Love is one long sweet dream, and marriage is the alarm clock.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: vu long
Số chương: 684
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4703 / 82
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 591: Bất Hòa (1)
hi Lâm Chí Quốc quay về thì trời đã chạng vạng tối. Vừa đi vào khách sạn, thấy Triệu Hữu Lượng cầm đầu bảy, tám cán bộ đang ngồi trong đại sảnh, Lâm Chí Quốc không khỏi âm thầm khinh thường.
Thấy Lâm Chí Quốc tiến vào, Triệu Hữu Lượng hơi gật đầu. Triệu Hữu Lượng hơi thận trọng đối với người thân thiết ở bên cạnh lãnh đạo. Lâm Chí Quốc luôn giữ vẻ thản nhiên đối với các cán bộ cấp dưới, chỉ hơi dừng lại, khẽ gật đầu, trên mặt không chút biểu tình.
- Chí Quốc về rồi à. Tìm hiểu được những gì rồi? Có tin tức gì tác dụng không?
Dương Phàm ngồi trên sô pha, tay đang cầm một quyển sách đọc, cũng không ngẩng đầu lên, vừa nghe tiếng bước chân liền hỏi.
Lâm Chí Quốc nhẹ nhàng để quyển sổ ghi chép lên bàn, không hề nói một câu thừa. Dương Phàm buông sách, cầm lấy quyển sổ mở ra xem một hồi, đột nhiên ngẩng đầu:
- Có tìm hiểu được lai lịch của nhà đầu tư không?
- Gần như toàn bộ các công trình ở Thị trấn Trường Điền đều do công ty Trường Phúc của thành phố Tam Hà nhận thầu. Ông chủ của công ty trước kia là một tên côn đồ tên là Tiêu Ngân Bảo, bảy tám năm trước lăn lộn còn rất tồi tệ, đại khái sáu, bảy năm trước đột nhiên thành lập công ty này, kinh doanh càng làm càng lớn. Nghe nói ở thành phố cũng làm rất nhiều công trình, việc này tôi chưa kịp đi thăm dò.
- Thông báo một chút Vạn Đại Cường, điều tra là chuyên môn của bọn họ.
Dương Phàm dặn dò một câu, Lâm Chí Quốc gật đầu không nói gì liền rời đi luôn.
Lúc này Lý Thắng Lợi gõ cửa tiến vào, cười hỏi:
- Lãnh đạo. Bảy, tám thường ủy của thành phố Tam Hà đều đã chờ ở đại sảnh khách sạn nửa giờ, lãnh đạo xem xử lý thế nào?
- Những người này… nói tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.
Dương Phàm Thắng Lợi đáp ứng một tiếng, đang định đi xuống thì Dương Phàm mạnh mẽ đứng lên nói:
- Quên đi, bảo bọn họ đến nhà ăn đi, nói tôi sẽ xuống.
Lý Thắng Lợi xuống lầu thông báo một tiếng, Triệu Hữu Lượng khẩn trương đuổi theo Lý Thắng Lợi, lại gần hạ giọng hỏi:
- Thư ký Lý, tâm tình của Phó bí thư Dương thế nào?
Kỳ thật Lý Thắng Lợi cũng không muốn dông dài với y, tuy nhiên ngẫm lại thì Dương Phàm đang chơi trò lập lờ, bởi vậy hạ giọng nói:
- Bí thư Triệu, Phó bí thư Dương vốn không định xuống lầu ăn tối.
- Đa tạ thư ký Lý, tôi sẽ không quên ơn của anh.
Triệu Hữu Lượng tỏ vẻ cảm kích một chút. Lý Thắng Lợi khẽ mỉm cười nói:
- Đừng khách khí, Bí thư Triệu là quan to một phương, về sau có lẽ còn phải phiền toái ngài.
- Cái này khách khí rồi, nói cái gì phiền toái với không phiền toái, có việc cứ nói chuyện là được.
Triệu Hữu Lượng thần tình tươi cười khách khí, thầm nghĩ "Lý Thắng Lợi này khá dễ chịu, không hề có vẻ cao ngạo như thư ký của nhiều lãnh đạo khác. Xem ra đây có lẽ là một cửa khẩu đột phá”.
- Bí thư Triệu, tôi nên đi lên, nếu không lãnh đạo.......
Lý Thắng Lợi nói một nửa liền dừng lại.
Triệu Hữu Lượng liên tục tỏ vẻ:
- Hiểu được, hiểu được! Còn nhiều thời gian mà.
Cách đó không xa Lý Thế Cương thấy cảnh tượng này, trong lòng âm thầm ghi nhớ, thầm nhủ phải tìm cơ hội gần gũi với Lý Thắng Lợi này. Chỉ có điều không biết hắn thích gì? Cũng ôm một tâm tư tương tự còn có Tạ Nhu, mắt không ngừng nhìn sang bên này.
Trưởng ban Tuyên giáo Đỗ Tân Bảo của thành phố Tam Hà thì sắc mặt bình tĩnh, dường như rất chuyên tâm nhìn ngắm mặt đất, dường như không hề hòa hợp với các đồng nghiệp. Đỗ Tân Bảo là cán bộ do chủ tịch tỉnh nhiệm kỳ trước Hà Thiếu Hoa đề bạt lên, đối nhân xử thế tính cách cương trực. Đỗ Tân Bảo vốn là Trưởng ban tổ chức của thành phố Lâm Giang, sau khi Hà Thiếu Hoa bị điều tới tỉnh Thiên Nhai, không tránh khỏi sự tình vua nào triều thần nấy, Đỗ Tân Bảo rất nhanh được điều tới thành phố Tam Hà đảm nhiệm Trưởng ban Tuyên giáo, tuy rằng vẫn là thường ủy, nhưng không thể sánh được với Trưởng ban tổ chức. Lúc này Đỗ Tân Bảo ở thành phố Tam Hà cũng chỉ là một thường ủy cho đủ số giơ tay biểu quyết.
- Đều tới nhà ăn đi, Phó bí thư Dương sắp xuống đó.
Triệu Hữu Lượng nói xong dẫn đầu cất bước, Đỗ Tân Bảo do dự một chút đứng lên, rút bàn tay cầm một chiếc thẻ nhớ USB trong túi quần ra. Trong tay đầy mồ hôi. Vừa rồi, Đỗ Tân Bảo luôn do dự, không biết có nên nói một ít tình huống mình biết cho Dương Phàm hay không.
“Có lẽ cứ nhìn kỹ anh ta rồi nói!” Đỗ Tân Bảo nghĩ tới biểu hiện của Dương Phàm hôm nay ở trên đường cao tốc, trong lòng rất xao động.
Khi Dương Phàm hiện ra ở nhà ăn, tất cả các thường vụ thị ủy đều đứng lên. Dương Phàm đi tới vị trí chủ tọa, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, khẽ mỉm cười nói:
- Ngượng ngùng, làm phiền mọi người đợi lâu. Tôi nghĩ hôm nay mọi người đều bề bộn nhiều việc, ăn tối tùy tiện một chút là được, không uống rượu. Mặt khác, chuyến đi này tôi chủ yếu điều tra và học hỏi, nếu mọi người không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì không cần phải tới báo cáo. Đều ngồi xuống đi!
Nói xong Dương Phàm ngồi xuống, quay đầu nhìn Triệu Hữu Lượng bên, cười hỏi:
- Đồng chí Hữu Lượng, hành trình ngày mai bố trí thế nào?
- Ngày mai đi tới tập đoàn Liên Phát, một công ty tư nhân lớn nhất thành phố chúng tôi xem một chút. Tập đoàn Liên Phát là công ty sản xuất công nghiệp hàng đầu của thành phố chúng tôi, sản phẩm tiêu thụ ở các thị trường rất xa như Đông Nam Á, Trung Á, châu Phi, vân vân. Mấy năm trước thế giới bị nguy cơ tài chính, gây ra tổn thất rất lớn cho tập đoàn Liên Phát, nhưng tập đoàn Liên Phát vẫn kịp chuyển hướng thị trường đúng lúc, tìm kiếm cơ hội mới ở thị trường quốc nội và Đông Âu, rất nhanh mở ra một cục diện mới.
Triệu Hữu Lượng khoe nửa ngày, Dương Phàm còn không biết tập đoàn Liên Phát là làm ngành sản xuất gì.
Hơi hơi lộ ra một tia không vui, Dương Phàm thản nhiên nói:
- Bí thư Hữu Lượng, tập đoàn Liên Phát là làm nghề gì?
Cách xưng hô đã có biến hóa rất tinh tế, từ đồng chí Hữu Lượng đã chuyển thành bí thư Hữu Lượng. Triệu Hữu Lượng bị hỏi cả người cả kinh, trong lòng xấu hổ, trên mặt khẩn trương cười nói:
- Tập đoàn Liên Phát có rất nhiều sản phẩm, sớm nhất là làm công cụ xây dựng, sau tiến quân vào công nghiệp dệt, chế tạo máy móc và các lĩnh vực khác.
Dương Phàm khẽ mỉm cười, mạnh mẽ quay đầu hỏi Lý Thế Cương ở bên kia:
- Đồng chí Thế Cương quản lý hành chính, hiểu biết đối với tập đoàn Liên Phát chắc hẳn càng nhiều.
Lý Thế Cương đang vểnh tai nghe lãnh đạo nói chuyện, đột nhiên bị hỏi, cũng sợ run một chút, nhưng rất nhanh phục hồi tinh thần lại, gật đầu nói:
- Ủy ban nhân dân thành phố vẫn rất chú ý và ủng hộ tập đoàn Liên Phát là công ty tư nhân hàng đầu. Tổng giám đốc tập đoàn Tư Mã Hòa là phó chủ tịch Hội nghị hiệp thương chính trị của thành phố chúng tôi. Nói tới nguồn gốc lịch sử của tập đoàn Liên Phát, nghe nói Tư Mã Hòa đầu tiên làm cát và làm gạch, khi gặp cải cách các xí nghiệp quốc doanh, Tư Mã Hòa bắt lấy cơ hội lúc ấy nhà máy dệt gặp phải phá sản. Sau lại…
- Nhà máy dệt?
Dương Phàm cười ngắt lời Lý Thế Cương, sau đó trầm ngâm một lát nói:
- Khi tôi còn bé, nhà máy dệt ở quê tiến hành thay đổi chế độ, dân chúng mắng nhiếc thường xuyên, nói lãnh đạo thành phố là cắt thịt mình ra bán mà không đau lòng. Ha ha, không nói chuyện này nữa.
Dương Phàm đột nhiên nói một câu như vậy, Triệu Hữu Lượng và Lý Thế Cương thật ra không quá để ý, tưởng rằng đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua. Từ trước tới giờ, lãnh đạo đều hay có ý nghĩ bất chợt như vậy, mọi người cũng đều quen cả. Tuy nhiên Tạ Nhu lại nghe rất rõ, cô ta là người địa phương, trong lòng quá hiểu Tư Mã Hòa lập nghiệp như thế nào. Dương Phàm đột nhiên thốt lên một câu như vậy khiến Tạ Nhu hơi hết hồn.
Dương Phàm tùy tiện ăn một bát cơm liền buông đũa, đứng lên nói:
- Tôi ăn đủ rồi, mọi người cứ tùy tiện.
Nói xong, Dương Phàm gật đầu với mọi người rồi đi lên lầu. Các cán bộ đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Dương Phàm. Biểu hiện của vị phó bí thư tỉnh ủy trẻ tuổi thật sự khiến mọi người khó có thể cân nhắc. Hễ là lãnh đạo mới của tỉnh ủy, khẳng định là muốn bố trí ban bệ cho mình, mọi người ngồi ở đây đều có chút ý tưởng như vậy, nhưng dường như Phó bí thư Dương không hề có ý tứ này. Việc này rất không bình thường.
Đỗ Tân Bảo gần như là đứng lên cùng một lúc, nói trước mặt mọi người:
- Phó bí thư Dương,thị ủy có một chút bố trí về việc khống chế các tin tức bất lợi và ổn định, đoàn kết đại cục. Ý tứ của thị ủy là muốn mời ngài xem xét một chút.
Đây là quyết định trong hội nghị thị ủy lúc chiều. Lúc này Đỗ Tân Bảo báo cáo là rất hợp tình hợp lý. Mấu chốt là từ khi tới thành phố Tam Hà mấy năm nay, con người Đỗ Tân Bảo này vẫn phi thường khiêm tốn, không tranh không đoạt không nháo, thỉnh thoảng bị người bẻ rào nhà mình cũng có thể rộng lượng chịu được. Mặc dù Tạ Nhu cẩn thận như vậy cũng quen với việc Đỗ Tân Bảo chỉ lặng lẽ giơ tay không hề lên tiếng, chưa bao giờ cảm thấy sự tồn tại của Trưởng ban Đỗ là uy hiếp gì. Báo cáo là phận sự của người ta, cho nên Đỗ Tân Bảo có hành động này không hề gây ra sóng gió gì, chỉ đưa tới một ít ánh mắt cố kỵ của một số người bởi y có cơ hội biểu hiện trước mặt lãnh đạo. Đương nhiên sự ghen tỵ đó cũng là có hạn, lão Đỗ bình thường đối nhân xử thế khiêm tốn, cũng nên cho người ta cơ hội.
Dương Phàm cười cười, nhìn tướng mạo thật thà của Đỗ Tân Bảo, gật gật đầu nói:
- Nửa giờ sau đi lên.
Người ngoài không thể hiểu nổi tâm tình của Đỗ Tân Bảo. Giờ phút này, y đang có cảm giác dốc hết tính mạng của bản thân và gia đình trong ván bài này. Mấy năm nay, y vẫn luôn cẩn thận quan sát tình hình thành phố Tam Hà, kiên nhẫn chờ đợi. Một người ẩn nhẫn đã lâu, khi có động tác mà không khẩn trương mới là việc lạ. Nếu lúc này có người mở hai bàn tay Đỗ Tân Bảo ra, sẽ thấy trong lòng bàn tay y đầm đìa mồ hôi.
- Đồng chí Tân Bảo, phải nắm lấy cơ hội.
Tạ Nhu cười nói với Đỗ Tân Bảo trước tiên. Bình thường thì quan hệ của hai người cũng chấp nhận được. Đỗ Tân Bảo đối xử với ai cũng vậy. Mấy lần Tạ Nhu còn nhờ vả Đỗ Tân Bảo, tự cảm giác thấy quan hệ của hai người là không tồi.
Tâm tư khẩn trương của Đỗ Tân Bảo bị lời nói đột nhiên này làm cho hoảng sợ, mặt mũi trắng bệch quay đầu nhìn thấy nụ cười của Tạ Nhu, lúc này sắc mặt mới dần dần bình tĩnh trở lại. Tạ Nhu cũng khá kỳ quái, sao mặt mũi Đỗ Tân Bảo lại trắng bệch?
- Bí thư Tạ, tôi cũng đã hơn năm mươi rồi, còn có gì trông mong nữa chứ? Chỉ cầu không có ai soi tôi vì chuyện này là tốt rồi.
Đỗ Tân Bảo tìm được một cái cớ không tồi, Tạ Nhu nghe xong lập tức thoải mái, thầm nghĩ hoá ra người này là lo lắng không yên tâm.
Tạ Nhu nhìn lướt qua nữ Trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy Nhiêm Cửu Muội vốn không hòa hợp với mình, thản nhiên nói:
- Đây là thuộc về phận sự của cô. Có người muốn nịnh bợ lãnh đạo, cũng không nên chiếu theo lối mòn.
Tạ Nhu và Nhiêm Cửu Muội dường như đều không hề nể mặt đối phương. Hiện tượng này cũng không phải điều gì bí mật ở thành phố Tam Hà. Đỗ Tân Bảo cũng không hiểu được lịch sử ân oán của hai người, cũng không muốn biết. Tuy nhiên Tạ Nhu ám chỉ Nhiêm Cửu Muội ghen tị thật ra không oan uổng.
“Cũng chẳng phải loại tử tế gì!” Đỗ Tân Bảo mỉm cười nhưng trong lòng thầm mắng, gật đầu với Tạ Nhu, ý tứ rất rõ ràng: Tôi không muốn dính vào ân oán tình cừu giữa hai cô.
Trở lại phòng Dương Phàm ngồi ở sô pha, uống trà Tiếu Vũ bê lên, ánh mắt có vẻ hơi thất thần. Tiếu Vũ ở bên người Dương Phàm mấy hôm, biết đây là biểu hiện của việc suy nghĩ sâu xa, bởi vậy cô khẩn trương lặng lẽ lui ra.
Sỹ Đồ Phong Lưu Sỹ Đồ Phong Lưu - Đoạn Nhận Thiên Thai Sỹ Đồ Phong Lưu