải phóng mặt bằng xuất hiện rất nhiều hoạt động vi phạm quy tắc, Đảng ủy thị trấn chẳng những không ngăn lại, còn tiến hành bao che. Đề nghị Ủy ban Kỷ luật lập tức tham gia, xử lý một nhóm người, mau chóng tiêu trừ ảnh hưởng. Đồng thời, phó thị trưởng thường trực Ủy ban nhân dân thành phố giải quyết hậu quả. Tôi không hy vọng trước khi đi, Phó bí thư Dương sẽ nghe được bất cứ thanh âm nào bất lợi cho việc giữ gìn uy tín của thị ủy thành phố Tam Hà.
Triệu Hữu Lượng nghiêm khắc nói, ánh mắt dừng lại trên mặt Tạ Nhu.
Tạ Nhu đương nhiên biết ý tứ của Triệu Hữu Lượng. Công ty Trường Phúc xảy ra chuyện gì, Tạ Nhu cũng nắm khá rõ ràng.
- Tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư Triệu, trong Đảng ủy thị trấn tồn tại sâu mọt, nhất định phải kiên quyết xử lý. Mặt khác công ty Trường Phúc khả năng có tồn tại vấn đề, các ban ngành liên quan của thành phố cũng cần phải nghiêm túc xử lý.
Tạ Nhu biểu thị thái độ, thị trưởng Lý Thế Cương giơ tay nói:
- Tôi đề nghị động tác phải nhanh, tốt nhất là trước khi Phó bí thư Dương rời đi phải có được kết quả xử lý.
Tạ Nhu khẽ mỉm cười nói:
- Mấu chốt là phải làm ra thái độ, tôi đề nghị lập tức tạm thời cách chức toàn bộ những người lãnh đạo chủ yếu của Đảng ủy thị trấn Trường Điền. Bên phía công ty Trường Phúc, các ban ngành liên quan cũng phải hành động, cần bắt thì bắt, cần điều tra thì điều tra.
Tạ Nhu tỏ thái độ như vậy, những người khác đều phụ họa theo, như thể Tạ Nhu mới là bí thư thị ủy vậy. Đối với việc này, ánh mắt Triệu Hữu Lượng hơi phức tạp, vẻ mặt của Lý Thế Cương thì hơi ảm đạm.
Đi ra khỏi nhà khách thị ủy, một chiếc Mercedes-Benz đột nhiên dừng lại trước mặt Tạ Nhu. Cửa kính xe mở ra, bên trong lộ ra khuôn mặt một người đàn ông:
- Lên xe nói chuyện một chút chứ?
Trong bóng tối không thấy rõ mặt người đàn ông này, tuy nhiên giọng điệu khá ngả ngớn.
Tạ Nhu quay đầu mọi nơi nhìn thấy không có người, hừ một tiếng hạ giọng nói:
- Tôi không dám lên xe của anh. Bên công ty Trường Phúc, anh phải làm sạch sẽ một chút. Nếu bị Phó bí thư Dương tóm thì ông trời cũng không cứu nổi. Còn nữa, gần đây anh làm mấy việc hư hỏng đó, tốt nhất là nên bớt phóng túng đi một chút.
Dứt lời Tạ Nhu tránh khỏi chiếc Mercedes-Benz, tự đi tới xe mình. Trong nháy mắt khi cửa sổ xe kéo lên, người đàn ông trong xe lạnh lùng hạ giọng nói:
- Con điếm! Sớm muộn gì tao cũng làm cho mày chết lên chết xuống!
Tư Mã dụi dụi đôi mắt đỏ ngầu, buông thuốc lá xuống, hơi hơi thở dài một tiếng. Cửa phòng mở ra mà không hề có tiếng gõ cửa, không cần nghĩ cũng biết là ai. Tư Mã không quay đầu lại, nói:
- Mày có thể lễ phép một chút không? Phải gõ cửa! Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi?
- Biết rồi! Anh, vừa rồi em gặp Tạ Nhu. Mụ đàn bà này không chịu nói với em một câu. Mẹ nó, con mụ này là cái quái gì chứ? Chẳng phải chỉ dựa vào việc lên giường lão Cẩu mới có hôm nay sao? Hôm nay Cẩu Cường mới yêu cầu ba trăm ngàn. Thằng nhãi này càng ngày càng đòi nhiều tiền. Mẹ nó, lão Cẩu sắp về hưu, thằng nhãi này còn làm bộ hoành tráng. Em thấy tức quá.
Tư Mã Hòa căn bản là không thèm để ý rằng anh trai mình không vui, nhanh chóng nói hết tâm tư trong lòng ra.
- Mày đánh rắm cái gì thế!
Tư Mã nắm lấy quyển sách trước mặt ném tới, Tư Mã Hòa nhanh nhẹn né tránh được.
Sỹ Đồ Phong Lưu Sỹ Đồ Phong Lưu - Đoạn Nhận Thiên Thai Sỹ Đồ Phong Lưu