Số lần đọc/download: 728 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:47:20 +0700
Chương 616: Vô Ý Phát Hiện Vật (6)
Lúc Tống Thanh Xuân chỉ còn cách phòng ăn hai mét xa, tiếng máy hút khói trong phòng bếp dừng lại, Tô Chi Niệm bưng một cái dĩa, đi ra từ trong phòng bếp.
Khi anh để dĩa lên trên bàn ăn, mới phát hiện cô sắp đi đến cửa, ánh mắt rất đạm liếc nhìn cô một chút, lời nói trong miệng, nói không nóng không lạnh: “Ăn cơm đi.”
Nói xong, anh liền dẫn đầu kéo cái ghế mình quen ngồi ra, ngồi xuống.
Tống Thanh Xuân chỉ là khẽ gật đầu, không lên tiếng.
Trong đáy lòng cô trở nên hết sức khẩn trương, tay ở bên người dùng sức cầm quả đấm, sau đó mới kéo lê dép lê, đi vào.
Từ phòng khách đến phòng ăn, cần giẫm hai cái bậc thềm.
Vào lúc Tống Thanh Xuân giẫm nấc thang thứ nhất, len lén hít một hơi, sau đó liền cắn cắn răng, vừa nhắm mắt, liền để cho chân mình giẫm lên cái bậc thềm thứ hai, giẫm hẫng.
Cho dù trước đó Tống Thanh Xuân đã làm tốt chuẩn bị tâm lý, nhưng khi cả người cô không có dấu hiệu nào té lăn trên đất, vẫn là đau hít vào một ngụm khí lạnh.
Cô không có đi quan tâm rốt cuộc mình ngã đau nơi nào, ngược lại hướng dư quang khóe mắt về trên người Tô Chi Niệm ngồi ở trước bàn ăn.
Cô nhìn thấy rành mạch rõ ràng, người đàn ông vốn bưng chén, động tá đang múc canh, vào một khắc cô ngã sấp xuống đó, đột nhiên liền ném chén và thìa ở trên bàn, hoàn toàn mặc kệ canh nóng bỏng bắn tung toé đến trên tay anh làm nóng đau rát, gọn gàng đá ghế dựa phía sau anh ra, sải bước chân liền xông về phía cô.
Trên đường đi anh còn không cẩn thận đụng vào một cái ghế, nhưng anh lại giống như không phát hiện chút nào, chỉ là giơ chân lên, đá ghế dựa ra sang một bên, liền ngồi xổm đến trước mặt cô, ngữ khí anh nghe lên rất thanh đạm, nhưng Tống Thanh Xuân tâm tình không ổn định luôn chú ý anh, vẫn linh mẫn nhận ra một tia quan tâm và khẩn trương: “Bị thương ở đâu?”
Tống Thanh Xuân không có lên tiếng, mắt cũng không nháy tiếp tục nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm cho rằng cô là đau đến đần độn, không nói hai lời bế cô từ trên mặt đất lên, sau đó liền giẫm bậc thềm, đi đến trước sô pha trong phòng khách, đặt cô lên.
Anh ngồi xổm trước mặt cô, kiểm tra thân thể cô, lúc nhìn thấy một mảnh trầy da nhỏ trên bắp chân cô, mi tâm hung hăng nhăn một chút, liền thấp giọng nói một câu “Chờ một lát”, sau đó đứng lên, liền nhanh chóng lên lầu.
Lúc anh trở về, trong tay xách một cái hộp thuốc y tế.
Anh quỳ một gối ở trước mặt của cô, vội vội vàng vàng mở hộp thuốc ra, lấy rượu cồn từ bên trong ra, vừa nói một câu “Chịu đựng một chút”, vừa cầm lấy cái nhíp dính rượu cồn, thoa lên vết thương của cô
Bởi vì đau, thân thể Tống Thanh Xuân run lên một chút, sau đó cô liền cảm giác được người đàn ông vốn dùng lực đạo nhẹ nhàng chậm chạp tiêu độc, đã trở nên càng thêm dịu dàng cẩn thận hơn.
Vết thương chẳng hề nghiêm trọng, chảy máu cũng không lợi hại, tiêu độc xong, Tô Chi Niệm liền thuận tay lấy mấy cái băng keo cá nhân, xé mở từng cái, dán song song lên vết thương.
Tống Thanh Xuân rủ lông mi, nhìn chằm chằm vẻ mặt chuyên chú nghiêm túc của Tô Chi Niệm, sóng lòng bỗng chốc lăn lộn kịch liệt lên.
Lúc trước kia, không phải anh chưa từng quan tâm cô, chỉ là lúc đó cô không có tình cảm dây dưa, chỉ là cảm động, cho nên cũng không có đi lưu ý vẻ mặt biến hóa của anh.
Mà lần này, cô chính là vì xem phản ứng của anh, mới bị thương, cho nên cả quá trình, cô sợ chính mình bỏ lỡ gì đó, liền nhìn đặc biệt rõ ràng...